Mục Dã

Chương 49

Hướng Hưng Học đi lại giữa Đồng thành và thành phố S khoảng hai tháng, lúc đầu là vì chìa khóa mới dắt theo Cẩu Tử, sau này đem Cẩu Tử đến nhà Hướng Hưng Bang, Cẩu Tử lại không chịu.

Hướng Hưng Học không thể làm gì khác hơn là mang theo nó.

Hai tháng, tiến triển nói có cũng có, nói không có cũng không có.

Hướng Hưng Học mua cho mình một cái hộp vải, để chăn cùng quần áo vào đó, hộp để bên cạnh sô pha. Quần áo bên trong được Hướng Nghiễm sắp xếp lại —— hẳn là Miêu Miêu đảo đồ vật trong hộp lên, Hướng Nghiễm xếp lại quần áo cất vào. Hướng Hưng Học đã chứng kiến lực phá hoại của Miêu Miêu, hộp vải bị cào đến trầy trụa. Thế nhưng Hướng Nghiễm xếp quần áo, điều này khiến Hướng Hưng Học rất vui vẻ.

Càng vui vẻ hơn là Hướng Nghiễm cũng có thêm một ít thịt, gầy vẫn cứ gầy, nhưng không gầy như trước.

Bọn họ không phát sinh hành động gì thân mật, không hôn nhau, không ôm ấp, không nắm tay, cùng nhau ăn cơm tức là ăn cơm, xem TV tức là xem TV.

Hướng Nghiễm chủ nhật không thích ra ngoài, bình thường đi sớm về trễ, cùng người trong khu phố không nói được mấy câu, Hướng Hưng Học bởi vì phải dắt chó đi dạo mà quen được không ít ông bà cụ lớn tuổi.

Mấy ông cụ tụ tập bên một bồn hoa đánh bài, đánh cờ tướng, ngồi bên cạnh là không ít Poodle, Phốc sóc, còn có Chihuahua.

Những con chó nhỏ này vừa nhìn thấy Cẩu Tử, sợ đến mức kêu ầm ĩ, Cẩu Tử nghe lời, không sủa chúng nó, dần dần mấy con chó nhỏ này cũng quen với sự tồn tại của con chó bự lông vàng, có lúc cũng sẽ dương oai diễu võ sủa "gâu gâu gâu", mấy ông cụ sẽ mắng chúng không biết phân biệt, Hướng Hưng Học nghe ông cụ cằn nhằn liên miên, anh sẽ nghĩ đến cuộc sống lúc về già của mình.

Anh và Hướng Nghiễm dìu nhau tản bộ trong khu phố, tắm nắng.

Anh lớn hơn Hướng Nghiễm sáu tuổi, bây giờ không thấy chênh lệch, sau này có tuổi anh sẽ già yếu rất nhanh, đến lúc anh già không động được, có khi tinh thần cậu bạn nhỏ vẫn còn minh mẫn.

Nghĩ đến đây, Hướng Hưng Học không dám già nữa.

Hướng Nghiễm không sợ Hướng Hưng Học không yêu mình, không sợ anh kết hôn, không sợ hiểu lầm, không sợ thầm yêu mãi mãi không có kết thúc, nhưng cậu sợ Hướng Hưng Học không còn sống trên đời này, sợ Hướng Hưng Học bị thương, sợ Hướng Hưng Học lạnh, sợ anh chết đi.

Có người lo lắng, có người sợ hãi, Hướng Hưng Học làm sao dám già đi.

Anh muốn sống lâu hơn một chút.

Nếu cậu bạn nhỏ chỉ có thể sống đến 85, Hướng Hưng Học nhất định phải khỏe mạnh sống đến 91.

Hoàng hôn phải cùng nhau ngắm mới rực rỡ.

Những tia nắng còn sót lại của trời chiều rơi trên mái tóc bạc của bọn họ, khiến tóc bạc óng ánh màu ráng chiều xán lạn.

Khi đó bọn họ vẫn sẽ tay trong tay, cùng nhau tập tễnh bước đi.

"Thầy Hướng, khu chúng ta gần đây có không ít mèo hoang bị độc chết." Một bà cụ nhìn thấy Hướng Hưng Học, vội vã bắt chuyện, "Hình như có người bỏ thuốc vào thức ăn mèo, cậu cũng phải cẩn thận một chút, không thể để cho chó nhỏ ăn bậy."

Hướng Hưng Học cười cười, "Nó sẽ không ăn bậy."

Bàn tay bà cụ có không ít nếp nhăn cùng đồi mồi, gầy đến mức có thể thấy rõ đường gân, bà hơi đưa tay ra, Cẩu Tử liền ngẩng đầu, đi tới liếm tay bà.

"Ôi, con chó ngoan quá, nó tên gì vậy?"

Hướng Hưng Học có chút thẹn, nói chuyện cũng không dám nói to, "Tên là Cẩu Tử."

"Người trẻ tuổi các cậu đặt tên quá mức tùy tiện rồi, ta nghĩ nó nên đổi tên thành Cục Cưng, có phải không Cục Cưng?"

Cẩu Tử ngẩn ra.

"Kêu năm, sáu năm, giờ muốn đổi cũng khó, đúng không Cẩu Tử?"

Cẩu Tử "gâu" một tiếng, bà lão nở nụ cười, "Cẩu Tử?"

Cẩu Tử lại chạy đến liếm tay bà.

"Tiểu Nghiễm, anh nghe mấy người già nói trong khu phố gần đây có người hay bỏ thuốc độc mèo hoang." Hướng Hưng Học lúc ăn cơm thuận miệng nói một câu.

"Vậy anh tuần sau đừng dắt theo Cẩu Tử." Hướng Nghiễm cũng thuận miệng đáp.

Hướng Hưng Học đang nhai cơm, vị ngọt của cơm xuất hiện rõ ràng trên đầu lưỡi.

Anh nghe câu nói này nghe đến vui vẻ —— cậu bạn nhỏ đã quen anh đến, có lẽ còn có một chút chờ mong.

"Cẩu Tử không muốn đến chỗ ba em, nó muốn tới tìm em."

"Vậy anh chú ý một chút, đừng cho nó ăn bậy."

"Ừ." Hướng Hưng Học trả lời rất vui vẻ.

Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn anh một chút, mím mím môi, rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt ngắn ngủi khiến Hướng Hưng Học nghĩ đến hình ảnh con cá nhảy lên khỏi mặt nước, vảy cá trong suốt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng như hoa quỳnh nở về đêm, cánh hoa trắng muốt dùng sức bung nở, cánh hoa cong cong, lộ ra nhụy hoa mềm mại, mùi hương thoang thoảng.

Như sóng biển lăn tăn, như mây trôi trên trời.

Một ánh mắt ẩn giấu ý cười, đẹp như tất cả những gì đẹp đẽ trên thế gian.

Trong khu phố có vài con chó cưng ăn phải thuốc, đưa vào bệnh viện cũng không cứu được. Mấy ông bà lão sống một mình đột nhiên mất đi chó cưng, lập tức không còn tinh thần.

"Ra ngoài đi dạo nào." Hướng Nghiễm thắt dây cho Cẩu Tử, "Có thể ngửi, không thể ăn, hiểu chưa?"

"Nó cũng không phải chó nghiệp vụ, liệu có thể hiểu được không?"

"Không thể." Hướng Nghiễm lắc đầu một cái, "Thử một chút xem có thể dụ được người ra không."

Bọn họ dắt Cẩu Tử đi xung quanh khu phố, đi qua mấy chỗ có thức ăn bỏ độc.

Mùa hè thành phố S (*) nóng nực vô cùng, Hướng Nghiễm mặc áo ngắn tay, lúc đi ngang bụi cỏ cậu đưa dây dắt chó cho Hướng Hưng Học, cúi đầu đập muỗi trên mắt cá chân.

"Có lẽ anh nên mang theo dầu gió." Hướng Hưng Học nói, "Có phải rất ngứa không?"

"Vẫn chịu được, ngứa bình thường."

"Người ta nói muỗi thích nhất là cắn mấy người da thịt non mềm." Hướng Hưng Học nói đến vui vẻ, "Xem ra anh da dày thịt béo rồi."

Hướng Nghiễm vẫn còn ngồi xổm, ngẩng đầu lên, vẻ mặt "Anh có bệnh à".

Cậu đứng dậy, cầm dây dắt chó tiếp tục đi về phía trước, Hướng Hưng Học đi sau nhìn thấy mắt cá chân cậu sưng lên một nốt tròn.

"Sau này buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, buổi tối muỗi nhiều. Ngày mai anh đi mua một cái mùng mắc lên."

Hướng Nghiễm không lên tiếng, Hướng Hưng Học biết cậu ngầm đồng ý rồi, nhưng vẫn bước lên trước đi song song với cậu: "Được không?"

"Ừ."

Bọn họ đi gần một giờ, Cẩu Tử lôi Hướng Nghiễm chạy mấy lần, khiến cậu bạn nhỏ đổ một thân mồ hôi.

Ngày mùa hạ thật sự rất tốt, Hướng Nghiễm đổ mồ hôi cũng đáng yêu, Hướng Hưng Học lặng lẽ nghĩ.

Hướng Hưng Học mua một cái mùng đỉnh trông như cái lều, bo tròn không có góc cạnh, lúc mua cảm thấy rất thú vị, lúc bung ra lại phát hiện độ cao không cao lắm, từ bên ngoài nhìn vào giống như người bị nhốt bên trong.

"Hay là anh mua cái khác?"

"Không cần đâu."

Hướng Nghiễm chui vào, quỳ gối trên giường kéo dây kéo mùng, Hướng Hưng Học bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, anh không nói gì, đi thẳng ra ngoài ngồi lên sô pha, tà hỏa trong lòng vẫn không dịu bớt.

"Hôm nay đi ra ngoài sớm một chút." Hướng Nghiễm từ trong phòng đi ra, "Không chừng có thể bắt được người."

Một lời thành lời tiên tri.

Trong khu phố lại có một con chó ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, chủ chó là một cô bé, cô ngồi dưới đất ôm chó khóc, bị rất nhiều người vây quanh, hiện trường loạn cực kỳ, chó nhỏ kêu inh ỏi.

Hướng Hưng Học dắt Cẩu Tử đi bên ngoài, nghe Hướng Nghiễm nhỏ giọng mắng một câu thô tục.

Lúc này Cẩu Tử bỗng nhiên sủa ầm lên, sủa một người trong đám đông hỗn loạn ngồi xuống cho chó nhỏ ăn.

Người kia đứng dậy, xoay người từ từ đi khỏi khu phố.

Chó nhỏ kêu lên, luống cuống quay vòng, rồi cũng ngã xuống đất.

"Mẹ nó ai cho mày lá gan đó!" Hướng Nghiễm phản ứng đầu tiên, đuổi theo.

Người kia nhận ra có người đuổi theo, quay lại liếc mắt nhìn liền bắt đầu tăng tốc độ.

Chạy trốn rất nhanh, còn đụng ngã một bà lão.

Hướng Nghiễm dừng lại xem bà lão có sao không, Cẩu Tử không ngừng lại, chạy theo người nọ.

Hướng Hưng Học đuổi được vài bước rồi quay đầu trở lại.

"Nghiễm Nghiễm, trên tay hắn có thuốc, Cẩu Tử có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh muốn đuổi theo. Nhưng anh sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu." Anh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói, "Có được không?"

Hướng Nghiễm vốn rất tức giận, nghe anh nói thế bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Hướng Hưng Học quay đầu thấy gã đàn ông thấp bé chạy xe đạp biến mất ở góc đường, Cẩu Tử cách hắn mười mấy mét, chớp mắt cũng biến mất ở góc đường.

Anh rất sốt ruột, nhưng vẫn không hối thúc Hướng Nghiễm.

"Anh đi đi." Hướng Nghiễm nói.

Hướng Hưng Học chạy về phía góc đường, nghe cậu bạn nhỏ sau lưng hô một tiếng, "Không được để bị thương."

Anh chạy bộ buổi sáng mấy năm nay không hề uổng công, lại ở trên hoang nguyên ăn thịt dê bò, vừa cao lại vừa có thể lực. Hướng Hưng Học rất nhanh nhìn thấy bóng người và chó, anh mượn một chiếc bình điện nhỏ, cùng Cẩu Tử dồn gã đàn ông đến cuối đường.

Gã quăng xe xuống đất, định tiếp tục chạy, bị Cẩu Tử cắn chân.

Gã đánh Cẩu Tử mấy cái, ôm Cẩu Tử muốn đè nó xuống đất, lại bị Hướng Hưng Học gạt ngã.

Không bao lâu, Hướng Hưng Học đã khống chế được gã, có mấy người qua đường xúm lại vây xem, Hướng Hưng Học mượn sợi dây thừng, trói hắn trên đất.

Quần chúng xung quanh gọi cảnh sát, Hướng Nghiễm cũng chạy đến rất nhanh.

"Bà cụ có sao không?"

"Không có kêu đau, tôi thấy không bị thương gì, đưa vào bệnh viện kiểm tra rồi." Hướng Nghiễm sờ sờ cánh tay Hướng Hưng Học, "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao, Cẩu Tử có thể bị đụng đâu đó, phải dẫn nó đi kiểm tra lại."

"Ừ." Cậu bạn nhỏ đáp, tay không dời đi.

Lòng bàn tay Hướng Nghiễm có mồ hôi, đem cánh tay Hướng Hưng Học ôm đến ẩm ướt.

Chỗ da thịt được lòng bàn tay Hướng Nghiễm chạm vào rất nhanh nóng lên, mạch thình thịch nhảy.

Hàng cây bên đường ve sầu mạnh mẽ kêu từng tiếng, không giống như bình thường buồn bã kéo dài, mặt trời trên cao cũng chói mắt, không ngừng tỏa ra ánh nắng, đốt mặt đất đến nóng bỏng —— nhiệt độ mặt đất phỏng chừng cũng trên dưới 30 độ, Hướng Hưng Học cũng cảm thấy rất nóng.

Hướng Hưng Học nhìn cảnh sát dẫn người đi. Có mấy người chủ chó chen chúc trước xe cảnh sát, bị cảnh sát ngăn lại, bọn họ lại vẫy một chiếc taxi, đi theo sau xe cảnh sát.

Hướng Nghiễm không chú ý tới tay cậu vẫn cầm lấy tay Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học cũng không nhắc, mãi đến khi đoàn người tản hết, cậu bạn nhỏ bỗng nhiên giật mình, hất cánh tay nóng bỏng kia ra.

Hướng Hưng Học nhíu mày, không thèm để ý đến phản ứng quá mức của cậu, "Anh hôm nay biểu hiện thế nào?"

Hướng Nghiễm hé miệng, thịt trên má nhô lên, "Cũng không tệ lắm."

"Chỉ không tệ lắm thôi sao?"

"Ừ." Cậu bạn nhỏ cong khóe miệng, nhanh chóng đổi giọng, "Tốt vô cùng".

Hướng Hưng Học xoa đầu cậu, đem tóc trên gáy vo thành một nhúm nhỏ, "Anh biết nên muốn hỏi em trước, sẽ không để em lo lắng."

"Ừ."

Hướng Hưng Học lúc đó không có suy nghĩ gì đặc biệt, lúc chạy đi bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Làm thế cậu bạn nhỏ sẽ không tức giận chứ?" Trước đó trước mặt Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học cũng từng thấy việc nghĩa hăng hái làm, Hướng Nghiễm lại nổi giận.

Cậu bạn nhỏ rất kỳ quái, cậu thà rằng chính mình hành động —— hai lần đều là cậu phản ứng trước, nhưng cậu lại không muốn để Hướng Hưng Học làm, cậu xem anh như đồ dễ vỡ, hận không thể bọc mấy lớp vải mềm bỏ vào bên trong kính chống đạn mà bảo vệ.

Hướng Hưng Học tưởng tượng dáng vẻ mình đứng trong tủ kính một chút, trong lòng ngọt ngào, đây đại khái chính là cảm giác được yêu nhỉ?

Anh rõ ràng da dày thịt béo, muỗi cũng không thèm cắn, không có ưu điểm gì, cũng không có tài hoa hơn người, anh bình thường, chỗ nào cũng không thể coi là kiệt xuất, nhưng anh chính là báu vật của Hướng Nghiễm, báu vật được cậu toàn tâm bảo vệ.

Bọn họ đưa Cẩu Tử đi kiểm tra xong, về đến nhà, theo lẽ thường thì Hướng Hưng Học làm cơm.

Hướng Nghiễm lần này đứng ở cửa nhà bếp, cũng không nói gì, trầm mặc nhìn Hướng Hưng Học cắt rau.

"A!" Hướng Hưng Học cố ý trêu cậu, kêu một tiếng, tay nắm chặt.

Hướng Nghiễm hai ba bước vọt đến bên cạnh anh, vội vàng hỏi: "Cắt trúng tay rồi?"

"Không có." Anh mở tay ra, đưa tới trước mặt cậu bạn nhỏ, "Không sao cả."

"Tôi đã nói với anh rồi, không được lừa tôi."

Hướng Hưng Học ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn đuôi lông mày cậu, "Xin lỗi, anh biết sai rồi, sẽ không có lần sau nữa."

- -----

(*) Nguyên văn là Đồng thành, có lẽ tác giả gõ nhầm vì Hướng Nghiễm đang ở thành phố S.

Còn 5 chương nữa thôi:D
Bình Luận (0)
Comment