Mục Cửu Ca

Chương 49

Vào giờ phút này, Hàn Điềm Phương bỗng dưng chạy vọt ra thực ra cũng đã qua suy nghĩ kỹ càng.

Đầu tiên, tình hình của nhà họ Hàn đang rất tồi tệ, sợ nhất là tiền quay vòng bị đứt đoạn, việc bị bóc trần những khoản vay ngân hàng dựa trên những hạng mục xây mới không có căn cứ, hiện tại không những bị Cục Thuế và Cục Công Thương điều tra, mà đến cả bên công an kinh tế cũng đang gây phiền phức. Chính những vụ việc này làm cho tất cả các ngân hàng đều đồng loạt ngừng cho bọn họ vay vốn, trong khi đó những bên cung ứng nguyên vật liệu và những bên đối tác nghe được tin đồn cũng đều gấp rút đòi nợ.

Vì phải bù vào những khoản lỗ hồng tiền mặt đó, tập đoàn Hàn Thị không thể không thanh lý giá thấp những mảnh đất và những tài sản cố định khác đang có trong tay. Trong tình huống thế này, vốn dĩ món đồ có thể bán với giá hơn 10 đồng, thì hiện tại bán được nửa giá đó cũng đã xem như là được giá lắm rồi.

Thứ hai, cái hạng mục đổi mới không căn cứ đó cũng không hẳn là không có căn cứ, bởi vì ban đầu ông bà nội cô ta có ý tưởng dựa trên cái di sản gia truyền của Tô gia kia.

Những dự án cho phương pháp dệt vải mới, kỹ thuật thêu mới, hay đơn giản chỉ là phương pháp nhuộm vải mới, cứ giả bộ lên kế hoạch một chút, thì đó chính là những lý do tuyệt vời cho những khoản vay – Hồi sinh và khôi phục lại những kỹ nghệ cổ ngàn năm đã thất truyền, nghe qua đã thấy rất chi là hoành tráng.

Chẳng ai tính ra được việc hồi phục lại những kỹ nghệ thất truyền ngàn năm đó cần tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không quá đáng quá, ở phần nguyên liệu chỉ cần thêm tí động tác tay chân vào đó là có thể vay đến vài trăm đến cả ngàn vạn tệ. Mà chỉ cần có kế hoạch cho những hạng mục mới này, tự nhiên những xưởng sản xuất phụ trợ có liên quan cũng sẽ được xây dựng, cái này mới là tiền to này, cũng chính là chỗ dễ động tay động chân nhất.

Ban đầu bọn họ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tóm được cái quyền thừa kế kia từ tay của Mục Cửu Ca, tiếp theo sẽ làm đơn xin cấp phép công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của gia đình, sau đó cô ta sẽ biểu diễn vài kỹ nghệ trên truyền hình, làm cho mọi người tin rằng quả thật là tập đoàn Hàn Thị đang khai thác những hạng mục này.

Trên cơ bản bọn họ đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi rồi, dựa trên tỷ suất người xem cô ta biểu diễn trên truyền hình, cô ta sẽ biểu diễn từng kỹ thuật đã thất truyền một lên sóng. Đây cũng chính là những hạng mục mới liên tiếp được khai thác, nói cách khác, bọn họ có thể dựa vào những hạng mục này để tiếp tục vay ngân hàng, sau đó sẽ đem khoản tiền kiếm được từ những khoản vay trước đó trả dần cho ngân hàng.

Chỉ cần là người làm ăn thì đều biết, chỉ dùng tiền của bản thân thì vĩnh viễn chẳng bao giờ kiếm được bộn tiền, chẳng có một công ty tập đoàn nào mà không mắc nợ, chỉ cần không bị cắt đứt nguồn tiền quay vòng, bọn họ với ngân hàng chính là mối quan hệ thắng kép đôi bên cùng có lợi hỗ trợ lẫn nhau.

Đáng tiếc, những kỹ thuật gia truyền mà Mục Cửu Ca dạy cho cô ta xem qua thì rất siêu đẳng, nhưng cân nhắc tỉ mỉ một hồi, thực chất chất lượng chẳng cao tí nào, bọn họ vì không biết rõ được rốt cục cái di sản thừa kế gia truyền kia có những cái gì nên mới bất đắc dĩ đem những kỹ thuật thất truyền còn hạn chế này cộng thêm với một số cái gọi là kỹ thuật công nghệ cao giả mạo là những kỹ thuật cổ xưa, kết hợp với công nghệ kỹ thuật mới nghiên cứu ra một loại vải mới, lại lợi dụng danh tiếng tốt đẹp của tập đoàn Hàn thị một cách khéo léo làm ra một số động thái để chứng minh lợi nhuận khổng lồ mà tập đoàn kiếm được, thêm vào một số bất động sản không quá bắt mắt, cuối cùng mới liên lạc với người bên các ngân hàng thân quen làm vài cái hợp đồng.

1.5 tỷ đồng, nghe con số quả là nhiều, thực ra đối với tập đoàn quy mô lớn như bọn họ vẫn chẳng thấm tháp vào đâu, có khi muốn mua mảnh đất bằng lòng bàn tay cũng chẳng đủ.

Đấy là lúc trước, hiện giờ bởi vì một số khoản đầu tư tương đối mạo hiểm, vòng vốn lưu động của tập đoàn bị đứt đoạn, khoản 1.5 tỷ đồng này biến thành khoản tiền cứu mạng, chỉ cần để cho bọn họ qua nốt năm nay thì…

Đường đường là tiểu thư lá ngọc cảnh vàng như cô ta tại sao phải lên truyền hình lộ mặt như thế, chẳng phải là vì muốn cái hạng mục đầu tư mới kia được tăng thêm khoản vay hay sao, cũng là tăng thêm một phần độ tin tưởng với tập đoàn Hàn thị.

Nhưng sự việc vẫn còn chưa tiến hành đến giai đoạn đó, kế hoạch vốn đã được lên rất hoàn hảo của bọn họ bỗng nhiên liên tiếp gặp phải trở ngại, đầu tiên là Mục Cửu Ca không thỏa mãn với số tiền 200 vạn, lại cứ một mực muốn tham gia cuộc thi thêu tay, tiếp đó là việc có người muốn đối phó với bọn họ, nội bộ tập đoàn thì liên tiếp gặp vấn đề, lúc thì mất mạng, lúc thì điện thoại bị ngắt, lúc thì trình tự máy tính không vận hành được, những việc này còn chưa giải quyết xong thì cú kích lớn hơn đã lại đánh tới.

Cứ như kiểu có người biết tập đoàn Hàn thị năm nay làm ăn khó khăn, thừa dịp này cố tình gây khó dễ với bọn họ vậy.

Cả gia đình nhà họ Hàn ai cũng muốn tìm cho ra người đứng đằng sau tất cả những việc này.

Hàn Điềm Phương đương nhiên cũng không ngoại lê.

Cô ta biết ông bà nội đã nhắm được vài đối tượng tình nghi, song họ suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không hề nghi ngờ Mục Cửu Ca, cho đến trước buổi tối ngày hôm nay cô ta cũng vậy.

Nhưng … Hiện tại cô ta đã có suy nghĩ khác.

Trước đây không nghi ngờ Mục Cửu Ca, bởi vì cô ta biết rõ Cửu Ca không có cái năng lực này, cứ cho là cô đi khắp nơi tố khổ, đi khắp nơi gửi kiện cũng chỉ là con kiến đi kiện củ khoai.

Hiện tại, có thể ngồi cùng hàng với Tào Phi còn có thể là con kiến ấy nữa không?

Trong suốt buổi đấu giá, Hàn Điềm Phương đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô ta có một dự đoán, đó chính là bọn họ vẫn chưa tóm được gót chân asin của Mục Cửu Ca, trước khi kết hôn Mục Cửu Ca chỉ là một con người hết sức bình thường đến mức không thể bình thương hơn, chỉ là một tài xế lái xe buýt quèn.

Song hiện tại Mục Cửu Ca có thể ngồi trên hàng ghế người thân của Tào Phi, có thể ngồi bên cạnh Tào Phi, có thể không mặc lễ phục mà thản nhiên xuất hiện trong một buổi tiệc trọng đại như thế này, 100% là dựa vào người đàn ông bên cạnh cô ta.

Người đàn ông lai mà cô ta đã có duyên gặp một lần ở cầu thang tầng 19 tại chung cư Ngân Hà.

Nếu quả thật người chồng mà Mục Cửu Ca lấy thật sự không phải người thường thì tất cả mọi việc đã rõ ràng.

Hận một nỗi nếu ngay từ ban đầu biết được người đàn ông này…

Hàn Điềm Phường cố gắng áp chế sự đố kỵ ở trong lòng xuống, trên thế gian này khó mua được nhất chính là cái “nếu biết trước”, nếu mà cô ta biết trước chân tơ kẽ tóc của người đàn ông này từ trước thì làm gì có chuyện Mục Cửu Ca gả được cho anh ta?

Thế nên bây giờ cô ta chạy ra nói những lời này, nhằm vào năm mục đích.

Thứ nhất, để cho Tạ Ung biết được cô ta không phải cứ không có anh ta thì sẽ không sống nổi.

Thứ hai, tiện thể để cho mấy anh công tử kia có chút ấn tượng, có thể gây chú ý tới Tào Phi là tốt nhất.

Thứ ba, cứ cho là không thể phá vỡ mối quan hệ giữa Mục Cửu Ca và chồng cô một cách trực tiếp, thì dùng cách ác ý này với họ cũng tốt.

Thứ tư, xác định xem người thực sự gây khó dễ với Hàn Gia nhà cô ta có đúng là chồng của Mục Cửu Ca hay không.

Mà mục đích cuối cùng, cô ta không biết có thực hiện được không, nhưng vẫn cứ phải thử một phen.

Hậu quả thì cô ta cũng đã nghĩ đến rồi, cùng lắm thì mất mặt mà thôi. Cô ta đã dám chạy ra thì đương nhiên đã nghĩ đến chút nữa sẽ phải đối diện bối cảnh bối rối đến cỡ nào rồi, song so sánh với việc phải xác định xem kẻ đầu sỏ làm hại Hàn Gia là ai thì những bối rối này có được xem là gì?

Nếu người đối phó với Hàn Gia đúng là chồng của Mục Cửu Ca, mà người đàn ông tên là Hoa Vô Ý này lại có quan hệ mật thiết với Tào Phi như vậy, hôm nay cô ta mà tránh né, e là tương lai của Hàn Gia sẽ sụp đổ mất.

Hàn Điềm Phương âm thầm ưỡn thẳng lưng, cô ta đang vì gia tộc của mình mà phải hi sinh đấy nhé.

Mục Cửu Ca hoàn ta không biết được những vướng mắc và quyết tâm hi sinh ở trong lòng Hàn Điềm Phương, cô chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.

Những người trong gia đình này rõ ràng là người thân của cô, thế quái nào mà lại trở thành kẻ thù thế này.

Trước đó, bọn họ toàn dùng những thủ đoạn cao tay rồi lập ra những âm mưu gây tổn thương để đối phó với cô, trên cơ bản là thuê người đến hành động, cho đến sau này ông Hàn Vĩ Thiệu tự mình đến tìm cô, cách ông ta nói chuyện cũng chẳng có chút thành ý, rõ ràng người trong gia đình này đều tưởng cô là người dễ thao túng, là một cô gái vừa ra ngoài xã hội chẳng có quyền cũng chẳng có thế để dựa dẫm.

Quả thật đúng thế, nhà họ Hàn nghĩ như vậy cũng chẳng sai.

Nếu không phải có sự giúp đỡ của Hoa Vô Ý và những người đồng nghiệp của anh, chỉ dựa vào mình cô, kết cục cuối cùng là đưa mẹ rời bỏ quê hương bỏ đi thật xa cũng đã là tốt lắm rồi.

Cô nghĩ, qua đêm nay, nhà họ Hàn phải bỏ nhiều tâm tư hơn nữa để đối phó với cô là cái chắc, không chỉ uy hiếp mà những thủ đoạn lung lạc lôi kéo chắc chắn đều thay đổi.

Giống như việc dỗ trẻ con ấy, dọa nó một tí có thể được.

Nhưng đến lúc tự nhiên thấy đứa trẻ cầm súng, bạn phải chạy ra dỗ nó chứ.

Đợi một lúc lại phát hiện đằng sau đứa trẻ lại có cả bố mẹ nó nữa, mà bố mẹ đứa trẻ kia còn rất có địa vị, lúc í bất luận là lời nói hay hành động, hoặc đơn giản chỉ là giơ tay lên thôi bạn cũng phải cẩn thận hơn nhiều.

“Cô đến là muốn tự chuốc lấy nhục nhã à?” Cửu Ca xoay người, đối diện với Hàn Điềm Phương vẫn đang được đỡ ở phía xa.

“Chị họ, chị nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ chị trọng giàu khinh nghèo, bây giờ không thèm để anh trai em vào mắt nữa rồi sao? Thật thương cho anh của em vẫn một lòng chân tình với chị, chị làm sao có thể đối xử có lỗi với anh ấy như vậy?” Cả khuôn mặt của Hàn Điềm Phương đều hiện rõ sự phẫn nộ.

Vốn dĩ Tôn thiếu cùng với mấy người Tạ Ung định rời đi rồi, hiện giờ lại không muốn đi nữa, đặc biệt là Tạ Ung.

Trước đây, hắn chưa từng thật lòng với Hàn Điềm Phương bao giờ, không biết có bao nhiêu con gái tự chủ động muốn dán vào người hắn, không phải ai hắn cũng có hứng thú, hơn thế nữa gia đình hắn quản lý rất nghiêm khắc, ông già nhà hắn đã nói rõ ràng, hắn ta mà dám có quan hệ nam nữ vớ vẩn ở bên ngoài sẽ đánh gãy chân của hắn.

Cho nên với đám con gái như vậy trước nay hắn vẫn là kính nhi viễn chi.

Chỉ riêng cái cô Hàn Điềm Phương này cứ như kiểu không hiểu ý của hắn vậy, chỉ có mỗi một lần đi cùng với bố mẹ của cô ta đến thăm nhà hắn, vậy mà sau đó đã tự tiện xưng là bạn gái hắn, còn cố ý bày tỏ ý muốn lên giường cùng hắn.

Hắn vì nể bố mẹ cô ta nên cũng không tính toán nhiều, trong lòng nghĩ cứ lạnh nhạt với cô ta, tự khắc cô ta sẽ biết điều thoái lui. Lần này nhận được thiệp mời của Tào Gia cũng vậy, cô ta còn định mời hắn cùng đi, song hắn sớm đã có hẹn với vài cậu ấm ở Bắc Kinh rồi nên từ chối cô ta. Gặp nhau tại bữa tiệc ở đây, hắn cũng chẳng nhiệt tình chào hỏi, chính là không muốn để gia đình cô ta với những người khác hiểu lầm quan hệ giữa họ.

Nói thật lòng, vừa nãy nghe thấy Hàn Điềm Phương đột nhiên gọi cô gái đi cùng với Tào Phi, hắn còn giật cả mình.

Hắn có thể không nể mặt nhà họ Hàn, nhưng rõ là không thể không nể mặt nhà họ Tào, nếu quả thật Hàn Điềm Phương có quen biết với Tào Phi hoặc người bên cạnh anh ta, hắn sẽ phải suy nghĩ cẩn thận xem phải từ chối cô ta như thế nào cho khéo để tránh việc cô ta sẽ lợi dụng thế lực nhà họ Tào trả thù hắn.

“Ngại quá, cô là ai thế?” Cửu Ca không phải là người ăn nói sắc sảo, nếu không phải tình thế bắt buộc, cô chẳng muốn nói những lời làm tổn thương người khác, nhưng Hàn gia rõ là trường hợp ngoại lệ.

Tào Phi cũng rất đúng lúc khoanh tay lại mà cười nói: “Này em gái, cô gái này là ai vậy? Sao anh không biết cô vẫn còn có mối quan hệ họ hàng này thế?”

“Em có biết gia đình người này, có chút quan hệ họ hàng với Cửu Ca, vì muốn cướp đoạt quyền thừa kế di sản của Cửu Ca mà bất chấp thủ đoạn. Ban đầu anh trai cô ta giả vờ theo đuổi Cửu Ca, mục đích lừa kết hôn, nhưng bị Cửu Ca phát hiện, hắn ta còn muốn hạ thuốc mê cho cô ấy để gạo nấu thành cơm, may mà hôm đó em không yên tâm nên chạy đến nhà hàng đó.” CPU của người nào đó được gió mát trên núi thổi nguội cuối cùng cũng đã bắt đầu khôi phục hoạt động.

“Cửu Ca thiện lương, nể tình còn có quan hệ huyết thống với họ, không báo cảnh sát, chỉ bảo cái tên khốn nạn Hàn Gia Duệ đó từ nay về sau không được bám theo cô ấy nữa. Sau này cả nhà cô ta dùng thủ đoạn gì thất bại thủ đoạn ấy, cuối cùng là bắt cóc luôn mẹ cô ấy. Những kỹ nghệ thêu tay mà hiện nay nhà cô ta biết được cũng chính là do Cửu Ca vì muốn cứu mẹ mới dạy cho đám người đó học.”

Tào Phi không hề mắng chửi nhà họ Hàn đê tiện bỉ ổi, ngược lại chỉ hỏi: “Cậu cứ thế mà nhìn vợ mình bị người ta bắt nạt thế à?”

“Lúc đó cô ấy vẫn chưa phải vợ em, em muốn giúp cô ấy còn bị cô ấy tưởng là người xấu đấy.” Hoa Vô Ý tỏ vẻ oan uổng.

Lúc này còn nói những lời ấy thì có ích gì? Cửu Ca đá nhẹ vào chân Hoa Vô Ý một cái.

Hoa Vô Ý lập tức câm miệng.

“Tức là cô gái này không phải họ hàng của cô, mà là kẻ thù hả?” Tào Phi xác nhận lại với Cửu Ca.

“Đúng vậy.”

“Hiểu rồi.” Tào Phi gật đầu, nói với đội trưởng đội tuần tra: “Xem cô gái này đi cùng với ai, mời tất cả bọn họ ra ngoài, sau này tất cả những bữa tiệc có liên quan đến nhà họ Tào đều không được mời bọn họ.”

“Vâng!” Vị đội trưởng này vẫn còn đang đỡ Hàn Điềm Phương, lúc này cũng không cần phải đỡ cô ta nữa, quay ra nắm lấy khuỷu tay cô ta xách đi, “Ngại quá, cô gái, nơi này không hoan nghênh cô tới, mời cô cùng với bạn bè thân hữu của mình rời khỏi đây.”

“Đợi đã!” Bị xỉ nhục một cách không thể tin nổi, cả cơ thể của Hàn Điềm Phương không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi cứ thế trào ra, nhìn cô ta hết sức đáng thương.

Đội trưởng đội tuần tra trái tim không phải sắt đá, cũng ngại ngùng không quá hối thúc cô ta.

“Các người cứ thế nhận định chắc chắc những lời mà chị họ nói là sự thật sao? Các người cứ thế chắc chắn tôi và người nhà của tôi đều là người xấu sao? Tôi thừa nhận từ nhỏ tới giờ tôi không thông minh bằng chị họ, cũng không xinh đẹp bằng, càng không nói hay bằng chị ấy, nhưng Tào tiên sinh, anh đã bao giờ điều tra rõ ràng chuyện giữa gia đình tôi và chị họ là như thế nào chưa? Hoa tiên sinh nói gia đình tôi bắt cóc dì Tô, nhưng anh có biết là dì Tô vẫn đang nằm bệnh, mà chị họ lại không hề chữa trị cho dì ấy, cuối cùng vẫn là gia đình tôi phải chi ra 200 vạn cho chị họ để chữa bệnh cho dì.

Anh nói gia đình tôi đang mưu tính với quyền thừa kế di sản của chị họ, nhưng cái di sản đó là của nhà họ Tô, mà chị họ lại họ Mục, gia đình tôi mới chính là những người có đủ tư cách để tiếp tục thừa kế di sản của Tô gia, ông nội tôi là người họ Tô, thậm chí ông nội còn bắt tôi và anh trai đổi thành họ Tô đó.”

Cửu Ca lặng lẽ nhìn Hàn Điềm Phương đang tự biên tự diễn, đột nhiên chẳng muốn nói gì nữa. Con người mà đã không cần đến thể diện, chính là thiên hạ vô địch, lòng tự trọng của Hàn Điềm Phương lớn như vậy, cũng dám vứt hết xuống đất như thế, loại phụ nữ như cô ta không phải là chanh chua bình thường nữa mà là tuyệt đỉnh chanh chua, nếu không làm cho bạn tức chết thì chính là làm cho bạn buồn nôn mà chết.

Màn biểu diễn của Hàn Điềm Phương thực ra cũng không phải uổng công. Trong đám người đang không hiểu có chuyện gì xảy ra bên cạnh cũng có vài người “suy nghĩ sâu sắc”, thầm nghĩ màu trắng cũng chưa chắc đã trắng phau, màu đen cũng không nhất định là đen kịt. Một khi đã dính đến lợi ích, ai vào với ai có lúc cũng không thể phân biệt nổi.

Song nhìn thấy Mục Cửu Ca vẫn bất động giữa hai người đàn ông từ nãy đến giờ, lại nhìn sang Hàn Điềm Phương bé nhỏ, dịu dàng, yếu đuối, vừa nhìn đã cảm thấy đáng thương, cái sự mạnh mẽ và yếu đuối giữa hai cô gái hiện ra quá rõ ràng.

Con người luôn có cảm giác đồng cảm với kẻ yếu.

Hàn Điềm Phương không mong những lời mình nói có thể làm cảm động người khác, cô ta cũng chỉ muốn đánh lừa dư luận mà thôi, chỉ cần gây chút ấn tượng đối với những người có mặt rằng cô ta là kẻ yếu, rất đáng thương, vậy cũng coi như đã đạt một trong những mục đích của cô ta rồi.

Tiếp đó, Hàn Điềm Phương lệ long lanh nhìn về phía Hoa Vô Ý, “Hoa tiên sinh, chị họ tôi đã rất tàn nhẫn mà đá bay ông anh si tình của tôi để bám theo một người có quyền có thế là anh, anh có dám đảm bảo rằng tương lai chị ấy gặp được một người khác có quyền có thế hơn anh sẽ không rời bỏ anh chứ?”

Vừa nói cô ta còn cố ý liếc nhìn Tào Phi một cái.

Hoa Vô Ý bình phẩm lại rất nghiêm túc: “Kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn chưa chuẩn lắm, nhìn vào không giống là người bị ấm ức tủi thân. Ngược lại với ánh mắt của cô, ánh mắt của cô đã lộ rõ sự điên cuồng muốn giết tất cả những người ở đây.”

Tào Phi bật cười ha hả, như kiểu đang xem một vở hài kịch. Lúc này, anh ta đột nhiên rất muốn tiết lộ cho cô ta biết thân phận thật sự cùng với giá trị con người của Hoa Vô Ý – tuy rằng, anh ta cũng không nắm rõ lắm giá trị đích thực của Hoa Vô Ý hiện giờ là bao nhiêu, chẳng qua anh ta rất muốn nhìn gương mặt của cô nàng sau khi biết được việc này sẽ có biểu tình như thế nào.

Được rồi, anh ta đúng là có tí khẩu vị nặng, cũng tại lúc trước anh ta nói rõ thân phận của Hoa Vô Ý cho Cửu Ca nghe, thái độ của cô quá mức bình tĩnh làm cho anh ta có tí không cam tâm thay cho Hoa Vô Ý.

Hàn Điềm Phương cắn chặt môi, hỏi một câu: “Hoa tiên sinh, có phải ngài đang giúp chị họ tôi trút giận mà đối phó với gia đình tôi đúng không?”

“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì.” Hoa Vô Ý nhàn nhạt trả lời.

“Ngài dám làm mà không dám nhận sao?” Trong lòng Hàn Điềm Phương đã mặc nhận chính Hoa Vô Ý là người đằng sau ám hại tập đoàn Hàn Thị rồi.

Hoa Vô Ý nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, kéo tay Cửu Ca xoay người đi lên núi. Con lừa nhỏ đáng yêu nhà anh đang sắp bị đói chết rồi, biết sớm sẽ thế này, anh đã lấy cho cô ít đồ ăn ở buffet để lấp tạm cái dạ dày rồi.

Tào Phi cũng giơ tay ám hiệu với đội trưởng đội tuần tra.

Đội trưởng đội tuần tra một lần nữa lên tiếng gọi Hàn Điềm Phương: “Tiểu thư, xin mời cô.”

“Đợi một chút! Hoa tiên sinh, Tào tiên sinh, hai người đều là những nhân vật lớn, muốn đối phó với Hàn gia chúng tôi dễ như trở bàn tay. Tôi chỉ cầu xin hai người, cũng cầu xin chị họ, nể tình chúng ta có quan hệ máu mủ với nhau, có thể đừng gây trở ngại cho gia đình tôi cho đến trước cuộc thi chung kết được không, mọi người mà làm vậy thì tôi không có cách nào tập trung cho cuộc thi được. Chị họ, chẳng lẽ chị muốn đánh bại em trong lúc như vậy sao? Chị không cảm thấy thắng như vậy rất vô nghĩa ư?”

Điên toàn tập rồi.

Ban đầu cô lên truyền hình thỉnh cầu có cơ hội để thi đấu một cách công bằng.

Nay, đối phương lại cầu xin cô để cho cô ta có một khoảng lặng, giúp cô ta yên tâm chuẩn bị cho cuộc thi.

Đời đúng là lúc lên voi, lúc xuống chó. Cửu Ca không biết nói gì.

“Mấy lời này nói ra còn có tí động não.” Tào Phi cười nhỏ.

Hàn Điềm Phương vẫn còn đang hét: “Chị họ, chị có dám đánh cược với em không, nếu chị không tìm người để đối phó với nhà em nữa, để cho em yên tâm thi đấu, thi chung kết nếu em mà thua, quyền thừa kế Tô gia sẽ hoàn toàn thuộc về chị, nếu em mà thắng, chị phải đem quyền thừa kế này trả toàn bộ lại cho Hàn gia! Chị có dám cá cược hay không!”

Cửu Ca đến liếc mắt cũng không thèm.

Nhưng những lời Hàn Điềm Phương nói cứ lọt thẳng vào lỗ tai cô: “Chị có dám không? Chẳng phải chị luôn khoe khoang rằng mình là chân truyền của Tô Gia hay sao? Sao chị không dám nhận lời thách đấu, chị sợ sẽ thua à? Sợ sẽ thua người thừa kế chính thức Tô Gia là em đây à?”

Mắt nhìn bóng ba người sắp khuất sau khúc cua lên núi, Hàn Điềm Phương bị khuất lấp vẫn còn cố thét lên âm thanh sắc nhọn đằng sau: “Sau này các người chắc chắn sẽ hối hận vì những hành vi ngày hôm nay! Tôi thề sẽ như thế–!”

“Tào tổng! Xin dừng bước!” Tôn thiếu ở một bên xem náo nhiệt nãy giờ bỗng dưng gọi to.

Anh bảo vệ phụ trách ngăn đám người bọn họ, thấy Tôn Thiếu cứ gắng sức tiến lên phía trước, cũng không dám quá đáng.

Tào Phi nhẫn nhịn, xoay người, “Tôn thiếu, xin hỏi có điều gì chỉ giáo?” Mẹ nhà nó chứ, cứ dùng dằng mãi, ngày mai ông đem hết mấy thằng con ông cháu cha này ném vào bộ đội cả lượt!

“Chỉ giáo thì không dám, song nghe nửa buổi hát kịch vừa rồi, cảm thấy đề nghị của Hàn tiểu thư đây khá thú vị mà thôi. Tôi cũng không rõ rốt cuộc di sản thừa kế Tô gia là cái gì, nghe qua có vẻ có liên quan đến thêu thùa phải không?”

Tôn thiếu tự biên tự xướng: “Không biết liệu Tào tổng và vị Hoa tiên sinh đây có thể cho tôi chút mặt mũi, tạm thời dừng lại việc tác động vào tập đoàn Hàn thị, để vị tiểu thư đây có thể cùng với Hoa phu nhân thi đấu công bằng một chút?”

Hàn Điềm Phương sướng phát điên lên.

Ánh mắt của Cửu Ca và Hoa Vô Ý chạm nhau. Hoa Vô Ý cứ tưởng Cửu Ca tức giận, lại nghe cô lầm bầm làu bàu: “Sao bữa ăn tối nay lại khó xơi thế cơ chứ? Em đói sắp phát điên lên rồi.”

Tào Phi nghe thấy liền cười phá lên.

Đám người Tôn thiếu khó hiểu, không biết tên kia cười cái gì?
Bình Luận (0)
Comment