Mục Nhiên

Chương 17

Mục Nhiên (Thượng)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104



Tôi xuất viện vào một ngày nắng hiếm có, sau vài ngày liên tục mưa dầm, sáng sớm tỉnh lại nhìn bên ngoài cửa sổ nắng chan hòa ấm áp, nặng nề trong lòng chợt biến thành hư không.

Thu dọn hết đồ đạc, nói lời cảm tạ bác sĩ và hộ lí sau đó mới li khai bệnh viện. Trước khi rời đi tôi có ghé qua phòng của tiểu Diệp, chính là phòng của bé con ngày đó gặp trong hoa viên. Mấy ngày nay tôi cũng thường sang chơi cùng bé, đối với cả nhà bọn họ cũng quen thuộc rất nhiều, có lẽ nên chào bọn họ một câu.

Lúc tôi đi qua bé con vừa mới tỉnh, mẹ đang uy bé ăn cơm, vừa thấy tôi bé con đã nhỏ nhẹ gọi “Chú Mục”, hai má còn phồng cơm phúng phính.

“Hôm nay sao lại sớm như vậy? Anh đã ăn sáng chưa?” Mẹ Diệp vừa thấy tôi, vội vàng khách khí tiếp đón. Tôi xua ý bảo cô ấy không cần câu nệ, “Không có việc gì, tôi hôm nay xuất viện, muốn đến chào mọi người.”

“Thương thế khỏi rồi sao? Thật tốt quá. Chúng tôi vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm.” Mẹ Diệp cười thở dài.

“Đừng lo lắng, sau này chắc chắn Tiểu Diệp sẽ mạnh khỏe bình an cả đời.” Tôi đi qua đem hoa quả và đồ ăn đặt trên bàn, bé con vừa nhìn thấy mắt liền sáng lên, muốn vươn tay chạm đến nhưng lại có chút do dự mà nhìn về phía mẹ.

Mẹ Diệp có phần nóng nảy, buông bát cơm đi tới ngăn cản, liên tục tỏ vẻ không thể nhận.

“Mấy món quà nhỏ này đáng bao nhiêu tiền, Tiểu Diệp đã gọi tôi một tiếng chú Mục, tôi chẳng lẽ lại không thể mua đồ chơi cho nhóc hay sao?” Tôi kiên quyết nói, đúng lúc này ba Diệp gọi điện thoại muốn cố ấy xuống lầu lấy chút đồ, cô thật sự không thể ngăn nổi tôi, đành phải đỏ mặt nhận lấy, không quên liên tục cảm ơn.

“Cô mau đi đi, tôi sẽ ở đây giúp trông Tiểu Diệp.” Tôi ngồi xuống bên cạnh bé con, cầm bát lên uy bé.

“Ai nha sao có thể phiền anh như vậy được, để con bé tự ăn là được rồi.”

“Mau đi đi không ba đứa nhỏ chờ sốt ruột.” Tôi đánh gãy lời cô ấy, mẹ Diệp lại cảm ơn vài lần nữa mới chịu đi ra cửa. Tôi cười lắc đầu, những con người này quả thật chân chất đến giản dị.

Chờ Tiểu Diệp ăn cơm xong, tôi buông bát, từ trong túi lấy ra một phong thư, “Diệp Diệp, đây là quà chú tặng con.” Tôi cất phong thư xuống dưới gối cô nhóc, bé con mở to mắt tò mò nhìn, “Nhưng mà món quà này rất đặc biệt, con phải hứa với chú, chờ chú đi về rồi con mới nói cho mẹ, nhờ mẹ mở ra nhé.”

“Hiện tại không thể mở sao?” Tiểu Diệp hoàn toàn bị tôi hấp dẫn lực chú ý, vẻ mặt hào hứng hỏi.

“Không thể được, nếu mở ra bây giờ món quà sẽ bay mất.” Nhìn bộ dáng bé con quả thực rất dễ đùa giỡn, tôi hạ giọng thầm thì với bé, “Sẽ bị mụ phù thủy xấu xa dùng phép thuật làm biến mất.”

“Không cần lấy đi!” Tiểu Diệp vội vàng ép gối đầu xuống, như sợ giây tiếp theo sẽ thật sự có phù thủy xuất hiện đem phong thư lấy đi. Tôi cười cười sờ đầu bé, “Cho nên đáp ứng chú được không?”

“Vâng ạ!” Cô nhóc vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, tôi vươn tay móc ngoéo, chọc cô bé cười khanh khách.

Chờ ba mẹ Diệp trở về, tôi mới cùng cả nhà bọn họ nói lời từ biệt. Khi đi ra, đứng trước cửa phòng bệnh tôi nhìn lại về phía gia đình ba người hạnh phúc, trong lòng lặng lẽ chúc phúc cho họ, sau đó mới xoay người rời đi.

Bên trong phong thư là thẻ ngân hàng cùng mật mã.

Còn có một bức thư tôi viết cho bọn họ, nói tôi là cô nhi, bệnh tình không thể chữa được nữa nên đã hoàn toàn buông xuôi, sinh mệnh không còn được vài ngày nên tiền đối với tôi không có ý nghĩa gì cả, không bằng để giúp bọn họ – những người hữu duyên gặp mặt thực sự cần tiền hơn. Nếu không nói lý do như vậy, tôi sợ cặp vợ chồng thành thật này sẽ hảo hảo giúp tôi giữ lại thẻ, chứ tuyệt đối không đụng vào một phân tiền nào.

Rời khỏi bệnh viện, mua một bó hoa xinh đẹp cùng hộp bánh đậu xanh, tôi bắt xe đi tới nghĩa trang. Thời điểm xuống xe có phần kinh ngạc, không khí nơi này thật yên tĩnh, quang cảnh cũng vô cùng đẹp. Sau khi hỏi quản lý khu mộ của mẹ tôi xong, phải đi gần nửa ngày tôi mới tìm đến được.

Trên mộ bia gắn tấm ảnh bà ấy lúc còn trẻ, bóng người có chút mơ hồ, không biết là từ nơi nào tìm được. Mộ đài sạch sẽ, hai bên còn có hai bức tượng đá sư tử nhỏ điêu khắc tinh xảo.

Tôi đứng ở đó, không biết nên nói cái gì, lặng người hồi lâu mới nhớ đem hoa cùng bánh đậu xanh đặt xuống.

“Cái kia… Con mua bánh đậu xanh mà mẹ thích nhất…”

“Con tới thăm người.”

Tôi giống như đã tự đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của mình.

Trước khi đến đây tôi đã nghĩ rất nhiều, bởi vì đã sớm cho rằng đứng nơi này tôi sẽ thực bình tĩnh. Nhưng thời khắc chân chính đứng tại đây lại ngược lại, nhìn thấy người luôn ngốc nghếch cười với tôi lúc này lại nằm nơi đây lạnh băng như bia đá, thống khổ trong lòng đột nhiên thổi bùng lên, khiến tôi chìm vào hoang mang mơ hồ. Những hình ảnh tôi khi ở chung với bà ấy xuất hiện thoáng qua trong tâm trí, xoang mũi đột nhiên nghèn nghẹn đến khó chịu, trước mắt mơ hồ. Tôi dùng sức khụ một tiếng, quay đầu đi hít sâu vài hơi.

Tôi không muốn khóc, cũng không nghĩ sẽ khóc. Tôi không muốn đối xử tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, làm cho mình cả đời đều sống trong áy náy cùng đau thương, cho nên tôi sẽ không khóc.

Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc nhanh thôi, nghĩ đến đây, trái tim tôi lại kiên định thêm vài phần.

“Nơi này thật đẹp.” Tôi xoay người cười với bia mộ, xung quanh đều là cây cối tốt tươi, ánh nắng chan hòa cùng gió nhẹ vờn quanh, ngay cả loại địa phương này cũng có thể khiến con người ta dễ chịu như vậy, chỉ cảm thấy an tĩnh thanh bình.

“Thật là… đã lâu lắm rồi nên con không biết nên nói gì.” Tôi mất tự nhiên sờ sờ mũi. Kì thật có rất nhiều điều có thể nói, nhưng cũng có rất nhiều thứ tôi không muốn nói ra. Nếu nói ra thực khiến người không vui, cũng không phải loại tin tức tốt đẹp gì.

Rốt cuộc tôi không mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cùng bà ấy, nghe lá cây xào xạc khắp không gian, cúi đầu cái gì cũng không nghĩ tới.

Cứ như vậy ngồi nguyên một buổi chiều, lúc mặt trời xuống núi mới rời đi. Tôi tới chỉ là muốn xác định nơi bà ấy an nghỉ như thế nào, hiện tại đã có thể yên tâm, tôi không cần phải lo lắng nữa.

Ngồi ở trên xe tôi có chút mệt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nặng nhọc. Từ khi tỉnh lại từ giấc mộng kia tôi vẫn luôn cố gắng chống đỡ, lúc này có lẽ đã tới cực hạn, tựa hồ bên tai còn có thể nghe thấy thanh âm trong lồng ngực tôi vỡ nát, tang thương.

Taxi dừng ở ven đường, tôi xuống xe, một mình chậm rì rì đi tới một công viên nhỏ gần đó.

Công viên có rất nhiều người, phần lớn đều là mọi người cơm nước xong xuôi muốn ra đây vận động du ngoạn. Tôi đi xuyên qua đám người, ngồi xuống bên ghế đá cạnh hồ. Gần đó có vài lão nhân cùng nhau chơi cờ, xa xa là mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui chơi đuổi bắt. Tôi nhàn nhã nhìn bọn họ, ngẫu nhiên cũng kìm lòng không nổi theo đám đông cười rộ lên.

“Cậu đạp đi, sợ cái gì tớ sẽ giữ đằng sau cho!” Bên cạnh là hai nam sinh trung học đang tập đi xe đạp.

“Đừng thả tay ra… Đừng thả tay ra a a a a… A!!!” Phanh một tiếng cả hai người đều té lăn trên mặt đất. Nam sinh tập xe nhe răng trợn mắt tức giận bá lên cổ nam sinh giữ đằng sau, bị người kia xoay người trả lại, hai người cứ như vậy qua lại đánh nhau.

Tôi ở một bên nhìn đến buồn cười, đột nhiên nghĩ tới khi Dịch Thiên và tôi.

Sau khi anh đánh những người kia xong mu bàn tay đầy huyết rời đi, tôi lẵng nhẵng bám theo anh, hỏi đi hỏi lại, “Đồng học cảm ơn cậu” “Đồng học cậu tên là gì vậy?” “Đồng học chúng ta kết giao bằng hữu đi” cả một đường.

Ban đầu anh không để ý đến tôi, sau lại bị tôi làm phiền quá mức mới dừng lại, nhìn tôi như nhìn người tâm thầm, không kiên nhẫn hỏi, “Con mẹ nó cậu bị điên à?” Tôi đỏ mặt, nghẹn nửa ngày mới lí nhí nói một câu, “Không điên.”

Nghĩ nghĩ liền bật cười, không biết thời điểm kia tôi sao có thể gan lì như vậy, mỗi ngày đều đuổi theo anh, bị anh mắng phiền toái cũng không rời khỏi.

Tôi là người tịch mịch, bản thân luôn muốn có bằng hữu nhưng lại tự ti chưa bao giờ dám tiếp cận ai. Từ nhỏ đến lớn đều trải qua khi dễ vũ nhục, anh là người duy nhất đã cứu tôi. Ngay cả khi hồi bé bị cha mẹ nuôi đánh đến đầu đầy huyết, hàng xóm sau khi báo công an cũng chỉ đứng cách khá xa dùng ánh mắt thương hại mà nhìn tôi, thậm chí không có một ai nguyện ý đi lên giúp tôi lau vết máu trên mặt.

Cho nên sau khi tình cờ gặp Dịch Thiên, trừ anh ra, tôi cái gì cũng không nhìn tới.

Tôi bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên anh cười với tôi là khi chúng tôi nhận thức một tháng sau.

Tôi nghe nói anh bị ốm cho nên mang cháo tự nấu, phải tìm rất lâu mới tìm được nhà anh. Còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau khi nhìn thấy căn nhà biệt thự, hoa viên cùng bể phun nước, chào đón tôi đã là một con chó vô cùng lớn.

Tôi khi ấy không biết giống Husky thuần chủng sẽ không đả thương người, chỉ nhìn thấy con chó to như sói liền sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Cũng không biết chạy trong hoa viên rộng lớn đó bao lâu, cuối cùng mệt đến không thở được dừng lại, liền bị con chó từ phía sau phác lên lưng, lảo đảo ngã cắm mặt xuống đất. Mặt chôn trong thảm cỏ, bình thủy đựng cháo cũng đổ ra, trên lưng còn một con chó hùng vĩ.

Chờ đến khi tôi giãy giụa được ngồi dậy mới phát hiện ra Dịch Thiên ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nháy mắt khi đó tôi nghe thấy trái tim chính mình “bang bang” đập, chỉ cảm thấy nếu có thể khiến anh vui vẻ như vậy, tôi nguyện ý chôn mặt trong cỏ cả đời.

Tôi một lần lại một lần nhớ lại những hình ảnh ấm áp đó.

Thẳng đến hiện tại tôi mới dám thừa nhận, chưa từng có một phút một giây nào, tôi ngừng yêu Dịch Thiên.

Nhắm mắt lại, tất cả đều là đôi mắt của anh, anh nhếch miệng, mùi hương trên người anh. Chỉ có ở trong kí ức, tôi mới không kiêng nể gì mà nhìn anh, mà trách cứ anh, mà nhớ anh. Tôi khi đó thích anh đến mất đi lí trí, mỗi ngày đều bị tưởng niệm cùng cố chấp tra tấn đến phát điên, nên mới hồ đồ làm những việc ngu ngốc như vậy.

Kết quả ngày hôm nay, hoàn toàn là do chính mình tạo ra.

Tôi không trách bất luận ai khác, tôi chỉ hận chính mình.

Sống hơn hai mươi năm, bất quá chỉ là giúp cha mẹ ruột tôi chứng minh, bọn họ sinh ra tôi chính là một sai lầm.

Đêm càng ngày càng sâu, người chung quanh ngày càng ít dần, cuối cùng ngay cả đôi tình nhân bên hồ cũng đã rời đi, chỉ còn mình tôi đơn độc.

Tôi đứng dậy đi đến bên hồ, dưới bóng đêm mặt hồ sâu thăm thẳm, cái gì cũng không nhìn tới.

Thân thể tiếp xúc với nước hồ không khỏi phát run, lạnh, lạnh đến thấu xương. Như bị người cầm mũi kim bằng băng từng chút tách da thịt ra khỏi xương, sau đó đâm sâu vào cốt tủy.

Mực nước không quá đỉnh đầu mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng cây mờ nhạt, thẳng đến khi dòng nước từ bốn phương tám hướng vọt tới, tràn vào mắt mũi, chậm rãi trầm mình, cái gì cũng không thể thấy nữa.

Lồng ngực bị đè nén đến cùng cực, tôi nhắm hai mắt lại.

Cả đời này, tôi vẫn luôn chống đỡ vượt qua, thậm chí còn đầu rơi máu chảy.

Cũng từng bởi vì con đường quá mức gập ghềnh, tôi đã từng sinh ra ý nghĩ muốn buông tha tất cả. Nhưng là vẫn cố gắng kiên trì, bởi vì tin rằng rồi sẽ gặp được người mình thích, bởi vì muốn được yêu, muốn được hạnh phúc, muốn được quan tâm.

Đáng tiếc, cuối cùng tôi lại phải cô phụ chính mình.

Kia… Nếu…

Nếu thật sự có thần linh, nếu thật sự có kiếp sau, xin hãy cho tôi một gia đình đi…

[Hoàn thượng bộ]
Bình Luận (0)
Comment