Mua Nam Thê

Chương 40

Ban ngày, huynh đệ hai người cứ dính vào nhau nói chuyện phiếm, sau khi dùng qua bữa tối Bích Tình vào cửa bẩm báo:“Sinh chủ tử, phòng của cữu lão gia đã chuẩn bị tốt, ngài có muốn đi qua xem một chút không?”

“Cữu lão gia? Là cậu lão gia đến đây sao?” Vũ Sinh cuống quít đứng lên. Làm chủ mẫu Hoắc gia, trưởng bối đến đây hắn không đi bái kiến, thật sự là quá thất lễ.

“Cậu lão gia? Nô tỳ cho tới bây giờ không có nghe nói qua a?” Bích Tình bị hỏi vô cùng ngạc nhiên.

“Vậy ngươi nói là ai?” Vũ Sinh cũng là vẻ mặt nghi hoặc, cữu lão gia không phải cậu lão gia sao?

“Ha ha, nô tỳ nói là đệ đệ của ngài, cậu em vợ lão gia.” Rốt cục hiểu được Bích Tình cười giải thích.

“Ngươi là nói Tiêu nhi? Nó mới bảy tuổi, sao có thể làm lão gia?!” Vũ Sinh kinh ngạc nói.

“Cữu lão gia tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng các thiếu gia, tiểu thư gặp được vẫn phải kêu là ‘cậu’.” Bích Tình ý cười không giảm, kêu một đứa bé bảy tuổi là “lão gia” quả thật rất buồn cười.

“Nói đến thiếu gia, Bích Tình, ngươi có biết lão gia như thế nào xử trí Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm không?” Tối hôm qua, sau khi Vũ Sinh nhìn thấy đệ đệ đã đem hai huynh đệ kia xem nhẹ, cho đến khi Bích Tình nhắc tới hai chữ thiếu gia mới nhớ tới mà hỏi.

“Này……” Bích Tình suy nghĩ một chút,“Nô tỳ cũng không biết rõ ràng lắm, lão gia giống như cố ý đem hai vị thiếu gia tách ra.”

“Điều này sao có thể?” Vũ Sinh giật mình nói. Sau mấy ngày ở chung Vũ Sinh thật sâu biết đôi song bào thai này cảm tình có bao nhiêu hảo.

Vũ Tiêu không hài lòng ca ca bỏ qua nó, vươn tay kéo kéo ống tay áo Vũ Sinh,“Ca ca, ai là Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm?”

“Là con lão gia, còn nhớ hai huynh đệ giống nhau như đúc nhìn thấy trên xe ngựa tối hôm qua không?” Vũ Sinh cúi đầu giải thích với Vũ Tiêu.

“Bọn họ cùng chúng ta có quan hệ gì?” Vũ Tiêu dùng ngữ khí thiên chân lạnh lùng hỏi.

“Lúc Tiêu nhi không ở bên cạnh ca ca, may mắn có bọn họ ca ca mới không tịch mịch……”

“Ta hiện tại đã ở bên cạnh ca ca a!” Vũ Tiêu ngụ ý muốn Vũ Sinh không cần để ý tới hai huynh đệ kia nữa.

“Nhưng mà……”

“Ca ca không thích Tiêu nhi, muốn đệ đệ khác sao?” Vũ Tiêu uỷ khuất nhìn Vũ Sinh. Nó làm sao không biết ca ca có bao nhiêu để ý đến nó, chỉ là không muốn người khác đến chia xẻ ca ca yêu quý mà thôi.

“Tiêu nhi là đệ đệ duy nhất của ca ca, ca ca không cần người khác làm đệ đệ. Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm bảo ta phụ thân a, như thế nào là đệ đệ của ta chứ?” Vũ Sinh ôn nhu dỗ dành đệ đệ bốc đồng.

“Thật là phụ thân?” Ở trong ấn tượng của Vũ Tiêu, phụ thân chính là người không để ý tới đứa nhỏ xa lạ.

“Thật sự!” Vũ Sinh cam đoan.

Biết ca ca không bị chia cắt, Vũ Tiêu cười mở mặt,“Ca ca tốt nhất!”

“Tại sao còn ở nơi này? Xem qua phòng chưa?” Thanh âm lạnh lùng phá vỡ bầu không khí ấm áp của hai huynh đệ.

“Lão gia.” Vũ Sinh nghe được thanh âm Hoắc Ngạn liền bay nhanh nhìn y một cái, cúi đầu đỏ bừng mặt.

Hoắc Ngạn bị bộ dáng thẹn thùng của Vũ Sinh làm cho trống ngực đập liên hồi, hình ảnh tối hôm qua không ngừng hiện lên ở trong đầu y……. Kiềm chế cảm xúc, Hoắc Ngạn cần xử lý phiền toái không cần thiết trước.

“Người đâu, mang…… Tiêu thiếu gia đi nghỉ ngơi.” Thời điểm Hoắc Ngạn kêu “Tiêu thiếu gia” thoáng do dự một chút, tựa hồ cũng phát hiện kêu một đứa bé là “lão gia” thật không ổn.

“Vâng, lão gia.” Bích Tình kính cẩn nghe theo đáp lời,“Tiêu thiếu gia, mời đi bên này.”

“Ta làm sao đều không đi, ta muốn cùng ca ca ngủ!” Vũ Tiêu sao mà chịu đi chứ, ôm lấy Vũ Sinh không buông.

“Lão gia, có thể đem Tiêu nhi lưu lại không? Nó ăn rất ít, cũng có thể cùng ta ngủ……” Nhìn thấy trong mắt Hoắc Ngạn là không đồng ý, Vũ Sinh càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng chỉ còn tiêu âm.

Không đợi Hoắc Ngạn mở miệng, Trác Anh trước tiên lên tiếng:“Tiêu thiếu gia muốn thường trú a? Kia thật tốt quá.” Vũ Sinh lúc này mới nhìn thấy người đứng ở phía sau Hoắc Ngạn.

Hoắc Ngạn oán hận trừng mắt nhìn người phía sau liếc mắt một cái. Cái tên [ăn cây táo, rào cây sung] này, thế nhưng muốn đem tình địch của y lưu lại?! Trác Anh sờ sờ cái mũi,“Nếu muốn thường trú, vậy ở cùng một chỗ với Sinh chủ tử cũng không phải biện pháp. Không bằng an bài đến Liễu Uyển đi! Nơi đó đều là đứa nhỏ, cũng có bạn cùng chơi.”

“Ta không đi! Ca ca, ta không đi, không đi…….” Vũ Tiêu ỷ vào tuổi còn nhỏ bắt đầu ăn vạ.

“Lão gia……” Vũ Sinh khẩn cầu nhìn Hoắc Ngạn, trong mắt là bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.

Ngay tại thời điểm Hoắc Ngạn dao động,“Sinh chủ tử, chắc ngươi còn chưa biết? Lão gia đang tính cho Tư thiếu gia cùng Niệm thiếu gia trước tiên đi Mặc Hương Trai học bài. Tiêu thiếu gia cũng đến tuổi cần đến trường đi học, cho thiếu gia ở tại Liễu Uyển cùng vài vị thiếu gia học bài, sau khi tan học cùng nhau ôn tập không phải tốt lắm sao?”

Hoắc Ngạn âm thầm khen ngợi một chút, hoàn hảo có đem quân sư quạt mo theo, bằng không lại đại bại khi thấy bé khẩn cầu. Không biết bắt đầu từ khi nào, y ở trước mặt tiểu tử kia rốt cuộc không còn xứng với danh hiệu “người gian ác”, luôn không tự chủ mềm lòng, luôn lơ đãng nhiệt nhu, bé đối y ảnh hưởng quá lớn, này không phải dấu hiệu tốt a!

“Tiêu nhi, không bằng liền đến ở Liễu Uyển đi thôi.” Vũ Sinh loan hạ thắt lưng cùng Vũ Tiêu thương nghị.

“Ca ca nói qua sẽ không không cần ta, nói qua sẽ không tách ra!” Vũ Tiêu cảm thấy có chút uỷ khuất, vì sao ca ca chỉ nghe xong mấy câu đã không cần nó chứ?

“Ca ca sao lại không cần Tiêu nhi chứ? Tiêu nhi ở tại Liễu Uyển chỉ là không cùng ca ca ngủ chung, ngươi vẫn là mỗi ngày nhìn thấy ca ca a.” Vũ Sinh có chút sốt ruột giải thích.

Ca ca yêu thương nó như vậy, nhất định sẽ không muốn cùng nó tách ra ngủ, khẳng định là hai người trước mắt buộc hắn. Vũ Tiêu cúi đầu suy nghĩ một chút,“Ca ca, ta muốn ăn tô bính (Ròm thật ko biết nó là món gì, ai hảo tâm giúp Ròm zí) ngươi làm.”

“Cái gì?” Vũ Sinh có chút theo không kịp ý nghĩ của đệ đệ. Vì cái gì vừa rồi còn oán hắn đột nhiên lại muốn ăn tô bính?

“Ăn không được ta sẽ không đi nơi khác.” Vũ Tiêu bắt đầu giở trò ăn vạ.

“Hảo hảo hảo, ta đi làm cho ngươi ngay.” Lời nói của đệ đệ đối Vũ Sinh mà nói chính là thánh chỉ, Vũ Sinh sau khi “lĩnh chỉ” vội vàng đi phòng bếp làm bính.

Nghe thấy tiếng bước chân Vũ Sinh đi xa —

“Không được khi dễ ca ca ta!”

“Không được sai khiến nương tử ta!”

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên.

“Tiểu tử, ngươi có biết hắn là ai không?” Trác Anh bàng quan, thỉnh thoảng mang thêm củi.

“Ta mới mặc kệ hắn là ai, ca ca là của ta!” Vũ Tiêu cực kỳ giống tiểu ngưu, quật cường nói.

“Sinh nhi là người của ta, nương ngươi đã đem hắn bán cho ta.” Dám đối y nói chuyện như vậy, đứa nhỏ này không đơn giản a!

“Ta sẽ có nhiều tiền hơn so với ngươi, sau đó mang ca ca đi!” Vũ Tiêu nắm chặt tiểu quyền, ưỡn ngực nói.

“Bằng ngươi? Chữ to không nhìn được một cái, chỉ biết ở trước mặt Sinh nhi làm nũng, làm cho hắn khó xử…… Ngươi làm sao so được với ta?” Người này không phải Vũ Sinh, Hoắc Ngạn sẽ không mềm lòng,“Cho ngươi một cơ hội hảo hảo học bài, chờ đến lúc ngươi mười bảy mười tám tuổi có lẽ sẽ vượt qua ta.” Đợi cho Vũ Tiêu mười bảy mười tám tuổi, Hoắc Ngạn đã sớm “ăn” mất người kia rồi, cũng liền không quan tâm có bị vượt qua hay không.

Binh thư có nói: Khiển binh không bằng khích tướng. Về phần kết quả khích tướng ra sao, sau khi Vũ Sinh trở về phòng thì mới biết……
Bình Luận (0)
Comment