Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 31

Anh hiểu, nửa tháng nay Nghiêu Vũ không chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ có nửa tháng! Anh cười đau khổ cô chưa một lần chủ động hẹn anh, ngay điện thoại cũng không gọi bao giờ. Cô đã quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao?

Cuối tuần, Đồng Tư Thành hẹn Nghiêu Vũ đi xem nhà. Anh nắm tay cô, Nghiêu Vũ hơi rụt lại, anh lặng lẽ ngước nhìn cô, “Nghiêu Nghiêu, chúng ta xa nhau hai năm, đã xa lạ, nhưng không phải là người lạ, thử tiếp xúc với anh, dần dần sẽ quen. Bây giờ cứ coi anh là bạn”.

Nghiêu Vũ mím môi, anh cười, vuốt mũi cô, nói đùa: “Hẹp hòi, làm tổn thương lòng tự tôn của người ta. Bây giờ tiền mới đủ trả đợt đầu, đến cuối năm là có thể mua được xe”.

Lúc ngồi taxi đi xem nhà, Nghiêu Vũ mới hiểu mua xe mà anh nói là thế nào. Đồng Tư Thành nói: “Có xe rất tiện, chúng ta có thể đi chơi xa”.

Trước đây, họ cũng thường đi rất xa, đến tận công viên rừng Bắc Sơn, dùng xe địa hình, đạp hai tiếng đồng hồ. Anh đẩy cô đi, bây giờ không đi xe đạp nữa. Nghiêu Vũ nhìn ra ngoài cửa kính, ngơ ngẩn nghĩ, anh, thì ra vẫn là anh sao?

“Tư Thành, việc gì anh phải vội mua nhà như thế?”.

“Giá nhà đang tăng nhanh, mua sớm vẫn tốt, hơn nữa bây giờ công ty đã có lãi, tháng nào cũng tăng ổn định, kiếm được tiền đủ trả đợt đầu, anh cũng muốn có cái tổ của mình”.

Xem qua hai khu chung cư, anh đưa Nghiêu Vũ đến một nơi cô quen thuộc, cô hơi sững ra một lát, mỉm cười nói: “Đây là chung cư do công ty em quảng cáo. Nếu anh ưng, chưa biết chừng có thể được giảm vài phần trăm”.

Đồng Tư Thành vui vẻ nắm tay cô đi vào.

Vừa vào khu giao dịch, đã chạm trán với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. “Thật khéo quá!”. Hứa Dực Trung làm như không nhìn thấy hai người nắm tay nhau, tươi cười chào Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối cũng cười, mặt tươi như hoa, “Đồng Tư Thành phải không? Về bao lâu rồi? Nghiêu Vũ, hai người…”. Cô liếc nhanh bàn tay nắm chặt của họ, ánh mắt đó khiến Nghiêu Vũ ghét.

“Chúng tôi đến xem nhà,” Giọng Nghiêu Vũ lanh lảnh, “Nếu ưng đừng quên ưu tiên giảm cho chúng tôi mấy phảy”.

Đồng Tư Thành mỉm cười gật đầu với Đỗ Lối, “Nghiêu Nghiêu, không giới thiệu đi, đây có phải là vị khách đã gặp ở nhà em?”. Ánh mắt anh hướng vào Hứa Dực Trung.

Không đợi Nghiêu Vũ lên tiếng, Hứa Dực Trung đã chìa tay: “Hứa Dực Trung tập đoàn Gia Lâm. Thích căn hộ thế nào? Tôi sẽ đích thân giới thiệu”.

Đồng Tư Thành cũng lịch sự bắt tay, cười nhạt, “Sao có thể phiền anh? Chúng tôi sẽ tự đi xem”.

“Đừng khách khí, nào!” Hứa Dực Trung dẫn đầu đi về phía sa bàn mô hình.

Đỗ Lối cười hớn hở hỏi: “Thế nào? Định cưới rồi ư?”.

Ánh mắt Đồng Tư Thành tươi cười dừng trên người Nghiêu Vũ, “Nếu Nghiêu Nghiêu bằng lòng”.

Anh vẫn nắm tay cô. Không hiểu sao Nghiêu Vũ đột nhiên không có tâm trạng. Đứng ở một phía sa bàn nghe Hứa Dực Trung giới thiệu các kiểu căn hộ, mắt cô nhìn về phía khác.

“Nghiêu Nghiêu,” Đồng Tư Thành lại nghe rất chăm chú, lát sau, ngoái đầu gọi cô, “Em ưng loại nào?”.

“À…”. Nghiêu Vũ hơi giật mình. Hứa Dực Trung ở một phía sa bàn cười cười nhìn cô, Đỗ Lối cũng vậy. Cô ngẩng đầu, cảm thấy có gì là lạ trong ánh mắt dịu dàng của Đồng Tư Thành.

“Thực ra hai người, dù kết hôn căn hộ tám mươi mét vuông là được rồi. Bây giờ loại nhà này đang bán chạy nhất”. Đỗ Lối mỉm cười nói.

Đồng Tư Thành nhìn Nghiêu Vũ, rõ ràng nhận ra sự phân tâm của cô. “Hôm nay đi mấy nơi, có phải mệt không?”.

Anh rất tự nhiên giơ tay vén mấy sợi tóc mai xõa xuống trán cô.

“Hơi một chút, em ra kia ngồi, anh xem tiếp đi”. Nghiêu Vũ cũng tự nhiên rút khỏi tay anh, đi về phía khu nghỉ chân bên cạnh. Cứ gặp Đỗ Lối là mệt mỏi, mới mấy câu đã nhắc đến chuyện cưới xin, cô ta mong cô và Đồng Tư Thành nhanh chóng hòa giải, nhanh chóng cưới hay sao?

Ngồi trên sofa, nhân viên ở phòng giao dịch mang cho cô cốc nước, Nghiêu Vũ nhìn ba người phía xa, chỉ cảm thấy váng đầu. Cưới ư? Bây giờ cô còn chưa quyết định thế nào! Trước đây mỗi khi nói đùa với Đồng Tư Thành về chuyện tương lai, cô luôn vừa ngượng nghịu vừa sung sướng. Cô luôn muốn lấy anh, bây giờ quả thật đã khác rồi.

Già rồi chăng? Phụ nữ qua tuổi hai nhăm là đã xuống dốc, trái tim không phải của tuổi mười tám, đôi mươi.

Nghiêu Vũ nhìn Đồng Tư Thành chăm chú lựa chọn căn hộ, lòng hoang mang. Mỗi ngày anh đều đến đón cô, sự dịu dàng cưng chiều của anh sắp làm cô chết ngạt. Anh chu đáo hết mực, đón về, đưa đi ăn, tiễn về nhà, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, không chê vào đâu được, khiến cô không có lý do từ chối.

Ngay Thiên Trần thấy vậy cũng thở dài, “Tư Thành càng chín chắn, ưu tú hơn trước. Tiểu Vũ rốt cuộc anh ấy có chỗ nào cậu chưa vừa ý? Nếu hai người vẫn luôn như vậy, thì hạnh phúc bao nhiêu!”. Nói xong đôi mắt trong sáng của cô lại tối.

Đúng, rốt cuộc chỗ nào chưa vừa ý? Nghiêu Vũ không nghĩ ra, ở bên Đồng Tư Thành không phải không vui, anh tinh tế ân cần hơn cả ngày xưa.

Tuệ An cũng khuyên, “Tiểu Vũ, liệu có bao nhiêu người được như Đồng Tư Thành, si tình như vậy? Mối tình đầu không phải ai cũng có kết quả! Bây giờ anh ấy vẫn tốt với cậu như thế”.

Lát sau, ba người cười nói đi đến, chung cư giai đoạn hai vừa khánh thành lại gặp ngày cuối tuần, người đến xem rất đông. Hứa Dực Trung khoác vai Đỗ Lối, đến chỗ đông người anh giơ tay gạt người xung quanh để cho cô đi. Đỗ Lối nhạy cảm nhận ra, ngẩng đầu cảm ơn, cử chỉ quyến rũ đó của Đỗ Lối, Nghiêu Vũ cũng thấy kinh ngạc.

Cô ta quả xứng với Hứa Dực Trung, hai người bên nhau quả là một cặp tuyệt vời.

“Nghiêu Nghiêu, anh quyết định chọn căn hộ này. Đây là sơ đồ em xem đi”. Đồng Tư Thành đưa tư liệu cho cô, ngoái đầu nói với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối, “Có thể ưu đãi nhiều như vậy, rất cảm ơn”.

“Đừng khách khí, quảng cáo là do công ty Nghiêu Vũ làm, chỗ bạn bè cũ, áp dụng giá nội bộ, nhưng vẫn nên cảm ơn Dực Trung, không có chữ kí của phó tổng cũng không thể có giá đó”.

“Bạn của em đương nhiên phải ưu tiên, huống hồ quảng cáo lại do Nghiêu Vũ làm”. Hứa Dực Trung cười xởi lởi, giọng ôn hòa nói với Đỗ Lối.

Nghiêu Vũ vẫn cúi đầu, lơ đãng xem tư liệu, chờ Đồng Tư Thành làm hợp đồng mua nhà.

“Chúc mừng hai người trước, thật quá ngưỡng mộ!”. Đỗ Lối miệng nói chúc mừng, sao Nghiêu Vũ nghe như chích vào tai. Cô bỗng giật mình, lẽ nào mình cũng bắt đầu so bì với cô ta? Vừa nghĩ vậy, đã buột miệng nói, “Hai người cũng thế, chú Đỗ vẫn mong hai người sớm lo liệu”.

Dứt lời, Nghiêu Vũ lại kinh ngạc, tại sao cô lại trả đũa Đỗ Lối như thế. Vội cúi đầu, đọc tiếp, cầm cốc nước đưa lên miệng, lại nhận ra trong cốc đã hết nước.

“Rót nước cho khách!”. Hứa Dực Trung gọi nhân viên.

“Không cần!”. Nghiêu Vũ thấy Đồng Tư Thành đã điền xong vào tờ khai, đứng lên định đi, “Nghiêu Nghiêu, em cứ ngồi, anh đi giao tiền đặt cọc”.

Nghiêu Vũ bất lực lại ngồi xuống, trước mặt Đỗ Lối và Hứa Dực Trung cô quả thực quá bối rối, không biết nói gì. Ánh mắt hai người nhìn cô đều mang rất nhiều thông tin.

“Hòa giải được là tốt”. Hứa Dực Trung nhìn theo Đồng Tư Thành vui vẻ nói.

Nghiêu Vũ cười nhạt.

Đỗ Lối hôm nay hình như đặc biệt vui, “Nghiêu Vũ, mấy ngày nữa chúng tớ về thành phố chúng mình kí hợp đồng, cậu có cần đưa Đồng Tư Thành về nhà? Nhân tiện có thể đi nhờ xe chúng tớ”.

Nghiêu Vũ lạ lùng nhìn cô, hình như Đỗ Lối vẫn chưa biết, “Bố mẹ tôi đã chuyển đến đây rồi”.

Đỗ Lối quả nhiên ngớ ra, “Chuyển nhà đến đây?”.

“Ừ, sắp được một tháng, sau này có lẽ tôi ít về đó”. Nghiêu Vũ đột nhiên vui vẻ, cuối cùng cô đã có thể nhìn Đỗ Lối một cách hàm ý.

Từ nay cô không phải cùng quê với Đỗ Lối, không cần quan tâm chuyện thị phi ở thành phố đó. Thật là tốt.

Đồng Tư Thành đã làm xong thủ tục, Nghiêu Vũ vui vẻ đứng lên, “Cảm ơn, hôm nay làm mất thời gian của các vị. Tư Thành, chúng ta đi thôi, em mệt rồi”.

Đồng Tư Thành nhướn mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chào Đỗ Lối và Hứa Dực Trung, cùng Nghiêu Vũ đi ra.

Hứa Dực Trung ngây người đứng bên cửa sổ. Tháng tư vẫn còn mùa xuân, thời tiết đã mỗi ngày một nóng. Anh thấy buồn phiền. Liệu lời khuyên của mình có sai lầm? Lần đầu tiên anh hoài nghi chính mình. Nửa tháng trước Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành nắm tay nhau xuất hiện ở khu chung cư của tập đoàn Gia Lâm, từ đó anh không gặp lại cô nữa.

Nghiêu Vũ chưa bao giờ chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ nửa tháng! Anh cười đau khổ, cô chưa từng hẹn anh, điện thoại cũng không gọi! Cô quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao? Anh hầu như không còn lòng tin, không còn kiên nhẫn.

Vương Lũy chỉ nói với anh: “Tôi thấy cậu chắc không còn hi vọng, hầu như ngày nào người đó cũng đến đón cô ấy”.

Anh cười hồ hởi giới thiệu căn hộ với Đồng Tư Thành, mặt cười đến sắp cứng cả hàm. Nếu không nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Nghiêu Vũ khi thấy anh khoác vai Đỗ Lối, nếu không thấy Nghiêu Vũ bê cốc nước lên miệng, che giấu bối rối, anh đã tưởng mình đại bại rồi. Nghĩ tới đây, Hứa Dực Trung lại bực. Đúng là dồn anh vào chỗ không từ thủ đoạn.

“Dực Trung!”. Đỗ Lối gõ nhẹ cửa phòng.

Hứa Dực Trung quay đầu, Đỗ Lối mặt tươi rói nhìn, ánh mắt long lanh. “Nghe bố em nói, hai bên đàm phán rất thuận lợi, nếu thành công sẽ ký hợp đồng, anh có đến đó không?”.

Kế hoạch đầu tư vào thành phố B, anh không phụ trách. Một mình Hứa Dực Dương quả thật quá bận, kế hoạch làm xong giao cho phòng kế hoạch đưa cho Hứa Dực Trung xem. Xem xong Hứa Dực Trung cũng không mấy hào hứng, “Em có thể nhân tiện về thăm nhà, tôi không đi”.

Đỗ Lối thất vọng, rụt rè nói, “Dực Trung, còn một chuyện, chiều nay bố em sẽ đến đây, một số quan chức thành phố cũng đến, bố muốn gặp anh, chuyện này nên làm thế nào?”.

“Đỗ Lối, em cứ tìm lí do thoái thác, vả lại tối nay đúng là tôi có việc, cứ thế này đến lúc đó càng khó xử lí, em càng khó giải thích”. Hứa Dực Trung nói thẳng với cô.

“Vâng, thế cũng được”. Đỗ Lối khép cửa đi ra.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, gia đình Nghiêu Vũ đã chuyển khỏi thành phố đó, tôi còn cùng cô về đó làm gì? Anh biết, hôm nay có người của thành phố B đến, anh đã nói với anh trai có việc riêng không tham gia tiếp khách. Để khỏi gặp bố Đỗ Lối lại bị ông ta vồn vã lôi kéo coi như con rể.

Liếc tờ giấy mời trên bàn, đầu lóe lên ý nghĩ, anh gọi điện cho Vương Lũy, “Giữ Nghiêu Vũ ở lại công ty cho tôi”. Nói xong cúp máy hào hứng lao đi.

Đỗ Lối ngồi phòng ngoài, nhìn anh đi, nghĩ rất lâu liền gọi điện cho Đồng Tư Thành, “Đồng Tư Thành, em là Đỗ Lối, công ty anh chuyên về lập trình quản lí phải không? Gia Lâm hình như đang cần phần mềm mới, em quen với người của phòng hậu cần, để xem có thể nhận vụ này không. Vâng, bốn giờ anh đến công ty, em sẽ giới thiệu với anh”.

Nụ cười gằn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong đồng tử của đôi mắt hạnh đào có một điểm đóng băng.

Nghiêu Vũ ngồi trong phòng làm việc chat với Thiên Trần.

Gần đây tâm trạng Thiên Trần ngày càng xấu. Cô đã mấy lần thoái thác những cuộc gặp gỡ mối lái, không khí trong nhà càng lạnh lẽo. Thiên Trần gõ hàng chữ:

Tiểu Vũ, công ty A Dương làm được ba, bốn tháng, kiếm được tiền, nhưng không thấy anh ấy tích lũy. Đồng Tư Thành đã mua được nhà, tiền của A Dương lại phung phí hết vào bạn bè và mình, tiêu rất mạnh tay, nói không được, vẫn chơi bài, vẫn lí do phải tiếp khách, không hề nghĩ cho mình. Mệt quá chừng!

Nghiêu Vũ nghĩ một lúc trả lời:

Tiêu Dương giao thiệp rộng, nhiệt tình với bạn, chỉ cần không sa đà vào trò đó, cũng không phải là chuyện gì quá xấu. Bây giờ điều kiện khá lên, dù gì cũng có thể coi là tay trắng lập nghiệp, bố mẹ cậu có lẽ sẽ nhượng bộ.

Tiểu Vũ, A Dương dù có tiền, mẹ mình cũng không đồng ý, mẹ bảo ghét nhất tầng lớp mới phất. Quan niệm dòng dõi của mẹ vẫn rất nặng nề. Tiểu Vũ, cậu với Đồng Tư Thành thế nào rồi?

Một bóng đen lướt qua mắt, Nghiêu Vũ gõ hàng chữ:

Không biết, không còn cảm giác ngày xưa. Có phải bây giờ có tuổi rồi, không còn cảm xúc nữa?

Sao ai cũng có nỗi phiền như vậy? Tuệ An cũng buồn, Trương Lâm Sơn đã ba mươi sáu, mong mỏi có con, Tuệ An cũng muốn, nhưng mãi không có.

Nghiêu Vũ và Thiên Trần đều ngồi ngây trước màn hình máy tính.

Bên ngoài gió xuân đã mang hương vị đầu hè. Đi làm đã ba năm, dần dần không còn niềm vui đơn thuần như trước. Nghiêu Vũ thở dài.

Hứa Dực Trung đến công ty Đại Đường, chào hỏi những người quen, ngoái đầu thấy Nghiêu Vũ ngồi ngây trước máy tính, liền gọi, “Tiểu Vũ!”. Nghiêu Vũ lườm anh một cái, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp, bước nhanh tới, “Đây là công ty, gọi loạn gì thế, có việc gấp sao?”.

“Tôi có người bạn mới khai trương nhà hàng, hôm nay tôi sẽ chơi đàn ở đó, cô nhất định phải đến cổ vũ! Mời luôn giám đốc Lũy và Vương Lâm”.

“Anh? Chơi đàn? Thật sao?”. Nghiêu Vũ nhìn Hứa Dực Trung, lại nghĩ tới Đỗ Lối, “Anh mời những ai?”.

“Đều là người quen của cô, có cả Sơn Tử và Tuệ An”.

Mắt Nghiêu Vũ sáng lên, lâu lắm không gặp Tuệ An, không thấy có Đỗ Lối, vui vẻ gật đầu.

“Hết giờ làm tôi đến đón”.

Nhà hàng nhộn nhịp, hôm nay khai trương người đến góp vui rất đông. Tiếng nhạc rộn rã, không khí tưng bừng. Hứa Dực Trung, Vương Lũy, Vương Lâm và Nghiêu Vũ bốn người đi vào, phục vụ dẫn họ đến bàn đã đặt trước. Không lâu sau Nghiêu Vũ nhìn thấy Trương Lâm Sơn và Tuệ An đi tới, vui vẻ vẫy tay. Tay còn chưa kịp hạ xuống, nụ cười đã đông cứng trên mặt.

Đằng sau Tuệ An là Đỗ Lối, bố cô ta và Đồng Tư Thành.

Nghiêu Vũ không thể ngờ, Đồng Tư Thành lại có thể cùng đi với Đỗ Lối, lại còn bố cô ta nữa, bỗng sững sờ.

“Sao thế?”. Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ, rồi nhìn theo hướng mắt cô, cũng sững người, sau đó nhướn mày, tối nay thật đông vui, khóe mắt vừa nhếch, chuyển thành nụ cười phởn phơ, đang không biết làm thế nào khám phá uẩn khúc của Nghiêu Vũ, thì cơ hội đã đến.

Đỗ Lối cũng nhìn thấy họ, khoác tay bố đi đến. Chủ nhiệm Đỗ mặt nở nang, “Chiều nay đến tập đoàn không gặp cháu, nghe Tiểu Đỗ nói cháu có việc ở đây, liền đến góp vui”.

Hứa Dực Trung lễ phép nhường chỗ cho chủ nhiệm Đỗ, “Xin mời chú Đỗ. Sơn Tử, sang ngồi với tôi”.

Đỗ Lối kinh ngạc nhìn Hứa Dực Trung, anh gọi bố cô là chú Đỗ? Không phải là chủ nhiệm Đỗ, vậy là cười bẽn lẽn, ngồi xuống cạnh anh.

Nghiêu Vũ lặng lẽ nhìn họ, duy trì nụ cười nhạt trên mặt, mắt vô tình bắt gặp ánh mắt Đỗ Lối, đôi mắt hạnh đào rất đẹp đó lóng lánh ngạo mạn, khuôn mặt thản nhiên tươi cười như tuyên bố, đây là vật sở hữu của tôi. Nghiêu Vũ cười cười, quay sang chào bố Đỗ Lối.

“Tiểu Vũ cũng ở đây à, Tiểu Vũ của chúng ta đã lớn lắm rồi, một chàng trai tốt như vậy mà còn giấu gia đình? Đưa về cho bố mẹ vui”. Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt thân thiết với Nghiêu Vũ, phấn khởi nhìn Đồng Tư Thành nói.

Tuệ An liếc Đồng Tư Thành cũng lộ vẻ vui mừng, liền xen vào, “Phải đấy, vừa rồi mình nói với anh Sơn, hai người lại có thể quay về với nhau, quá tuyệt vời”.

Đồng Tư Thành rất tự nhiên đặt tay lên vai Nghiêu Vũ, “Tuệ An vẫn đẹp như xưa, giới thiệu ông xã đi!”.

Giới thiệu làm quen xong, rượu cũng bắt đầu rót ra.

Hứa Dực Trung tiếp chuyện chủ nhiệm Đỗ. Tối nay Đỗ Lối dáng vẻ đặc biệt hiền thục, Trương Lâm Sơn và Vương Lũy chúc rượu cô, Hứa Dực Trung đều đón lấy uống thay cô, cười thật tươi, “Đỗ Lối không uống được rượu, đừng có chỉ chúc cô ấy”.

Đỗ Lối ngạc nhiên, cũng mỉm cười, chủ nhiệm Đỗ thấy Hứa Dực Trung chăm sóc con gái mình như thế, rất hài lòng.

Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, đứng lên nói với mọi người, “Đến giờ rồi, tôi có việc, mời mọi người tiếp tục cuộc vui”.

Sau đó tất cả đều nhìn về phía sân khấu. Hứa Dực Trung xuất hiện trên đó, rõ ràng rất quen mấy người trong ban nhạc, phối hợp rất ăn ý. Nữ ca sĩ được mời đến, hát bài Cuộc sống hoàn mĩ[1].

[1] Bài hát của ca sĩ Hứa Ngụy.

Tuổi thanh xuân chúng ta không làm chủ, bởi do lòng nung nấu ước mơ. Ôi tuổi xuân, tuổi xuân cuồng dại, để thời gian trôi như nước qua cầu… Anh khao khát thời gian trở lại, để gặp em, thấy lại nụ cười xưa, anh lần nữa buông mình theo tiếng gọi,…

Ba người trong ban nhạc cùng với ca sĩ hát xong đoạn cuối, tiếng hát khuấy đảo không khí trong nhà hàng, tiếng vỗ tay rầm rầm.

Nghiêu Vũ không biết Hứa Dực Trung còn có tài đó, sung sướng mỉm cười, cô thích phong cách phóng túng như vậy. Đồng Tư Thành lặng lẽ nhìn cô, khẽ thở dài. “Nghiêu Nghiêu, sao không nói với anh tối nay em đến đây chơi? Đỗ Lối nói anh mới biết”.

Nghiêu Vũ chợt ngơ ngẩn, lại có cảm giác giấu diếm Đồng Tư Thành, cô nhìn Vương Lũy và Vương Lâm nói với anh, “Giới thiệu với anh đây là giám đốc Vương công ty em. Đây là Vương Lâm ở phòng giao dịch”.

Đồng Tư Thành nghe vậy hiểu ý, cười, “Đi cùng đồng nghiệp phải không?”. Nói xong cầm ly rượu đến chúc Vương Lũy và Vương Lâm.

Vương Lũy cười tít mắt, cũng là người lõi đời, cảnh này anh không lạ, đã bấm bụng cười ngay từ đầu, nhân cơ hội nhìn kĩ tình địch của Hứa Dực Trung.

Hát xong bốn bài, Hứa Dực Trung cười bước xuống sân khấu, “Xấu hổ quá!”.

Trương Lâm Sơn đưa rượu cho anh, “Khá lắm, Dực Trung, học từ lúc nào thế?”.

“Hồi đại học ham chơi. Đỗ Lối, em cũng biết, lần trước ở quán bar đã nói với em. Anh lớn tuổi rồi, chẳng mấy khi chơi vui như thế này”.

Đỗ Lối sung sướng gật đầu, Hứa Dực Trung hôm nay quả thực khiến cô không hiểu. Ánh mắt chuyển đến Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, lẽ nào thực sự do hai người đó đã quay lại với nhau, cho nên Hứa Dực Trung thất vọng, mới bắt đầu nghĩ đến những việc cô đã làm cho anh?

Chủ nhiệm Đỗ đứng lên vỗ vai Hứa Dực Trung, “Cảnh này người già không quen, chỉ ghé thăm, các bạn trẻ cứ tiếp tục vui, tôi về trước”.

Hứa Dực Trung đương nhiên cùng Đỗ Lối ra tiễn.

Nghiêu Vũ bóp đầu, nói với Đồng Tư Thành, “Em ngồi lâu hơi nhức đầu, đi trước được không?”.

“Được, anh đưa em về”. Anh đứng lên.

“Chẳng phải anh có việc cần bàn với Đỗ Lối?”.

Đồng Tư Thành nhíu mày, Nghiêu Vũ cười uyển chuyển, “Nếu không có việc gì, sao lại cùng cô ấy đến đây? Không cần tiễn, em tự gọi xe về”.

“Không sao, hôm khác bàn cũng được”. Đồng Tư Thành kiên quyết.

Ra khỏi nhà hàng, Nghiêu Vũ nói với anh: “Em không phải trẻ con, chuyện anh cần bàn mới quan trọng, em về nhà sẽ nhắn tin cho anh”.

Đồng Tư Thành băn khoăn nhìn cô, giải thích: “Nghiêu Nghiêu, Gia Lâm muốn thay phần mềm quản lí, định dùng thử của công ty anh, nếu thỏa thuận thành công, công ty anh có thể phụ trách bảo dưỡng toàn bộ máy tính của họ”.

“Cho nên, nhân cơ hội phó tổng Hứa ở đây, anh ngồi với họ thêm lát nữa”.

Nghiêu Vũ không hề có vẻ giận dỗi, giọng tự nhiên. Đồng Tư Thành đột nhiên bật cười, “Nếu quả thật em không thích, anh không làm vụ này nữa, đi thôi, anh đưa em về”.

“Không cần mà, sao lại không làm? Em không thích Đỗ Lối, không có nghĩa không thích kiếm tiền. Hơn nữa hợp tình hợp lí. Cô ấy giới thiệu là một chuyện, quan trọng là phần mềm và dịch vụ của công ty anh phải tốt,” Nghiêu Vũ khẽ cười, “Anh không cần thận trọng như thế, chỉ vì ở đây ồn quá, hay ta ra ngoài một lát lại quay vào, để anh yên tâm, anh cứ như sợ em giận ấy”.

Hứa Dực Trung và Đỗ Lối tiễn chủ nhiệm Đỗ quay về, nhìn thấy hai người đứng sát nhau bên ngoài. Đỗ Lối khẽ cười, giả bộ không nhìn thấy, kéo Hứa Dực Trung đi vào.

Nghiêu Vũ cúi đầu, “Tư Thành, trước đây anh không thận trọng như vậy. Em chỉ đứng ngoài một lát. Bên trong quá ồn, anh vào trước đi, lát nữa em vào, bàn xong với Đỗ Lối, anh đưa em về”.

Mắt Đồng Tư Thành sáng lên. Anh cúi hôn cô, “Đứng một lát rồi vào nhé? Anh bàn nhanh thôi”.

“Vâng!”.

Nghiêu Vũ còn chưa kịp vào, Đồng Tư Thành đã đi ra, “Việc công nên bàn trong giờ làm việc, ở chỗ đông người không tiện nói, anh đưa em về”.

Đồng Tư Thành không đưa cô lên nhà, chỉ đứng đợi dưới ánh đèn đường. Nghiêu Vũ hiểu, cô bật đèn trong phòng, thở một hơi, vẫn đến bên cửa sổ ngó đầu ra.

Cách xa như vậy, độ cao nhà bảy tầng. Cô vẫn nhìn thấy mắt anh chợt sáng. Đồng Như Thành quay người đi, trước khi đi, lại giơ tay vẫy như ngày nào.

Nghiêu Vũ ngây ra nhìn. Trước đây cô vội vàng chạy đến cửa sổ là muốn nhìn anh thêm chút nữa, mắt âu yếm nhìn theo bóng anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Khi anh mới trở về, cô ngó nhìn như một thói quen, hôm nay lại vì biết anh đứng đợi dưới đèn đường mà làm như vậy. Rốt cuộc cô có chỗ nào không phải? Cuộc chia tay đó đã nhạt dần, tình cảm của anh còn nặng hơn trước. Tại sao cô vẫn không tìm lại được cảm giác xưa?

Không phải không có cảm giác ngày xưa, mà tất cả đã khác. Cô cũng không thể nói rõ khác chỗ nào, như Thiên Trần nói, dường như không còn cảm xúc, không còn rung động.
Bình Luận (0)
Comment