Những giọt nước như
thủy tinh lăn ra từ mắt Tuệ An, cô hiểu, cô biết, hoa cát cánh tượng trưng cho
tình yêu vĩnh hằng, vô vọng. Trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, cô thắng
ư? Tại sao vẫn buồn như vậy! Nhìn bó hoa cát cánh, lòng lại đau, tình yêu vô
vọng mà vĩnh hằng ư?
Tháng năm đầu mùa hạ, Tuệ An sinh con, sinh mổ,
một bé trai hồng hào bụ bẫm. Bao nhiêu người tụ tập trong phòng sản: Bố mẹ, họ
hàng, đồng nghiệp, Tần Huyên, Thiên Trần, Đồng Tư Thành và Nghiêu Vũ, tất cả
đều đến.
Trương Lâm Sơn bế hình hài bé bỏng trên tay
không muốn rời. Tuệ An trách anh: “Lâm Sơn, anh đừng độc chiếm con như vậy, còn
bao nhiêu người đang chờ”.
“Không sao, hiếm hoi lắm cậu nhóc mới tỉnh,
trông cu cậu lim dim này”. Anh không kìm được lại cúi hôn.
Tuệ An lại nhắc: “Cẩn thận râu anh!”.
Thiên Trần bế đứa bé, vui vẻ chìa trước mặt Tần
Huyên, “Nhìn xem! Giống ai? Lông mày giống Trương Lâm Sơn, nhưng cái miệng
giống Tuệ An quá!”.
Tần Huyên nhìn cô cười không nói. Dạo này, cách
vài ngày anh lại đến thành phố A. Thiên Trần hiểu ý anh. Nhìn cảnh này, anh
cũng vui lây: “Chúc mừng!”.
Trương Lâm Sơn cười hà hà đón con trai: “Cảm ơn!
Đúng, cái miệng giống Tuệ An, rất xinh, con trai mà có cái miệng xinh thế này,
lớn lên khéo tán phải biết!”.
“Lâm Sơn! Em đâu có như vậy!”. Tuệ An vờ giận
dỗi.
Trương Lâm Sơn hơi ngẩn ra, vội nói chữa: “Ôi,
bố sai rồi, sau này con trai bố nhất định dẻo mồm”.
Mọi người cười ầm.
Tuệ An mắt đỏ hoe nhìn Nghiêu Vũ. Nghiêu Vũ đi
đến bên giường, vỗ vỗ tay bạn, lắc đầu.
Tuệ An vẫn buồn, siết tay Nghiêu Vũ. Cô thật sự
hạnh phúc, có người bạn như vậy cô thấy rất hạnh phúc.
Khi Hứa Dực Trung đến bệnh viện, chợt nhìn thấy
Đỗ Lối. Cô đứng bên kia đường, đối diện cổng bệnh viện, tần ngần nhìn vào
trong.
“Đỗ Lối!”.
Đỗ Lối giật mình, vội lùi về sau cây đa như phản
xạ, nhìn thấy Hứa Dực Trung liền dừng lại. Cành lá đa rậm rạp rủ xuống, che khuất
mặt cô. Đỗ Lối bước đến, mắt liếc nhanh về phía cổng bệnh viện.
“Lên xe đi!”. Hứa Dực Trung thầm thở dài. Đỗ Lối
vẫn xinh đẹp, trẻ trung như vậy. Vừa rồi gặp cô, anh chỉ thấy đau lòng.
Đỗ Lối lên xe, không nói gì. Hứa Dực Trung lái
xe vào bãi đỗ trong bệnh viện, dừng lại: “Muốn lên thăm không?”.
“Dực Trung, anh đưa em về, em không muốn vào”.
Hứa Dực Trung ngồi yên, nghĩ một lát, nói: “Sơn Tử có con rồi vẫn muốn ly hôn
ư?”.
Đỗ Lối cúi đầu, cắn môi: “Anh ấy nói như vậy”.
“Cô tin à?”
“Tại sao không tin? Không phải tất cả đàn ông
đều nghĩ lá cờ đỏ trong nhà không bằng lá cờ màu bên ngoài sao!”. Đỗ Lối tức
giận cao giọng, thẳng thắn bênh vực Trương Lâm Sơn.
Hứa Dực Trung cười, không nói.
“Anh có ý gì? Dực Trung, anh hiểu anh ấy mà? Đỗ
Lối bỗng cảnh giác với ánh mắt Hứa Dực Trung.
“Tôi chẳng có ý gì. Đỗ Lối, mấy năm nay, tôi
nghĩ ít nhiều cũng hiểu hai người, là đàn ông, tôi rất hiểu suy nghĩ của đàn
ông. Chưa có con mọi việc còn đơn giản, khi có con tất cả sẽ khác, trách nhiệm
và tình máu mủ của họ sẽ là trở ngại lớn. Cô nên chuẩn bị cho cuộc chiến lâu
dài, tôi sẽ không giúp ai hết, đây là việc riêng của cô và Sơn Tử”.
“Cuộc chiến lâu dài?”. Đỗ Lối không tin, cô biết
rõ tình yêu của Trương Lâm Sơn với cô không phải mù quáng.
Hứa Dực Trung cười: “Chuyện này không liên quan
đến Tuệ An. Đầu tiên, Sơn Tử sẽ cảm thấy có lỗi với Tuệ An, anh ấy là con
người, sao có thể lạnh lùng yêu cầu ly hôn khi Tuệ An vừa mới sinh con. Sau đó
hai người sẽ bận rộn quanh đứa trẻ, một người là bố, một người là mẹ, đứa bé sẽ
là sợi dây gắn kết giữa hai người. Lẽ nào đứa bé mới được vài tháng, đã bắt nó
phải xa mẹ? Lại còn gia đình hai bên, bạn bè, Sơn Tử cũng phải tính đến khả
năng người nhà Tuệ An tức giận đến cơ quan làm ầm ĩ, đó là chuyện thường tình.
Mong mãi mới có con, bỗng nhiên lại ly hôn cưới người phụ nữ khác, đối với ai
chuyện này cũng không thể chấp nhận. Sau nữa, đứa trẻ lớn dần, quan hệ giữa ba
người đó lại thêm phức tạp, không dễ dứt bỏ, anh ấy buột miệng nói vậy. Sau này
sẽ nghĩ lại, sẽ cân nhắc giữa tình yêu với cô và niềm vui gia đình…”.
“Đừng nói nữa!”. Đỗ Lối hét lên, bịt tai, khóc:
“Tôi không muốn nghe, không muốn!”.
Hứa Dực Trung bình tĩnh chờ cô thôi khóc, thấy
Đỗ Lối đã bình tĩnh, lại tiếp: “Tôi biết, cô thật lòng yêu anh ấy và tất nhiên,
với tâm tính của cô, cô sẽ nhằm vào những gì Sơn Tử thích, khiến anh ấy say mê
cô. Cô sẽ tìm mọi cách để có anh ấy. Có lúc tôi cũng thấy phục cô, hôm diễn ra
lễ kí kết, cô biết hay vô tình để Tuệ An bắt gặp. Cô đang làm tăng vết rạn nứt
giữa Sơn Tử và Tuệ An”.
Đỗ Lối sững sờ nhìn Hứa Dực Trung, ánh mắt anh
lạnh nhạt như đang nói một việc không liên quan đến cô. Đỗ Lối nhớ lại cô đã cố
ý cười to khi vô tình nhìn thấy Tuệ An trên núi. Cô xoay mặt lại, bướng bỉnh
nói: “Chẳng phải anh đã nói, anh và anh ấy không liên quan?”.
“Vốn là thế, gián tiếp, nhưng lại hại đến Tiểu
Vũ, cô không biết sao?”. Hứa Dực Trung buồn bã nói, “Nếu Tiểu Vũ không muốn
nhanh chóng đưa Tuệ An về thành phố A, cô ấy có gặp tai nạn phải nằm viện nửa
năm không?”.
“Chuyện này sao có thể trách tôi? Hừ, tôi biết
Nghiêu Vũ cái gì cũng tốt, làm sai việc gì cũng có người gánh thay trách nhiệm,
cô ấy được mọi người yêu mến, còn tôi ai cũng ghét!”. Đỗ Lối phẫn nộ, cười
khẩy. “Tại sao anh không trách cô ta bất chấp đêm hôm lái xe quay về gặp Đồng
Tư Thành?”.
Hứa Dực Trung bất động, thở dài lại tiếp: “Tôi
không phải trách cô, chỉ muốn nói với cô, mọi sự đều có nhân quả, sao không
nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới tình cảnh của mẹ cô? Lẽ nào cô muốn đứa trẻ sau này
lớn lên, cũng có tâm trạng như cô?”.
Tức giận trong mắt Đỗ Lối dần biến mất, nước mắt
túa ra, cô lấy tay bịt miệng không để khóc thành tiếng.
“Cô vẫn còn trẻ, có cần phải treo cổ trên cái
cây đó không? Sơn Tử đã có con, hậu quả ly hôn đã rõ ràng, nếu cô vẫn muốn theo
anh ấy, thì nên chuẩn bị một cuộc chiến lâu dài, kết quả thế nào vẫn chưa biết,
cho dù ly hôn, đứa trẻ vẫn là ruột thịt của Sơn Tử. Cô có chắc sẽ không cãi cọ
với anh ấy? Sau khi có được Sơn Tử, bao nhiêu tủi cực bị kìm nén của cô liệu có
không lộ ra? Cô sẽ chiều chuộng anh ấy cả đời? Cả đời thông cảm, bao dung? Vẫn
còn cảm giác mới mẻ như bây giờ? Tuệ An cũng xinh đẹp! Cũng dịu dàng!”.
Đỗ Lối hét lên: “Hứa Dực Trung, anh thật tàn
nhẫn! Chỉ vì đứa trẻ, chỉ vì đứa trẻ với người đàn bà anh ấy không yêu mà hy sinh
tình yêu của chúng tôi sao?”.
“Đừng quên khi Tuệ An có con, cô đã dan díu với
anh ấy”.
Đỗ Lối đẩy mạnh cửa xe, loạng choạng chạy ra
phía cổng bệnh viện. Cô hận Hứa Dực Trung, xưa nay anh luôn lạnh lùng với cô,
chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận của cô. Cô đương nhiên biết, tại sao phải nói
toạc ra một cách tàn nhẫn như vậy?
Hứa Dực Trung thở dài, đối với Đỗ Lối, anh luôn
mềm lòng, bởi cô từng thích anh, tuy không giống tình yêu với Trương Lâm Sơn,
nhưng vẫn làm anh cảm động. Nói như vậy tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng là vì
cô.
Anh mang hộp quà cho đứa bé, đi vào bệnh viện.
Trên hành lang gặp Thiên Trần và Tần Huyên, Hứa
Dực Trung chào một tiếng rồi đi. Thiên Trần không kìm được gọi anh lại: “Hứa
Dực Trung, anh tại sao lâu như vậy anh không đến tìm Tiểu Vũ?”.
“Tôi biết cô ấy đã ra viện, đã khỏe lên”. Hứa
Dực Trung lạnh lùng đáp.
Thiên Trần mặt tức giận, hừ một tiếng, không
muốn nói cho anh ta biết, Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành đang ở trong, bèn kéo Tần
Huyên đi.
Hứa Dực Trung lúc đó mới thở dài, đẩy cửa vào.
Nghiêu Vũ ngoái đầu, ánh mắt lóe sáng, nhẹ nhàng
nói với Tuệ An: “Hôm khác mình lại đến thăm, mình đi đây, Tư Thành?”.
Đồng Tư Thành bước đến nắm tay Nghiêu Vũ, hai
người thong thả đi ra. Lúc đi qua Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ cúi đầu. Mắt đã đỏ
lên, nhưng cô nghĩ anh chắc không nhìn thấy, cũng không bận lòng.
Hứa Dực Trung đi qua cô, đặt gói quà xuống, chơi
với em bé. Lòng âm thầm buồn bã Nghiêu Vũ gầy như cọng giá đỗ, quả nhiên cô làm
như không nhìn thấy anh. Cô và Đồng Tư Thành còn dắt tay nhau đi. Rõ ràng khi
Đồng Tư Thành tìm anh đã nói anh ta và Nghiêu Vũ không có chuyện gì, vậy mà cô
còn như thế!
Tuệ An luôn cảm thấy áy náy, thấy Hứa Dực Trung
như vậy đột nhiên tức giận, vớ hộp quà của anh để cạnh giường, ném đi: “Hứa Dực
Trung, anh cút đi cho tôi! Anh chẳng ra gì! Tiểu Vũ…”.
Trương Lâm Sơn giật mình, vội vỗ về Tuệ An:
“Đừng nóng, đừng giận, kẻo không có sữa cho con chúng ta ăn!”.
Tuệ An bật cười, nhìn Hứa Dực Trung nói: “Nếu
anh không thích Tiểu Vũ thì thôi, nhưng thấy thái độ anh thế này, tôi không
chịu được. Nói thật, nếu anh không đi tìm cô ấy, tôi thấy Tiểu Vũ thật sự nên
chọn Đồng Tư Thành”.
Hứa Dực Trung nhăn nhó nhặt hộp quà: “Tuệ An,
khi cô chưa làm mẹ tính tình đâu có thế, đúng là được chiều quá sinh hư! Rõ
ràng cô ấy sai, tại sao lại trách tôi!”.
“Em xem, Dực Trung quá độ lượng, nếu là người
khác có khi đã phát khiếp bỏ chạy, coi như anh đã lấy một con hổ cái!”. Trương
Lâm Sơn giảng hòa.
Tuệ An lườm chồng: “Nếu em là hổ cái thật thì
tốt, làm hổ cái còn hơn Nghiêu Vũ bị người ta bắt nạt”.
Hứa Dực Trung cau mày: “Tôi đâu có bắt nạt cô
ấy, cô không thấy hai người đó anh em ngọt xớt, lại còn nắm tay nhau nữa!”.
“Nói hay lắm, khi Tiểu Vũ nằm viện nửa năm anh ở
đâu? Cũng không đi thăm cô ấy, Tiểu Vũ xuất viện bao lâu rồi? Anh cũng không
thèm đoái hoài!”.
“Trong lòng cô ấy có Đồng Tư Thành, tôi đến thăm
để tức chết à? Cô ấy xuất viện, sao không đi tìm tôi?”.
Hứa Dực Trung ngồi trên sofa mặt hằm hằm tức
giận, nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành nắm tay nhau đi, anh rất nóng mắt.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy anh còn biết làm sao.
“Vậy anh cứ chờ Tiểu Vũ đến tìm anh. Hừ, có khi
đến đưa thiếp cưới cũng nên!”.
Đỗ Lối đứng cách bệnh viện không xa gọi điện cho
Trương Lâm Sơn: “Em bé có khỏe không? Có ngoan không?”.
“Ừ!”.
Đỗ Lối cười, anh không tiện nói chuyện ư? “Anh
không phải nói, chỉ cần nghe thôi, Lâm Sơn, anh rất thích có con đúng không?
Rất vui đúng không? Em muốn chúc mừng anh!”.
“Ừ, cháu rất ngoan, đáng yêu lắm!”. Trương Lâm
Sơn cười cười trả lời.
“Vậy thì tốt, em không tiện đến thăm, anh hôn bé
giúp em, cẩn thận, râu chọc vào nó!”.
“Ha ha, ừ, anh xong việc sẽ liên lạc lại với
em”.
Nước mắt trào ra, cô bịt chặt ống nghe, hít thật
sâu, lại từ từ thở ra: “Không, nhà em có việc, em phải về thành phố B, anh cứ
chăm sóc con đi, cả Tuệ An nữa, gia đình anh còn nhiều việc, đừng tìm em”.
“Ừ, được, nhớ cẩn thận”.
Cúp máy, Đỗ Lối khóc như mưa, ngồi cả buổi chiều
ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện, cô bỗng nhớ mẹ. Nhớ lại những ngày còn nhỏ, nhớ
nỗi tủi thân không có một gia đình trọn vẹn.
Trương Lâm Sơn mang cho cô cảm giác như người
cha, người anh, người yêu. Không chỉ một lần Đỗ Lối thầm nghĩ, tại sao mình
không được may mắn như Tuệ An gặp anh sớm hơn. Bây giờ anh cũng yêu cô, thực sự
yêu cô, nhưng cô không có được anh.
Hứa Dực Trung nói đúng, cho dù Trương Lâm Sơn ly
hôn, thì con cái và Tuệ An vẫn là mối bận tâm của anh, anh không thể rũ bỏ
trách nhiệm. Hứa Dực Trung cũng nói đúng, nếu Trương Lâm Sơn yêu cầu ly hôn,
không chừng người nhà Tuệ An sẽ làm ầm ĩ, rất có thể sẽ hủy hoại tiền đồ của
anh. Có bao nhiêu người đố kị với anh, Trương Lâm Sơn còn trẻ, đường công danh
còn rất thênh thang. Hứa Dực Trung nói đúng, lẽ nào để con trai khi lớn lên
cũng cùng tâm trạng như cô, lẽ nào để Tuệ An xinh đẹp dịu dàng lặp lại số phận
của mẹ cô.
Cô muốn để lại những kí ức đẹp nhất cho anh,
trước khi anh nói lời chia tay.
Đỗ Lối ôm bó hoa cát cánh trong lòng, hai hàng
nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô đưa tay lau nước mắt, nhờ chủ
hiệu chuyển giúp bó hoa: “Phiền cô, nhất định phải đưa tận nơi!”.
Từ xa, nhìn về phía tòa nhà bệnh viện màu xám,
lặng lẽ rơi nước mắt, em yêu anh! Nên không muốn làm khó anh!
Tuệ An nhìn bó hoa vừa được đưa đến, không nói
gì.
Trương Lâm Sơn nhìn bó hoa cát cánh màu tím nhạt
cũng không nói gì.
Cô chủ hiệu giao xong bó hoa là đi luôn, không
nhắn gì. Nhưng bó hoa này rất đặc biệt, không mang dải băng chúc mừng. Nhưng
vẫn nổi bật giữa những bó hoa khác.
Tuệ An nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Lâm Sơn, hôm
nay nhiều người đến thăm em, em hơi mệt, muốn ngủ một lát, em muốn ăn cháo ở
nhà hàng An Kí, bác sĩ nói có thể ăn cháo, anh mua cho em được không”.
Trương Lâm Sơn “ừ” một tiếng. Anh không biết đây
là hoa gì, nhưng nhìn cánh hoa tím như được nhuộm, cành dài mảnh mai, cảm thấy
loài hoa này đẹp một cách thê lương. Có phải của Đỗ Lối gửi đến? Anh bỗng chột
dạ, vội vàng đi mua cháo cho Tuệ An.
Những giọt nước như thủy tinh từ mắt Tuệ An lăn
ra, cô hiểu, cô biết. Loài hoa cát cánh tượng trung cho tình yêu vĩnh hằng, vô
vọng.
Trong trận chiến giữa hai người phụ nữ, cô là
người chiến thắng ư? Sao vẫn buồn như vậy! Tuệ An hoang mang, cô nhẫn nhịn tỏ
ra không biết, nhưng rốt cuộc được gì? Một người chồng yêu cô gái khác, một gia
đình êm ấm trong mắt người ngoài? Cả người bỗng hoang hoải, không còn hơi sức.
Trước khi nhìn thấy bó hoa cát cánh nói thay lời
Đỗ Lối, cô chỉ có một ý nghĩ, tìm mọi cách níu giữ chồng, bảo vệ cuộc hôn nhân
của mình. Nhưng khi nhìn thấy bó hoa, lòng cô lại đau, tình yêu vô vọng mà vĩnh
hằng ư? Vĩnh hằng ư? Cô hận mình tại sao phải sống chết níu giữ cuộc hôn nhân
này, cô hận Trương Lâm Sơn, hận Đỗ Lối. Tuệ An ôm chăn nức nở.
Người ta bảo, khi người đàn ông ngoại tình, vợ
anh ta luôn là người biết sau cùng, nhưng cô lại biết sớm nhất. Tuệ An tinh tế,
ưa sạch sẽ. Trương Lâm Sơn cả đêm uống rượu với Đỗ Lối, đến sáng về đến nhà là
ngủ luôn, Tuệ An ngửi thấy trên người anh ngoài mùi rượu và thuốc lá còn có mùi
của phụ nữ.
Chỉ cần có ý, chẳng có gì là bí mật.
Nhưng, cô nhẫn nhịn, không hề hé răng, luôn nhẫn
nhịn, cô tin đây là cách tốt nhất, là cách tốt nhất để níu giữ chồng. Nhưng Tuệ
An tủi thân. Nằm trong chăn, lớp vải bông mềm thấm khô nước mắt. Cô đã mất hy
vọng, mất khao khát đối với hôn nhân.
Người từng yêu, đã yêu người khác, tình từng lưu
luyến quá mong manh.
Đứa bé bỗng khóc ré, oe oe đòi sữa của nó làm cô
bừng tỉnh. Tuệ An vén chăn, vỗ về nó. Tình mẫu từ trào lên, con trai là của cô,
là báu vật không ai có thể cướp đi! Cô lau khô nước mắt, mỉm cười.
Không lâu sau, Trương Lâm Sơn mang cháo về, ân
cần kê cao gối cho cô: “Vẫn còn nóng, em ăn đi!”. Anh đưa bát cháo cho cô, rồi
quay đầu nhìn con.
“Lâm Sơn, lại đây”. Tuệ An cười dịu dàng, anh
vẫn là bố của con trai cô, có gì không thể bỏ qua? “Chúng ta cùng ăn?”.
Trương Lâm Sơn há miệng, để Tuệ An đút cho thìa
cháo, cười vang: “Con trai đầu to, trán rộng, lớn lên chắc chắn giống anh, hôm
nay Thiên Trần cũng nói lông mày nó rất giống anh!”.
“Vâng, giống anh! Ha ha!”. Tuệ An cười vui vẻ.
Cô nghĩ thì ra hôn nhân thực sự có thể làm người
ta chín chắn hơn. Cô rất tự nhiên vào vai người vợ. Thậm chí cũng không buồn
quan sát thần sắc của Trương Lâm Sơn, không buồn tìm hiểu quan hệ giữa anh và
Đỗ Lối.
Đêm khuya, cả Tuệ An và con trai đã ngủ say, Trương
Lâm Sơn nằm thẫn thờ trên ghế sofa. Không gọi được cho Đỗ Lối, anh đã ghé hiệu
bán hoa bên đường hỏi ý nghĩa của loài hoa cát cánh.
Câu trả lời khiến anh bàng hoàng, mũi cay cay,
anh biết, anh sẽ không tìm thấy cô nữa.
Trương Lâm Sơn lặng lẽ ngồi dậy đến bên nôi nhìn
con trai. Ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, đứa trẻ ngủ rất say. Lòng tràn
trề niềm hãnh diện được làm bố. Anh quay nhìn Tuệ An, cô cũng ngủ rất ngon,
trên khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ vẫn ẩn hiện nụ cười, cô là vợ anh, Trương Lâm Sơn
kéo chăn đắp cho cô.
Đêm nay, anh ngồi canh cho hai mẹ con ngủ. Tuệ
An và con trai, là hai người thân của anh.
Những giọt nước mắt to, nóng hổi từ trên mặt lăn
xuống.
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng sẽ gặp người
ta yêu đích thực, dù đạt được hay không, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Nó sẽ được
lưu giữ ở nơi sâu nhất trong tim, thời gian sẽ xây những bức tường xung quanh,
sau đó dây leo sẽ mọc ra, cỏ dại sẽ vây kín, dần dần sẽ quên từng có một nơi
như thế.