Mùa Thứ Năm

Chương 33

Lời tác giả :

Update ~*^^*

Iem phát hiện ra mình quá vô dụng… bắt đầu từ chương 27 đã viết sai rồi… OT2 (mọi người: ngu ngốc ==+)

Cảm ơn mọi người đã nhắc nhở! Nội dung thì không sai, chỉ có số chương là sai thôi, không bị sót gì hết~ -v-||| yên tâm đi =w=|||( gớt mồ hôi…)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~! Lần sau iem sẽ chú ý! Ôm ôm~~ =333=

(Tại vì có mấy lúc up chương mới thì buồn ngủ quá chừng… đầu óc mơ màng cái làm sai… 囧, cảm ơn sự bao dung và giúp đỡ của mọi người! >_<)

Tiểu Tùng đi ngủ đây, mọi người ngủ ngon~ (vẫy bàn tay bé xinh~)

33.

Đây là lần thứ ba đến nơi này.

Tống Vũ nhìn ngôi nhà trước mặt, Tần Lập Vân nói Thẩm Nhiên Phi đang ở trong căn phòng mà hai người gặp nhau lần đầu.

Thật lòng thì y không thể nhớ rõ được vị trí phòng, chỉ có thể đi theo cảm giác lên lầu tìm.

Lạ là, một căn nhà lớn như vậy lại chẳng có ai cả, thậm chí còn không thấy Tần Lập Vân đứng đón người.

Đi lên cầu thang, nhìn bức tranh treo trên tường, Tống Vũ híp mắt nhìn một lúc, nhớ mang máng hình như là hướng bên này, thế là quay người đi sang, mới đi chừng bước, có một người vọt chạy từ trong ra đứng trước mặt y.

Giật mình nhưng cũng vô thức đưa tay đỡ người, gắng sức giữ tay hắn lại, cảm giác trên tay là da thịt trơn nhẵn.

Tống Vũ trợn mắt lên, lúc này mới phát hiện Thẩm Nhiên Phi mới vừa lao ra chỉ mặc mỗi một cái quần lót, cúi thấp đầu, trên chân còn đang mang đôi tất trắng.

Vóc người hơi gầy, nhưng cũng rất rắn chắc, mang cảm giác tươi trẻ đương độ thanh niên.

Tống Vũ nỗ lực thẳng eo, nâng cơ thể đang khụy xuống của mình lên.

“Tôi định tắm cho nó, ai ngờ nó chạy ra.” Hai tay Tần Lập Vân đút trong túi quần, nhìn Tống Vũ.

“Cậu khỏe rồi?” Tống Vũ vừa giữ Thẩm Nhiên Phi đang lắc lư không yên, vừa hỏi thăm Tần Lập Vân.

“Ừm.” Tần Lập Vân buồn cười lại lúng túng nhìn y, “Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó.”

Hai người cùng nhìn sang Thẩm Nhiên Phi đang say xỉn, người được chú vô tri vô giác, cơ thể trần truồng cựa qua cựa lại trên người Tống Vũ.

“Tôi không muốn lấy vợ…” Hình như Thẩm Nhiên Phi phát hiện người đang ôm hắn không phải người ban nãy, chậm rãi câu lấy hông y, từng chút một nhích lên, mãi đến tận khi đè được lên vai Tống Vũ, bình tĩnh nói, “…tôi không muốn lấy vợ.”

Tần Lập Vân nói móc một tiếng, “Không ngờ cái thằng này say lên lại mất nết như vậy.”

Tống Vũ vừa định tiếp lời, mắt thấy Thẩm Nhiên Phi lại sắp trượt xuống, đành phải hạ người xuống đỡ eo hắn, “Nói chung là trước tiên cứ mang cậu ta vào trước đã.”

“Tôi còn chút chuyện, anh đỡ nó vào đi.”

Hai tay Tần Lập Vân vẫn đút trong túi quần, quyết định lên tiếp.

Anh bước về phía của hai người họ, khi gần đi lướt qua, thì anh nói, “Thằng đó nó thích anh thật đấy.”

Bước chân của Tống Vũ chợt dừng.

“Hồi xưa nó có nói, không tới ba lăm không cưới.” Tần Lập Vân nhìn bầu trời gờn gợn sáng ngoài ô cửa sổ.

“Vậy sao tự nhiên muốn đính hôn?” Cuối cùng y vẫn lựa chọn hỏi, trong khoảnh khắc nói ra được, cõi lòng Tống Vũ chợt thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Chuyện này…” Tần Lập Vân xoay người cười cười với y, “Tự anh đi hỏi nó đi, bạn bè với nó bao nhiêu năm nay, mà dạo gần đây tôi mới biết, thì ra nó là một thằng ngu…”

Khi chữ cuối cùng kết thúc, Tần Lập Vân đã đi xuống lầu.

Thẩm Nhiên Phi lại rầm rì không biết đang nói gì, Tống Vũ cau mày quay đầu, hơi buồn bực kéo lê Thẩm Nhiên Phi vào trong phòng. Bởi vì người Thẩm Nhiên Phi để trần, khó tránh khỏi sẽ bị nắm vào thịt thấy đau, đi trong hành lang “ưm a” kêu loạn.

Tống Vũ biết mình nắm đau hắn, nhưng cũng không có ý định chậm lại, ôm tâm thế hoặc là không làm hoặc là làm cho xong, bất chấp tất cả, dùng sức ném người lên giường.

Hình như Thẩm Nhiên Phi bị quăng khó chịu, nên nằm phịch trên giường không nhúc nhích, mày cau chặt.

Tống Vũ nhìn Thẩm Nhiên Phi phơi tay phơi chân, phô bày cơ thể, tầm mắt bất chợt đảo xuống nhìn vào giữa hai chân hắn.

Đến khi y phát hiện ra mình đang nhìn vào nơi nào, đột nhiên thấy lúng túng không thôi, vội vã ho khan hai tiếng rồi đi phòng tắm lấy khăn mặt.

Tắm rửa không được rồi, nhưng ít nhất cũng phải lau người.

Tống Vũ vừa lau mặt Thẩm Nhiên Phi, vừa thầm nghĩ lần này đã là lần thứ hai rồi.

Nhưng nhớ đến lần trước, không khỏi nhớ lại lúc hắn khóc nháo đòi mình làm cho hắn… nghĩ như thế, động tác lau người làm sao cũng không còn dễ dàng thoải mái nữa, luôn có cảm giác như là mình đang mượn cơ hội sờ mó người ta vậy.

Chợt nghĩ đến chuyện thằng nhóc này đã đính hôn rồi, y vốn không nên đến đây hôm nay, sau này những việc như vậy, sẽ là bà xã làm cho.

Trên cổ tay nóng lên, Tống Vũ nhìn Thẩm Nhiên Phi đang nắm chặt lấy y.

“Tống Vũ…?”

Tống Vũ không lên tiếng, ánh mắt Thẩm Nhiên Phi rất mờ mịt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh.

“Ha ha, lần này tôi nhất định có thể quên anh, tôi sắp kết hôn rồi…” Thẩm Nhiên Phi cầm lấy cổ tay Tống Vũ, dùng sức nắm, “Tôi không cần phải ăn mấy thứ kia nữa, ha ha ha…”

Tống Vũ tránh thử, hắn lại nắm càng chặt hơn.

Tống Vũ thở dài, dùng tay trái lấy khăn mặt bên tay phải đang bị nắm đặt sang bên, dựa vào bên giường ngồi xuống.

“Tôi muốn ăn… canh trái cây…” Thẩm Nhiên Phi say mê nhìn Tống Vũ, miệng hơi cười, “Anh không thích tôi… ha ha ha… anh không chịu ngủ với tôi… ha ha ha…”

Tống Vũ nhìn hắn lắc đầu trái phải, cười trông rất vui vẻ, nhưng vẫn cứ nắm tay y mãi không buông.

“Lần này tôi sắp ngủ với người khác rồi… ha ha… ngủ với người khác… tôi không lừa anh đâu…”

“Nếu như muốn ngủ với người khác thì buông tay tôi ra.” Tống Vũ bình tĩnh nói.

Thật sự rất buồn cười.

Lấy tay gỡ tay hắn ra, hắn không cho, dùng tay còn lại nắm lấy một cái tay khác của Tống Vũ.

Tống Vũ quyết định đứng lên, vậy nên người Thẩm Nhiên Phi cũng bị kéo theo ngay, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ chặt cổ tay Tống Vũ.

Tống Vũ bắt đầu gỡ từng ngón tay của hắn ra, nhìn đốt ngón tay hắn trở nên hơi trắng bệch, sau đó tránh khỏi tay hắn.

Mắt Thẩm Nhiên Phi nhìn mình không giữ được, nhất thời luống cuống lên, vội vàng nâng người lên muốn bắt lại, nhưng chẳng có chút tác dụng gì.

Ngón tay cuối cùng cũng không còn giữ được cổ tay y nữa, cơ thể Thẩm Nhiên Phi ngã về lại trên giường, rồi lập tức sử dụng cả tay cả chân bò đến muốn đuổi theo Tống Vũ.

Tống Vũ xoay người mới đi được hai bước, nghe thấy một tiếng “bịch” sau lưng, bắp chân chợt thấy nặng.

Quay đầu nhìn ra sau, hình như là trán Thẩm Nhiên Phi đụng vào cẳng chân y, hơn nữa lúc ngã xuống hai chân va vào cái tủ thấp bên cạnh giường, trên chân sưng đỏ lên.

Tống Vũ quyết tâm tàn nhẫn một lần, bước một bước, ống quần bị kéo lại.

“Đừng đi… đừng đi mà…” Một tay Thẩm Nhiên Phi vuốt mặt, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên, “Tống Vũ… đừng đi mà…”

Tống Vũ quay đầu nhìn lại, kinh hãi đến biến sắc, không biết tại sao trên mặt Thẩm Nhiên Phi toàn là máu.

Vội vàng ngồi xổm xuống, ôm người lên, cầm lấy cái khăn lúc nãy lau mặt cho hắn, ghé đến gần tìm vết thương, “Va vào đâu? Va chỗ nào?”

Thẩm Nhiên Phi ngơ ngác nhìn y, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, rồi lại cười khúc khích, “Đau…”

“Chỗ nào đau a?”

Tống Vũ kiên nhẫn hỏi, lau một lúc, lúc này mới chú ý tới là mũi hắn đang chảy máu, lập tức nâng mặt hắn lên, quay mặt hắn sang hướng sáng, kiểm tra mũi cho hắn.

Cẩn thận sờ sờ lên sống mũi, Tống Vũ thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra.

“Chỗ này đau…” Thẩm Nhiên Phi khịt khịt mũi đôi ba lần, vừa cười vừa chỉ vào ngực, “Chỗ này đau.”

Giống như sợ y không biết, Thẩm Nhiên Phi đã nắm tay Tống Vũ đặt lên ngực mình, “Ở đây…”
Bình Luận (0)
Comment