Ánh đèn ngoài cửa sổ
hắt vào, phủ sáng dịu dàng lên hai con người đó, một lớn một bé, họ là một phần
máu thịt của anh. Anh yêu họ hơn mạng sống của mình, anh muốn làm chiếc gối êm
của họ.
“Tuệ An! Con biết gọi bố rồi!” Trương Lâm Sơn vui vẻ
reo lên.
Tuệ An vội vàng từ bếp chạy ra, thấy Trương Lâm Sơn
đang nâng thằng bé lên cao, hoảng hốt kêu: “Cẩn thận, làm ngã con!”
Trương Lâm Sơn cười hì hì, bế đứa bé đến trước mặt Tuệ
An, “Gọi mẹ đi, con trai!”
Thằng bé dẩu cái miệng bé tí, phát ra một tiếng na ná
như “pú”.
“Ha ha! Vẫn chỉ biết gọi bố! Con ngoan lắm!”
Tuệ An cười.
Trương Lâm Sơn tay trái bế con, tay phải quàng ôm Tuệ
An, “Gay rồi, con trai, mẹ giận đấy!”
“Đâu có, con hư quá! Tệ thật! Hừ!”
Thằng bé giương đôi mắt tròn xoe, chìa hai tay bụ bẫm
về phía Tuệ An. Tuệ An bẽn lẽn cười, chìa ngón tay cho nó nắm, “Ngoan, mẹ còn
nấu cơm, lát nữa mẹ bế, nha?”. Nói rồi rút tay ra, ghé đầu thơm thằng bé, chạy
xuống bếp.
“Còn anh?” Trương Lâm Sơn buột miệng.
Tuệ An ngẩn ra, cười cười, cũng hôn vào má anh, lúc
quay đi, mắt đã mờ ướt.
Có con, một tuần Trương Lâm Sơn chỉ tiếp khách bên
ngoài hai, ba ngày, nhưng cũng thường về sớm, Tuệ An nghĩ đến ngày xưa, vẫn đau
lòng.
Đàn ông đâu phải không có thời gian, chỉ là anh ta có
muốn có thời gian hay không.
Cô thấy buồn cho mình. Nếu không có đứa trẻ này có lẽ
anh đã bỏ cô.
Bây giờ Tuệ An đã nấu ăn rất ngon. Trương Lâm Sơn rất
vui, thỉnh thoảng còn khen một câu, “Cơm vợ nấu vẫn là nhất!”. Vì câu nói đó,
vì thấy anh phồng má trợn mắt ăn, Tuệ An sẵn sàng hôm nào cũng vào bếp, niềm
vui gia đình làm cô thấy hạnh phúc, mặc dù trong lòng vẫn còn khoảng trống, vẫn
ngấm ngầm đau.
Buổi tối, dỗ con ngủ xong, Tuệ An hơi mệt, nằm xuống
là ngủ, trước lúc thiếp đi vẫn còn nghĩ, ngày mai nên nấu món gì.
Hai mẹ con ngủ rồi, Trương Lâm Sơn mở mắt, nửa năm
trôi qua, nỗi đau trong lòng như thủy triều rút đi, để lại bờ cát phẳng lặng
không dấu vết. Chạy đuổi theo, biển quá sâu, những giọt lệ ngưng bởi ánh trăng
đã rơi xuống biển, biến mất không tìm được nữa.
Đỗ Lối biến mất thật rồi.
Biến mất không vết tích, như chưa từng xuất hiện trong
cuộc sống của anh, như họ chưa từng say đắm, chưa từng yêu nhau.
Anh trở mình nhìn vợ. Sau khi sinh con, Tuệ An ăn mặc
giản dị hơn, nét mặt càng phúc hậu. Nếu Đỗ Lối như cơn lốc xoáy, phá tan mọi
tuyến phòng thủ trong lòng anh, thổi bùng đam mê, làm anh say đắm cùng cô khiêu
vũ trên đầu ngọn sóng, thì Tuệ An như cỏ dưới đáy nước, dịu dàng lả lướt, níu
chân anh, kéo anh xuống đáy sâu ấm hơn.
Sau cơn choáng váng, Trương Lâm Sơn cảm thấy ngày càng
quyến luyến gia đình. Tuệ An cơ hồ chỉ sau một đêm vụt trở nên chín chắn, nấu
ăn, chỉ dẫn anh chăm sóc đứa con. Anh vui lòng nghe cô sai bảo, nhìn Tuệ An
ngủ, anh thầm nghĩ, phụ nữ sau khi sinh con mới thật là phụ nữ.
Nhìn Tuệ An cho con bú xong, vừa bế nó vừa âu yếm nựng
nịu, anh thấy ghen với thằng bé. Thỉnh thoảng nghe anh than phiền chuyện nọ
chuyện kia, mắt Tuệ An trìu mến cảm thông, làm anh kinh ngạc, thầm nghĩ đàn ông
có lúc giống trẻ con, mong được vợ chở che vỗ về.
Cô gái nhỏ ngày trước luôn dựa vào anh, làm nũng, bây
giờ dồn tất cả tình yêu cho đứa con. Mỗi lần về nhà, không khí thoảng mùi sữa
và mùi thức ăn, bên tai là tiếng cười đùa của Tuệ An và con trai. Mỗi lần về
đến cửa, anh lại bất giác hít thật nhiều không khí đó, đưa mùi hương đó vào sâu
trong lòng, bỗng lại nhớ Đỗ Lối.
Anh đau khổ nghĩ, với Đỗ Lối, anh cũng sẽ được hưởng
bầu không khí đó, nhưng cô mãi mãi không thể có vẻ dịu dàng của Tuệ An.
“Oa!” Đứa bé khóc to.
Trương Lâm Sơn nhỏm dậy trước, bật đèn, Tuệ An cũng
tỉnh, hai người cùng muốn bế con, Trương Lâm Sơn ấn vai cô, “Em ngủ đi, để
anh”.
Tuệ An nằm xuống, nhìn anh vừa cho con bú bình sữa,
miệng vừa nựng nịu, “Ôi, con làm mẹ thức rồi, hư quá…”
Đứa bé bú xong, lại ngủ, không nghe thấy lời bố nó
cưng nựng, Tuệ An cười, “Lâm Sơn, hồi nhỏ anh cũng như thế à?”
Anh hơi nhướn cặp mày rậm, “Lúc nhỏ anh nghịch lắm!”
“Biết rồi, hồi đó một ngày anh ăn tám bữa cơm, phục vụ
con còn dễ hơn phục vụ anh”. Tuệ An bắt đầu kể chuyện ngày xưa của anh.
“Sao em biết?”
“Dực Trung kể, em nghe sướng quá! Anh ta bảo, hồi nhỏ
tất cả bọn trẻ gọi anh là Trương đại ca, cầm đầu một lũ trẻ ngỗ nghịch, anh
nghịch nhất”.
Trương Lâm Sơn cười hì hì, đặt đứa bé vào nôi, lên
giường. “Hồi nhỏ anh…”
Anh bắt đầu hớn hở kể lại những trò ngày xưa. Không
biết từ lúc nào Tuệ An đã chui vào nằm gọn trong lòng anh ngủ, miệng vẫn cười.
Anh cúi hôn trán cô, ôm càng chặt.
Cơ thể nóng ấm mềm mại của Tuệ An co trong lòng anh,
anh bỗng muốn được che chở, đùm bọc, hai người này, một lớn một bé là một phần
máu thịt anh, anh yêu họ hơn chính mình. Mọi phiền muộn bỗng chốc tiêu tan, Tuệ
An và con trai đã cho anh động lực, anh cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Mọi
cực nhọc, không còn là khó chịu nữa. Chỉ cần bầu không khí gia đình mãi mãi yên
ả, mệt mấy anh cũng chịu được.
Lúc này, trong lòng Trương Lâm Sơn, hình bóng Đỗ Lối
đã lùi vào một góc rất sâu, cánh cửa nhỏ đã khép, không mở ra nữa.
Anh cười đau khổ, đàn ông sau khi làm bố, mới thực sự
chín chắn.
Điều duy nhất đáng tiếc là, anh hiểu, anh không thể
lại có một tình yêu như lửa nữa.
Đã từng có, như vậy là đủ.