Mua Nam Thê

Chương 47

Vũ Sinh mang theo thực hạp (hộp cơm), bất an đi về phía thư phòng, trong lòng nghĩ nên làm như thế nào hướng lão gia bồi tội. Nhưng không nghĩ tới nghênh đón hắn là đại môn đóng chặt.

“Lão gia!” Vũ Sinh kêu một tiếng, lập tức nghĩ đến vạn nhất lão gia đang ngủ thì làm sao bây giờ?

“Là ai ở đàng kia?” Gia đinh hộ viện nghe thấy động tĩnh liền tiến đến xem xét,“Sinh chủ tử, tại sao ngài lại đến đây?” Từ lễ mừng năm mới, bọn hạ nhân Hoắc phủ liền quen thuộc với nam phu nhân này, đồng thời “Sinh chủ tử” cũng được dùng để xưng hô.

“Ân, ta, ta làm chút thức ăn khuya……. Lão gia y đang nghỉ sao?” Vũ Sinh có chút ngượng ngùng.

“Lão gia?” Gia đinh ấp úng nói,“Lão gia, lão gia hắn, hắn đi ra ngoài.”

“Đi bàn việc kinh doanh sao?” Không cần nhìn thấy Hoắc Ngạn làm cho Vũ Sinh nhẹ nhàng thở ra.

“Không, không phải.” Gia đinh do dự một chút, hạ quyết tâm nói,“Lão gia đi Điệp Vũ Lâu!”

“Điệp Vũ Lâu?” Nơi đó Vũ Sinh có biết đến, năm trước lúc cùng Hoắc Ngạn ra ngoài học tập từng nghe nói qua, nơi đó là kỹ quán lớn nhất trong thành.

Y đi kỹ viện! Hoắc Ngạn từng có rất nhiều mỹ thiếp như hoa, y chưa từng đi qua loại địa phương hạ lưu này? Sau khi cưới Vũ Sinh, y đã đem tất cả cơ thiếp đều phân phát, đơn giản là sợ các nàng lại giống như nương của Quân Kỵ.

Nếu y có một thê thiếp bình thường, làm sao đi đến nơi không sạch sẽ đó?! Vũ Sinh không biết chính mình làm như thế nào trở lại Trúc Hiên, trong đầu không ngừng nghĩ nếu Hoắc Ngạn cưới là một nữ nhân, như vậy y sẽ không tất đi kỹ viện phát tiết.

Tự trách suốt một đêm, khi trời còn chưa sáng Vũ Sinh liền đi vào phòng bếp, dọn dẹp, nấu nướng, bận rộn một buổi sáng.

Mặt trời đã muốn lên cao, chắc là lão gia đã trở lại? Vũ Sinh khẩn trương ôm thực hạp lại đi vào thư phòng, trùng hợp gặp được Trác Anh đi ra ngoài.

“Lão gia……, y tỉnh chưa?” Vũ Sinh do dự một chút vẫn là mở miệng hỏi ra.

“Ân.” Trác Anh gật gật đầu,“Đang ở bên trong.”

“Ta, ta có thể đi vào đưa chút đồ ăn được chứ?”

“Đương nhiên có thể, ta cũng không phải ngục tốt.” Trác Anh lắc mình làm cho Vũ Sinh đi qua.

“Lão gia!” Vũ Sinh nhỏ giọng kêu người đang bận rộn kia.

“Chuyện gì?” Hoắc Ngạn không có ngẩng đầu, cũng không có ôn nhu như trước.

“Ta,” Vũ Sinh lấy thêm can đảm,“Ta làm chút đồ ăn, lão gia ăn xong rồi hãy làm tiếp.”

Ăn? Hắn sáng sớm đến chính là vì cái này?“Ta còn chưa đói bụng, ngươi đặt ở đó đi.”

“Lão gia, mấy thứ này thừa dịp còn nóng ăn mới tốt.” Vũ Sinh càng nói càng nhỏ giọng.

Hoắc Ngạn buông sổ sách trong tay,“Ngươi làm cái gì?”

“Là chút đồ bổ dưỡng, lão gia…….” Vũ Sinh đột nhiên dừng lại lời muốn nói, đem thức ăn trong hộp bày ra,“Lão gia mau thừa dịp còn nóng ăn đi.”

Nhìn đồ ăn bày ra trên bàn, mặt Hoắc Ngạn đen xuống. Thế nhưng còn có ngưu tiên (dương v*t bò)! Này tính cái gì?

“Phu nhân thật đúng là hiền thê rộng lượng a!” Hoắc Ngạn không phải không có châm chọc nói.

Nghe lời nói của Hoắc Ngạn, Vũ Sinh cúi đầu trầm mặc trong chốc lát mới nhỏ giọng nói,“Là ta không tốt, nếu lão gia có thê thiếp bình thường sẽ không tất đi đến kỹ viện……”

Đáng giận! “Cái loại địa phương đó có cái gì không tốt? Đó là nơi mà nam nhân thích nhất.” Hoắc Ngạn cố ý nói lời tương phản với Vũ Sinh.

“Nhưng, nhưng mà, nơi đó không sạch sẽ.” Vũ Sinh lúng ta lúng túng nói.

“Không sạch sẽ? Có sạch sẽ, hắn cũng không làm cho ta bính!” Hoắc Ngạn không biết chính mình làm sao vậy, lại có thể thốt ra mấy lời trẻ con như thế.“Mấy thứ này ngươi mang về đi, không cần đến đây nữa.”

“Lão gia, ta……”

“Đi mau!” Hoắc Ngạn cao giọng cắt ngang lời Vũ Sinh,“Ngươi còn không đi là đang chờ ta làm cái gì sao?”

Cái gì? Y muốn làm cái gì? Vũ Sinh nhìn Hoắc Ngạn đi bước một tới gần, trong mắt loé ra quang mang quen thuộc……
Bình Luận (0)
Comment