Nhà Ba Tháp ở cách Nhuế Lạc 200 km.
200 km đường đi ở nơi giao thông phát triển không tính là xa xôi, nhưng ở nơi hoang vu đi rất gian khổ.
Những con vật vốn không biết chỗ cần đến là nơi nào, chỉ có thể theo người chăn dắt tiến lên phía trước, còn phải thường xuyên dừng lại ăn uống. Con đường hai trăm km, dắt theo một bầy dê và bò, phải đi ròng rã một tuần.
Mộc Lạp Đề lái một chiếc Ford, mang theo những món hành lý lớn đi vào thung lũng trước, hắn đi đi về về vài chuyến, chuyển đầy đủ thức ăn cùng vật liệu dựng lều đến nơi. Gia Mã vợ Ba Tháp vừa mang thai đứa con thứ ba, chị theo xe của Mộc Lạp Đề đi vào thung lũng. Chị đi sớm một chút để bày biện nhà cửa, ngồi trong xe tuy hơi xóc nảy, nhưng dù sao vẫn ít nguy hiểm hơn. Đồng hành còn có hai đứa nhóc mười mấy tuổi, con trai của Ba Tháp.
Dựng nhà là việc chân tay, đám con trai phải giúp mẹ đào phân dê dưới nền đất lên xây tường, còn phải xây chuồng dê.
Cuộc sống của dân du mục chưa từng có việc nhẹ nhàng.
Hoàng Đào nghe nói trong bụng Gia Mã có em bé, vừa vui vừa không vui, vui vì giữa nơi hoang dã mênh mông lại có thêm một sinh mệnh mới, không vui vì sinh mệnh nhỏ này ngay từ khi còn thai nghén đã phải cùng mẹ sống giữa cánh đồng băng tuyết hoang vu cô quạnh này.
Hoàng Đào là con gái thành phố, cô biết khi thai nghén cần phải ở trong phòng ấm áp, phụ nữ thành phố mang thai mà hắt hơi một cái cũng đủ để làm chồng mình hốt hoảng, cô không biết phụ nữ trên thảo nguyên lại mạnh mẽ như vậy.
Hướng Hưng Học trước khi Hoàng Đào lên xe vỗ vỗ lưng cô, "Cô nhóc thành phố, phải chăm sóc thật tốt phụ nữ mang thai đó." Hoàng Đào nghiêm túc gật đầu.
Lục Mân nhìn chiếc Ford từ từ khuất bóng, nói: "Không chừng vẫn là Gia Mã chăm sóc cô nhóc."
Hướng Hưng Học cười: "Sẽ có ngày Hoàng Đào có thể chăm sóc Gia Mã, cô nhóc ấy học rất nhanh."
Hướng Hưng Học cảm thấy Hoàng Đào rất nhanh sẽ trưởng thành, cũng như Hướng Nghiễm của anh, bất tri bất giác đã lớn thành một người đàn ông chín chắn.
Nhóm Hướng Hưng Học và Ba Tháp ngôn ngữ bất đồng, nhưng trao đổi cũng không khó khăn mấy. Ở nơi hoang dã, việc truyền thụ kỹ năng cùng với việc bất đồng ngôn ngữ về bản chất không có liên hệ gì. Ba Tháp dạy bọn họ cưỡi ngựa, dắt lạc đà, đuổi dê, những thứ này đều là kỹ năng sinh tồn của dân du mục. Người được đặt vào hoàn cảnh đó dường như có thể tự nhiên mà có được những bản năng hoàn toàn mới, Ba Tháp chỉ cần làm mẫu một hai lần, Hướng Hưng Học và Lục Mân đã có thể học được. Hướng Hưng Học không cảm thấy mình có thiên phú trong phương diện này, anh chỉ là vì sống sót, không thể không có những kỹ năng đó.
Ba Tháp là một người đàn ông trầm mặc, Hướng Hưng Học cho rằng tất cả đàn ông Kazakhstan đều có tính cách như vậy. Tháng ngày chăn thả gia súc đơn điệu lại cô quạnh, dê bò không hiểu tiếng người, người ở giữa nơi hoang vu trắng xóa, nỗi lòng cũng sẽ thả trôi đến mức rỗng không, lâu dần sẽ không nói nhiều nữa.
Nhưng Hướng Hưng Học suy cho cùng không phải dân du mục, anh nghe gió thổi qua đá, nhìn tuyết xoay tròn trên không trung, có lúc thấy tuyết trắng bay tán loạn giữa trời đất che khuất đi tầm nhìn, sẽ nhớ nhung.
Lúc nhớ tới, trên mặt là gió tuyết, trong lòng lại nóng rực.
Hoàng Đào nói ở nơi hoang dã gió như dao cắt, cô nói không sai.
Âm 30 độ, hễ gió thổi sượt qua mặt, da dẻ sẽ bị đông cứng. Hướng Hưng Học thậm chí không dám thở mạnh, anh sợ há miệng ra, đến nước miếng cũng sẽ bị đông cứng trong cổ họng.
Gió như dao cùn không ngừng gào thét, không đem da dẻ trên mặt cắt đứt, lại một lần rồi một lần khoét vào lòng Hướng Hưng Học, từ vết thương, máu tươi 37 độ tuôn ra cuồn cuộn không ngừng. Máu thì nóng, nhớ nhung thì đau.
Hướng Hưng Học nghĩ, Hướng Nghiễm có thật sự không yêu mình chăng?
Nghĩ đến đây, tự tin trước đó của anh sẽ đổ sập thành một đống đổ nát.
Anh cảm thấy có thể Hướng Nghiễm thật sự không yêu anh, dù sao cũng là Hướng Nghiễm chính miệng nói ra.
Tuyết ngừng. Trời quang.
Đường mới đi được một nửa. Hướng Hưng Học rốt cuộc cảm thấy bản thân dường như đã không còn trẻ trung, anh chẳng qua chỉ mới dắt lạc đà đi giữa trời tuyết liên tục ba ngày, đã cảm thấy xương cốt cả người không chỗ nào còn bình thường cả.
Chỗ nào cũng đau.
Ba Tháp lớn hơn Hướng Hưng Học vài tuổi, cả người vẫn còn khỏe mạnh.
Hướng Hưng Học không tiện nói mình không thoải mái, dù sao ở đây là nơi trước mặt không có thôn sau lưng không có tiệm, có khó chịu cũng chỉ có thể nhịn xuống, không có bệnh viện, không có giường mềm mại, nói ra mình khó chịu lại có vẻ yếu đuối.
Buổi tối lúc gác đêm, Lục Mân ôm chân ngồi bên cạnh đống lửa, nhỏ giọng nói một câu: "Thầy Hướng, em hơi nhớ mẹ em rồi."
Hướng Hưng Học biết Lục Mân nhớ mẹ cũng không hẳn là thật sự nhớ mẹ, có thể là trong người khó chịu, hoặc là trong lòng khó chịu, cậu lại không thể nói thẳng ra, chỉ có thể biểu đạt bằng một cách khác.
Ở chỗ này, ban ngày chỉ có thể nhìn thấy tuyết, nhìn thấy trập trùng đường chân trời, nơi đến cùng nơi đi đều trắng xóa, khiến người không tìm được phương hướng.
Dê bò lại bò bò bê bê kêu, trong tiếng kêu có sinh khí, cũng có tử khí, giữa tiếng gió nghe tiếng kêu của động vật khiến người ta đặc biệt dễ dàng trở nên yếu đuối.
Buổi tối nhìn ánh lửa, cảm giác yếu đuối giữa thảo nguyên hoang vu sẽ bớt đi một chút, nhưng buổi tối lại đại diện cho phiền muộn.
Ở đây, bất luận lúc nào, Hướng Hưng Học cũng không thấy được sự kiên cường của chính mình.
Lục Mân nhớ mẹ, Hướng Hưng Học lại không dám nghĩ đến Hướng Nghiễm. Lại nghĩ đến thằng nhóc không hiểu gì về tình ái kia, Hướng Hưng Học sợ chính mình sẽ khóc chết trong đêm, tại Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp.
Hướng Hưng Học hỏi Lục Mân: "Lúc nhớ mẹ em có hối hận không? Vì đã theo thầy tới nơi này?"
Lục Mân lắc đầu một cái, "Không hối hận."
Lục Mân xưa nay chưa từng nói rõ tình cảm của mình cho Hướng Hưng Học biết, vì lẽ đó Hướng Hưng Học không thể cự tuyệt, anh vốn dĩ sẽ vì loại tình cảm giấu kín này mà thấy buồn phiền - sự gần gũi của Lục Mân giống như một chiếc chăn bông giữa mùa hè, rất nóng còn rất dư thừa. Hướng Hưng Học từng sợ Lục Mân sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hướng Nghiễm, thế nhưng thực tế Hướng Nghiễm căn bản không quan tâm.
Chiếc chăn này giữa gió lạnh dường như lại có giá trị tồn tại.
Hướng Hưng Học nghĩ, có người nói chuyện cũng tốt. Có điều, Hướng Hưng Học vẫn vạch rõ giới hạn, Lục Mân nhất định phải theo, như vậy Hướng Hưng Học sẽ không xem là lợi dụng tình cảm của cậu.
Lục Mân xòe bàn tay hơ hơ gần đám lửa, trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: "Thầy và anh Nghiễm cãi nhau à?"
Hướng Hưng Học không biết trả lời như thế nào.
Bọn họ không có cãi nhau, trực tiếp
chia tay.
Chia tay thì
chia tay thật, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không về bên nhau, càng không có nghĩa Hướng Hưng Học sẽ đi tìm người khác - anh hiện tại có chút khó chịu, có chút tức giận, nhưng anh vẫn rất thích đứa cháu nhỏ kia.
Hướng Hưng Học cũng chưa nghĩ kỹ sau này nên làm gì, nếu Hướng Nghiễm có thể chịu thua mà nói tiếng nhớ nhung hoặc một tiếng yêu thì tốt nhất, còn nếu không nói... Đó cũng là chuyện sau này.
"Vì sao lại thấy vậy?"
"Thầy trông không vui vẻ lắm."
"Có thể là vì hoàn cảnh." Hướng Hưng Học miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trong mắt Lục Mân phản chiếu ánh lửa rừng rực, cậu nghiêm túc một cách hiếm thấy, dũng cảm nhìn vào mắt Hướng Hưng Học: "Không phải, lúc thầy ở Nhuế Lạc đã không vui rồi, trông thầy rất bi thương, em có thể nhìn ra được, rất khó vượt qua."
"Ầm ĩ vì một chuyện nhỏ, thầy có chút hối hận, trước đó không nói cho rõ ràng."
"Hiện tại rất nhớ em ấy... Vẫn rất nhớ em ấy."
Đôi mắt Lục Mân lóe lên.
Anh bỗng nhiên nói: "Kỳ thực thầy hối hận rồi, hối hận đã tới nơi này, nơi này thật sự rất gian khổ."
Lục Mân hít sâu một hơi, "Thầy Hướng, em có một chút thích thầy."
Lời nói này rất gấp gáp, Hướng Hưng Học đoán cậu có thể còn có lời muốn nói, liền không vội từ chối.
Quả nhiên, Lục Mân nói tiếp: "Đây là lần cuối cùng. Đến nước này em không dự định tiếp tục nữa. Em cũng biết như vậy rất vô nghĩa, nhưng em không khống chế được, em lần đầu tiên thích một người, biết rõ thầy rất yêu anh ấy, vậy mà vẫn không khống chế được. Em biết em đáng ghét. Em muốn nói ra rồi sẽ không thích thầy nữa, nhưng ít ra lúc ở đây... Xin lỗi."
Hướng Hưng Học ngẩng đầu nhìn trời sao, chăn bỗng nhiên bị cầm đi, sẽ lạnh một chút, thế nhưng gánh nặng trên người đã biến mất, cảm giác nhẹ nhõm không ít.
Anh nói: "Có gì phải xin lỗi chứ. Đó cũng không phải lỗi của em. Thầy cảm ơn em đã thích thầy, cũng cảm ơn em đã theo thầy tới nơi này."
Hướng Hưng Học vì Hướng Nghiễm đến mục trường giữa mùa đông.
Lục Mân theo Hướng Hưng Học đến Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp.
Đàn ông Hán tộc, trên cánh đồng hoang vu, cùng chung niềm yêu cùng nỗi khổ rộng lớn vô ngần.