"Còn chỗ nào đau không?" Hướng Hưng Học cảm giác được Hướng Nghiễm vừa cố nén cảm xúc vừa đặt câu hỏi lần thứ hai, nhưng anh vẫn không trả lời.
Hướng Nghiễm ném tăm bông vào thùng rác, trực tiếp trở về phòng.
Hướng Hưng Học cảm thấy nản lòng thoái chí.
Không phải anh muốn Hướng Nghiễm vì anh mà cảm động rơi nước mắt, à, có thể có một chút ý đồ này, nhưng bảo vệ Hướng Nghiễm hoàn toàn là lựa chọn bản năng.
Hướng Hưng Học không chờ mong Hướng Nghiễm lấy cái gì báo đáp, giữa bọn họ không cần báo đáp gì cả, nhưng anh ít nhiều vẫn hy vọng Hướng Nghiễm có thể khắc ghi.
Hướng Hưng Học có chút không rõ mình muốn cái gì.
Nhưng anh biết Hướng Nghiễm là người duy nhất không tức giận với mình.
Hướng Nghiễm lại trở về, cầm một sợi thắt lưng trong tay, trực tiếp đi về phía Hướng Hưng Học, trói hai tay anh lại.
Hướng Hưng Học không hề giãy dụa, trong lòng lại vì Hướng Nghiễm quay lại mà vui mừng.
Anh nhấc tay lên cho có, "Cậu làm gì?"
"Kiểm tra thân thể."
"Đầu gối có bị thương không?"
Hướng Nghiễm trực tiếp xốc áo lông anh lên, ngón tay thon dài đặt lên thắt lưng.
Hướng Hưng Học cảm giác được động tác của cậu dừng lại hai giây, đang muốn thở ra một hơi.
"Lách cách", dây thắt lưng mở ra.
Hướng Hưng Học co chân lại, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, "Tôi chỉ mặc có một cái quần."
Anh cởi quần cho Hướng Nghiễm rất nhiều lần, anh biết Hướng Nghiễm có thói quen mặc quần short bên trong quần ngoài, lúc cởi cũng không cảm thấy lúng túng.
Nhưng bây giờ Hướng Hưng Học lại cảm thấy trên gáy cũng sắp bốc khói rồi.
"Chân à, kiến thức của tôi cũng không ít." Hướng Nghiễm kéo quần anh xuống, thoa thuốc lên đầu gối, lần này động tác nhu hòa đi rất nhiều.
Hướng Hưng Học xấu hổ đến không nói ra lời.
Hướng Nghiễm thoa thuốc xong không giúp Hướng Hưng Học mặc quần, cũng không mở trói cho anh, ngược lại còn đặt mông ngồi xuống cạnh Hướng Hưng Học, cậu hỏi: "Lúc đó sao không cho tôi tự mình tới?"
"Cậu là bác sĩ, bác sĩ tranh chấp cùng người nhà bệnh nhân, truyền đi không hay lắm."
Hướng Nghiễm bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi cứ nghĩ chú ít nhiều cũng có một chiêu nửa thức. Không ngờ cái gì cũng không biết."
Hướng Hưng Học sửng sốt một chút, "Không lẽ cậu biết?"
"Khi còn nhỏ, chú còn đưa tôi đi học Taekwondo." Giọng Hướng Nghiễm nhỏ dần, nhưng rất nhanh lại trở nên sắc bén, "Chú thật thảm, Hướng Hưng Học."
"Tôi không phải... Không muốn để cậu bị thương sao."
Hướng Nghiễm nghiêng đầu nhìn lướt qua Hướng Hưng Học: "Đàn ông thẳng cũng sẽ buồn nôn như vậy sao? Chậc, buồn nôn quá."
Cậu đứng dậy, mở trói trên tay Hướng Hưng Học, "Vết thương không nên dính nước, chú muốn quấn băng không? Kỳ thực không cần thiết."
"Không cần. Không dính nước tôi làm sao đánh răng rửa mặt, tôi còn phải tắm rửa."
Hướng Nghiễm cúi đầu nhìn hạ thân anh, "Chú muốn tôi tắm cho chú? Thôi khỏi cần tắm rửa, chú đừng ra ngoài, sẽ không ai chê chú."
Hướng Hưng Học nhìn theo bóng Hướng Nghiễm quay trở về phòng, lại bắt đầu ảo não.
Chính mình 30 tuổi, à đã 31, đối mặt Hướng Nghiễm hơn 20 tuổi, lại giống như xưa nay không từng chiếm được thượng phong.
"Hướng Nghiễm." Hướng Hưng Học gọi cậu nhóc lại, "Cậu đang tức giận à?"
Hướng Nghiễm xoay người lại, "Không."
"Cậu đang tức giận." Hướng Hưng Học rất cố chấp.
"Không có."
"Cậu giận rồi."
"Hướng Hưng Học, chú đừng chọc tôi."
Hướng Nghiễm nói xong, nhanh chân trở về phòng.
Hướng Hưng Học bất đắc dĩ cười, Hướng Nghiễm khi giận dỗi thật sự rất cáu gắt.
Bi thương vốn là một loại cảm xúc thầm lặng, nó từ từ vây lấy mọi người.
Mà giận dữ lại tới như gió.
Vốn dĩ Đồng Đồng đi khiến cho Hướng Hưng Học cảm thấy bi thương, vừa nhìn thấy bé gái ngây thơ rạng rỡ, vừa nhìn thấy váy trong cửa hàng, trong siêu thị giới thiệu quả dừa nhập khẩu, nhìn thấy pháo hoa, thậm chí chỉ vì Tết âm lịch không có một ngày trời trong, Hướng Hưng Học đều sẽ cảm thấy khó chịu như đang hứng gió lạnh.
Nhưng từ một khắc cậu của Đồng Đồng xuất hiện, cảm xúc giận dữ sinh ra, nó khiến lòng Hướng Hưng Học như dung nham nóng bỏng.
Lòng đang sôi trào bị không khí rét lạnh làm biến hóa.
Trong tang lễ của Đồng Đồng, anh thậm chí còn cảm thấy Đồng Đồng đến một thế giới khác có khi còn vui vẻ hơn ở lại nhân gian.
Có Hướng Nghiễm đốt pháo hoa đưa cô bé, có cha cô bé chọn lễ phục, cô bé đi, vẫn còn được yêu thương.
Có khi đi lại tốt hơn.
Ở lại - cô bé sớm muộn sẽ phát hiện mẹ mình không tốt như vậy, người nhà của mẹ cô bé, rất xấu.
Cha Đồng Đồng khom người thật sâu trước Hướng Hưng Học, vì em vợ mà xin lỗi.
Hướng Hưng Học đỡ anh ta, "Tôi không sao."
"Sau này định làm gì?"
Anh Ngô nói: "Đi kiếm một ít tiền."
Hướng Hưng Học cảm thấy dễ chịu hẳn lên, gió lạnh thổi trên đất rộng như ngựa hoang tùy ý lao nhanh.
Hướng Hưng Học học văn học, anh không có tâm hồn nhạy cảm đến thế, vì vậy chỉ có thể làm học thuật, thế nhưng ở một khắc đó, anh dường như sinh trưởng trong lòng cha Đồng Đồng, hoặc giả là một con sâu nhỏ, đem tâm tình của người đàn ông ấy hòa vào cảm giác của mình. Anh biết người đàn ông kiên cường này sẽ quật cường sống tiếp - sống thay cả phần con gái mình, anh còn biết cha Đồng Đồng sẽ giống như Hướng Nghiễm, vĩnh viễn hy vọng tương lai sẽ có phương pháp chữa trị căn bệnh ấy.
Hoàng Đào thở dài, "Cô bé tốt như vậy, mệnh lại không tốt."
"Anh Nghiễm, thật là... Nói thế nào đây, em muốn dùng từ lãng mạn, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm. Thế nhưng, đốt pháo hoa..." Lục Mân trở mình nhìn Hướng Hưng Học, "Có thể gọi là lãng mạn không nhỉ?"
Mộc Lạp Đề cả ngày hôm nay giúp lót phân dê bên dưới chuồng dê để giữ ấm, mệt ngáy như sấm, khiến Hướng Hưng Học gần như không nghe thấy giọng Lục Mân.
"Cậu ấy là vai chính trong tiểu thuyết lãng mạn." Hướng Hưng Học mở to mắt, anh nằm trên giường, mắt nhìn thẳng chính là nóc lều, nhưng trong bóng tối, anh căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Anh Nghiễm là hiệp sĩ của Đồng Đồng." Lục Mân kết luận, lại nằm ngửa trở lại.
"Thầy Hướng, thầy dạy văn học, chắc cũng rất lãng mạn nhỉ? Đọc thơ tình cho anh Nghiễm, viết thư tình, lúc nói lời yêu đương còn có thể trích dẫn trong sách..." Ngữ khí của Hoàng Đào có chút ghen tỵ, "Bạn trai em sẽ không nói lời yêu đương, mỗi ngày chỉ toàn hỏi ăn chưa, no chưa, lạnh không."
Hướng Hưng Học nhàn nhạt "ừm" một tiếng thay câu trả lời.
Anh nhắm mắt lại, vì lời nói dối của chính mình mà chột dạ.
Lúc chột dạ, năm giác quan đều rất nhạy cảm, trong tiếng ngáy, Hướng Hưng Học tựa hồ còn có thể nghe ra được tiếng gió bên ngoài.
Ấn tượng về cái lạnh đã khắc cốt ghi tâm, Hướng Hưng Học chỉ nghe tiếng gió đã cảm thấy lạnh thấu xương, nhưng rõ ràng anh đang ở trong chăn, ấm áp trong chăn khiến Hướng Hưng Học cảm nhận được dòng máu từ lạnh chuyển sang nóng.
Mặt anh không biết là bị gió thổi lạnh, hay bị nhiệt làm ấm, lại thấy nóng cực kỳ.
"Thầy rất ít nói lời yêu đương, cũng chưa từng viết thư tình. Thầy và cậu ấy cũng giống như những cặp tình nhân bình thường khác thôi, chủ yếu là thầy không lãng mạn."
Hướng Hưng Học từng đọc rất nhiều sách, từng viết rất nhiều báo cáo, nhưng anh không giỏi ăn nói.
Có lúc muốn nói lời tâm tình, anh sẽ căng thẳng, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Anh phải dựa vào rượu, hoặc bầu không khí nồng nàn, mới có thể thẳng thắn ca ngợi tiểu Nghiễm của anh.
Anh chỉ là một học giả, không phải thi nhân, cũng không phải tác gia.
Thân phận như thế cứ như một nhà giam nhỏ giam cầm anh lại, anh thậm chí không thể học theo người bình thường mà yêu đương.
Lục Mân như cảm nhận được Hướng Hưng Học thất thần, rất đúng lúc nói tiếp một câu: "Tế thủy trường lưu (*) cũng tốt."
Hướng Nghiễm là một người rất lãng mạn, Hướng Hưng Học không phải.
Hướng Hưng Học không biết tại sao anh lại từng chắc chắn mình và Hướng Nghiễm tuyệt đối hợp nhau.
Anh già như vậy, cứng nhắc như vậy, đối với tình cảm lại trì độn như vậy, anh sao có thể chắc chắn Hướng Nghiễm xấu tính như vậy là yêu anh? Nhưng không yêu, chẳng phải cậu sẽ đối xử bằng thái độ bình thường sao?
Hướng Nghiễm luôn biết cách ngụy trang thành bạn tình hoàn mỹ, chỉ cần đối phương không ngoại tình, hoặc là nói, Hướng Nghiễm nghĩ bạn lữ của cậu không ngoại tình, cậu sẽ gìn giữ tình cảm này, sẽ duy trì cảm giác mới mẻ thật lâu.
Hướng Hưng Học muốn thở dài, cuối cùng chỉ ở trong lòng hít một hơi.
Bản thân mình muốn cái gì?
Có được sự chung thủy của Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học lại muốn nhiều hơn, muốn thật nhiều, muốn ái tình của Hướng Nghiễm.
Nhưng bản thân anh vô vị như vậy, đáng để Hướng Nghiễm trả giá bằng ái tình sao?
- ----
(*) Tế thủy trường lưu: Theo chú giải của QT:
1. sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu)
2. làm một ít và kiên trì làm mãi; khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng)