Mùa Thứ Năm

Chương 23

Lời tác giả:

Update ~*^^*

Hôm qua tiểu tiên không lên tới… cuối cùng là đi ngủ sớm… OT2

Cảm ơn Bruto đã tặng kem ly~~~ gớt nước miếng~~~ (Với cả, tên này làm tui nhớ tới thủy thủ Popeye á~ >_<)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

PS: Tiểu Hương tỉ tỉ và mọi người nói đúng rồi, “Nga A Tiên” (娥啊煎 – é a jiān) đúng là phát âm như vậy… tui nghe sơ tơ, tưởng là 娃娃煎… mà nhìn ngon thật sự á ~~T_T

23.

Giờ hẹn vừa đúng năm giờ rưỡi là lúc ăn cơm buổi tối, trước tiên theo lệ thường đỗ xe ở một nơi tương đối gần điểm hẹn, mang ba lô lên lưng đi bộ qua.

Y đã đứng chờ ở đó, đột nhiên Thẩm Nhiên Phi thấy hơi sốt sắng, tính theo phản xạ đưa tay lên xoa xoa hai mắt đã không còn quá sưng, hắng giọng một cái, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình.

“Đến sớm thế.” Thẩm Nhiên Phi vỗ vai Tống Vũ một cái, thấy y giật mình quay đầu lại, sau khi thấy rõ là hắn, rất nhanh đã nở nụ cười.

“Ừm, tôi không thích đến muộn.”

Vốn Tống Vũ cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ là Thẩm Nhiên Phi lập tức hoang mang hoảng loạn xem đồng hồ đeo tay, phát hiện trễ hơn thời gian hẹn năm phút, “A, lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa.”

“Tôi nghiêm khắc với mình, nhưng với người khác thì không nghiêm khắc như thế đâu.” Tống Vũ vô thức vỗ vỗ vai Thẩm Nhiên Phi, mỉm cười như một vị trưởng bối lớn tuổi, “Không trễ quá hai mười phút thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi, yên tâm đi.”

Còn Thẩm Nhiên Phi bị vỗ theo bản năng dựng thẳng sống lưng, hít sâu một hơi như đang bị thẩm vấn.

“Sao rồi, đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?” Tống Vũ theo thói quen kéo Thẩm Nhiên Phi đi bên trong, còn mình thì đi bên ngoài đường, thỉnh thoảng lại đụng phải người đi đến từ hướng đối diện.

“Tôi…” Thẩm Nhiên Phi hào hứng mở miệng, hắn định nói ở khu này có nhà hàng đồ Tây nổi tiếng lại, nhưng đột nhiên dừng lại đổi lời, “Tôi không biết anh thích ăn gì, nên vẫn chưa nghĩ ra.”

Bây giờ hắn chỉ là một người bình thường, nhà hàng kia thì giá cao, sợ không ổn.

Hơn nữa hắn cân nhắc suy xét cả cảnh sắc bầu không khí rồi cả đồ ăn, thầm nghĩ là người dân ông trung niên trước mặt mình có lẽ sẽ thích ăn đồ Tàu hơn, với cả có khi còn vì hoàn cảnh không quen thấy gò bó.

Đắn đo suy nghĩ mưu tính cả nửa ngày, cuối cùng vẫn có chỗ sai lầm.

Tống Vũ không biết rằng chỉ trong một phút, mà đầu Thẩm Nhiên Phi đã xoay chuyển mấy vòng, “Cứ chọn đại một quán thôi.”

“Ừm, ” Thẩm Nhiên Phi gật đầu, trông sang Tống Vũ đang nhìn theo ánh đèn neon đỏ thấy y hơi nheo mắt lại, “Nhưng mà hôm nay nhất định phải cho tôi mời khách mới đuôc, hôm qua…ừm, xấu hổ quá, đã làm phiền anh rồi.”

Tống Vũ cười gật đầu, không có ý từ chối, chỉ thầm nghĩ là nếu không cho Thẩm Nhiên Phi đãi bữa cơm này, trong lòng thằng nhóc này chắc sẽ khó chịu ray rứt lắm.

Sau khi Thẩm Nhiên Phi cà lăm thì cảm thấy trên mặt mình nóng lên, nghĩ trong bụng may là sắc trời đã chuyển tối rồi, chắc không nhìn thấy đâu, không thì lại mất mặt nữa.

“Vậy thì, chỗ này đi?” Tống Vũ đột nhiên dừng lại chỉ chỉ tấm bảng hiệu trên đỉnh đầu.

Thẩm Nhiên Phi theo tay Tống Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm bảng hiệu to lớn đề quán cơm Tứ Xuyên.

“Được đó.” Thẩm Nhiên Phi gật gù, cũng lâu rồi hắn chưa ăn đồ Tứ Xuyên, nhớ lại cảm giác cay nóng đó, không khỏi khịt khịt mũi.

Cuối lúc đi tới gần nhìn thử, người đông như mắc cửi.

Một hàng người rất dài đang đứng đợi, Thẩm Nhiên Phi đen mặt cầm số, ngồi trên ghế mây đã đứt tùm lum để ngoài cửa.

Sàn nhà đầy dầu bóng mỡ, đi đứng không cẩn thận là trượt chân ngay, toang thật sự.

Trông qua Tống Vũ vẫn là vẻ mặt thản nhiên như thường, làm hắn không tiện phát biểu.

Cũng may là chỗ hai người đứng tốc độ khá nhanh, đứng hàn huyên nói chuyện với Tống Vũ chừng nửa tiếng thì nghe thấy âm thanh dở tệ thông báo số của hai người từ cái loa phát thanh trên tay nhân viên phục vụ.

Mông Thẩm Nhiên Phi vừa rời đi được cái ghế đó lập tức cảm thấy ung dung thoải mái hơn hẳn, như là vừa thoát khỏi thứ gì đỏ bẩn bẩn khó chịu nên tâm trạng sáng sủa, kết quả không chú ý dưới chân, giẫm phải một đống dính nhớp không biết là, lập tức sầm mặt lại.

Tống Vũ nhìn hắn đứng trên thảm trải sàn chà chà giầy, chà cả buổi trời, mới phủi đi được phân nửa vết nhớp không biết là cái gì đã chuyển thành màu đen thui. An ủi vỗ đầu hắn một cái, sau đó nhìn hắn nhấc chân đi bước nào là cau mày bước đó, cau có khó chịu muốn chết, trong lòng lại thấy hơi buồn cười.

Quán cơm nhỏ xếp đầy chỗ ngồi, Thẩm Nhiên Phi còn chưa có ngồi xuống đã ngửi được mùi dầu cay nồng, làm cho cổ họng hắn ngứa ngáy.
Bình Luận (0)
Comment