Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104
—
Hạ Húc Đông nhận được điện thoại của Dịch Thiên, nghe thanh âm đối phương lạnh như băng cũng không dám nói giỡn nữa, cúp điện thoại vội gọi Từ Nhiễm mau đến bệnh viện. Đến nơi gặp Liêu Phi, nghe đại khái sự tình liền không nhịn được phun một câu, “Fuck! Rốt cuộc Dịch Thiên muốn làm cái gì?” Nghĩ nghĩ lại có cảm giác không thể tin nổi, hỏi thêm một câu, “Thật sự là Mục Nhiên? Là thằng nhóc từng chơi cậu ta một vố kia?”
“Đúng vậy.” Liêu Phi gật đầu.
Hạ Húc Đông quả thực hết chỗ nói, hắn sau khi nghe điện thoại còn tưởng đại sự gì, lòng nóng như lửa đốt vội vội vàng vàng kéo vợ mình đến đây. Nào ngờ người mà Dịch Thiên muốn cứu lại là kẻ kia, người nọ muốn chết tốt nhất để cho chết luôn đi, cậu ta chết cả thể giới liền thanh tịnh, không còn hại đám người bọn hắn mỗi lần nhìn đến Dịch Thiên đều sốt ruột này nọ.
Tuy bọn hắn rất thích chê cười Dịch Thiên, nhưng mang tiếng là anh em, bọn hắn cợt nhả là một chuyện, mà để người khác biến Dịch Thiên thành trò cười lại là chuyện khác.
Hạ Húc Đông còn đang buồn bực đã bị Từ Nhiễm nhéo lỗ tai, cười lạnh hỏi, “Vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Chuyện kia của Dịch Thiên và Mục Nhiên vốn không phải loại đáng tuyên truyền biểu dương gì, Hạ Húc Đông cũng không để trong lòng cho nên Từ Nhiễm một chút cũng không biết.
Hạ Húc Đông ôm lấy đầu kêu rên, “Bà xã… ở bên ngoài chừa cho anh chút mặt mũi á đau đau đau…nhẹ tay nhẹ tay!”
Liêu Phi ở bên cạnh xem chuyện vui, mặt ngoài vẫn lộ ra bất động thanh sắc, lại nói tiếp, chuyện của công tử nhà Hạ gia cùng tiểu thư Từ gia kể ra cũng xứng danh một đoạn “Truyền kì.”
Thời còn đi học, Hạ Húc Đông tự xưng là phong lưu lãng tử, đi qua vạn bụi hoa cũng không có lá nhỏ dính thân, nói trắng ra là loại không có tiết tháo thay người yêu như thay áo. Hơn nữa còn ngày ngày khoa trương kêu mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nói trên đời này chỉ có tình ái chứ không có tình yêu, khinh bỉ nhất là những người sớm rơi vào ‘phần mộ’ hôn nhân.
Sau đó thì nhân dịp làm Hạ lão gia tử nổi giận, ngươi muốn độc thân phong lưu thì ta lại càng muốn ngươi sinh cháu cho ta bế! Đè y ra đi thân cận, vừa đi liền gặp phải Từ Nhiễm tiểu thư của Từ gia.
Từ Nhiễm không phải loại tiểu thư tầm thường sống nhờ vào gia đình, theo học trường tâm lý học nổi tiếng nhất ở nước A. Vốn đang muốn tiếp tục học lên trên, kết quả bị các trưởng bối Từ gia ngăn cản, có nữ nhi giỏi giang đương nhiên cũng cấp Từ gia mặt mũi thế nhưng có cần học toàn chữ như vậy không?
Vì thế liền dùng tất cả mọi biện pháp triệu hồi cô từ bển về, cấp tốc đem đi thân cận, vừa vặn đụng phải Hạ công tử hoa tâm không biết tiết chế.
Hạ Húc Đông từ nhỏ đến lớn có mĩ nữ nào chưa từng thấy qua, vừa thấy Từ Nhiễm quần áo xuề xòa không ăn diện liền ba phần coi thường, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì phong độ lễ phép. Nếu đổi lại là tiểu thư nhà giàu khác, nhìn thấy thái độ hòa nhã quân tử kia khẳng định đã sớm choáng váng đầu óc. Nhưng Từ Nhiễm là ai cơ chứ, nhiều năm học tâm lý học như vậy cũng không phải để làm cọp giấy, vẻ khinh mạn có lệ từ trong ánh mắt Hạ Húc Đông cô có thể nhìn ra rất rõ.
Cho nên hai người mới tiếp xúc vài ngày, Hạ Húc Đông chủ động tỏ vẻ “Từ tiểu thư tao nhã cao quý xinh đẹp quả thực như trăng sáng trên cao, lỗ mãng thô nhân như tôi thật không thể xứng với”. Còn Từ Nhiễm cũng ha hả cười tỏ vẻ “Vừa lúc chính mình như gà trong vườn cùng với khổng tước trên mây không có hứng thú.”
(Đoạn này chém khá nhiều, chỉ giữ lại đại ý ;oHạ Húc Đông nghe xong đần người ra, đợi đến khi người nọ đi rồi mới hồi phục tinh thần, tức đến tai xì ra khói.
Cứ như vậy hai người xem như chính thức qua lại. Ai mà biết Hạ đại công tử khi yêu lại không được bình thường, theo như lời Lâm Hàm nói y chính là một ngày không bị Từ Nhiễm đánh cả người liền bứt rứt khó chịu. Hạ Húc Đông cũng không ngốc, biết mình “lọt hố” liền đường đường chính chính xử lí mấy trái phong lưu, nghiêm túc mà theo đuổi Từ Nhiễm.
Cuối cùng mang về được lão bà, cũng là chính thức bước sang kiếp thê nô từ đó.
Từ Nhiễm nhìn Liêu Phi bên cạnh mặt không đổi sắc sắp sửa xuất thần, khoanh tay khụ hai tiếng. Hạ Húc Đông bị nhéo đỏ cả tai, ánh mắt ủy khuất tố cáo “Bà xã đáng ghét bà xã khi dễ anh bà xã không còn yêu anh nữa”. Từ Nhiễm trở mình xem thường, nhất quyết mặc kệ người nọ. Hạ Húc Đông bĩu môi, đang muốn đi qua nói cho Từ Nhiễm chuyện của Dịch Thiên cùng Mục Nhiên thì nghe tin Mục Nhiên tỉnh.
Từ Nhiễm vừa nhìn đến ánh mắt Mục Nhiên đã biết được người này không bình thường, đem cả Hạ Húc Đông và Liêu Phi đuổi ra ngoài, cảnh cáo không được để ai tiến vào. Cứ như vậy mãi cho đến khi Dịch Thiên tới bệnh viện cũng chưa đi ra.
Dịch Thiên nghe Liêu Phi kể lại tình huống, không hé răng, trầm mặc dựa vào tường hút thuốc. Hạ Húc Đông thấy hắn như vậy nóng nảy nói, “Tôi hỏi cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng có mà định nói với tôi, giờ cậu mới phát hiện ra cậu ta chính là tình yêu của đời mình đấy nhá? Tiểu tử Lâm Hàm kiểu gì cũng sẽ đem người kia giết chết!”
Chuyện Lâm Hàm thích Dịch Thiên mọi người đều biết. Nhiều năm như vậy vẫn cứ để Lâm Hàm ở bên người Dịch Thiên là bởi đám người bọn họ đều biết cuối cùng ai cũng sẽ phải kết hôn lập gia đình. Có thể cùng ai chơi trên giường cũng được nhưng riêng anh em thì không. Một khi vượt qua ranh giới bằng hữu thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Lâm Hàm trấn thủ nhiều năm như vậy, tuy rằng trên đường có xuất hiện một Giản Ninh, nhưng cuối cùng với Dịch Thiên vẫn là hữu duyên vô phận. Ai biết được lại đột nhiên mọc ra thêm Mục Nhiên, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ, Lâm Hàm quả thực hận nhất chính là người này.
“Không biết.” Hồi lâu trầm mặc, Dịch Thiên lạnh nhạt ném ra mấy chữ, trước khi Hạ Húc Đông muốn đột phát bệnh tim lại bổ sung một câu, “Có thể là đối với cậu ta áy náy đi…”
Hắn yêu Mục Nhiên sao? Không có khả năng, hắn sao có thể yêu người cố ý tính kế để tiếp cận mình được chứ. Tâm Dịch Thiên cười lạnh, người kia ngoài mặt thoạt nhìn đơn thuần vô hại nhưng bên trong tiểu nhân đê tiện.
Hiện tại ngẫm lại có chút muốn cười lớn, hắn nhất thời bị bộ dáng đáng thương của cậu ta lừa gạt, thiếu chút nữa quên, loại người dơ bẩn như chuột nhắt đó thích nhất là ăn vụng đồ của người khác. Cho nên Dịch Thiên mới để cho người nọ sống, chờ đến khi nhìn ra được mục đích của cậu, chờ vạch trần bộ mặt đạo đức giả, hả hê nhìn bộ dáng ghê tởm giàn giụa nước mắt của cậu quỳ gối cầu xin trên mặt đất.
Thế nhưng ba năm trôi qua, mặc hắn vũ nhục đánh chửi như thế nào người nọ cũng không hề rời đi, cũng chưa từng xin hắn một phân tiền hay một món đồ gì.
Thâm tâm Dịch Thiên thoáng dao động, hắn quả thực không rõ Mục Nhiên rốt cuộc là vì cái gì. Đừng nói là thích hay tình yêu gì gì đó, thứ hư vô xa vời như vậy, hắn căn bản không hề tin.
“Áy náy thì tùy tiện cho cậu ta ít tiền rồi đuổi đi là được, sao cậu còn cho người đi theo dõi. Cậu ta muốn chết thì thành toàn cho cậu ta chết, mọi người lại càng mừng.” Hạ Húc Đông thở ra một hơi khói, cà lơ cà phất dựa vào tường hút thuốc.
Dịch Thiên nhíu mày muốn nói điều gì đó, đúng lúc này Từ Nhiễm mở cửa đi ra, một tay cầm bệnh án bước nhanh đến trước mặt Dịch Thiên, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, “Huyễn thính, gặp ảo giác, tư duy trì độn, chướng ngại giao tiếp, triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân. Anh muốn người chết hay là sống rồi trực tiếp phát điên.”
Không đợi Dịch Thiên trả lời, Từ Nhiễm lại nói nhanh hơn, “Nếu anh muốn cậu ấy điên thì đóng gói người ném đến bệnh viện tâm thần. Còn muốn chết càng đơn giản hơn, trực tiếp để cậu ấy nằm trên giường, không đến một giờ tự cậu ấy sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.” Nói tới đây dừng một chút, thanh âm mang theo cười nhạo, “Còn nếu muốn cậu ấy sống, anh chỉ có cách đem cậu ấy về nhà, mỗi ngày quan tâm chăm sóc, coi cậu ấy như tổ tông mà cung phụng.”
Không có ai nói chuyện.
Dịch Thiên có chút thất thần nhìn Từ Nhiễm, Hạ Húc Đông ở bên cạnh kéo kéo tay cô ý bảo đừng nói nữa. Từ Nhiễm tức giận gạt tay y ra, lớn giọng nói, “Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, bất quá cậu ấy chỉ là hạ mê dược với Dịch đại thiếu gia đây, chụp vài ba bức ảnh so với người khác còn tự mình giấu kĩ hơn! Ba năm qua cậu ấy đã hại anh sao? Hướng anh đòi bao nhiêu tiền? Không phải cậu ấy là người mà Dịch đại thiếu gia căm hận nhất hay sao? Anh cố ý giữ cậu ấy ở bên người là để tra tấn tinh thần cậu ấy? Làm mấy trò bỉ ổi như vậy có phải anh cảm thấy rất thành tựu?”
Từ Nhiễm liến thoắng như súng liên thanh, dọa cả đám người nghe đều choáng váng. Chờ Hạ Húc Đông phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt Dịch Thiên khẽ biến vội lôi kéo Từ Nhiễm bỏ chạy, vừa chạy còn phải vừa an ủi người, “Bà xã bớt giận bớt giận a~”
Mẹ nó, nếu Từ Nhiễm biết năm xưa y cùng mấy huynh đệ nhân lúc Dịch Thiên uống say lừa Mục Nhiên đến, đem người cột vào ghế miệng dán băng dính rồi ném vào phòng nhìn Dịch Thiên cùng người khác lăn sàng cả đêm, em ấy còn không phải tế y luôn?
Hạ Húc Đông run một chút, thầm quyết định chuyện này có chết cũng không được để Từ Nhiễm biết.