Mùa Thứ Năm

Chương 31

Lời tác giả:

Update ~*^^*

Ngày mai phải đi làm… thật là bôi cụ (bi kịch)… gào, tui không muốn đi làm!!!! TAT

Cảm ơn piano của Nha Phân và kim nguyên bảo của Lưu Lạc Sư~ hi hi ha ha~ há há =w=

Với cảm ơn lời nhắc của liewliao nha… iem là khúc gỗ mục… ngay cả số chương cũng sai… OT2

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~! ôm ôm~

Iem đi ngủ sớm đây… không là mai dậy không nổi… T T

Mọi người, ngủ ngon nha~(^^)/~~

31.

“Sao thế? Định hẹn hò với Ngả Thục à.”

Tần Lập Vân vuốt cằm, nhìn Thẩm Nhiên Phi đổi quần áo, sau đó táy máy tóc hắn.

“Tao thấy mày nên nằm trong bệnh viện thì tốt hơn, nhây muốn chết.”

Thẩm Nhiên Phi vuốt tóc, nhìn thử mình trong gương.

“Mày nên vui vì tao khỏe mạnh hồng hào sắp phát sáng~ không thì mày lại áy náy nữa.”

Tần Lập Vân vẫy vẫy tay, giọng điệu như muốn bị tẩn cho trận.

Thẩm Nhiên Phi không tiếp lời, để mặc anh nói nhảm.

“Lần này là thật lòng?”

Yên tĩnh không được mấy giây, Tần Lập Vân lại rảnh rỗi không chịu nổi, hơi dịch mông về phía Thẩm Nhiên Phi.

“Ừm.”

Thẩm Nhiên Phi lập tức thừa nhận, nhìn mính trong gương rồi chậm rãi thả tay xuống, “Lập Vân, tao muốn kết hôn.”

“Cái gì cái gì?!” Lời hắn nói đến quá nhanh lại quá đột ngột, Tần Lập Vân thậm chí còn chưa kịp nắm được cụm từ quan trọng.

“Ừm, tao muốn kết hôn.” Thẩm Nhiên Phi thật lòng nhìn người trong gương, không chớp mắt.

“Kết với ai?” Tần Lập Vân trợn trừng hai mắt, gần như là nhảy bật lên đưa tay chạm thử lên trán hắn.

Thẩm Nhiên Phi không phản ứng nhanh nhạy phất tay anh ra như trước kia nữa, chỉ nhìn cái gáy bất ngờ xuất hiện trong gương, nở nụ cười.

“Mày không sốt đúng không, bị kích thích gì sao?”

Giọng nói của Tần Lập Vân hơi cường điệu quá lên, nhưng vì Thẩm Nhiên Phi vẫn không lên tiếng, nên anh cũng dần im lặng lại.

“Thật sự định cưới vợ?” Ngồi lại trên ghế salon, hiếm lắm mới thấy Tần Lập Vân nhíu mày.

“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi ngồi bên cạnh Tần Lập Vân, hai tay gác trên lưng ghế sofa, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, “Ngả Thục là một cô gái tốt.”

“Con gái tốt trên đời này nhiều lắm.” Tần Lập Vân nghiêng đầu, “Ông chú kia đâu rồi?”

Tim Thẩm Nhiên Phi chợt nhảy một cái, nét mặt vẫn trầm tĩnh, giọng nói vô cùng nhẹ, hỏi: “Ông nào?”

“Đừng giả ngu với bố mày.” Tần Lập Vân quan sát vẻ mặt của hắn, không bỏ qua chút mảy may thay đổi, “Lúc tao nằm viện, mày cứ tới tới lui lui từ sáng đến tối, sau cái đợt mày sốt đó, có chuyện gì xảy ra à.”

Thẩm Nhiên Phi cảm giác đầu óc mình như thanh sắt bị rỉ vậy, khó khăn xoay mấy vòng, “Không có chuyện gì cả.”

“Sao lại…”

“Không có tại sao.” Thẩm Nhiên Phi kiên định cắt ngang lời Tần Lập Vân ngay lập tức, “Hôm đó tao bị sốt, rồi ngủ lại ở nhà ảnh, chỉ vậy thôi.”

“Mày bị sốt thì tại sao phải ngủ lại nhà ổng? Mày nghĩ tao là heo à.”

Tần Lập Vân bất mãn rống lên hai tiếng, nhưng chỉ thấy Thẩm Nhiên Phi giơ tay lên xoa xoa gò má, “Đừng kích động thế chứ, văng mưa đầy mặt tao.”

“… đừng có đánh trống lảng.”

“Được rồi.”

Thẩm Nhiên Phi gật gù, “Tao cảm thấy tao với ảnh không thể cùng nhau, ảnh đối với ta chỉ là một loại chăm sóc và quan tâm theo bản năng thôi, không phải là thích, nhưng mà tao lại có ý với ảnh, sáng hôm sau thức dậy thì về nhà ngay, rồi thề không đi gặp ảnh nữa.”

“Chỉ thế thôi?” Tần Lập Vân cảm thấy hơi khó hiểu, không nói được là cảm giác gì.

“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi đột nhiên đứng lên, đi đến đầu giường, kéo một cái túi nilon từ dưới gầm giường ra.

“Cho mày này.”

Mặc dù từ gầm giường lôi ra, nhưng không dính chút bụi bẩn nào.

Tần Lập Vân ôm một túi đầy đồ ăn vặt, nhìn Thẩm Nhiên Phi, “Mày không cần?”

Thẩm Nhiên Phi chỉ chỉ túi, “Tao đã ăn rất nhiều rồi.”

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn nhiều nữa, Thẩm Nhiên Phi xoay người vẫy vẫy tay, “Tao đi trước.”

Bên eo đột nhiên bị siết lại, cánh tay đang nâng lên của Thẩm Nhiên Phi cứng đờ, rồi chậm rãi buông xuống.

“Thẩm Nhiên Phi, thật ra…”

“Lập Vân.” Thẩm Nhiên Phi không nhúc nhích, thậm chí ngay cả giọng nói cũng bình thản, “Hôm đó là tao sai.”

“Mày hôn cũng hôn rồi.” Tần Lập Vân siết chặt cánh tay, gò má kề sát bên bả vai Thẩm Nhiên Phi, “Trước kia tao chưa từng nghĩ mình sẽ hôn nha, lúc đó mày nhào qua, tao đột nhiên phát hiện…”

“Phát hiện ra hôn tao cũng được?”

“Không phải..”

Thẩm Nhiên Phi lắc đầu một cái, trầm thấp nở nụ cười, hai tay nắm chặt bàn tay đang giữ bên hông hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái, xoay người nhìn Tần Lập Vân.

“Không thể nào sao?”

Thẩm Nhiên Phi lắc đầu một cái, “Chúng ta là anh em.”

Nhìn nhau vài giây, Thẩm Nhiên Phi cười nghiêng đến, chạm nhẹ lên môi của Tần Lập Vân, “Nụ hôn hữu nghị.”

Tần Lập Vân đưa tay, ôm chặt người trước mặt.

Thẩm Nhiên Phi không từ chối, nên anh ôm càng chặt hơn.

Đột nhiên sau lưng bị đánh hai phát, tuy là hơi đau, nhưng cái đánh đó lại khiến hắn nở nụ cười.

“Cút mẹ mày chứ hôn hữu nghị, sau này bớt kiếm chác chỗ tao.”

Tần Lập Vân buông một tay ra, cơ thể nghiêng qua một bên, đã đổi thành tư thế ôm vai Thẩm Nhiên Phi một cách tự nhiên, “Đi, tao với mày cùng đi ra ngoài, mày đi hẹn hò rồi, tao ngồi ở nhà mày chi nữa.”

Thẩm Nhiên Phi cười cười, cũng khoát tay ôm lấy vai Tần Lập Vân, hai người loạng choà loạng choạng đi ra.

Đến lúc ra tới cửa, Tần Lập Vân mới buông tay ra trước, “Đi thôi~ ”

“Lái xe cẩn thận.” Thẩm Nhiên Phi lên xe, chào hỏi anh đôi lời, định vặn chìa khóa xe.

Không ngờ lại nghe anh nói, “Cái bọc đó mày tự giữ luôn đi, nói không chừng còn xài.”

Thẩm Nhiên Phi hơi bất đắc dĩ cười cười, rồ máy xe.

Không sai, ý định muốn kết hôn của hắn chỉ là suy nghĩ trong lúc kích động.

Hắn nghĩ, hay là dồn ép bản thân mình đến không còn đường lui nữa, có lẽ hắn sẽ không còn nhớ người đàn ông đó nữa.

Tiện tay mua một bó hoa hồng trong tiệm bán hoa ở ven đường bỏ vào xe.

Khi quay lại xe, vừa ngẩng đầu lên, hắn lập nhìn thấy y đang đi qua đường.

Khoảng cách không xa, nhưng y không nhìn thấy hắn, trong tay đang cầm vài ba trái cây, bước đi vội vàng.

Thẩm Nhiên Phi dừng một lúc bên ven đường, mãi đến tận khi không còn nhìn thấy nữa chậm rãi khởi động xe.

__

HE HE HE, chuyện quan trọng phải nói 3 lần.
Bình Luận (0)
Comment