Hướng Nghiễm cúp điện thoại, Hướng Hưng Học đứng hút thuốc, hai người đứng trên sân thượng yên lặng một lúc.
Thấy Hướng Nghiễm không có ý định đi xuống, Hướng Hưng Học cầm điếu thuốc trên tay, hỏi: "Bạn gái à?"
Không nghĩ tới Hướng Nghiễm cũng vừa mở miệng, nói: "Hút thuốc hại cho phổi."
Hướng Hưng Học dụi điếu thuốc lên lan can.
Trời nhiều mây, che đi ánh trăng, đốm sáng duy nhất trên sân thượng cũng bị dập tắt, xung quanh chỉ còn bóng tối dày đặc.
Không ai nói chuyện.
Hướng Hưng Học đột nhiên cảm thấy thời gian không phải thứ tốt gì, nó có thể làm hao mòn ái tình, cũng có thể đánh lui tình thân.
Hướng Nghiễm là một ví dụ, cậu hình như học y, Hướng Hưng Học phát hiện mình vậy mà đã rất lâu không quan tâm tới Hướng Nghiễm, có thể anh đã từng biết Hướng Nghiễm học y, nhưng lại quên.
Hướng Hưng Học hổ thẹn vì sơ suất của mình, thế nhưng cũng chỉ hổ thẹn một chút thôi.
Hướng Nghiễm trong bóng tối bước mấy bước về phía Hướng Hưng Học, sau đó mở miệng nói: "Không phải."
"Hả?"
"Không phải bạn gái."
Hướng Hưng Học nhíu nhíu mày, không muốn xen vào chuyện tình cảm của Hướng Nghiễm nữa.
"Trên sân thượng gió lớn, không xuống sao?"
Hướng Hưng Học nói: "Tôi ở thêm một chút, cậu xuống trước đi." Anh theo bản năng mà sờ sờ túi, móc ra "Đồng Hoa" - nhãn hiệu thuốc lá của Đồng thành, "Đồng Hoa" hút không dễ chịu, so với "Nữ Sĩ" mạnh hơn một chút, theo sở thích của đàn ông Giang Nam.
Lúc bật lửa định châm thuốc, Hướng Hưng Học mới sực nhớ vì sao mình dụi tắt điếu thuốc lúc nãy.
Ánh lửa chớp mắt lại tắt.
"Chú hút đi." Hướng Nghiễm nói, nhích ra xa một chút.
Lần này Hướng Hưng Học không chỉ cất lại điếu thuốc vào hộp, còn vò nát cái hộp trong tay, anh biết Hướng Nghiễm không thích mùi thuốc lá.
Nhưng trong miệng không có vị gì, Hướng Hưng Học lại cảm thấy khó chịu.
Hướng Nghiễm nói một câu cảm ơn, tìm gì đó trong túi, nắm trong tay đưa đến trước mắt Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học mở màn hình điện thoại, phát hiện trong lòng bàn tay Hướng Nghiễm là một viên kẹo "Khỉ Lông Vàng" hình vuông, tức khắc anh nở nụ cười, mở giấy gói kẹo nhét kẹo vào miệng.
Hướng Nghiễm 24 tuổi, vẫn còn là một cậu bạn nhỏ.
Cậu bạn nhỏ từ nhỏ đã thích ăn "Khỉ Lông Vàng", không ăn hình trụ, chỉ ăn hình vuông, Hướng Hưng Học từng dắt Hướng Nghiễm đi chúc tết, anh luôn cố ý đi ngang qua gia đình cho "Khỉ Lông Vàng" nhiều lần, để Hướng Nghiễm chúc thêm vài câu lời hay, lấy thêm mấy viên kẹo.
Hướng Hưng Bang không cho Hướng Nghiễm ăn kẹo, thức ăn vặt quê nhà chuẩn bị đều là táo lớn cùng đậu rang Hướng Nghiễm không thích ăn, Hướng Hưng Học chỉ có thể dùng cách này thỏa mãn mong muốn của cậu bạn nhỏ.
"Chú à, đêm nay ngủ với tôi đi."
Hướng Hưng Học đồng ý.
Tâm tư Hướng Nghiễm tỉ mỉ như một loại tơ sợi nào đó, có thể làm áo khoác ngoài, che chắn gió mưa.
Thẩm Vân Mộng phát hiện Hướng Hưng Học cả đêm không trở về phòng, sáng hôm sau đã đi mất.
Hướng Hưng Học xem tin nhắn của Thẩm Vân Mộng, cũng không trả lời, ngầm đồng ý cho cô đi.
Lúc Hướng Nghiễm ngủ, cậu nằm thẳng trên giường, sáng sớm lại cuộn chăn thành một khối, Hướng Hưng Học sửa lại chăn cho cậu, cậu bạn nhỏ hơi nhíu mày, rồi yên tĩnh lại.
Cả gia đình lần thứ hai ngồi quanh bàn ăn, Hướng Nghiễm vẫn vùi trong góc thêm củi lửa.
Ý của Hướng Dung và Hướng Phong là, Thẩm Vân Mộng quá trớn, vì vậy nên Hướng Hưng Học không cần nhẹ dạ, cứ lấy những thứ thuộc về mình.
Hướng Hưng Bang có tiền, cảm thấy giằng co vì một ít tiền rất vô vị.
Hướng Nghiễm nướng khoai lang, thỉnh thoảng khều khoai lang từ đống lửa ra xem chín chưa.
Hướng Hưng Học cảm thấy tiền là vật ngoài thân, Thẩm Vân Mộng đòi tiền cứ cho cô ấy, không đòi thì anh giữ lại, không có gì phải tranh chấp, nên không tham gia vào cuộc bàn luận. Anh nhân lúc bầu không khí căng thẳng, đẩy ghế ra ngồi bên cạnh Hướng Nghiễm, cầm kìm nhìn khoai lang của cậu.
"Còn chưa chín đâu, lăn qua lăn lại thêm chút nữa mới chín hẳn."
Hướng Nghiễm gật gù.
Mùi khoai thơm phức từ trong góc tỏa ra, đám người đang tranh luận ngừng lại, thần sắc phức tạp nhìn về phía Hướng Hưng Học cùng Hướng Nghiễm mỗi người đang cầm nửa củ khoai lang.
"Anh mặc kệ chú." Anh hai Hướng Hưng Bang nói.
Hướng Dung cùng Hướng Phong cũng đi chào hỏi khách, trong phòng bếp chỉ còn lại Hướng Hưng Học cùng Hướng Nghiễm.
"Chú nghĩ thế nào?" Hướng Nghiễm hỏi.
"Không nghĩ gì cả, để xem ý Thẩm Vân Mộng thế nào."
"Chú còn yêu cô ta sao?" Hướng Nghiễm cụp mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa bên trong bếp lò, hỏi rất tùy ý, dáng vẻ giống như không cần nghe Hướng Hưng Học trả lời.
Hướng Hưng Học cảm thấy thái độ như vậy khiến người ta rất an tâm.
Chuyện của Hướng Hưng Học trong mắt Hướng Nghiễm cũng chỉ là một chuyện, cậu không tỏ thái độ "tôi là muốn tốt cho chú", cũng không để ý Hướng Hưng Học rốt cục có khó xử không, cứ như gửi thư cho người xa lạ.
"Có thể còn yêu, cũng có thể không, loại tình cảm đó đã sớm thay đổi, không nói rõ được."
Thẩm Vân Mộng trời vừa sáng đã đi mất, Hướng Hưng Học cũng không muốn giữ lại, dường như anh rốt cuộc đã hiểu được miễn cưỡng chống đỡ cũng không có hy vọng, chi bằng dứt khoát buông tay.
Một khi đã đồng ý ly hôn, tình cảm ấy liền biến mất rất nhanh.
Anh và Thẩm Vân Mộng nhiều năm như vậy, bây giờ chẳng còn gì cả.
"Ái tình đấy à, yêu rồi cũng sẽ phai nhạt." Hướng Hưng Học không nhịn được, cảm thán.
Hướng Nghiễm lại nói: "Để lại nhà cho cô ta đi, cô ta không cần cũng cứ để lại, cô ta cùng chú nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, như vậy xem như có đầu có đuôi, trước sau vẹn toàn."
Hướng Hưng Học tựa như bị cái gì đó đầu độc, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Anh không ý thức được Hướng Nghiễm cũng là tiểu công tử ngậm thìa vàng lớn lên, một căn nhà đối với cậu mà nói không đáng kể chút nào, thế nhưng nhà đối với Hướng Hưng Học lại là một trọng trách nặng nề, lại nói, Hướng Hưng Học ở nông thôn lớn lên, Hướng Nghiễm tuy quê ở nông thôn, nhưng cậu lại không thuộc về nơi này, cậu chỉ về quê chơi.
Hướng Nghiễm và Hướng Hưng Học không giống nhau.
Hướng Hưng Học giao chìa khóa nhà cho Thẩm Vân Mộng rồi mới bắt đầu thấy hối hận, anh còn nợ tiền vay, còn phải đi tìm nhà, tìm được nhà rồi còn phải trả tiền thuê nhà, tiền lương ít ỏi của anh căn bản không đủ tiêu.
Việc anh hối hận không phải là để lại nhà cho Thẩm Vân Mộng, mà hối hận việc mình bỏ khoa học tự nhiên đi học văn học.
Theo đuổi ánh trăng cái gì, để rồi một cái bánh mì cũng thành xa xỉ, Hướng Hưng Học chỉ có thể ăn bánh màn thầu trắng.
"Không ngờ thầy Hướng cũng từng thảm như vậy." Hoàng Đào rón rén tìm gì đó trong bao, lấy ra mấy hộp sữa chua, cho Lục Mân và Hướng Hưng Học mỗi người một hộp.
Hướng Hưng Học không nhận, bảo Hoàng Đào giữ lại mà ăn.
"Sau đó thì sao? Hai người lúc đó vẫn chỉ là chú cháu đúng không, có điều anh Nghiễm thật không tồi, rất biết quan tâm phái nữ, nếu là em em có lẽ cũng sẽ thích anh ấy, tuy rằng có hơi không truyền thống, nhưng lại rất quyến rũ." Hoàng Đào trong miệng ngậm sữa chua, ậm ừ nói chuyện.
Hoàng Đào nói "không truyền thống", đại khái là có thâm ý.
Hướng Hưng Học cười:"Sau đó thầy và cậu ấy ở chung, cậu ấy thu lưu thầy."