Mua Nam Thê

Chương 43

Mùa đông, ban ngày rất ngắn, mặt trời sớm một chút đã xuống núi nghỉ ngơi. Trong nhà mới lên đèn Hoắc Ngạn đã về đến Trúc Hiên.

Trúc Hiên to như vậy chỉ mơ hồ nghe thấy thanh âm bọn nhỏ nô đùa. Lại không có hạ nhân sao? Nhớ tới ngày trước khi Hoắc Bái Đình rời đi, người kia đã nói “Người một nhà cùng nhau ăn cơm, có ngoại nhân ở sẽ không được tự nhiên”. Vẫn là không thói quen a?

“Cha!” Đang kỵ ngựa tre Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn thấy phụ thân, xa xa kêu,“Vũ Sinh phụ thân, cha đến đây!”

“Trời tối, tại sao còn ở bên ngoài?” Hoắc Ngạn không có biểu tình gì hỏi.

“Ta, ta……” Hoắc Quân Tư cúi đầu, cắn ngón trỏ tay phải. Cha hảo hung nga!

“Tiểu Tư ngu ngốc, ca ca gọi ngươi đi vào kìa.” Nhìn thấy Tiểu Tư như là tiểu bạch thố đang bị lang trừng, Vũ Tiêu ra tiếng cứu viện.

“Nga, cha, ta vào ốc trước!” Nói xong không đợi Hoắc Ngạn gật đầu, Tiểu Tư liền chạy vào trong phòng.

Thấy Tiểu Tư vào phòng, Vũ Tiêu đi hướng Hoắc Ngạn,“Ca ca hôm nay rất vui vẻ, không cần làm ra sắc mặt người chết hù doạ kẻ khác!”

Hoắc Ngạn không để ý đến con quỷ nhỏ Vũ Tiêu, lướt qua nó đi vào trong phòng.

“Uy, có tiểu hài tử nào bị ngươi doạ khóc hay không?” Vũ Tiêu đứng ở phía sau Hoắc Ngạn có chút ý xấu lớn tiếng nói.

Có tiểu hài tử nào bị y doạ khóc hay không? Tựa hồ, giống như, đại khái…… là có.

Đó là tôn tử tròn tháng của một lão chưởng quầy cửa hàng của Hoắc gia, ôm đi ra khoe khoang, lão chưởng quầy nhất định phải làm cho Hoắc Ngạn ôm một cái, nói là có thể cho đứa nhỏ thêm phúc khí, nhưng đứa nhỏ kia còn chưa đụng tới góc áo Hoắc Ngạn, chỉ nhìn liếc mắt một cái liền gào khóc lên.

Nhìn thấy Hoắc Ngạn sau một lúc lâu không nói lời nào, Vũ Tiêu cười đoán,“Thật sự có a, ha ha, thật buồn cười……”

“Câm miệng! Đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ của Sinh nhi ta sẽ không động ngươi!” Hoắc Ngạn lạnh lùng nói xong, tiếp tục đi vào phòng ở.

“Chờ một chút!” Vũ Tiêu chạy mau hai bước, đi đến bên cạnh Hoắc Ngạn,“Ta có thể nghe lời ngươi, nhưng ngươi không được khi dễ ca ca ta, không được làm cho hắn thương tâm!”

“Ngươi không phải muốn dẫn ca ca ngươi rời đi sao?” Hoắc Ngạn nhìn Vũ Tiêu.

“Hiện tại ta còn bảo hộ hắn không được, cho nên……” Vũ Tiêu cảm thấy dưới ánh mắt sắc bén của Hoắc Ngạn, không chỗ nào che giấu được, cho nên rõ ràng ăn ngay nói thật.

“Phải là cầu ta, ngươi dựa vào cái gì cùng ta đàm điều kiện?”

“Ta……” Đúng vậy, nó hai bàn tay trắng làm sao có thể cùng đại gian thương lột da phệ cốt này đàm điều kiện!

“Hắn là người của ta, ta sẽ đối xử tử tế với hắn. Về phần ngươi, chỉ cần ngươi không gây chuyện, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Ngươi!” Vũ Tiêu bị thái độ khinh thị của Hoắc Ngạn chọc giận

Hoắc Ngạn đối vẻ mặt tiểu báo tử của Vũ Tiêu không chút phật lòng,“Đây là địa phương của ta, ngươi nên đối ta có ít nhất tôn trọng, không cần nghĩ ‘cưu chiếm thước sào’”. (câu thành ngữ này đại khái là chim bồ câu chiếm mất tổ của chim sáo, ý Hoắc Ngạn ra sao thì mọi người hiểu rùi ha).

Vũ Tiêu giận đến đỏ hai gò má, một câu cũng nói không nên lời. Đem ca ca giao cho người như vậy bảo hộ có thể chứ? Mặc dù là tạm thời, cũng rất không an toàn đi? Vũ Tiêu trong lòng giãy giụa.

“Ngươi không phải ca ca ngươi, ta sẽ không mềm lòng.” Cuối cùng nhìn Vũ Tiêu liếc mắt một cái, Hoắc Ngạn nhanh chóng rời đi.

Y nói nếu là ca ca sẽ mềm lòng? Người lãnh huyết sẽ như vậy sao? Nhưng trong hai ngày quan sát vừa qua, chỉ cần ca ca dùng ánh mắt vô tội của chú chó nhỏ nhìn y, y sẽ thoái nhượng……. Đúng rồi, ca ca bề ngoài gầy yếu hơn nữa ánh mắt biết nói, không ai có thể chống cự được.

Vũ Tiêu thoáng yên tâm, đi theo phía sau Hoắc Ngạn vào phòng.

Cơm chiều là Vũ Sinh dùng mấy thứ nguyên liệu sẵn có nấu, giống như tô bính, giản dị lại mỹ vị.

Một bầu rượu ngon ấm áp là Vũ Sinh cố ý chuẩn bị cho Hoắc Ngạn. Không nóng không lạnh, uống vào cam thuần, hảo tửu! Làm cho toàn thân nóng lên không chỉ vì men rượu, còn vì người tri kỷ kề bên.

Rót đầy một chung, Hoắc Ngạn tinh tế nhấm nháp. Bên cạnh, người kia một bên trấn an mấy đứa nhỏ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, một bên vì bọn chúng chia thức ăn uy thực……

“Lão gia, chỉ uống rượu sẽ làm bị thương thân, ăn chút đồ ăn đi.” Vũ Sinh nói xong liền vì Hoắc Ngạn gắp mấy thứ đồ ăn.

“Ân, ngươi cũng ăn nhiều chút, không cần chỉ lo cho bọn nhỏ.” Hoắc Ngạn tự nhiên mà thốt ra như vậy.

Nói xong Hoắc Ngạn liền ngây ngẩn cả người. Đối thoại như vậy cực kỳ giống một đôi lão phu thê, cảnh tượng trước mắt cực kỳ giống một gia đình ấm áp!

Gia đình? Từ hai mươi năm trước, lúc một nhà ba người bọn họ rời đi thôn, y vốn không có nhà! Y khao khát một gia đình, bằng không sẽ không lưu lại nhiều con nối dòng như vậy, nhưng những nữ nhân kia không có thực hiện được nguyện vọng của y. Nay một nam hài nhỏ gầy lại làm cho y cảm giác được ấm áp của gia đình, cỡ nào châm chọc a! Càng châm chọc là Hoắc Ngạn y lại sợ hãi!

Bởi vì từng mất đi cho nên biết nỗi đau sau khi đánh mất, hiện tại nếu vươn tay liệu có chạm vào ấm áp được không? Chính mình có thể thừa nhận nỗi đau lại mất đi lần nữa không? Buông tha sao? Buông xuống nguyện vọng hai mươi năm sao? Nội tâm Hoắc Ngạn giãy giụa.

Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thân thiết của người kia.

“Lão gia không thoải mái sao?”

Không nghĩ buông tha cho a! Người này ôn nhu như vậy, bỏ lỡ sẽ không còn gặp được đi?“Không có việc gì, rượu này không tồi, theo giúp ta uống một chén đi.”

“Ca ca không biết uống rượu!” Vũ Tiêu từ trong bát cơm ngẩng đầu.

“Tiêu nhi!” Vũ Sinh không đồng ý nhìn Vũ Tiêu, quay đầu đối Hoắc Ngạn bên kia nói,“Lão gia, ta chưa từng uống rượu, chỉ sợ sẽ làm lão gia mất hứng.”

“Vậy thì chỉ uống một chén là được rồi.” Hoắc Ngạn đem chung rượu của mình đưa cho Vũ Sinh.

Vũ Sinh nhìn nhìn chung rượu rồi lại nhìn nhìn Hoắc Ngạn, đưa tay tiếp nhận, nhắm mắt lại ngửa đầu uống một hơi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Sinh nhăn thành một đoàn, khoé miệng Hoắc Ngạn hơi hơi giơ lên,“Ăn một chút đồ ăn sẽ không cay như vậy nữa.”

Vũ Sinh chạy nhanh ăn một ngụm đồ ăn, cảm giác không còn cay nồng như vừa rồi,“Rượu không phải là ngọt sao?”

Thật sự là người đơn thuần a! Hoắc Ngạn lấy qua chung rượu không, rót đầy, uống cạn, không có nói nữa.

Đại khái là một lần sinh hai lần thục, bọn nhỏ đã không còn giống lần trước khi cùng phụ thân ăn cơm câu nệ như vậy, sau khi dùng qua bữa tối còn tại Trúc Hiên chơi trong chốc lát. Cho đến khi Quân Kỵ nhỏ tuổi nhất bắt đầu dụi mắt, đại ca Quân Tưởng mới mang theo bọn đệ đệ muội muội rời đi. Lần này bên cạnh nó có thêm một “tiểu cậu”.

Tiễn bọn nhỏ ra cửa, Vũ Sinh dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt.“Lão gia, lau mặt nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Vũ Sinh nhẹ giọng gọi Hoắc Ngạn đang chợp mắt ở trên ghế.

Hoắc Ngạn không mở mắt, vươn tay kéo người kia vào lòng,“Lau giúp ta.”

Không dự đoán được Hoắc Ngạn sẽ có động tác như vậy, Vũ Sinh đành phải ngồi ở trên đùi Hoắc Ngạn không dám động đậy.

“Khăn mặt sắp lạnh.” Hoắc Ngạn vẫn như trước nhắm hai mắt, thản nhiên nhắc nhở.

Vũ Sinh do dự một chút, thử thăm dò đưa khăn lau mặt cho Hoắc Ngạn.

Trong lòng hắn giống như chú thỏ nhát gan, tim thùng thùng không ngừng đập nhanh. Cùng Hoắc Ngạn có động tác thân mật sẽ làm hắn mặt đỏ tim đập, nhưng không hề bài xích, thậm chí đáy lòng còn có một tia ngọt ngào.

Nhưng mà từng nghe qua những lời xì xầm trên phố vẫn còn đè nặng trong tim Vũ Sinh, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Cảm giác được người trong lòng phân tâm, Hoắc Ngạn cầm lấy tay nhỏ bé không ngừng chà lau mặt y, đem môi ấn vào phiếm môi anh hồng ngọt liệm kia.

Vũ Sinh hơi hơi ngửa ra sau, làm cho môi cùng môi chỉ là nhẹ nhàng chạm vào mà thôi.

“Vì sao lại trốn?”

Hắn là nam nhân a! Có thể nào mặc cho một nam nhân khác chiếm lĩnh thân thể hắn? Nhưng nam nhân trước mắt là trượng phu hắn, là một chủ nhân khác của thân thể hắn a!

Giương mắt nhìn thấy ánh mắt kém vui của Hoắc Ngạn, chỉ là một nụ hôn mà tức giận như vậy? Vũ Sinh vụng trộm nuốt nước miếng, run run ở khoé môi Hoắc Ngạn đáp lại một nụ hôn.

“Ta muốn ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment