Nước mắt Nghiêu Vũ
tuôn như mưa. Chiếc hộp nhỏ Đồng Tư Thành tặng cô chứa đựng hi vọng, hi vọng
muốn làm cô cảm động, nhưng khi mở chiếc hộp anh để lại trong ngôi nhà cổ, bên
trong chỉ có đau khổ và hối hận.
Tháng ba, đại hội đại biểu nhân dân toàn tỉnh thông
qua nghị quyết bảo tồn thị trấn cổ. Đây là lần đầu tiên đại hội đưa ra nghị
quyết về vấn đề đó. Đồng thời tập đoàn Gia Lâm liên kết với tập đoàn Phương Bắc
đầu tư sáu trăm triệu tệ trùng tu bảo tồn khai thác du lịch thị trấn cổ, hợp
đồng cũ của tập đoàn Gia Lâm với thành phố B cũng sửa đổi, chuyển toàn bộ đầu
tư xây dựng giai đoạn hai của tập đoàn vào đầu tư khai thác du lịch thị trấn
cổ.
Tháng tư, Nghiêu Vũ nhận được giấy tờ quyền sử dụng
đất do Đồng Tư Thành nhờ Tiêu Dương đưa đến. Anh chuyển quyền sở hữu hai lạc
viên ở thị trấn cổ sang tên cô, tại sao như vậy, cô không biết.
Không thể liên lạc với Đồng Tư Thành, Tiêu Dương ngập
ngừng nói với cô, Đồng Tư Thành đi công tác. Nghiêu Vũ không biết làm thế nào,
cô không thể nhận món quà đó, chỉ biết chờ Đồng Tư Thành quay về.
Định đi hỏi thăm tin tức của Đồng Tư Thành, nhưng Tiêu
Dương hỏi lại cô: “Nghiêu Vũ, có thể đi uống tách trà không?”.
Nghiêu Vũ gật đầu, “Được!”.
Trông Tiêu Dương càng trầm lặng hơn trước. Anh mới mua
chiếc Ford màu hồng, Nghiêu Vũ ngạc nhiên nhìn màu sắc chiếc xe. Tiêu Dương
cười, “Mua cho vợ, anh không đi xe”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, anh thật tốt với vợ.
Tiêu Dương lái xe đến trường đại học cũ của họ, dừng
trước quán trà Lương Mộc Duyên. Cô lại nghĩ, anh rất giống Thiên Trần, đều muốn
trở về nơi có nhiều kỷ niệm.
“Nghe nói em và Hứa Dực Trung đã đính hôn?”.
“Vâng”.
Tiêu Dương rõ ràng suy nghĩ, đắn đo khá lâu, “Nghiêu
Vũ, chúng ta quen nhau cũng bảy tám năm, đã là bạn cũ, anh nói thẳng vậy. Nếu
sư huynh không như em nghĩ, em có lựa chọn anh ấy không? Thực ra Tư Thành về
nước là muốn làm lại với em, lúc đó hình như em chưa bắt đầu với Hứa Dực
Trung”.
Nghiêu Vũ ngây người, không như mình nghĩ? “Em nghĩ
thế nào? Đồng Tư Thành nói gì với anh?”.
“Không nói gì, mùa đông năm ngoái, có lần Tư Thành, vô
tình thổ lộ, em cho là anh ấy quá tính toán”.
Nghiêu Vũ nhìn ly cafe trước mặt, cô vẫn chọn Mocha,
không phải vì không quên được Đồng Tư Thành, mà vì đã trở thành thói quen. Thói
quen này đã không còn liên quan tới anh nữa.
Chiếc nhẫn trên tay thỉnh thoảng lại lóe sáng, làm cô
nhớ tới đôi mắt lóng lánh của Hứa Dực Trung.
“Lúc đó em quá khích động, hiểu lầm lời nói của Đông
Tư Thành, em xin lỗi. Còn có lựa chọn anh ấy hay không, thật ra hồi đó em vẫn
do dự, bây giờ đã nghĩ ra rồi, Hứa Dực Trung hợp với em hơn, không phải Đồng Tư
Thành không tốt”.
Tiêu Dương mím môi, chuyển chủ đề, “Thiên Trần thế
nào?”.
Câu hỏi dường như chỉ vô hình, Nghiêu Vũ nhìn mái đầu
hơi cuối của Tiêu Dương, thầm thở dài não ruột, cô định nói thật với anh, nhưng
lại nghĩ tới lời Hứa Dực Trung, nhiều vấn đề có thể trở nên phức tạp nếu cô can
dự vào.
Nếu Tiêu Dương biết tình trạng của Thiên Trần, anh sẽ
thế nào? Anh vừa mua xe cho vợ. Lẽ nào Tiêu Dương sẽ ly hôn, quay lại với Thiên
Trần?
Nghiêu Vũ đột nhiên hiểu ra, vì sao người ta khó ly
hôn? Cả hai đều có gia đình riêng, với những trách nhiệm không thể thoái thác.
Tiêu Dương và Thiên Trần quay lại với nhau, e cũng khó như lên trời.
“Tiêu Dương, nếu anh thực sự vẫn quan tâm Thiên Trần,
hoàn toàn có thể coi cô ấy là bạn, mọi chuyện đều có thể trực tiếp hỏi cô ấy.
Em biết nói với anh thế nào, tốt hay xấu vẫn nên do Thiên Trần nói ra. Theo em
biết, cũng vẫn ổn”.
Tiêu Dương hơi ngẩng đầu, có vẻ không hài lòng:
“Nghiêu Vũ, vì em là bạn thân nhất của Thiên Trần, anh mới hỏi. Cho dù em nói
thật tình trạng của Thiên Trần, anh cũng sẽ không làm khó cô ấy. Anh …anh cũng
sẽ không làm gì có lỗi với vợ, anh mới cưới được hai tháng”.
Nghiêu Vũ giật mình, cô đã nói sai điều gì sao? Bỗng
nhiên thấy khó xử, cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, Tiêu Dương, em chỉ không biết nói
thế nào, sợ gây ra những phức tạp khó lường, càng không biết nói thế nào là tốt
nhất đối với hai người”.
“Nghiêu Vũ, xin lỗi, anh rất buồn, một lần anh nhìn
thấy Thiên Trần trên phố, anh theo cô ấy suốt một quãng dài, cô ấy đi như không
có mục đích, giống như mọi thứ xung quanh đều cách cô ấy rất xa. Thiên Trần như
vậy… anh rất lo lắng”. Tiêu Dương buồn bã nhớ lại hình bóng của Thiên Trần hôm
đó.
Thiên Trần giống như khúc gỗ, mất hết sinh khí.
Nghiêu Vũ trầm ngâm rất lâu, giọng đắn đo: “Tiêu
Dương, nếu anh thực sự muốn biết, em có thể nói với anh cuộc sống hiện tại của
Thiên Trần, nhưng anh phải đảm bảo, trước khi Thiên Trần đến tìm, anh không
được xuất hiện, bây giờ cô ấy rất dễ bị tác động!”.
Tiêu Dương đứng bật dậy, nhìn Nghiêu Vũ, rõ ràng anh
rất bực. Môi run run định nói, lại từ từ ngồi xuống: “Anh hiểu ý em, rốt cuộc,
anh cũng đã kết hôn”.
“Tính cách hai người đó không hợp nhau. Anh biết gia
đình Thiên Trần… anh đã để lại ấn tượng quá sâu đối với cô ấy, Thiên Trần sẽ
thích nghi dần. Nói thật, em rất sợ anh đến gặp, Thiên Trần lại muốn quay về
với anh. Rồi lại đau khổ nghĩ đến bố mẹ. Như vậy sẽ phá hoại cả hai gia đình,
Thiên Trần càng khổ tâm”.
Mặt Tiêu Dương u ám, Thiên Trần của anh sống thế nào?
Nghiêu Vũ nói đúng. Nếu anh và Thiên Trần có thể đến với nhau, sẽ không xảy ra
chuyện này. Bây giờ càng khó.
Anh hiểu, nếu biết tình hình của cô, anh sẽ hối hận,
nhưng vẫn muốn biết. Tiêu Dương trấn tĩnh nói tiếp: “Em yên tâm, anh chỉ muốn
biết”.
Hiện thực tàn nhẫn như vậy, anh muốn quan tâm cô cũng
chỉ dám âm thầm sau lưng. “Anh đừng nói với Thiên Trần, cô ấy biết, sẽ càng
phức tạp, Thiên Trần vốn mềm lòng”.
Rời quán trà, Nghiêu Vũ bỗng nhớ lần đầu gặp lại Tuệ
An ở đây ba năm trước. Cô đến sớm nhất, lặng lẽ nhớ lại kỉ niệm với Đồng Tư
Thành.
Cô quyết định, từ nay không đến Lương Mộc Duyên ghi
dấu quá nhiều hồi ức này nữa.
“Nghiêu Vũ, em chưa mở chiếc hộp Đồng Tư Thành tặng,
phải không?”. Lúc xuống xe, đột nhiên Tiêu Dương hỏi.
Câu hỏi như tình cờ, nhưng cơ hồ có ẩn ý. Nghiêu Vũ
băn khoăn, về đến nhà bắt đầu lục tìm chiếc hộp.
Trong chiếc hộp lớn đựng những ly, cốc uống rượu, cô
tìm thấy chiếc hộp xinh xắn đó. Nghiêu Vũ cầm lên khẽ lắc, bên trong có vật gì.
Cô lấy chiếc khuyên tai vàng hình chìa khóa, lúc sắp mở hộp, tay không hiểu sao
run run.
Trực giác mách bảo, bên trong đựng một thứ vô cùng
quan trọng, cô bỗng thấy sợ, sợ bên trong có gì đó sẽ phá vỡ tất cả mọi thứ
trước mắt cô.
Nhìn chiếc hộp rất lâu, Nghiêu Vũ vẫn không dám mở,
nỗi sợ mỗi lúc càng tăng.
“Dực Trung, anh ở đâu?”.
Hứa Dực Trung cười ha hả: “Em cứ có chuyện mới gọi anh
thân thiết như thế, anh đang ở tập đoàn, có chuyện gì?”.
“Em nhớ anh, Dực Trung, em rất hoảng loạn, hoảng loạn
vô cớ…”.
“Sao lại hoảng loạn? Có chuyện ư?”. Hứa Dực Trung bỗng
có cảm giác lo lắng, người ta thường hoảng loạn vào lúc xảy ra cái điều họ sợ
hãi nhất, Nghiêu Vũ sợ điều gì chăng?
Nghiêu Vũ không tiện nói với anh câu hỏi của Tiêu
Dương, chỉ đăm đăm nhìn cái hộp, lòng hiếu kì thôi thúc cô mở hộp. Nhưng lại do
dự, Đồng Tư Thành không vô cớ đưa cho cô vật đó. Anh chỉ muốn khiến cô cảm
động, bỏ công sức như thế, còn đánh đôi khuyên hình chiếc khóa, bên trong nhất
định có gì đặc biệt.
Nghiêu Vũ im lặng, Hứa Dực Trung cảm thấy có gì bất
thường, vội nói: “Bây giờ em đang ở nhà, đừng làm gì hết, ngoan, đợi anh đến”.
Nghiêu Vũ cúp máy, ngồi bên bàn, ngơ ngẩn nhìn chiếc
hộp.
Lòng mỗi lúc một rối, lại nhớ vẻ ngập ngừng, giọng nói
ẩn ý của Tiêu Dương. Đồng Tư Thành tặng cô lạc viên ở thị trấn cổ… Nghiêu Vũ
nghiến răng khẽ xoay chìa khóa, nắp hộp “tạch” một tiếng mở ra.
Một chiếc USB lặng lẽ nằm bên trong, loại 2G.
Nghiêu Vũ thở một hơi dài, Đồng Tư Thành để gì trong
chiếc USB này? Cô cầm lên, vỏ ngoài bình thường, không có kí hiệu gì.
Cô nắm chiếc USB trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi,
nôn nóng, cắm ngay vào máy tính.
Rê chuột, trong đĩa có hai folders, đánh số một và
hai.
Nghiêu Vũ kích chuột, bên trong hiện ra la liệt những
bức hình.
Cô mở file thứ nhất, đó là hình con dấu khắc tên cô,
kiểu chữ Triện, khắc nổi. Nghiêu Vũ lại mở file thứ hai, vẫn là tên cô, khắc
kiểu chữ Lệ, khắc chìm. Cô kích nhanh vào từng hình. Đó là những con dấu,
vuông, chữ nhật, tròn, bầu dục, trụ… con dấu được in ra rồi scan đưa vào vi
tính. Chúng được in trên các loại chất liệu, gỗ, đá Thanh Điền, đá Hoàng Đông,
đá Kê Huyết, sừng, ngọc thạch… thể chữ biến hóa muôn hình.
Nghiêu Vũ, Vũ, Nghiêu Nghiêu.
Nghiêu Vũ đột nhiên nhìn thấy ngày tháng đè trên từng
bức hình. Từ khi Đông Tư Thành đi du học cho đến ngày trở về, không hề gián
đoạn, thời gian dài nhất là một tháng, có những khi mỗi ngày khắc một chữ.
Nghiêu Vũ nhớ tới con dấu khắc bốn chữ “tha hương minh
nguyệt”, khi nhắc nó, cô đã tập trung tinh lực, đem cả ánh trăng và tình cảm
khắc vào lòng. Đồng Tư Thành cũng như vậy sao?
Nghiêu Vũ kích xem từng chữ, hơn một trăm chữ khắc,
tất cả đều tương tự. Cô thầm nghĩ, phải, Đồng Tư Thành muốn nói với cô, không
ngày nào anh không nhớ đến cô. Suốt hai năm, anh không nguôi nhớ về cô. Mở xem
bức hình cuối cùng, Nghiêu Vũ sững người.
Trên đó không phải khắc tên cô, mà là bốn chữ “Phong
vũ đồng châu” mà Đồng Tư Thành đã tặng cô. Mắt Nghiêu Vũ bỗng nhòa ướt, chuyện
cũ lại ùa về như sóng. “Phong vũ đồng châu” cùng chung con thuyền vượt gió mưa!
Đâu phải cô không muốn cùng chung con thuyền vượt gió mưa, mà chính anh không
muốn.
Tư Thành, sao anh phải khổ như vậy? Anh đã từ chối
cùng em chung con thuyền vượt gió mưa, tại sao còn âm thầm hoài nhớ suốt bảy
trăm ngày đêm, mỗi nhát dao khắc, chẳng phải càng khắc sâu hơn cái tên đó vào
lòng?
Anh bảo chia tay, nhưng chưa bao giờ anh quên. Vậy tại
sao lựa chọn chia tay? Vì anh yêu em theo cách riêng của mình? Vì anh muốn có
điều kiện thật tốt để sống cùng em?
Sau khi anh nói chia tay, em đau, anh cũng đau, tại
sao phải khổ như vậy? Cô hít một hơi thật sâu, ngăn lại nỗi chua xót dâng trong
lòng. Đóng file, đóng lại xúc động. File đóng rồi, quá khứ cũng đóng luôn.
Cô mở folder số hai, ngạc nhiên thấy bên trong chỉ có
một file.
Mở ra, một hàng chữ đen hiện lên: Nghiêu Nghiêu, anh
vừa mong em có thể nhìn thấy, lại do dự không muốn em nhìn thấy.
Thế là thế nào?
Cô rê chuột xuống dưới, kéo đến trang cuối cùng, vẫn
không có gì. Lẽ nào Đồng Tư Thành đã xóa đi? Trang nào cũng trắng tinh. Anh
muốn nói gì với cô? Có điều gì anh muốn để cô nhìn thấy, nhưng lại do dự?
Nghiêu Vũ rất băn khoăn.
Di chuột bao nhiêu lần, ngoài một câu duy nhất đó, cả
file hoàn toàn không có gì hết.
Cô đóng file, gọi cho Tiêu Dương: “Tiêu Dương, tôi đã
mở cái hộp đó, nghĩa là gì? Bên trong có một file, ngoài một câu rất mơ hồ,
không có gì khác, vậy là sao? Anh ấy muốn nói gì?”.
Tiêu Dương ngẩn ra, cười nhẹ nhõm: “Không có gì thì
tốt, sư huynh luôn mong em hạnh phúc”.
Có thật chỉ như vậy? Nghiêu Vũ không kìm được lại hỏi:
“Vậy tại sao anh cố ý nhắc em về cái hộp, bên trong có gì anh cảm thấy rất quan
trọng ư?”.
“Không có gì, anh cũng không biết bên trong đựng gì,
anh chỉ nghĩ sư huynh đưa cho em, có thể muốn xóa bỏ hiểu lầm”. Những lời của
Tiêu Dương không làm cho Nghiêu Vũ thỏa mãn. Cái hộp đựng hi vọng của Đồng Tư
Thành lẽ nào chỉ muốn cô nhìn thấy những con dấu khắc tên cô?
Cũng có thể như vậy, nhưng những trang giấy trắng ở
folder số hai có ý nghĩa gì?
Lúc Hứa Dực Trung đến, Nghiêu Vũ vẫn ngồi ngây trước
màn hình máy tính. Con chó vàng chạy đến liếm tay anh, rất thân thiện, anh xoa
đầu nó, hỏi Nghiêu Vũ: “Thực ra có chuyện gì?”.
Ánh mắt mông lung, Nghiêu Vũ lẩm bẩm: “Em không biết,
Tư Thành tặng em một chiếc hộp, sau khi về nước, hôm sinh nhật em, anh ấy tặng
chiếc hộp và chìa khóa mở nó. Nhưng bên trong lại chẳng có gì, em cảm thấy…”.
“Tiêu Vũ, em vẫn lưu luyến anh ta!”. Hứa Dực Trung
lặng lẽ nhìn Nghiêu Vũ. Bây giờ anh hiểu cô, có lẽ còn hơn cô hiểu chính mình.
“Anh ấy tặng em lạc viên ở thị trấn cổ. Anh ấy đi công
tác, em không biết, chỉ cảm thấy lo lắng”.
“Tiểu Vũ, em có muốn đến lạc viên đó không?”. Trực
giác mách bảo, có thể tìm ra đáp án ở đó.
Mắt Nghiêu Vũ sáng lên, lại e dè nhìn anh: “Dực Trung,
anh không giận chứ?”.
“Em vẫn nên gọi cả họ tên anh thì hơn, vừa rồi em gọi
anh như vậy, anh lại càng lo lắng”. Hứa Dực Trung cười vang. Anh luôn muốn xé
toang bức màn mập mờ xung quanh chuyện này, để lòng Nghiêu Vũ hoàn toàn trong
suốt, không có một bóng đen dù nhỏ nhất, anh bằng lòng giải câu đố kia.
Nhưng con phố ở thị trấn cổ bây giờ đang được khẩn
trương tu sửa. Những cánh cửa cũ được sửa lại, tháo dỡ những đường điện chằng
chịt.
Ngôi lạc viên Đồng Tư Thành mua đã tu sửa xong. Trên
vòm cổng có tấm biển viết ba chữ “Tư Vũ viên” rồng bay phượng múa. Bên dưới còn
có con dấu, khắc ba chữ “Đồng Tư Thành” do chính tay anh viết, chính tay anh khắc.
Nghiêu Vũ thở dài, liếc nhìn Hứa Dực Trung.
“Anh ra xem công trường, một mình em vào đi, lát nữa
anh quay lại!”
Nghiêu Vũ cảm kích nhìn anh. Hứa Dực Trung cười, nụ
cười như ánh nắng xuân, đôn hậu và tươi sáng. Ánh mặt trời đọng trên mặt Nghiêu
Vũ, cô lè lưỡi trêu anh, bước nhanh vào trong.
Trông nom lạc viên là một người đàn ông trung niên,
người thị trấn này, hàng tháng Đồng Tư Thành đều trả lương cho ông, anh còn
dành cho ông hai gian nhà ngang bên phải để ở. Nhìn thấy Nghiêu Vũ, ông ta cười
khà khà bước ra đón: “Cô Nghiêu phải không? Cậu Đồng nói, lạc viên này đã
chuyển cho cô, cậu ấy nhờ tôi trông nom ở đây: “Cô cứ gọi tôi là lão Vương”.
Nghiêu Vũ hỏi ý ông ta: “Vâng, anh ấy trả bác bao
nhiêu, cháu sẽ trả như thế, bây giờ nơi này cũng chưa định làm gì, bác giúp
cháu trông coi, dọn dẹp, sau này thế nào rồi tính”.
Lão Vương vui vẻ nhận lời, Đồng Tư Thành trả lương cho
ông rất hậu.
“Bác Vương, anh ấy còn nói gì không?”
“Không có, à, cậu Đồng ở căn nhà nhỏ phía sau”.
Nghiêu Vũ cảm ơn ông ta, chầm chậm ngắm nghía cả khu
lạc viên. Lạc viên không lớn, thẳng cổng vào là ngôi nhà chính với tám cánh cửa
gỗ chạm trổ hoa văn, phía trước là khoảng sân vuông vắn. Hai phía đông, tây đều
có nhà, kết cấu vững chắc dạng chữ Sơn, trên tường là cửa sổ gỗ, dưới cửa sổ là
một hành lang rộng. Đối diện là ngôi nhà ngang, tám cánh cửa gỗ chạm hoa văn
đang mở, có thể nhìn thấy bức bích họa phía sau. Phía trong góc trồng cây tử
đằng, cành lá xum xuê xanh mướt.
Hôm đó Đồng Tư Thành từ ngôi nhà ngang này bước ra,
đứng nhìn cô qua khoảng sân.
Nghiêu Vũ thở dài, nghiêng đầu ngắm nghía gian nhà,
qua khung cửa sổ chạm hoa mở rộng, bàn ghế, đồ dùng trong phòng đều là đồ giả
cổ. Gian bên được thiết kế là nơi đánh cờ, chính giữa phòng treo bức tranh sơn
thủy cỡ lớn, trên bàn là ván cờ dang dở, Nghiêu Vũ chăm chú nhìn những quân cờ
đen trắng trên đó, bỗng thấy kì lạ, nhìn kĩ thì ra ván cờ năm quân, cô bỗng bật
cười.
Sát tường hai bên nhà ngang là những chiếc đôn thấp,
chính giữa là chiếc bàn bát tiên, mặt bàn, mặt ghế bằng đá xanh ngọc có vân
hoa. Trên tường là bức tự họa sơn thủy, trang trí cũng tương tự những lạc viên
khác.
Nghiêu Vũ đi qua ngôi nhà ngang. Phía sau lại có
khoảng sân nhỏ. Đối diện là vòm cửa hình bán nguyệt, mặt tường phía trên có cửa
sổ hoa bằng gỗ khảm ba chữ phúc lộc thọ hình tròn, nhìn qua song cửa thấy nắng
lung linh, bóng trúc tha thướt.
Cửa vòm bằng gỗ hình bán nguyệt. Nghiêu Vũ đẩy then
cài, bên phải là hoa viên, bên trái là dãy nhà nhỏ.
Nghiêu Vũ đẩy cửa bước vào nhà, bên trong có một chiếc
giường. có cả chăn đệm, dấu vết có người đã sống ở đây. Lão Vương nói Đồng Tư
Thành đã ở đó. Một chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ, bên trên có bút và nghiên mực.
Nghiên Vũ nhẹ nhàng mở ngăn kéo, bên trong có đầy đủ
dụng cụ chạm khắc, không có con dấu. Còn có một chiếc hộp, giống chiếc hộp Đồng
Tư Thành đã đưa cho cô, chỉ to hơn chút ít. Nghiêu Vũ không mang chìa khóa, thử
mở, không ngờ lại mở được, bên trong có một bức tranh được ghép từ lá và cánh
hoa.
Cô nhắm mắt, nhớ lại ngày đầu tiên gặp Đồng Tư Thành.
Lòng vừa cảm động vừa xót xa.
Nghiêu Vũ thở dài, định đóng lại chiếc hộp, không muốn
nhìn nữa. Bỗng, lòng xao động, cầm bức họa lên, bên dưới quả nhiên có một lớp
cánh hoa, nhặt lên một cách rất quen thuộc.
Đây là cánh hoa quỳnh.
Màu vàng nhạt trong suốt, đặt trong lòng bàn tay,
gió nhẹ lay nhẹ trông như cánh bướm sắp bay.
Trong góc hộp có một chiếc USB.
Nghiêu Vũ cầm chiếc USB trong tay, tim đập thình
thịch, đây mới là thứ Đồng Tư Thành muốn đưa cho cô sao? Nếu cô không
cầm bức tranh hoa kia lên sẽ không nhìn thấy nó. Anh luôn làm cô bất
ngờ. Chắc chắn anh không vô duyên vô cớ để nó vào đây.
Cô chạy ra khỏi nhà, muốn tìm một quán
Internet.
Quán Internet không cho sử dụng USB, Nghiêu Vũ phải
chi ít tiền, chủ quán sau khi diệt xong virut đứng lên nói: “Cô xem đi”.
Nghiêu Vũ hơi căng thẳng, cũng hơi hiếu kì. Cô
không hiểu tại sao có cảm giác này, nó khiến cô muốn biết vì sao.
Giải thích của Tiêu Dương hợp lí, nhưng trực
giác mách bảo cô, chuyện không đơn giản như vậy.
Cô quyết tâm mở folder ra xem, bên trong cũng chỉ
có một file nhỏ.
Prômêtê có lẽ hối hận vì đánh cắp lửa của
trời mới để cho Phantula đến báo thù thần Dớt.
Nước mắt Nghiêu Vũ trào ra. Chiếc hộp nhỏ Đồng
Tư Thành chứa đựng hi vọng, hi vọng có thể làm cô cảm động, nhưng
chiếc hộp anh để lại ngôi nhà ở lạc viên, bên trong lại chứa đầy đau
khổ và hối hận.
Cô đưa tay bịt chặt miệng. Trong đầu vụt hiện
hình cảnh của Đồng Tư Thành, anh gầy như cây sậy, mắt u ám, sắc mặt
xanh xao… từ khi anh trở về, nói muốn theo đuổi cô từ đầu, từ khi anh
đến thành phố B, đến Lhasa, đến khi anh lặng lẽ quay đi, đến khi anh
mua lạc viên này…
Mọi người trong quán đều nhìn vào cô gái đang
ngồi khóc trước màn hình vi tính. Cả người cô run bần bật, hai tay
bịt miệng, không để tiếng khóc bật ra, nước mắt vẫn theo kẽ tay cô
chảy xuống, khuôn mặt trắng xanh tuyệt vọng đau đớn.
Sao cô có thể cự tuyệt anh tàn nhẫn như vậy.
Anh tha thiết muốn có cô, dẫu chỉ một ngày.
Nhìn thấy cô và Hứa Dực Trung nắm tay nhau, anh
quay người đi vào lạc viên. Ánh mặt trời không thể theo anh vào. Trái
tim anh, có lẽ đã rơi xuống địa ngục. Mà địa ngục tăm tối đó là do
cô mang đến, cô không cho anh dù chỉ một chút ánh sáng.
Nghiêu Vũ rút chiếc USB ra, để tiền lên bàn, lao
ra ngoài.
Mặt trời tàn đang rải nốt những tia nắng cuối
cùng, người đi đường vội vã, hoàng hôn sẽ mang đêm đến, cuộc sống ban
đêm bắt đầu. Quây quần bên người thân, tụ tập với bạn bè, ăn tối, xem
ti vi, dạo phố, uống rượu, ca hát, ôm ấp người yêu… Nghiêu Vũ chầm
chậm bước, lòng rơi vào đêm đen.
Không biết đi bao lâu mới quay về được lạc viên
đó. Ánh nắng cuối ngày gieo xuống khoảng không, ánh lên sắc màu ấm
áp. Nghiêu Vũ không cần ánh sáng, nhắm mắt, bước từng bước vào sân.
Hôm đó, trời xám xịt, mưa liên miên, từng sợi
giăng giăng. Anh đứng trong mưa, khao khát được ôm cô lần nữa, muốn cô
lại lao vào lòng anh làm nũng… nhưng cô không đến với anh, tại sao?
Khuôn mặt anh rất gầy, các đường nét sắc như
gọt bằng dao, đôi mắt đục vằn những tia máu nhỏ, môi đỏ rực khác
thường… tất cả những dấu hiệu đó tại sao cô chỉ nghĩ là do anh
buồn, do anh quá mệt mỏi vì công việc? Tại sao cô có thể vô tâm đến
vậy?
Tại sao cô không phát hiện ra?
Tại sao lúc ở Lhasa anh
mệt như thế? Tại sao anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi?
Em
yêu ơi! Anh luôn muốn gọi em như thế. Hãy để anh gọi em như vậy một
lần nữa, cho dù chia tay, em luôn là người duy nhất anh yêu.
…
Anh muốn nói, nếu thời gian cho phép, anh nhất định làm lại từ đầu,
chinh phục em lần nữa…
Có
lẽ anh quá ích kỉ, rõ ràng biết em không còn yêu anh, nhưng vẫn muốn
được em yêu, để anh có em thêm một ngày rồi mãn nguyện ra đi…
Anh
thường ngồi đánh cờ một mình, tưởng tượng có em trước mặt… Em hay ăn
gian, bề ngoài anh không chịu, nhưng lòng rất vui.
Chắc
chắn anh đã sai, bề ngoài dường như em thích dựa dẫm, kì thực là
người rất mạnh mẽ, em hoàn toàn có thể chịu khổ cùng anh…
…Nhìn
em từng bước rời khỏi sân vận động, muốn gọi em, nhưng không đủ tự
tin…đến khi đủ tự tin, trời lại không cho anh cơ hội…
Nghiêu Vũ ngồi trên sân khóc rất to. Tại sao
trước giờ cô chưa hề thực sự cho anh cơ hội? Tại sao khi anh trở về
không dành cho anh một nụ cười và một cái ôm thật lòng? Tại sao cô
luôn chìm trong quá khứ, tự cho rằng chỉ có mình đau khổ.
Tư Thành, anh đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ để
yêu cô? Nhìn cô lạnh lùng chỉ trích, nhìn cô thô bạo ném tấm chân
tình của anh xuống bùn.
Cô thật tàn nhẫn, tại sao cô tàn nhẫn như vậy!
Chỉ vì một câu nói chia tay nhiều năm trước làm cô bị tổn thương, chỉ
vì cô cách anh hai trăm mét, nhưng anh không níu kéo? Nghiêu Vũ hận
chính mình, chưa bao giờ cô khinh bản thân như vậy. Tự cho mình thờ ơ,
tự tỏ ra bất cần, cô không xứng! Không xứng với tình yêu sâu nặng của
anh!
“Tiểu Vũ!”. Hứa Dực Trung chạy đến, nhìn thấy
Nghiêu Vũ ngồi khóc trên sân, xót xa, ôm cô vào lòng.
Nghiêu Vũ lắp bắp nói như mê ngủ.
Hứa Dực Trung ngồi xuống nền sân lặng lẽ nghe.
Gió từ sông thổi vào thị trấn cổ. Ánh đèn lồng
dưới mái hiên chiếu lên bóng hai người tựa vào nhau. Tiếng nức nở
của Nghiêu Vũ vang trên khoảng sân vắng nghe như tiếng kính vỡ, rơi vào
lòng anh, mỗi câu nói của cô như đá đè lên tim anh, nghiến nó cùng
với mảnh kính vỡ, nỗi đau đó dù ôm chặt cô cũng không thể dịu được.
Bốn năm, anh nỗ lực thế nào cũng không xoá
được bốn năm Đồng Tư Thành trao cô. Ở nơi sâu nhất trong tim cô vẫn có
chỗ của Đồng Tư Thành. Cô vẫn còn yêu anh ta, yêu đến mức tưởng mình
đã quên được anh ta. Hứa Dực Trung cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cô
thật thiện lương, nhạy cảm và đa tình, cô không thờ ơ với anh ta bởi
vì có tình yêu mới.
Cô nói: “Dẫu để anh ấy cười nhiều hơn một
chút, em cũng không làm được…”.
Cô nói: “Em đã tưởng là em hận anh ấy thật,
hoá ra em đau lòng như vậy…”
“…Em không còn cơ hội nữa, em không thể nói với
anh ấy, em vẫn còn nhớ anh ấy, thực sự em không chỉ muốn cho anh ấy
một ngày, còn muốn cho anh ấy nhiều ngày”.
“Anh ấy sắp chết rồi…Dực Trung, anh ấy sắp
chết, em sợ, em sợ lắm…”.
Mỗi lần cô gọi anh – Dực Trung, không phải có
gì muốn cầu xin anh, cũng là do có tâm trạng đặc biệt, anh rất muốn
cô gọi cả họ tên anh, đừng gọi như vậy. Sao anh có thể ngăn cản không
cho cô ở bên Đồng Tư Thành? Người đàn ông đã đánh cược tính mạng
mình, ép cô bộc lộ tình cảm, ép anh phải từ bỏ.
Hứa Dực Trung khép mắt, ngẩng đầu, gió thốc
qua mặt đau rát như lưỡi dao cạo lớn quét qua. Đá lát sân mang khí
lạnh của thời gian ngấm vào người anh, lan ra, làm hai chân tê buốt,
máu đông lại, tim bất lực vùng vẫy.
Anh cúi đầu nhìn cô, Nghiêu Vũ trông thật tội nghiệp,
giống như những lần trước ngắm cô ngủ. Má phớt hồng, sống mũi xinh
xắn, môi cong như cánh hoa. Chính cô cũng không biết, anh quyến luyến cô
thế nào. Một ý nghĩ khác vụt qua đầu, người cô quan tâm nhất bây giờ
là Đồng Tư Thành, không phải anh.
Hứa Dực Trung thận trọng bế cô lên, chân tê
cứng, đau buốt, mỗi bước đi là mỗi bước đau. Anh cắn chặt răng bế
Nghiêu Vũ vào căn phòng phía sau.
Cẩn thận đắp chăn cho cô. Ngắm nhìn một lúc,
không kìm được hôn lên gò má ửng hồng. Sao anh có thể cạnh tranh với
một người sắp chết! Anh nắm chặt bàn tay, bước nhanh khỏi phòng.
Lão Vương lắc đầu thở dài, không biết hai người
chủ của lạc viên này làm sao?
Cậu Đồng say rồi ngất trên sân, cô Nghiêu cũng
ngồi khóc trên mảnh sân ấy. Ông bỗng rùng mình, lạc viên ban đêm nhìn
đâu cũng vắng, chỉ có gió rền rĩ thê lương.
Lúc Nghiêu Vũ tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời
chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên sàn, ánh nắng chói nhức mắt. Cô
khẽ mở mắt, bóng cửa sổ chạm hoa chập chờn từng chấm xanh xanh đỏ
đỏ trước mắt.
Đợi một lúc để mắt quen dần, cô nhận ra đây là
gian nhà phía sau.
Nghiêu Vũ thở dài đưa mắt tìm Hứa Dực Trung. Cô
vẫn nhớ anh ngồi ôm cô trên sân.
Lão Vương đang tưới cây ngoài vườn, nhìn thấy
Nghiêu Vũ, tươi cười: “Cô Nghiêu ngủ có ngon không?”.
“Bác Vương, người đi cùng cháu hôm qua đâu rồi?”.
Lão Vương đặt bình tưới xuống, lấy trong túi
quần ra một mảnh giấy: “Cậu Hứa nhờ tôi đưa cho cô cái này, cậu ấy
đi rồi”.
Nghiêu Vũ đọc thư, lại sửng sốt, quay người cầm
áo khoác và túi xách, nói với lão Vương: “Cháu đi đây, nhờ bác trông
nom giúp, hàng tháng cháu sẽ gửi tiền công”.
Cô chạy như bay ra bến, bắt xe về thành phố A.
“Tiểu Vũ, anh nghĩ, em nên đi tìm Đồng Tư Thành. Trong
lòng em thực sự vẫn quan tâm anh ấy…”.
Nghiêu Vũ không gọi được cho Hứa Dực Trung. Đành đọc
thư, hàng lông mày cau có.
Đồng Tư Thành bị ung thư gan. Khi anh tặng cô chiếc
hộp trước lúc đi công tác, chắc anh đã nghi ngờ, nếu không sao phải nhắn lại
như vậy. Có phải anh mượn cớ đi công tác để khám bệnh? Nghiêu Vũ đau xót nghĩ,
nghe nói bệnh ung thư gan một khi đã phát hiện chắc chắn là giai đoạn cuối,
nhiều nhất chỉ sống được sáu tháng, Đồng Tư Thành có phát hiện sớm không? Từ
khi anh tặng cô chiếc hộp đến nay đã một năm, anh sống thế nào?
Những cánh đồng xanh mướt vùn vụt lướt qua, mùa xuân
tràn trề sức sống. Anh mới ba mươi tuổi, đã đi đến điểm cuối cuộc đời. Mắt
Nghiêu Vũ đỏ hoe.
Nếu thời gian quay lại, cô sẽ ngoan ngoãn trở thành cô
bạn gái dịu dàng của anh, để anh ra đi với nụ cười trên môi. Nhưng, thời gian
liệu có thể quay trở lại? Cô có thể lựa chọn lại không?
Không thể.
Anh từng là người cô yêu nhất, đã có với nhau biết bao
kỉ niệm đẹp. Anh đứng dưới ánh đèn đường ngửa mặt nhìn lên, sống mũi thẳng tắp,
nụ cười nhẫn nại… tất cả sắp biến mất. Dù anh tức giận, đau khổ, phiền muộn,
tất cả cũng sẽ biến mất.
Anh muốn trở lại mối tình xưa, cùng với người anh yêu
trở lại cảm xúc ngày xưa. Dẫu chỉ một ngày.
Tất cả đều không thể quay lại nữa. Nghiêu Vũ hít một
hơi. Ngay cơ hội lừa dối anh cô cũng không còn, cô đã thẳng thắn nói với anh,
cô yêu người đàn ông khác, làm sao quay lại với anh?
Nhưng, cô không thể, không thể nhìn Đồng Tư Thành
chết.
Đột nhiên Nghiêu Vũ không muốn tìm Hứa Dực Trung nữa.
Cô nghĩ, Hứa Dực Trung bỏ đi, bất kể do hiểu lầm hay do nguyên do nào khác, lúc
này cô cũng không thể đi tìm anh.
Cô sẽ đi tìm Đồng Tư Thành, nếu có thể, cô sẽ ở bên
anh. Nước mắt lăn dài, cô không chỉ muốn cho anh một ngày, cô còn muốn cho anh
nhiều ngày, rất nhiều ngày…
Nghiêu Vũ đã quyết, nhắn tin cho Tiêu Dương: Em muốn
gặp anh. Một tiếng sau hẹn gặp ở thành phố A.