Đồng Tư Thành tặng
Nghiêu Vũ đôi khuyên tai hình chìa khóa, là hi vọng cô mở lòng mình. Còn Hứa
Dực Trung tặng cô đôi khuyên hình giọt mưa có tên “Anh đã yêu em”…
Thiên Trần viết xong loạt bài về vấn đề bất động sản,
tháng này đã vượt định mức, được mấy ngày rảnh cô định ở bên Tiêu Dương. Đằng
nào thời gian làm việc của cô không cố định, bố mẹ cũng không biết lúc nào cô
hết giờ làm.
Mặc dù được ở bên Tiêu Dương, nhưng lòng Thiên Trần
vẫn không yên, luôn có cảm giác vụng trộm như làm chuyện xấu xa.
Không khí gia đình vẫn buồn tẻ. Bố mẹ biết cô vẫn đi
lại với Tiêu Dương, nhưng không phản đối ra mặt.
Bố mẹ càng quan tâm, chăm sóc cô. Bố thường chủ động
hỏi han công việc, thậm chí còn đọc các bài viết của cô rồi đưa ra thảo luận
trong bữa ăn, thỉnh thoảng nêu nhận xét. Thiên Trần rất vui, tranh luận với bố,
sẽ giúp cô nâng cao nhận thức và khả năng viết bài của mình.
Mẹ hầu như chỉ quan tâm cô làm việc có mệt không, ăn
uống thế nào, luôn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng mỗi lần cô đi công tác. Tuy nhiên,
đôi mắt trong trẻo của Thiên Trần mỗi ngày lại thêm một nét mỏi mệt.
Có lúc, trong nhà ánh mắt mọi người tình cờ gặp nhau,
đều nhận ra suy nghĩ của nhau, hai bên không ai nhượng bộ.
Không có gì khó chịu hơn người trong nhà cùng dè dặt
với nhau như vậy. Thiên Trần thỉnh thoảng thử nhắc tới Tiêu Dương, xem ti vi
thấy những thông tin liên quan đến nghiệp vụ công ty anh, cô như vô tình buông
một câu: “Công ty Tiêu Dương cũng làm cái này, tình hình rất khả quan, mới nửa
năm đã thu hồi vốn và có lãi”.
Mẹ cũng nói bâng quơ: “Bây giờ rất nhiều người giàu
lên chỉ sau một đêm, cậu con trai một giáo viên trong trường suốt ngày rong
chơi, đùng một cái trúng cổ phiếu, phát tài rồi càng chơi ngông, người nhà cũng
không chịu được!”.
Thiên Trần không nói gì, lòng càng ấm ức.
Bố cô lại luôn kiệm lời, khi mẹ phàn nàn ông chỉ nhẹ
nhàng hỏi vài câu, “Công ty của Tiêu Dương sau này định làm gì? Kĩ thuật máy
tính thay đổi từng ngày, cạnh tranh rất gay gắt”.
Thiên Trần không biết nói sao.
Công ty của Tiêu Dương và Đồng Tư Thành hoạt động khá
suôn sẻ, nửa năm nay làm ăn tương đối thuận, kiếm được không ít tiền. Đồng Tư
Thành đã mua nhà trả góp, nhưng Tiêu Dương không tích được bao nhiêu. Cả đại
gia đình trông chờ vào anh.
Tiêu Dương tính rộng rãi, với Thiên Trần, với bạn bè
đều hào phóng. Ngày trước chưa có tiền, có bao nhiêu cũng tiêu hết sạch, huống
hồ bây giờ trong tay tương đối rủng rỉnh. Lúc tụ tập ăn uống với bạn, hầu như
Tiêu Dương đều trả tiền, nhưng căn nhà thuê của anh vẫn y nguyên, không có đồ
dùng nào mới.
Anh cũng mua cho cô khá nhiều quần áo và đồ trang sức,
cô không muốn nhưng anh thích thế, mỗi lần mua quà cho cô, anh đều rất vui,
niềm vui đó cùng nụ cười hiền hậu trên mặt anh là thứ Thiên Trần yêu nhất.
Công ty làm ăn thuận buồm xuôi gió như vậy cũng khiến
Tiêu Dương chưa có cái nhìn xa hơn về tương lai.
Anh vẫn ham mê chơi bài, công việc kinh doanh đã đi
vào quỹ đạo, thời gian Tiêu Dương dành cho thú vui đó càng tăng.
Trong ý niệm của Thiên Trần bây giờ, chỉ cần Tiêu
Dương có thể đón cô sau giờ làm, đi ăn với nhau là được, những thức khác cô
không muốn động chạm.
Nếu bố mẹ đồng ý, cô thậm chí có thể chấp nhận cuộc
sống như vậy, nhưng bố mẹ không cho phép.
Có lần Thiên Trần nói: “Anh ấy tự mở được công ty,
cũng làm ăn rất tốt, kiếm được tiền, sau này điều kiện sẽ khá lên”.
“Thiên Trần, con và cậu ta có bao nhiêu tiếng nói
chung? Khoảng cách về quan niệm, thói quen, lối sống không đơn giản chỉ dùng
tiền là có thể khỏa lấp”.
“Nhưng ở bên anh ấy con rất vui”.
“Đó là bây giờ còn chưa cưới, cưới rồi liệu có còn cảm
giác đó? Nhìn người ta giao du với ai là biết người đó thế nào. Mẹ không thể
giương mắt nhìn con sống với một người rõ ràng khập khiễng!”.
Mẹ ném ra một câu như đinh đóng cột, nếu muốn sống với
Tiêu Dương nghĩa là phải đoạn tuyệt với mẹ, Thiên Trần sững sờ, như đứng giữa
hai thế giới, sức mạnh của hai phía như những khối nam châm khổng lồ lôi kéo cô
về phía mình, cô nỗ lực dùng hai tay nối họ với nhau, dùng trái tim có thể dung
hòa hai thái cực, kéo họ vào nhau, nhưng khi cả hai đầu chập lại, âm lượng của
tiếng nổ và cường độ dòng điện phát ra khiến cô tỉnh ngộ, thì ra cô không chịu
nổi điện áp đó.
Như hôm nay, công việc xong xuôi, cô đi tìm Tiêu
Dương, muốn rủ anh đi xem phim.
Thực ra buổi chiều Tiêu Dương không bận gì. Nhìn thấy
Thiên Trần anh rất vui, bình thường hết giờ làm cô thường đến tìm anh, hôm nay
đến sớm hơn mọi ngày. Nhưng buổi xem phim không thành, bởi vì anh nói, “Chiều
nay anh hẹn bạn rồi, bây giờ lại bảo không đi, bỏ mặc bạn sao tiện”.
Thiên Trần cực chẳng đã, đành nói, “Vậy anh cứ chơi
bài, em ngồi xem”.
Chưa đầy một giờ sau, Thiên Trần suýt chết ngạt vì
khói thuốc và sự vô vị. Cô nói với Tiêu Dương: “Em xuống dưới nhà lên mạng, sáu
giờ anh xuống cùng đi ăn”.
“Được”. Tiêu Dương cười với cô, lại tiếp tục ván bài.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Thiên Trần lập tức thấy
yên tĩnh. Cô xuống cầu thang, vào quán nét, mở bài viết của mình trên diễn đàn
mấy hôm trước. Hôm đó đang có hứng cô viết một bài báo nhan đề: “Nếu giới đầu
tư có lương tâm, liệu chúng ta có cơ hội sở hữu nhà ở?”. Hôm nay cô mở ra xem,
bài viết rất tốt. Rất nhiều phản hồi. Trong đó có một phản hồi đặc biệt thu hút
cô, theo quan điểm của người đó, giới đầu tư thực ra có lương tâm, đơn thuần
chỉ trích họ là không công bằng.
Thiên Trần nóng mặt, lập tức phản bác. Đúng lúc người
đó trên mạng, hai bên bắt đầu tranh luận trên diễn đàn.
Người đó nói mình thuộc giới đầu tư bất động sản,
nhưng Thiên Trần không tin, giọng điệu người có cái nick Cỏ Mùa Xuân đó hoàn
toàn không giống người kinh doanh, rõ ràng là ngôn ngữ của triết gia. Mặt cô
bừng bừng hiếu chiến. Liên tục tuyên bố, “Với tư cách con gái một giáo sư triết
học, tôi không tin không thắng nổi anh!”.
Chỉ cần không liên quan đến chuyện tình cảm, Thiên
Trần trở nên đặc biệt sắc sảo, minh mẫn… hai bên tranh luận quyết liệt, không
ai nhượng bộ, dứt khoát thêm QQ nói tiếp. Đã lâu rồi Thiên Trần không nói thoải
mái như thế, quên cả thời gian, mãi đến khi “Cỏ” tiên sinh cười tuyên bố: “Đến
giờ cơm rồi, lần sau tiếp tục”. Cô mới phát hiện cả buổi chiều đã trôi qua. Sau
khi out nick, Thiên Trần gọi cho Tiêu Dương. Máy bận, cô mỉm cười, không đến
một phút sau, Tiêu Dương gọi lại. Thiên Trần mỉm cười vì mặc ước của hai người,
“Cứ máy bận là em biết anh đang gọi cho em”.
Tiêu Dương cũng cười, “Anh biết”.
Nói xong anh yên lặng, Thiên Trần hưởng thụ sự yên
lặng giây lát đó. Cô yêu Tiêu Dương, có lúc cũng vì những mặc ước như vậy.
“Thiên Trần, một lát nữa anh mới xong. Ừ, đã gọi thức
ăn rồi, em lên ăn đi”.
Nụ cười đóng băng, thất vọng tràn trề. Cô đã đợi anh
cả buổi chiều.
“Thiên Trần?”.
Thiên Trần trấn tĩnh, khẽ nói: “Ăn xong vẫn chơi tiếp
sao? Em không lên đó nữa, về nhà ăn”.
Tiêu Dương áy náy, “Anh … anh không đi được”.
“Biết rồi, anh chơi đi, em về đây”. Thiên Trần cúp
máy, thở dài, rời quán nét về nhà.
Vừa vào cửa, nhìn thấy bố mẹ xem ti vi. “Bố, mẹ, con
đã về”.
Bố cô quan tâm hỏi, “Ăn cơm chưa?”.
“Con ăn rồi”. Thiên Trần nói dối.
Mẹ lặng lẽ nhìn cô, thở dài không nói gì. Tiếng thở
dài đó rất nhẹ dường như không ai nghe thấy, nhưng lại như đám mây đen lướt
qua. Thiên Trần im lặng đi lên gác. Được mấy bước, nghe thấy tiếng mẹ nói với
bố, “Cái nhà này sắp không ra nhà nữa rồi, lạnh như mồ”.
Mẹ đã không nhịn được nữa hay sao? Thiên Trần cũng
không nhịn được nữa, đứng ở chân cầu thang, “Mẹ định nói gì cứ nói thẳng ra,
lúc nào cũng thế!”.
Mẹ cô sững người, bắt đầu lau nước mắt, “Mẹ muốn cả
nhà quây quần ăn cơm… khi ăn với Tiêu Dương con có nghĩ đến bố mẹ không?”.
“Sao con không nghĩ? Sao không ai nghĩ cho con… cứ như
vậy làm con khó xử…”. Mắt Thiên Trần cũng đỏ lên.
“À, làm con khó xử, mẹ muốn tốt cho con mà làm con khó
xử, con không cần mẹ nữa là khỏi thấy khó xử!”.
“Được rồi!”. Bố cau mày, nhìn cô, “Nghỉ sớm đi, Thiên
Trần đừng cãi nữa. Con lớn rồi, bố mẹ cũng không quản được”.
Thiên Trần chết lặng, ngay bố cũng nói với cô bằng
giọng đó. Cô bịt miệng chạy lên gác, lao đầu vào chăn khóc.
Chuông điện thoại, Thiên Trần liếc qua, của Tiêu
Dương, cô mệt mỏi tắt đi. Thiên Trần không muốn Tiêu Dương thấy cô khóc. Nhưng
điện thoại vẫn reo, cô ngây ra nhìn, lau nước mắt, nghe máy, “A Dương…”.
“Thiên Trần, xin lỗi, hôm nay quả thực anh không tiện
đi”.
Giọng nói đầy ân hận của Tiêu Dương lại làm cô đau
lòng. Se sẽ thở dài, Thiên Trần gượng cười: “Em biết, anh nhiều bạn, nhiều lúc
cũng khó xử”.
“Thiên Trần…”.
“Sao?”.
“Là anh có lỗi!”. Giọng Tiêu Dương đầy lo âu, thong
thả nói, “Từ nay anh không chơi bài nữa… xin lỗi, Thiên Trần”.
“A Dương…”. Thiên Trần nghẹn ngào, có cục gì chặn đứng
cổ họng.
“Thật đấy, là anh có lỗi, em yêu…”.
“A Dương”.
Giọng Tiêu Dương hơi khàn: “Ngoan ngủ đi, hôm nay anh
đã sai, từ mai không chơi bài nữa!”.
Anh không nghĩ được gì để bày tỏ nỗi ân hận trong
lòng.
“Không sao, em biết rồi”. Thiên Trần hiểu Tiêu Dương.
Nghe anh nói từ nay không đánh bài nữa, cô lại thấy đắng lòng.
“Mai anh đến, ha?”.
“Vâng”.
Cúp máy, lòng càng đắng chát. Sao khó thế? Thiên Trần
mệt đến nỗi muốn đi tới chỗ nào không ai nhìn thấy, không ai nhận ra, yên tĩnh
một mình.
Tiêu Dương cũng buồn. Thiên Trần không nói gì, nhưng
anh nghe thấy hơi thở với giọng mũi rất nặng của cô. Cô đã khóc, dù cố cười
cũng không giấu được. Cô không nói, anh cũng không hỏi, lòng lại ngấm ngầm đau.
Vốn tưởng mở công ty, điều kiện kinh tế thay đổi, tất cả sẽ tốt lên, nhưng
thành kiến của bố mẹ cô không phải chỉ cần anh nỗ lực có thể xóa bỏ.
Tiêu Dương hẹn Đồng Tư Thành đi uống rượu, hôm nay anh
nói rất nhiều.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú của Tiêu
Dương đã say chếnh choáng, “Sư huynh, con người sao có thể lựa chọn thân phận
của mình?”.
Đồng Tư Thành vỗ vai anh: “Đó là quan niệm của phụ nữ,
người ta làm gì có thân phận?”.
“Có đấy!”. Tiêu Dương cười nhạt. “Dù em có tiền, bố mẹ
em vẫn là công nhân thôi việc, nhà em cũng không có hơi hướng trí thức”.
“A Dương, sao lại nghĩ thế, Thiên Trần chưa từng chê
cậu”. Đồng Tư Thành cau mày.
Tiêu Dương cười sằng sặc: “Phải, cho nên em không xứng
với cô ấy?”. Tiếng cười lạnh cay đắng, anh xoay cái cốc trong tay, chiếc cốc
nhỏ đựng chất lỏng trong suốt, uống một ngụm vào là như đốt cháy lục phủ ngũ tạng.
“Lúc không có tiền thì nghĩ, có tiền gia đình cô ấy sẽ chấp nhận. Có tiền rồi
mới thấy, tiền không phải là vấn đề… em yêu Thiên Trần hết lòng, cô ấy vẫn rất
mệt mỏi…”.
Đồng Tư Thành trầm ngâm một lát, “Hay là cứ nêu chuyện
cưới xin dần dần thuyết phục bố mẹ cô ấy?”.
Mắt Tiêu Dương chợt sáng, rồi lại tối, “Sao có thể?
Uống đi, đừng nghĩ nhiều”.
“Nghiêu Nghiêu cắt tóc rồi…”. Đồng Tư Thành cười,
chuyển chủ đề, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra bóng đêm.
“Thấy rồi, thực ra còn đẹp hơn để tóc dài”. Tiêu Dương
cố gắng nghĩ sang chuyện khác. “Người ta nói, phụ nữ cắt tóc nghĩa là bắt đầu
lại, chúc mừng sư huynh”.
Đồng Tư Thành cười không nói, uống hết cốc rượu, đột
nhiên sôi nổi: “Tuần sau anh đi gặp người bạn ở Chu Hải bàn hợp tác làm ăn, cậu
bảo Thiên Trần giúp anh chuyển món quà cho cô ấy”.
“Vâng!”. Nhắc đến công ty, Tiêu Dương vẫn tràn đầy tin
tưởng vào tương lai tốt đẹp, tất cả đều tiến triển theo hướng tốt, bây giờ rất
nhiều việc cần chi tiêu, chưa tích lũy được, để sau này vẫn còn thời gian.
Nghiêu Vũ tròn mắt nhìn cái hộp trước mặt đến gần một
tiếng đồng hồ, cô vò đầu theo thói quen, chạm vào khoảng gáy trống không, lại
thấy hẫng hụt, sao mình lại điên rồ cắt tóc?
Lắc lắc cổ, ừ, nhẹ đi nhiều! Nhẹ nhõm như vậy cũng
tốt! Tóc chẳng phải chính là ba ngàn sợi thanh tơ phiền phức? Huống hồ mọi
người đều nói mình cắt tóc đẹp hơn trước, làm nổi khuôn mặt, càng đẹp, càng cá
tính… Cô ra sức thuyết phục bản thân, tìm mọi lí do tự an ủi.
Ánh mắt lại di chuyển dừng trên cái hộp, lúc đưa cho
cô Thiên Trần nói: “Đồng Tư Thành nhờ mình đưa giúp, không hiểu sao anh ấy
không trực tiếp đưa cho cậu, dạo này hai người chẳng phải đang rất tốt?”.
Tốt ư? Nghiêu Vũ giật mình. Xem ra rất tốt, sao lại
không? Hết giờ làm cùng ăn cơm, cùng đi dạo, xem phim, lại còn cùng về thăm
trường cũ.
Trường thay đổi rất nhiều, vòm cổng đã sửa lại, trong
trường có thêm mấy tòa nhà, khu kí túc xá nữ ngày trước không hiểu sao lại đổi
thành khu kí túc nam. Nghiêu Vũ nhìn cửa sổ phòng 513, những hình dán ở cửa
kính đã bị bóc đi. Cô ngây người nhìn, ở một góc cánh cửa còn lộ ra một phần
chữ đỏ chưa bóc hết, vẫn dán chặt ở đó.
Ngày xưa các nữ sinh ở phòng 513 đã dán chữ cái tên
mình và chữ cái tên bạn trai lên cửa sổ. Nghiêu Vũ cũng thế.
Hôm đó cô và anh cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ còn thấy nột
góc mấy chữ cái tên anh và cô, chỉ có một mẩu ương bướng dán chặt vào tấm kính.
Anh khẽ nói: “Một mẩu cũng tốt rồi”.
Nghiêu Vũ ngạc nhiên ngoái đầu, tia sáng lay động
trong đôi mắt ấy không giống ngày xưa, tư lự thấm buồn, ẩn chứa thứ gì đó khiến
cô không nhận ra. Cô cúi đầu. Đồng Tư Thành lại cười, giơ tay vuốt mái tóc ngắn
của cô: “Như thế này rất đẹp, Nghiêu Nghiêu, khuôn mặt lộ ra rất đẹp”.
Cô cúi đầu cười.
Đồng Tư Thành khoác vai cô, “Nhìn kìa, mỗi lần anh
đứng dưới ánh đèn đường đều nghĩ, nếu em không ngó đầu ra vẫy, anh sẽ đợi bao
lâu?”.
“Lần nào em cũng chạy rất nhanh”. Nghiêu Vũ nghĩ lại
hồi đó, thấy buồn cười.
Đồng Tư Thành vui vẻ, “Em không cần chạy, cứ đi từ từ,
anh vẫn đợi”.
Một cảm giác lạ lùng, bất chợt lại nảy sinh trong lòng
Nghiêu Vũ. Không phải là nỗi ngượng ngùng sung sướng khi anh bộc lộ tình cảm,
mà là cảm giác hoang mang, hoang mang không biết nên phản ứng thế nào. Còn ánh
mắt và nụ cười của anh lại như soi vào lòng cô, khiến cô không có chỗ ẩn nấp.
Cô ấp úng mở miệng, “Tư Thành…”.
“Đi thôi, anh đưa em đến một nơi”. Đồng Tư Thành thôi
nhìn cô, nắm tay cô theo con đường nhỏ trong trường đi về phía trước.
Đây là xưởng in của trường ở phía sau khu giảng đường,
bên cạnh bể bơi, bóng cây che rợp một khoảng trời. Buổi trưa xưởng in vắng vẻ
yên tĩnh.
“Ô, Đồng Tư Thành phải không? Mấy năm rồi không gặp!”.
Bác Lâm gác cổng ngồi trên ghế mây trước cửa phòng trực nheo mắt nhìn họ. Nụ
cười khiến những nếp nhăn trên mặt ông vụt thay đổi, giống như bông cúc vàng
mùa thu, nở xòe.
“Bác Lâm, mới hai năm, chưa lâu lắm!”.
“Cậu lại muốn làm thêm ở đây?”.
“Không, cháu chỉ xem thôi!”. Đồng Tư Thành hơi cao
giọng.
Bác Lâm mở cửa, “Được, được, cứ vào xem, nhưng không
được lấy lề giấy mang đi!”.
“Biết rồi! Dạo đó cháu lấy bác cũng biết sao?”.
Nghiêu Vũ mỉm cười ngạc nhiên nghe họ nói với nhau.
Đồng Tư Thành dắt cô đi qua cửa sắt, bác Lâm lại nhìn cô, “À, đưa bạn gái đến
hả? Tư Thành đúng là chàng trai tốt, rất giỏi!”.
“Ồ, giỏi thế nào hả bác?”. Nghiêu Vũ cảm thấy ông rất
đáng yêu, lâu như vậy vẫn nhớ một người, nhất định ấn tượng rất sâu.
“À!”. Đồng Tư Thành hơi ngượng, “Bác Lâm, chúng cháu
vào xem một lát!”.
Nhưng bác Lâm mau miệng, đã nói ra: “Một mình, cậu ấy
có thể vác hai bao tải giấy, khỏe vô địch!”.
Nghiêu Vũ bụm miệng, “Tư Thành, anh làm thợ bốc vác ở
đây à? Sao em không biết?”.
“Ngốc ạ!”. Đồng Tư Thành trìu mến nhìn cô. Nghiêu Vũ
chưa bao giờ nghĩ, những ly cafe ở quán Lương Mộc Duyên, những bữa lẩu cá ven
sông, nếu anh không làm thêm, khoản tiền ít ỏi gia đình chu cấp liệu có đủ chi?
Anh cười chỉ bãi đất trống phía trước: “Mỗi khi có xe tải chở giấy về là anh
đến giúp, mỗi lần được ba mươi đồng, coi như tiền làm thêm”. Anh liếc trộm bác
Lâm, nói nhỏ vào tai cô: “Có lúc còn đi bán sách”.
Nghiêu Vũ cười. Đồng Tư Thành đưa tay lên miệng khẽ
“suỵt” một tiếng, kéo cô đi ra sân.
Nghiêu Vũ nhìn quanh, mặt anh đầy lưu luyến, xúc động.
Dường như cô lại nhìn thấy ánh mắt anh lần họ chia tay: Bất lực và đau khổ. Cô
đột nhiên hiểu, sống mũi cay cay, gục đầu vào lưng anh, “Tư Thành…”.
Anh hơi cựa mình, Nghiêu Vũ thở rất nhẹ, “Anh đứng
yên!”.
Đồng Tư Thành nghiêng đầu, không nhìn thấy cô, chỉ giữ
thẳng lưng cho cô dựa. Hơi thở ấm nóng của cô phả trên lưng anh, cảm giác nóng
ran từ lưng lan khắp người, đôi tròng đen càng xao động.
Trong buổi trưa tĩnh mịch, gió thổi nhẹ, ánh mặt trời
ấm áp xuyên qua kẽ lá phượng hình ô van, chiếu xuống mặt đất, xưởng in im ắng,
Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành dựa vào nhau đứng yên như thế.
Đồng Tư Thành nghĩ đến quãng thời gian bốn năm vật lộn
làm thêm kiếm tiền bắt đầu từ khi vào đại học, mỗi học kì phải cố gắng thế nào
mới đủ điểm đứng đầu lớp. Phải, anh luôn nỗ lực, nỗ lực học hành, nỗ lực kiếm
tiền, nỗ lực yêu cô gái sau lưng. Anh có sai không? Anh nỗ lực làm việc, phấn
đấu để có điều kiện vật chất tốt hơn, địa vị xã hội cao hơn, anh có sai không?
Lưng anh vẫn giữ thẳng, trong lồng ngực tim đập càng
dữ, anh chợt quay người đỡ vai cô, nhìn vào mắt cô. Mọi xúc động cuối cùng cũng
hóa thành nụ cười hiền lành, “Mệt rồi hả?”.
Nghiêu Vũ hé mắt, bàng hoàng nhớ tới những nỗ lực suốt
bốn năm của Đồng Tư Thành, những niềm vui anh mang đến cho cô bốn năm và sự dịu
dàng lúc này.
Cành phượng vĩ lay động, ánh nắng ùa đến, hơi chói
mắt, Nghiêu Vũ khép hờ mi, lòng lại hốt hoảng, cô gật đầu, “Đi cả buổi sáng,
hơi mệt”.
Một sợi buồn thoáng qua mặt Đồng Tư Thành, giống như
bóng râm khi lá phượng khẽ chao che lấp ánh mặt trời lúc gió thổi, rồi lại bị
ánh nắng thay thế. “Lười quá, không chịu tập thể thao. Đi thôi, tìm chỗ ngồi
nghỉ một lát”.
Ngoài vẻ dịu dàng không thay đổi, Đồng Tư Thành ngày
xưa giống như con suối trong khe núi, cuồn cuộn chảy xiết mỗi khi gặp đá ghềnh,
còn bây giờ anh như đầm sâu không sóng, chỉ thỉnh thoảng gợn lên những vòng
tròn lăn tăn lan ra mỗi khi có viên sỏi ném xuống.
Cảm giác dường như rất tốt, hai người ngoài nắm tay
không có gì tiến triển. Anh không hôn cô, cho dù là cái hôn trong cơn say rượu
lần trước đến gõ cửa nhà cô cũng không.
Ngồi đối diện, vẫn nhìn như vậy. Khuôn mặt sáng, sống
mũi thẳng tắp, từng nét rõ ràng gần trong gang tấc, anh vẫn đau đáu nhìn cô,
nói những lời ngày xưa từng nói.
Nghiêu Vũ không hiểu, không có gì không hài lòng về
anh, nhưng không còn thấy xúc động. Lòng rối loạn, không biết nên đối diện thế
nào, chỉ né tránh một cách vô thức.
Một chiếc hộp kim loại xinh xắn chạm trổ tinh xảo,
trên có một ổ khóa bé xíu, lúc đầu Nghiêu Vũ không phát hiện ra, cầm lên loay
hoay mở nắp, không mở được mới chú ý đến ổ khóa đó.
Vậy là để chiếc hộp trước mặt, ngây nhìn cả tiếng đồng
hồ.
Bên trong đựng gì mà cần khóa? Cái hộp hình vuông
không quá hai tấc, có thể đặt lên lòng bàn tay như món đồ chơi, đã khóa rồi sao
lại đưa cho cô? Tại sao Đồng Tư Thành phải đợi lúc anh đi công tác mới đưa? Lại
còn qua Thiên Trần?
Nghiêu Vũ tì cằm trên bàn, thẫn thờ nhìn cái hộp.
Ý nghĩ chợt lóe trong đầu, cô bỗng nhớ tới đôi khuyên
tai hình chìa khóa, đôi khuyên vàng xinh xắn hình chìa khóa anh tặng cô hôm
sinh nhật. Cô vội mở ngăn kéo lấy ra đôi khuyên, tra thử vào ổ khóa, vừa khít,
đang định xoay chìa, đột nhiên tay dừng lại.
Cô vỡ lẽ, thì ra đây mới là bí mật của đôi khuyên tai.
Ngày trước có lần Đồng Tư Thành kể cho cô nghe Thần
thoại Hi Lạp. Thần Zớt muốn báo thù Promete ăn trộm lửa của trời,
đã nhờ Thần Lửa dùng đất sét nặn mĩ nữ Pandora, đem tặng cho em trai của Promete
làm vợ, đồng thời tặng Pandora một cái hộp mang về nhà chồng. Pandora mở cái
hộp, bên trong liền bay ra bao tai họa, bệnh tật, đố kị, tội ác, gieo rắc tai
họa cho nhân gian, nhưng trong đáy hộp lại cất giữ hi vọng.
Anh đã cười nói với cô: “Anh cũng có một cái hộp như
thế, nhưng không có tai họa, chỉ có hi vọng”.
Anh tặng cô cái hộp này, lại tặng chìa khóa mở nó, anh
muốn cô mở ra hi vọng ư?
Nghiêu Vũ ngây người.
Hi vọng là gì? Có người nói, đó là cách gọi khác của
sợ hãi, có sợ hãi mới có hi vọng, đồng nghĩa với “cầu bất đắc khổ” một trong
tám nỗi khổ theo quan niệm nhà Phật. Cầu không được thì khổ, không có cầu ắt
không khổ. Người ta buồn khổ vì yêu, sợ mất người yêu, nếu rời xa người yêu, sẽ
không còn buồn khổ, không còn sợ hãi.
Đồng Tư Thành có cầu mong, có hi vọng, anh muốn Nghiêu
Vũ mở chiếc hộp Pandora của anh, nhưng lòng ngấm ngầm một nỗi đau, nỗi đau
không rõ căn nguyên.
Cô đứng dậy đi lấy chiếc cốc thủy tinh, mở bình trà
bằng sứ Thanh Hoa, cẩn thận đếm bốn cánh, đổ nước sôi pha trà, lại nhớ câu mình
đã nói khi pha trà cho Hứa Dực Trung. Phải, trà này chính là trà tứ đại giai
không.
Cô nhắm mắt đưa cốc trà lên hít, hơi nước ấm thoang
thoảng hương trà, lan tỏa, như nhụy hoa hé nở trong đêm trăng, hít nhụy hoa có
thể không thấy mùi hương, hương là ở lòng tĩnh tại vô cầu.
Những rung động thưở thiếu thời biến thành những cánh
hoa khô ép trong trang sách, kí ức màu vàng nhạt, mỏng như cánh chuồn.
Nụ cười hiện ra trên mặt cô. Năm đó, sau khi chia tay,
Nghiêu Vũ một mình đi Đằng Xung. Chỉ nghe nói ở đó có cảnh quan núi lửa đất
nóng tự nhiên nhất, cô khao khát muốn nghe tiếng sôi của nham thạch trong lòng
núi lửa, lòng cô quá lạnh, cần núi lửa và đất nóng sưởi ấm.
Cô đến vùng đất ẩm Bắc Hải gần Đằng Xung. Hồ nước có
tính kiềm trong vắt tới đáy, núi lửa, trời xanh, mây trắng đều soi mình trong
đáy nước, từng đám rêu nổi trên mặt hồ, thanh tĩnh mênh mông. Cô muốn nhảy
xuống chỗ nước trong nhất thanh lọc tâm hồn, nhưng không được, cô thay đôi ủng
cao, đi vào vùng đầm cỏ, người đột nhiên sụt xuống, lại bị thảm cỏ dày chằng
chịt cuốn lấy. Bước từng bước thụt tới bụng chân. Nhưng không chìm xuống. Giữa
những bước nổi chìm như vậy, lòng cô dần dần tĩnh lại. Nghiêu Vũ co chân chạy
thật nhanh, như bay, ngã lại đứng lên chạy tiếp.
Châu Âu có câu cách ngôn: Nếu bạn nghi ngờ không làm
được những gì mình hi vọng, hãy hi vọng làm điều bạn có thể làm.
Rất lâu rất lâu, cuối cùng cô vẫn nhận cái hộp và đôi
khuyên tai hình chìa khóa.
Cô không làm được cái điều mang lại hi vọng cho anh,
còn điều cô hi vọng, lại không làm được.
“Chiếc hộp anh ấy tặng cậu đựng gì?”. Thiên Trần hiếu
kì hỏi.
Nghiêu Vũ khoác tay cô đi phố, ngẫm nghĩ, nói: “Hi
vọng”.
“Hi vọng gì?”.
“Hi vọng mình cho anh ấy hi vọng”. Nghiêu Vũ thở dài,
nghiêm túc nói với Thiên Trần, “Mình không biết chắc, cũng không hiểu, chỉ cảm
thấy luôn có gì đó ngăn cản”.
“Thôi, đừng nghĩ nữa!”. Thiên Trần nở nụ cười mê hồn
của mình, “Vào hè rồi, thời gian trôi nhanh quá, hôm nay muốn mua gì?”.
“Khuyên tai!”. Nghiêu Vũ buột miệng.
Thiên Trần cười, nhìn mái tóc ngắn của bạn, “Cổ cậu
mảnh, đầu như cái nấm! Trời nóng, để cổ lạnh không tốt, hay là mua vòng cổ?”.
“Không!”. Nghiêu Vũ dẩu môi, “Mình chỉ thích khuyên
tai”.
“Được rồi, bọn mình đi xem khuyên tai”. Thiên Trần
cười, kéo Nghiêu Vũ vào siêu thị. Khi đi gian bán đồ trang sức ở tầng một,
Nghiêu Vũ dừng lại.
Đây là gian hàng chuyên bán đồ trang sức thủy tinh,
chế tác theo phong cách hoài cổ, lóng lánh dưới ánh đèn, tỏa hương sắc huyền
bí. Vừa đi vào, cảm giác thời gian ngưng lại, không khí u tịch cách biệt thế
giới bên ngoài.
Nghiêu Vũ nhớ đến đôi khuyên Hứa Dực Trung tặng, thong
thả ngắm nhìn từng món nữ trang.
Một nhân viên bán hàng đi đến nói: “Mỗi kiểu dáng ở
đây chỉ có một đôi, cô thích kiểu nào?”.
“Xem đã!”. Mắt Nghiêu Vũ lướt tới chỗ trưng bày khuyên
tai.
“Đây là đồ trang sức tình yêu, có khuyên tai, dây
chuyền, đã bán rất nhiều. Cô xem mỗi kiểu dáng có một cái tên đặc biệt, đây là
kiểu Chân Tình, đây là kiểu Đính Ước…”.
Nghiêu Vũ ngắt lời cô ta, “Xin hỏi có kiểu hình giọt mưa,
màu thiên thanh”.
Cô gái cầm ra cuốn catalo, chỉ vào bức ảnh: “Kiểu này
phải không? Nó có tên là: Anh đã yêu em”.
Nghiêu Vũ sửng sốt, Thiên Trần ngạc nhiên nhìn cô,
“Tiểu Vũ?”
Nghiêu Vũ gượng cười, “Cái tên… rất hay”.
Cô bán hàng vui vẻ, “Kiểu đó đã bán rồi, cô có thích
kiểu khác? Có thể đeo thử. Chất liệu pha lê chế tác theo phương pháp cổ truyền
đặc sắc, không kém những đồ trang sức chất liệu khác”.
“Cảm ơn! Không cần”. Nghiêu Vũ lễ phép từ chối, kéo
Thiên Trần đi, tay cô nắm rất chặt, Thiên Trần ngạc nhiên, “Tiểu Vũ, sao thế?”.
Lòng nôn nao cô nói, “Đồng Tư Thành tặng mình đôi
khuyên vàng hình chìa khóa…”.
Thiên Trần cười khúc khích tiếp lời, “Thỏ con ngoan
ngoãn mau mở cửa ra, nếu không tôi dùng chìa khóa mở cửa vào”.
“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ lườm cô.
“Chẳng lẽ không phải?”.
“Chiếc hộp anh ấy tặng đã khóa, đôi khuyên là chìa
khóa mở nó”.
“Chẳng phải cậu nói bên trong đựng hi vọng?”
“Mình chưa mở, hi vọng không thể tùy tiện cho người
khác, mình vẫn do dự”.
“Cậu không xem bên trong đựng gì sao? Chắc chắn là thứ
gì đó!”. Lúc Đồng Tư Thành đưa cho cô cái hộp, Thiên Trần đã thử lắc, bên trong
có tiếng động.
“Bất luận là vật gì, bây giờ mình chưa muốn mở”.
Thiên Trần ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ là anh ấy thấy cậu
do dự, nên mới tặng cậu cái hộp đó, muốn cậu nhìn thấy sẽ không do dự nữa, đó
là hi vọng của anh ấy”.
Nghiêu Vũ không nói, thở dài, “Đỗ Lối không ưa mình,
là vì Hứa Dực Trung”.
“Sao lại kéo Hứa Dực Trung vào đây?”. Thiên Trần lạ
lùng nhìn cô, bỗng hiểu ra, trố mắt há miệng hỏi, “Tiểu Vũ, Đồng Tư Thành tặng
cậu chiếc chìa khóa, không phải Hứa Dực Trung tặng cậu đôi khuyên “Anh đã yêu
em” chứ?”
Nghiêu Vũ không trả lời, vậy là Thiên Trần hiểu. Lúc
này cô bỗng nhớ tới Tiêu Dương, cảm thấy mình thật may mắn, từ khi yêu vẫn là
mối tình đầu, hai người chỉ có nhau, không vướng vào những chuyện tình cảm phức
tạp như vậy.
Thiên Trần nhìn bạn, bỗng lo lắng, Nghiêu Vũ vốn tính
nồng nhiệt, từ lúc nào trên mặt đã nhuốm buồn? Cô cầm tay bạn, giọng nghiêm
túc, “Tiểu Vũ, cứ suy nghĩ cho kĩ, người cậu thích là ai?”.
Nghiêu Vũ thở dài, “Về nhà thôi, Thiên Trần, không còn
hứng đi nữa”.
Đứng đợi xe bên đường, một chiếc taxi đi đến, Nghiêu
Vũ bảo Thiên Trần lên trước. Nhìn chiếc xe phóng đi, cô quay người đi bộ lên
cầu vượt.
Làn xe từ trước mặt tràn tới như nước, đây là đoạn
đường có lưu lượng xe rất lớn, đến chân cầu các xe đều giảm tốc. Nghiêu Vũ cảm
thấy tâm trạng mình như dòng xe đó, lúc vun vút phóng qua, lúc trì trệ dừng
lại. Cô nhìn rõ sắc mặt và hình dáng người ngồi sau tay lái, tưởng tượng ra
những người đó có không gian sống như thế nào.
Sự gặp gỡ của họ với cô có lẽ chính là khoảnh khắc cô
nhìn thấy họ dưới chân cầu, rồi lướt qua nhau trong biển người mênh mông, có lẽ
sẽ có một Đồng Tư Thành một Hứa Dực Trung đột nhiên làm quen với cô.
Quan hệ giữa con người vi diệu như vậy. Đã từng quen
thuộc, chớp mắt thành xa lạ, đã từng xa lạ chớp mắt bỗng thành quen. Đồng Tư
Thành không muốn rút lui, không muốn kết thúc, Hứa Dực Trung đã rút lui, lại
đột nhiên nói, anh thích cô từ lâu.
Tại sao có cái tát đó? Nghiêu Vũ nhìn bàn tay mình,
vẫn không hiểu, chỉ là hành động vô thức, sau đó không xin lỗi, sau đó dửng
dưng nhìn nhau, sau đó cắt đi mái tóc dài định giữ suốt đời… Đó là lần đầu tiên
đánh người, cô có thể tát người khác sao?
Thong thả đi xuống cầu vượt, có lẽ lần này nên chuyển
về nhà ở, có bố mẹ khỏi một mình lại nghĩ đến những chuyện đó.
Cứ gặp phiền phức là Nghiêu Vũ muốn về nhà như một bản
năng. Hai năm tự lập bên ngoài càng khiến cô gắn bó với gia đình, gia đình luôn
là nơi an toàn nhất.
Nhưng không được, cuối cùng cô vẫn nên tự vượt qua cửa
ải này, mỗi người nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình, bất luận là đúng
hay sai, mọi kết quả đều nên tự mình gánh chịu. Bố mẹ có thể cho cô chỗ dựa
bình yên. Nhưng không thể thay cô đi hết cuộc đời.
Nghiêu Vũ lên xe về nhà, suốt dọc đường, trên mặt vẫn
là nụ cười thảng thốt.
Anh đã yêu em? Đôi khuyên tai màu thiên thanh đó có
tên: Anh đã yêu em!
Đồng Tư Thành yêu cô bốn năm, lại có thể dửng dưng từ
bỏ cô, không ai biết được tương lai, không ai biết thời gian hai năm xa cách
như vậy liệu có đổi thay, hoàn cảnh đổi thay, thời gian đổi thay, có lẽ anh sẽ
gặp một người khác, ngay cơ hội chờ đợi, anh cũng không cho cô. Hai năm sau anh
lại muốn cô cho anh hi vọng, tặng cô chiếc hộp chứa hi vọng của anh.
Hứa Dực Trung tặng cô đôi khuyên mang cái tên rất đẹp,
bây giờ lại cặp với Đỗ Lối. Hôm đó, cô đi qua họ như không nhìn thấy, nhưng
nhận ra vẻ lạnh nhạt của anh và nụ cười ruồi bên khóe miệng Đỗ Lối.
Mở tủ sách, Nghiêu Vũ nhìn những ly, những cốc rượu đã
sưu tầm. Vì một người cô đã có thói quen sưu tầm ly rượu, tiếc là không có cơ
hội kể cho người đó nghe lai lịch những chiếc ly đó.
Bên tai bỗng như nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của
Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ cũng cười, đi tìm cái hộp giấy thu lại những ly cốc
đó. Ở trong góc tủ còn có chiếc hộp nhỏ đựng con dấu, bên trong khắc bốn chữ,
phong vũ đồng châu Đồng Tư Thành đã tặng, cầm lên vuốt ve, nhưng lòng cô không
xúc động.
Ngồi trước bàn, Nghiêu Vũ lấy ra đôi khuyên tai đó, một
đôi khuyên thật đẹp, một cái tên thật đẹp! Ngón tay khẽ búng, hai giọt mưa thủy
tinh va vào nhau lanh canh, như lớp băng giòn rạn vỡ, toát ra làn khí lạnh.
Nhìn thấy chiếc chân nến trên bàn, cô đi lấy cây nến
châm lửa, rồi tắt đèn, lặng lẽ nhìn sáp nến hồng nhỏ giọt. Tay vuốt nhẹ hoa văn
tinh xảo trên giá nến, đột nhiên tay xoa mạnh vào một cái chân nến.
Vị thần sẽ không xuất hiện, đó chỉ là truyện cổ tích.
Cô ngồi ngây bất động mắt nhìn đăm đăm, cho đến khi
nến tắt, đốm lửa đỏ yếu dần, rồi tắt hẳn trong sáp nến, bốc ra làn khói xanh
nhạt, căn phòng chợt tối om.
Nghiêu Vũ ngồi rất lâu, cuối cùng bật đèn, cẩn thận
lau sạch chiếc chân nến, bỏ vào ngăn kéo khóa lại.
Cô lấy ra chiếc hộp, tra chìa khóa khuyên tai, khẽ
xoay, “tạch” một tiếng, nắp hộp bật mở.