Từ đầu đến cuối cô chỉ
nói với Trương Lâm Sơn: “Em cũng muốn anh vui vẻ, anh phải đối tốt với Tuệ An,
em không muốn phá vỡ gia đình anh, không muốn cướp chồng của cô ấy, chúng ta
chỉ là hai con chuột sưởi ấm cho nhau”.
Nghiêu Vũ đợi Đỗ Lối rất lâu. Cô không định để Tuệ An
biết chuyện này. Nhưng muốn hỏi Đỗ Lối.
“Cậu không biết Dực Trung chạy khắp nơi tìm cậu? Tôi
đã cho anh ấy địa chỉ nhà cậu, chắc anh ấy vẫn chưa vào được”. Đỗ Lối nhìn thấy
Nghiêu Vũ ở dưới tầng.
“Đỗ Lối, tại sao? Tại sao là Trương Lâm Sơn mà không
phải là Hứa Dực Trung?”.
Đỗ Lối giật mình: “Đừng nói bừa. Người tôi thích vỗn
là Hứa Dực Trung!”.
“Sao? Hứa Dực Trung và tôi yêu nhau cậu không ghen?”.
“Cũng chẳng còn cách nào, tình cảm không thể gượng ép.
Lẽ nào muốn tôi ghen cậu mới thỏa lòng hiếu thắng?”.
Nghiêu Vũ cười khẩy: “Hứa Dực Trung nói, cậu và Trương
Lâm Sơn ngưỡng mộ nhau, tôi rất muốn biết, cậu thích Hứa Dực Trung nhưng lại
ngưỡng mộ Trương Lâm Sơn. Hai người đó khác nhau bao nhiêu?”.
“Nghiêu Vũ, đừng tưởng chỉ cậu mới có tình bạn đơn
thuần, người khác là xấu xa!”.
“Cậu thích Trương Lâm Sơn!”. Nghiêu Vũ nói thẳng, “Đỗ
Lối, người khác tôi không hiểu, nhưng tôi hiểu cậu. Đừng chối. Thậm chí, cậu có
thể tạo cho Trương Lâm Sơn cái gọi là ngưỡng mộ đó, một tình bạn giả tạo, ăn
cơm, uống trà, nói chuyện đơn thuần. Cậu đừng dùng Hứa Dực Trung làm lá chắn.
Với cá tính của mình, cậu có dễ dàng từ bỏ người đàn ông cậu thích không?”.
Đỗ Lối ngoảnh mặt lại: “Tốt nhất đừng đoán bừa. Tôi và
Trương Lâm Sơn chẳng có chuyện gì hết. Đừng để Tuệ An vô cớ hiểu lầm tôi!”.
“Tôi mong là hiểu lầm thật! Đừng quên Tuệ An là người
tốt tính thật thà, tốt nhất cậu đừng làm gì tổn thương cậu ấy?!”.
“Nghiêu Vũ, liên quan gì đến cậu! Trương Lâm Sơn chẳng
qua quan hệ với tôi như bạn bè, ngay chuyện đó cậu cũng muốn phá?”. Đỗ Lối bắt
đầu cao giọng, “Tôi làm gì sai? Làm bạn với người đàn ông, chỉ vì vợ người đó
là bạn thân của cậu, cho nên ngay quyền kết bạn của tôi, cậu cũng muốn can
thiệp, cậu dựa vào đâu?”.
Nghiêu Vũ giọng cương quyết: “Cậu nói đúng, tôi dựa
vào Trần Tuệ An là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Nếu không tôi
không rỗi hơi quan tâm chuyện này. Đỗ Lối, cậu tự vấn lương tâm xem, cậu có
đúng không? Cậu và Trương Lâm Sơn có thực là bạn bình thường? Từ nhỏ đến giờ,
cậu đã bao giờ có bạn khác giới chưa? Có lần nào cậu đến với đàn ông mà không
có nguyên do?”.
Đỗ Lối gào lên: “Đó là việc riêng của tôi. Cậu không
có quyền hỏi. Tôi ghét cậu, cái gì cậu cũng tự cho mình đúng. Cậu có nghĩ cậu
gây tổn thương cho tôi thế nào không!”.
Đỗ Lối bị kích động mạnh, đôi mắt hạnh đào rất đẹp
long lên phẫn nộ. Hai người đứng bên rặng cây, ánh đèn đường trăng trắng chiếu
xuống, cả hai đằng đằng sát khí.
Nghiêu Vũ nghĩ, cô cũng giống Đỗ Lối, như một con sư
tử chuẩn bị quyết đấu. Cả hai có lẽ đều nhân cơ hội này nói thẳng với nhau. Quả
thực cô rất ghét cô ta.
Nghiêu Vũ cười khẩy: “Tôi đương nhiên biết. Nếu cậu
cho thế là làm tổn thương cậu. Từ hồi phổ thông tôi đã được nhiều người thích
hơn cậu. Cậu hiếu thắng, thành tích của cậu tốt hơn tôi, người cũng xinh hơn
tôi. Nhưng tất cả những thứ cậu tưởng có thế áp đảo tôi, lại làm cậu có cảm
giác như đấm vào không khí. Bởi vì tôi không bận tâm. Thành tích kém, tôi cũng
không khóc, không lo, không thấy áp lực, bố mẹ tôi quá bận, chưa bao giờ quản
lí việc học hành của tôi. Tôi không có khái niệm “thành tích”, thành thích
không tốt, trời cũng không sập được. Không xinh bằng cậu, tôi cũng chẳng bận
tâm, thiếu gì minh tinh xinh hơn tôi. Vì vậy cậu khó chịu, đúng không?”.
“Cậu tưởng chỉ có thế thôi à? Đúng, những cái đó khiến
tôi rất khó chịu. Cớ gì ai cũng quan tâm thành tích, còn cậu thì không, cớ gì
con gái ai cũng thích đẹp, còn cậu không bận lòng? Tôi ghét nhất cái kiểu dửng
dưng với tất cả của cậu!”.
Nghiêu Vũ ngây người, băn khoăn hỏi: “Đỗ Lối, thứ cậu
quan tâm không nhất thiết người khác phải quan tâm. Nhưng thứ tôi quan tâm, cậu
chưa chắc để ý. Đó chính là lí do từ trung học đến đại học rồi tốt nghiệp đi
làm, cậu luôn theo dõi tôi rất chặt? Cái tôi thích, cậu lại ghét, điều làm tôi
đau lòng cậu lại thích, ngay Hứa Dực Trung, có phải lúc đầu cậu muốn có anh ta,
cũng là vì muốn tranh với tôi, tại sao?”.
“Bởi vì tất cả mọi người đều yêu quý cậu. Đến bố tôi
cũng yêu quý cậu. Còn nhớ hôm nhập trường, bố cậu bận, mẹ đưa cậu tới trường,
cả tôi và cậu đều muốn ở giường tầng một, nhưng bố bắt tôi nhường cho cậu, lại
còn tự tay mắc màn cho cậu! Tôi đứng dưới nhìn muốn trào nước mắt. Sau đó cậu
biết bố tôi nói gì với tôi không? Bố bảo, tôi nên chăm sóc cậu. Tại sao? Vào
đại học vẫn muốn tôi thành giúp việc của cậu?! Tôi chỉ thấy nhục!”. Đỗ Lối bị
kích động mạnh. Những chuyện cũ tới tấp ào về, làm cô uất hận: “Tại sao bố tôi
lại như vậy? Không phải vì bố cậu là cấp trên trực tiếp của bố tôi?”.
Vào trung học, Nghiêu Vũ không xinh bằng cô, thành
tích cũng không bằng. Nhưng trong lớp Nghiêu Vũ luôn được các bạn yêu mến, các
thầy cô ưu ái.
Dần dần, cô mới biết, bố Nghiêu Vũ là phó chủ tịch
thành phố. Sau đó lại là bí thư thành ủy. Nhà Nghiêu Vũ mãi mãi ở tầng lớp
trên, cho nên ngay bố cô cũng chăm sóc Nghiêu Vũ.
“Hồi đó trong lớp, tôi và cậu đều có gia cảnh tốt.
Nhưng tôi luôn bị bọn trong lớp đem ra so sánh với cậu!”. Đỗ Lối hét lên: “Bọn
họ nói cậu tốt tính, còn tôi, lúc nào cũng làm ra vẻ! Cậu che giấu sự kiêu
ngạo, sự hiếu thắng, cậu đúng là kẻ giả dối chưa từng có. Nếu không có cái bóng
của gia đình, cậu có tự tin, có được nhiều người nịnh bợ như vậy không?”.
Nghiêu Vũ bình tĩnh nhìn thẳng Đỗ Lối: “Hồi trung học,
có lần lớp cử đại diện đi diễn thuyết, mọi người bầu tôi, thầy chủ nhiệm cũng
bầu tôi. Cậu không được, cũng nói với tôi như thế. Hồi đó tôi rất tự ti, cảm
thấy đúng là như vậy, thế giới sụp đổ trong mắt tôi, tất cả trở thành màu xám.
Có nhớ năm lớp mười hai tôi rất ít đến lớp?”.
“Hừ, sao không nhớ! Cậu thích đến thì đến, không thích
thì nghỉ, thầy cô không dám trách nửa câu, chắc cũng bực nhưng không dám nói.
Lại còn có đứa trong lớp đứng ra nói đỡ cho cậu, bảo là cậu bị ốm!”.
“Đúng, tôi bị ốm. Tôi ghét đi học, ghét nói chuyện,
ghét người khác nói chuyện với mình, ở nhà tôi cũng không nói không cười. Năm
lớp mười hai tôi bị chứng tự kỉ nhẹ. Chỉ muốn một mình, còn muốn đi khỏi thành
phố đó”. Nghiêu Vũ cười, “Vào đại học tất cả là môi trường mới, tôi không nói
với bất cứ ai về hoàn cảnh gia đình mình. Nhưng tôi vẫn có bạn bè, dần dần tôi
mới cởi mở hơn”.
Nhớ lại chuyện cũ Nghiêu Vũ rất buồn. Khi cô tự tin,
cởi mở thì Đồng Tư Thành lại đập một gậy làm cô choáng váng.
Vì vậy cô mới ở lại thành phố A hai năm không về nhà.
Lăn lộn bốn năm trong xã hội, Nghiêu Vũ đã trưởng thành. Cô thương xót nhìn Đỗ
Lối, “Bây giờ tôi không cho đó là lỗi của tôi, bố mẹ cho tôi một môi trường
tốt, tôi rất cảm kích sự giáo dục của họ. Bất kể người khác đối tốt với tôi vì
mục đích gì, tôi đều cảm kích. Đỗ Lối, không phải ai cũng nhằm vào tiền bạc,
quyền lực, cậu quá cực đoan”.
“Nghiêu Vũ, cậu chưa hiểu mặt trái của xã hội này.
Chúng ta đánh cược xem, tôi cá là nếu nhà họ Hứa không biết hoàn cảnh gia đình
cậu, nếu đồng thời xuất hiện con gái một quan chức cấp cao, nhất định họ sẽ lựa
chọn cô ta!”. Mắt Đỗ Lối lóe lên trong cái nhìn gian giảo.
Ngực phập phồng. Đỗ Lối không giấu được nỗi hận trong
mắt. Nghiêu Vũ có bố mẹ bảo vệ, có những người bạn thân thiết như ruột thịt. Cô
ta không cần lo cơm áo, không cần phấn đấu sự nghiệp, ngay tình yêu, cũng muốn
thuần túy nhất, tốt đẹp nhất. Tại sao không cần cố gắng cô ta cũng được nhiều
như vậy? Tình thân, tình bạn, tình yêu đều mĩ mãn?! Đỗ Lối cảm thấy quá bất
công.
“Tại sao nhà họ Hứa không lựa chọn cậu? Bố cậu đã tạo
cho họ cơ hội đầu tư tốt như thế. Tôi có gì cho anh ta, không phải sao?”.
“Đó là vận may chưa đủ”. Đỗ Lối nói khẽ.
“Không, là cậu luôn nhìn con người theo hướng xấu. Hôm
nay tôi đến tìm cậu là muốn nói chuyện giữa cậu và Trương Lâm Sơn. Đỗ Lối, tôi
vẫn hi vọng chỉ là do tôi cả nghĩ, suy diễn lệch lạc. Tôi cũng chẳng có nguyên
tắc gì, nhưng luôn bảo vệ người yếu. Cậu nói tôi uy hiếp cậu cũng được, nói tôi
cậy thế bắt nạt người cũng được, nhưng tôi quyết bảo vệ Tuệ An. Cho nên đừng để
tôi biẽt cậu và Trương Lâm Sơn có gì với nhau”. Nói rồi Nghiêu Vũ quay người đi
thẳng.
Đỗ Lối uất nghẹn hồi lâu, tức trào nước mắt.
Cô và Trương Lâm Sơn đi lại như thế đã một năm.
Buổi tối hôm đó, tám người tụ tập xong, rõ ràng Trương
Lâm Sơn đã cùng Tuệ An về nhà, sau đó lại bất ngờ xuất hiện ở quán bar. Ngồi
trước mặt Đỗ Lối thay thế Đồng Tư Thành vừa đi.
Đỗ Lối cười ra nước mắt, xem ra cuộc hôn nhân hoàn hảo
của Tuệ An cũng có những trang mơ hô.
Đêm đó, cô và Trương Lâm Sơn uống đến sáng.
Đỗ Lối bỗng phát hiện, cô và Trương Lâm Sơn dù nói
chuyện gì, quan điểm cũng giống nhau đáng kinh ngạc.
Âm nhạc, chính trị, hôn nhân, thời thơ ấu, chuyện vui,
chuyện buồn... Tiếng cười nhỏ dội vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng ngực.
Trương Lâm Sơn dịu dàng lau nước mắt cho cô, thầm thì:
“Em có biết, em đẹp lắm không...”.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không về với Tuệ An? Anh
không yêu cô ấy?”.
“Không, anh yêu cô ấy”.
“Nếu cho điểm, anh yêu Tuệ An bao nhiêu?”.
“Một trăm điểm, cô ấy cũng yêu anh một trăm điểm”.
“Ha Ha, em không tin. Sao anh vừa đưa Tuệ An về nhà đã
một mình chạy đến đây uống rượu?”. Đỗ Lối đương nhiên không tin. Tám người tụ
tập tối đó, lẽ nào trừ Thiên Trần và Tiêu Dương, mọi người đều có tâm tư?
Khuôn mặt kiên nghị của Trương Lâm Sơn hiện lên nụ
cười: “Anh và Tuệ An, cách sống khác nhau nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm”.
“Cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích cô gái
khác?”.
“Ai nói trong suốt cuộc đời người ta chỉ thích một
người?”.
Đỗ Lối lặp lại câu đó rồi cười phá lên. Tiếng cười
chưa dứt Trương Lâm Sơn đã cúi hôn cô. Đó là nụ hôn đầu của Đỗ Lối, cô bàng
hoàng không biết làm gì.
Trương Lâm Sơn từng trải dày dạn, Đỗ Lối là con chim
nhỏ. Anh khơi bừng ham muốn trong cô, không khí sặc mùi đàn ông ngang tàng của
anh. Trong quán bar Trương Lâm Sơn bất chấp xung quanh, liên tục hôn cô, say
đắm và điên cuồng. Sự mạnh mẽ và ngang tàng của anh hoàn toàn đánh gục Đỗ Lối.
Gần sáng, họ mới ra về.
Đỗ Lối cúi đầu ngồi trên xe của anh, mặt trắng bệch,
lòng sầu muộn. Cô nghĩ về nhà tắm một trận, ngủ một giấc. Tất cả chỉ lầ giấc
mơ.
Nhưng Trương Lâm Sơn phanh xe đột ngột, lại hôn cô. Anh
tham lam chạy theo lửa dục vừa bừng không thể nào dừng lại, khiến cô từ cự
tuyệt, phản kháng đến phục tùng. Đôi môi nóng bỏng của anh sưởi ấm hai má cô,
làm nó dần dần ửng hồng.
Anh khẽ nói: “Anh muốn em vui”.
Đỗ Lối đã rơi vào lưới tình của người đàn ông đó.
Cô chuyển về phòng kế hoạch, càng có nhiều cơ hội và
lí do tiếp xúc với Trương Lâm Sơn, gặp anh một cách tự nhiên.
Trước sau cô chỉ có một câu nói với anh: “Em cũng muốn
anh vui. Anh phải đối xử tốt với Tuệ An. Em không muốn phá hoại gia đình cô ấy,
không muốn cướp chồng Tuệ An. Chúng ta chỉ như hai con chuột sưởi ấm cho nhau.
Mỗi lần cô nói vậy, Trương Lâm Sơn lại ôm cô thật
chặt, cơ hồ làm thế có thể thật sự truyền hơi ấm cho cô.
Nghiêu Vũ đến tận nơi nói thẳng, làm cô không chịu
nổi. Phải thừa nhận, Nghiêu Vũ hiểu cô, phơi bày mọi ý nghĩ trong đầu cô. Thực
tế, Đỗ Lối cũng chưa từng đòi Trương Lâm Sơn bỏ Tuệ An, chưa từng yêu cầu anh
hứa hẹn gì.
Ấn tượng cô để lại cho anh là sự thấu tình đạt lí, dịu
dàng, cảm thông. Cô thực sự ngưỡng mộ sự tận tình anh dành cho Tuệ An. Nhưng Đỗ
Lối thông minh thừa hiểu, nếu cô cũng làm như những cô gái khác, bám riết, yêu
cầu ly hôn, yêu cầu lễ cưới, bất kì người đàn ông nào cũng bỏ chạy. Cô yêu
Trương Lâm Sơn, cô nhất định đoạt được thứ cô muốn.
Cô không tủi thân ư? Trương Lâm Sơn tỏ ra yêu cô bao
nhiêu, anh cũng phải về nhà, phải về với Tuệ An.
Đỗ Lối ngồi bên rặng cây, khóc rất lâu. Cô bỗng nhớ
Trương Lâm Sơn, không đắn đo gì nữa, gọi điện cho anh. Đầu dây bên kia truyền
đến tín hiệu tắt máy. Đỗ Lối bỗng nhẹ nhõm.
Cô muốn gọi điện cho anh, nhưng lại sợ muộn như vậy
vẫn gọi được. Điện thoại lúc đêm khuya thường là không bình thường. Nếu anh
nghe sẽ thế nào? Tuệ An thấy anh nghe điện sẽ nghĩ sao? Đỗ Lối mừng thầm vì
không gọi được, mừng thầm vì không để Trương Lâm Sơn cảm thấy cô quấy rầy anh.
Hai người chẳng phải đã hẹn chỉ cần vui, cần sưởi ấm cho nhau?
Nhưng, Đỗ Lối muốn gọi. Vì không gọi được, nên cô liên
tục gọi, liên tục nghe tín hiệu tắt máy.
Cuối cùng bình tĩnh lại, tay vuốt nhẹ số máy trên màn
hình, Đỗ Lối về nhà.
Nghiêu Vũ gọi xe đến nhà Hứa Dực Trung. Gió thu hiu
hiu, không khí mát mẻ ùa vào phổi, vô cùng dễ chịu. Cô hi vọng đó chỉ là suy
nghĩ hẹp hòi của mình. Lời Đỗ Lối làm cô nhận ra những điều chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ, Đỗ Lối không còn là Đỗ Lối trong ấn tượng ngày xưa. Cô hối hận vì đã nổi
nóng với Hứa DựcTrung rồi bỏ đi, cô muốn giải thích với anh.
Hứa Dực Trung mở cửa, trầm mặt nhìn cô: “Muộn thế này,
có việc gì?”.
Nghiêm Vũ nắm tay anh: “Giận em à? Không phải em đến
rồi sao? Em không mất tích nữa”.
Hứa Dực Trung không nói gì, mím môi, ánh mắt vừa ngạc
nhiên vừa giận.
Nghiêu Vũ gõ cửa lúc nửa đêm, cảm thấy hơi bẽ bàng vì
hình như anh không có ý để cô vào. Lúng túng đứng ngoài cửa một lát. Thấy anh
vẫn đứng yên, cô cắn môi: “Không có việc gì, em đi đây”.
Hứa Dực Trung kéo giật cô lại. Nghiêu Vũ đang định
cười, lại thấy anh nói: “Muộn rồi để anh đưa em ra vẫy xe”.
Câu nói làm Nghiêu Vũ chết điếng, anh không những
không cho vào nhà, còn đưa cô ra vẫy xe về, anh coi cô là hạng người gì? Liền
giật tay lại, giọng lạnh tanh: “Không cần, em đến được khắc đi được, khống cần
anh phí sức”.
Đây là lần đầu tiên Hứa Dực Trung từ chối cô. Lòng
chua chát, mặt nhăn nhúm, cô quay phắt người bỏ đi, khi cửa thang máy đóng lại,
nước mắt đã trào ra. Chưa bao giờ bẽ bàng như vậy, nửa đêm đến nhà đàn ông, còn
bị từ chối, người đàn ông đó lại chính là người trong lòng cô.
“Ding ding!”. Thang máy dừng ở tầng mười một, Nghiêu
Vũ lau nước mắt.
Cửa thang máy vừa mở, Hứa Dực Trung hổn hển bước vào.
Anh đứng chặn ở cửa không nói gì. Nghiêu Vũ không ngẩng lên, bây giờ còn đuổi
theo làm gì!
Thang máy dừng ở tầng một, Nghiêu Vũ đi ra, đầu vẫn
cúi, Hứa Dực Trung giơ cánh tay chặn trước mặt cô. Đứng sững như vậy một hồi,
cửa thang máy đóng, rồi lại nâng lên.
Nghiêu Vũ định nhấn nút tầng cuối, anh đã đứng chắn.
Cô ngoảnh mặt, không nhìn. Đến tầng trên cùng, cửa thang máy mở, Hứa Dực Trung
kéo cô ra, Nghiêu Vũ tủi thân, bíu chặt tay vịn bên trong.
Hứa Dực Trung hừ một tiếng, gỡ tay cô, bế xốc lên.
Nghiêu Vũ mím môi, ra sức giãy giụa.
Vào phòng, Hứa Dực Trung ném cô lên giường, bắt đầu
cởi quần áo của cô. Nghiêu Vũ dùng đủ mọi chiêu chống lại. Hứa Dực Trung mặc cô
cào cấu, đấm, đạp, cắn. Anh cố nén đau, cánh tay và cổ đầy những vết móng tay
sâu, đỏ bầm, cuối cùng cũng lột được hết quần áo, lấy chân quấn chặt người cô.
“Anh mới từ chối một lần, em đã khó chịu đến thế?”.
Nghiêu Vũ nhắm mắt không nói, nước mắt từ đuôi mắt
chảy vào tai.
Hứa Dực Trung chống tay, nghiêng người ngắm cô: “Có
thế đã tủi thân? Lần trước em hứa thế nào? Vừa nói khỏi miệng lại quên ngay?
Nhà em, anh không vào được! Bảo vệ quá giàu tinh thần trách nhiệm, nói thế nào
cũng không được, cũng phải thôi, rất đáng ngờ ngay điện thoại của người yêu
cũng không có, người cũng không tìm thấy, làm sao họ cho vào? Em không đến, anh
còn phân vân có nên đăng báo, ti vi tìm người. Đề phòng em mất tích nửa năm,
lại trách anh không liên lạc”.
Nghiêu Vũ sụt sịt, môi run run.
Hứa Dực Trung thở dài, cúi hôn cô: “Mặn quá! Nếu em
không khóc, nước biển sẽ chẳng có vị gì... chà chà càng nói tuôn càng nhiều, để
anh lấy cái bánh bao chấm ăn, khỏi dùng muối”.
Nghiêu Vũ vùng dậy, giãy đạp thật lực. Hứa Dực Trung
nằm đè lên chân; cô không cựa quậy được, “òa” một tiếng khóc tướng lên: “Anh đi
đi, không cần anh! Không cần anh!”.
“Xấu hổ quá nên nổi điên phải không!”. Hứa Dực Trung
thủng thẳng phán xét. Nghiêu Vũ được Đồng Tư Thành chiều quá sinh hư, cứ giận
là biến mất, không thể nào tìm được, Hứa Dực Trung quyết định trị cô một trận.
“Em thế đấy! Anh bỏ ra!”.
“Không bỏ!”. Nếu không trị cái tính này của cô, sau
này anh sẽ chết mệt. Nghiêu Vũ ưa ngọt, nếu ngọt ngào dỗ dành, tính ương ngạnh
trẻ con càng được thể phát tác. Anh lại đau đầu, vẫn chưa nghĩ ra cách trị cô.
Trong khi anh mải nghĩ, Nghiêu Vũ quậy khóc đã mệt, ngủ thiếp lúc nào.
Hứa Dực Trung nhăn nhó nhìn khuôn mặt đỏ mọng của cô.
Vắt óc tìm được đối sách, chưa kịp thực thi cô đã ngủ mất. “Em là con búp bê,
con búp bê đáo để hành hạ anh!”. Anh tắt đèn, khẽ mở chăn, ôm cô, Nghiêu Vũ tự
động chúi vào anh, tìm tư thế ngủ thoải mái.
Ngày mai, Hứa Dực Trung bất lực nghĩ, ngày mai nhất
định trị cô một trận.
Hôm sau Hứa Dực Trung tỉnh dậy, không thấy Nghiêu Vũ.
Tìm khắp nhà, xác định cô đã đi, mặt cau có, lòng ủ rũ, không biết đi đâu tìm
cô? Vào phòng tắm, thấy trên tấm gương viết một số điện thoại và hàng chữ bằng
bút mềm: “Đây là số điện thoại nhà em, em đi thị trấn cổ đây. Tức anh muốn
chết”.
Hứa Dực Trung bật cười, gọi ngay cho cô, chuông vừa
vang thì bên kia tắt máy. Nghiêu Vũ nhắn tin: “Bây giờ em không muốn nghe, trên
đường đi cũng không nghe, du lịch đường dài tốn kém lắm, nhắn tin thôi. Em đã
ghi nợ rồi, ghi hết vào cuốn sổ, ngày này tháng này, sau khi Hứa Dực Trung từ
chối không cho Nghiêu Vũ vào nhà, đã hối hận bắt nạt cô ấy”.
Hứa Dực Trung bật cười, bao nhiêu phiền muộn trong
lòng tiêu tan. Cuối cùng Nghiêu Vũ cũng chịu nhận lỗi, mặc dù bằng cách đó.
Không những thế, còn cho số điện thoại nhà cô. Anh quả thực quá đắc ý!
Sau khi Trương Lâm Sơn được thăng chức cục phó, nhàn
rỗi hơn trước nhiều, hẹn Hứa Dực Trung đi chơi bóng.
Hai người chơi suốt buổi chiều. Lúc ngồi nghỉ, Hứa Dực
Trung không nén được hỏi: “Cuối tuần sao không đưa Tuệ An đi chơi?”.
“Cô ấy không thích thể thao”.
“Hứng thú cần được nuôi dưỡng, bây giờ một tuần anh ăn
cơm ở nhà mấy bữa?”.
Trương Lâm Sơn cười ha hả: “Cuối tuần nếu không có
việc gì đặc biệt chắc chắn ở nhà”.
Hứa Dực Trung nhìn thảm cỏ xanh mướt, nghĩ tới Nghiêu
Vũ giận dỗi anh vì chuyện của Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn, thong thả hỏi: “Dạo này
anh và Đỗ Lối hình như hơi gần gũi quá. Sơn Tử, không có gì đấy chứ?”.
Trương Lâm Sơn chỉ cười, không nói, ở bên Đỗ Lối anh
thấy rất vui, uống một ngụm trà, thủng thẳng nói: “Ở bên Đỗ Lối thấy vui, chỉ
thế”.
“Tôi rất sợ con sư tử cái nhà tôi, nếu anh và Đỗ Lối
có gì, tôi sẽ bị tru di chín họ”.
“Dực Trung, tôi chẳng có thiện cảm gì với con sư tử
cái nhà cậu. Cô ta làm sao hiểu được đàn ông?”.
“Tôi hiểu, rất hiểu. Chỉ có điều, nên chơi đẹp một
chút, Sơn Tử”. Hứa Dực Trung vỗ vai Trương Lâm Sơn. “Mọi việc nên nghĩ cho thấu
đáo”.
Rồi Hứa Dực Trung đứng dậy bỏ đi.
Trương Lâm Sơn trầm ngâm. Tuệ An yếu đuối như thỏ con,
kết hôn sắp ba năm, anh cảm thấy ý nghĩ cưới một cô bé về để chăm sóc là hoàn
toàn sai lầm, cuộc sống quá mệt mỏi. Nhưng Tuệ An đã khơi dậy trong anh lòng
trắc ẩn muốn che chở bảo vệ. Anh nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt thông
minh, đẹp như hoa lê trong mưa của Đỗ Lối. Đỗ Lối có sức hút không sao cưỡng
nổi, anh khao khát muốn gần gũi cô. Ở bên cô, anh trở nên trẻ trung, tràn đầy
sức sống.
“Tuệ An, anh đang nói chuyện với Dực Trung, tối nay
không về ăn cơm”.
Tuệ An dễ tính, vẫn dịu dàng: “Đừng uống nhiều quá! Về
sớm nhé”.
Trương Lâm Sơn cúp máy thở dài.
Buổi sáng hôm đó, thức dậy mở máy, có mấy tin nhắn và
nhiều cuộc gọi nhỡ, anh giật mình, lập tức ra khỏi nhà đi tìm Đỗ Lối.
Cửa vừa mờ, Đỗ Lối mặt đầy nước mắt, lao vào lòng anh,
khóc nức.
Cố tấm tức nói lại lời của Nghiêu Vũ: “Em không đòi
hỏi anh gì hết, em không...”.
Trương Lâm Sơn lòng đầy xót thương, Đỗ Lối biết điều
như vậy. Anh hiểu, hiểu nỗi tủi cực của cô.
Tuệ An gọi điện. Anh né người một cách bản năng, đi
đến một góc nghe. Lúc quay vào không cần giải thích,
Đỗ Lối đã hiểu. Cô thậm chí còn mỉm cười ngắt lời anh:
“Em hiểu. Tuệ An rất tốt. Chỉ có điều cô ấy không thể mang lại cho anh niềm vui
như vậy. Em thì có thể, em tự nguyện, anh đừng áy náy”.
Sao anh có thể không áy náy? Hai người phụ nữ tốt đẹp
đều dành cho anh tình yêu trọn vẹn. Anh không thể lựa chọn, đành để Đỗ Lối chịu
tủi vì cô cứng rắn, biết điều.
Có lần nửa đêm Đỗ Lối bị sốt cao, nhưng sáng hôm sau
gọi điện mới biết, trách cô sao không gọi cho anh. Đỗ Lối nói: “Muộn thế rồi,
anh ra khỏi nhà Tuệ An sẽ buồn”.
Câu nói làm Trương Lâm Sơn suýt rơi nước mắt.
Anh đứng dậy, nhắn tin cho Đỗ Lối, rồi lái xe đi.