Nhà trường phát bổ sung một nửa phí diễn tấu còn lại không được bao lâu, đã tới tháng 10, 11. Ngày 23 tháng 11 năm 2000, là một ngày bình thường vô cùng, lại khiến chuyến du lịch đến Pháp của tôi và Tề Ca trở thành bọt nước.
Buổi sáng hôm đó, tiết đầu tiên là tiết thuyết giảng khái luận nghệ thuật. Trật tự lớp học đặc biệt không tốt, các góc phòng học hay cầu thang đều truyền đến tiếng lật báo sàn sạt cùng tiếng trò chuyện khe khẽ.
―Gì vậy, định phát động phong trào học sinh sinh viên hả?‖ Tề Ca ngạc nhiên hỏi Tôn Sâm.
Tôn Sâm đưa cho hắn tờ 《 Bắc Kinh thần báo 》bị vò đến nhăn dúm, nhỏ giọng bảo: ―Nhìn thử đi, thực mẹ nó bẩn thỉu.‖
Tôi liếc sơ cái tiêu đề: ―Khuya 22 tháng 11 năm 200, ca sĩ Mao Trữ ở khu vực tụ tập đồng tính luyến ái ── công viên XX, bị người đâm bị thương.‖ Thì ra tất cả mọi người đang bàn luận chuyện này.
Ban đầu, tôi đối với sự kiện kia không có phản ứng gì, tôi không biết Mao Trữ là ai, hắn có đồng tính luyến ái hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Nhưng phản ứng của mấy đứa bạn cùng lớp quả thật mạnh mẽ nhiều hơn tôi dự kiến. Tuy rằng đa số bọn họ cũng như tôi đều không hứng thú với dòng nhạc thịnh hành. Dưới sự chỉ trích mãnh liệt của giới truyền thông, chuyện Mao Trữ bị thương nhanh chóng trở thành đầu đề cả nước. Theo sau đó, vô số bài báo đưa tin về ―Người tình đồng tính Tiểu Ngọc của Mao Trữ được cứu sống sau khi tự sát‖, ―Mảng tối sự thật được phơi bày‖, ―Cảnh sát trả lời vụ việc‖, ―Bí mật công viên XX – nơi tập trung những kẻ đồng tính‖, …ùn ùn kéo đến, khắp nơi đều tràn ngập lời chửi rủi, thóa mạ Mao Trữ và giới đồng tính luyến ái. ―Ghê tởm, vô liêm sỉ, bẩn thỉu‖ trở thành định ngữ về đồng tính luyến ái trong mắt mọi người ………
―Sự kiện Mao Trữ‖ làm tôi và Tề ca không thể không đối điện với ba chữ kia, nhưng kể từ sau tiết lịch sử âm nhạc phương Tây, chúng tôi buộc lòng phải nhìn thẳng vào tính chất ―hữu nghị‖ của mình – một đôi bạn thân tuyệt đối sẽ không đem sự hữu nghị đó đến trên giường.
Tề Ca bắt đầu cố tình xa lánh tôi, không hề đến nhà tôi, không hề đi chung với tôi đến phòng tập đàn, giờ học cũng không ngồi cạnh tôi nữa. Không lâu sau, hắn bắt đầu cùng Lạc Cách Cách đi về có nhau.
―Thằng nhóc Tề Ca cao tay thật, chỉ một buổi nhạc hội giáng sinh liền dụ dỗ được công chúa đến tay.‖ Tôn Sâm vừa lau chùi chiếc đề cầm yêu quý của mình vừa ghen tị tức tối, ―Vô số người truy đuổi hai, ba năm đều bị cự tuyệt ngoài cổng.‖
Vẻ đẹp, nét tao nhã của Lạc Cách Cách hoàn toàn xứng đáng danh hiệu ―công chúa‖. Có lẽ bởi vì nhiều năm diễu tấu đàn hạc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa mị lực quý phái, cổ điển cộng với khuôn mặt xinh đẹp trời ban, nàng tự nhiên trở thành mục tiêu truy đuổi của đám sắc lang toàn trường. Không ngờ nàng cự tuyệt hết tất cả những kẻ si tình kia, chịu cúi thấp đầu trước mặt Tề Ca.
―Không chừng công chúa đã sớm vừa ý Tề Ca, đang trông chờ Tề thiếu gia mở miệng một tiếng.‖ Tôn Sâm bày bộ dạng ―Ta đây chuyện gì cũng biết‖.
Tôi nhớ đến ánh mắt của Lạc Cách Cách ngay buổi đầu tiên toàn hệ diễn chung, còn có nhạc hội hôm lễ quốc khánh……… cho đến tình cảnh trước mắt, Tề Ca và Lạc Cách Cách ngồi kề vai nhau trong một góc, Tề Ca nghiêng đầu cùng Lạc Cách Cách thì thầm, công chúa hé miệng cười khẽ, Tề Ca cũng cười theo………
Tôi cảm thấy ngực có chút khó chịu, dời tầm mắt nhẹ giọng mắng: ―Thực mẹ nó nhàm chán!‖
―Nghe giảng bài dĩ nhiên nhàm chán rồi, nói chuyện tình yêu mới lý thú a!‖ Tôn Sâm dùng khuỷu tay mình chọt chọt tôi vài cái, hướng về phía Tề Ca bĩu môi, ―Thằng nhóc Tề Ca này, đúng là trọng sắc khinh bạn, chẳng có nhân tính! Có công chúa thì không thèm quan tâm anh em ta.‖
―Cách Cách là công chúa, Tề Ca chính là hoàng tử của khoa chúng ta. Có hoàng tử nào rảnh rỗi đi để ý dân chúng?‖ Mã Tiêu Tiêu xen vào trêu đùa.
―Hắn không phải là hoàng tử, hắn là Mục Thần.‖ Tôi thấp giọng than thở.
―Cậu nói gì?‖ Mã Tiêu Tiêu nghiêng mặt hỏi tôi.
―Đừng làm phiền. Nghe giảng đi!‖ Tôi làm bộ tiếp tục nghe giảng, nhìn không chớp mắt lão sư mấp máy môi, trong đầu lại hỗn loạn, cái gì cũng không nghe lọt vào tai.
Lão sư vừa tuyên bố tan học, tôi là người thứ nhất thoát khỏi căn phòng, chạy trối chết ra khỏi cổng trường tiến vào tàu điện ngầm. Nắm vòng treo trên tàu dần dần khép lại hai mắt, cảm thấy ngực giống như bị vô số cây kim đâm vào, ý niệm muốn về nhà lại nhanh chóng hiện lên trong đầu, cảm thấy dường như tàu điện ngầm cũng muốn chống lại tôi, cho nên chạy chậm vô cùng. Kỳ thật, từ Phục Hưng Môn đến viện bảo tàng quân sự cách nhau có ba trạm, tôi đứng trên xe thẫn thờ tổng cộng chỉ hơn mười phút.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, tôi nghe được tiếng ca trầm thấp từ lối thông đạo truyền đến: ―Dù chỉ đùa vui nhưng tim vẫn rung động….‖
Tôi nhíu mày khinh thường. Gần đây, những lời này khá thịnh hành ở Bắc Kinh, một loại quảng cáo mới cổ vũ tìm tình yêu bất kể hậu quả. Nhưng mà, vui đùa rồi, tâm cũng rung động rồi, thật sự cái gì cũng bỏ xuống, cái gì cũng khồng cần để ý sao?
Tôi cười lạnh xuyên qua thông đạo đến gần người thanh niên vừa đàn vừa hát kia. Hắn cúi đầu, mái tóc dài che khuất phân nửa khuôn mặt, ngồi kế bên chiếc hộp đàn ghi ta được mở ra cùng vài đồng xu, tiền giấy nằm lác đác bên trong. Âm sắc của hắn không được tốt lắm, nhưng ngón tay gảy đàn lại nhanh nhẹn, thuần thục, tiếng đàn ghita như nước chảy mây trôi, linh động khéo léo, làm tôi không khỏi nhiều lần nhìn ngón tay hắn gảy đàn.
Nhạc dừng, hắn vén tóc lên nhìn, tôi hơi xấu hổ lục lọi cái ví, rút đại một tờ tiền nhét vào trong tay hắn. Tôi không thể đem tiền thả vào hộp đàn như những người khác.
―Đây chính tờ xanh một trăm nguyên đó!‖ Hắn khoa trương nhấn mạnh hai chữ ―tờ xanh‖, nắm lấy tay tôi đang cầm tờ tiền giơ cao phe phẩy.
―Chê nhiều?‖ Tôi cười khẩy.
Hắn dùng tay còn lại búng tờ tiền một cái, buông tôi ra: ―Chi bằng cậu mời tôi ăn chút gì đi, số tiền lẻ còn dư tôi sẽ nhận.‖
Tôi định quay đầu bỏ đi, bỗng chốc thoáng do dự. Có lẽ đây là một loại phương thức hắn duy trì tôn nghiêm chăng?
―Được rồi! Nếu quá một trăm nguyên thì cậu tự bù thêm.‖
―Không thành vấn đề!‖ Hắn vui vẻ ngồi xổm xuống thu thập đồ đạc.
Chúng tôi ngồi ở quán Phức Xuân Châu đối diện viện bảo tàng quân sự, hắn gọi vài món, ăn ngốn nga ngốn nghiến. Tôi không thèm ăn, xoay xoay chén trà trong tay nhìn hắn.
Đồ ăn trên bàn vơi đi hơn phân nửa, tôi lật tờ thực đơn: ―Gọi thêm vài món nữa chứ?‖
―Ngô… đủ, … ng.. đủ rồi.‖ Hắn nhai nhai đồ ăn, mơ hồ lắc đầu.
―Còn chưa vượt quá một trăm nguyên mà!‖ Tôi nhắc nhở.
―Thật sự không cần, tôi no rồi.‖ Hắn buông chén đũa, ngượng ngùng cười.
Tôi ngoắc tay kêu người bán hàng tính tiền, đưa hai mươi bảy nguyên tiền thối giao cho hắn.
―Nè! Làm bạn được không?‖ Hắn khoát áo bành tô lên người, từ trong quán chạy theo ra.
―Bộ cần thiết sao?‖ Tôi lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hắn ngừng bước: ―Tôi biết những người như cậu luôn khinh thường tôi, nhất là những người từ trường âm nhạc chính quy!‖
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: ―Tại sao cậu biết tôi học nhạc?‖
―Tay trái cậu kìa! Còn cả ánh mắt soi mói khi cậu nhìn chằm chằm tay tôi nữa.‖ Hắn nở nụ cười, khoát tay nói: ―Cảm ơn cậu thật tình thưởng thức, cám ơn cậu bữa cơm này.‖
Tôi có chút áy náy, đi vòng lại bên cạnh hắn, ―Ánh mắt của tôi soi mói lắm sao?‖
―Bây giờ thì tốt rồi, chứ hồi ở thông đạo lúc nãy, cậu nhìn trừng trừng làm tôi run cả người.‖
Chúng tôi trao đổi tên và số điện thoại. Hắn kêu Hạ Khánh Sinh, một cái tên rất bình thường. Hắn nói những người xuất thân chính quy như tôi hết sức cao ngạo đáng ghét, lúc này đây nhất định phải tìm hiểu thấu đáo một phen. Trong lòng tôi thầm nói, ta đối với những ―Tên nghệ thuật dân gian‖ như ngươi khồng hề có hứng thú tìm hiểu.
Tôi máy móc cất bước về nhà, ở ngoài hành lang gặp phải Tề Ca. Hắn dựa vào tường nhìn thấy tôi bước lên cầu thang, không nói một lời quan sát tôi mở cửa. Tôi so với bình thường dùng nhiều gấp mấy lần thời gian mới đem được cái chìa khoá nhét vào ổ. Mở cửa xong, Tề
Ca sửng sốt một chút không có lập tức tiến vào, tôi đứng ở sau cánh cửa chờ đợi. Hắn lưỡng lự bước vào, dựa lưng vào cửa đẩy nó đóng lại.
Tôi ôm cổ Tề Ca, gắng sức chen sát vào trong lòng hắn. Có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng hết thảy đều bị nghẹn ở yết hầu, cứ như khối muối bị thấm nước, vướng ở cổ họng không phun ra được. Dường có vị mặn chát.
Tề Ca bắt lấy cổ tay tôi, dùng lực đẩy tôi ra ngoài, giữa thân thể chúng tôi lập tức xuất hiện một khe hở. Tôi cái gì cũng hiểu được, thanh tỉnh nhìn hắn, gắt gao theo dõi đôi môi hắn.
Trong nháy mắt Tề Ca khẽ cử động môi, tôi hét ầm lên: ―Câm miệng! Không được nói! Ngươi hôm nay dám nói một chữ……‖
―Vu Tiệp…….‖ Hắn gọi tôi, sự lạnh nhạt trong ánh mắt làm tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Tôi giống như điên cắn môi hắn, ra sức cắn đến khi miệng có mùi máu tươi cũng không dám nhả. Tôi sợ hắn nói chuyện, sợ đến phát run. Một giây kia, thậm chí tôi còn hy vọng hắn là người câm hoặc tôi là kẻ điếc.
Tề Ca vung mạnh đầu, kéo cằm tôi ra xa, tay chụp lấy mặt tôi bắt tôi phải bất động.
Hai mắt tôi gắt gao theo dõi đôi môi rướm máu của hắn, tuyệt vọng nhìn chúng nó khép mở: ―Cậu đừng như vậy. Chúng ta không thể tiếp tục được nữa.‖
―Ta không nghe.‖ Tôi giãy đôi tay gông xiềng kia ra, từng bước lùi về phía sau, ―Màng tai ta bị thủng rồi, cái gì cũng không nghe được.‖
―Cậu hà tất phải làm thế.‖ Tề Ca bất đắc dĩ khuyên tôi, ―Đi tìm bạn gái đi, có được một tình yêu quang minh chính đại. Chúng ta vẫn là anh em tốt, giống như Tôn Sâm, Mã Tiêu Tiêu vậy, là anh em tốt của nhau.‖
Tôi mất tiếng, khối diêm bị mắc kẹt tại cổ họng không cách nào phun ra, nuốt xuống cũng không xong, làm tôi cơ hồ không thở nổi.
―Ngay từ đầu cậu đã biết rõ, đây chỉ là một giấc mộng. Con người không thể ảo tưởng giấc mộng trở thành sự thật được đâu.‖ Hắn bình tĩnh nói cho đến hết câu, hệt như dạy bảo một đứa nhỏ không hiểu rõ lý lẽ.
―Mộng đã hết rồi, thuỷ yêu trong mộng cũng nên cút đi!‖ Tôi muốn cười, nhưng cơ mặt lại cứng ngắc, khoé miệng chỉ nhếch được đôi chút, đành phải từ bỏ.
Tôi tới gần Tề Ca, cùng hắn bốn mắt tương giao, ngẩng đầu lên muốn hôn môi hắn, tức thì hắn nghiêng mặt đi tránh né.
―Xin cậu đấy, hãy để giấc mộng này khắc sâu thêm chút nữa!‖ Tôi vươn cánh tay vòng qua sau cổ hắn.
Tề Ca không hề tiếp tục trốn tránh, bị động để mặc tôi hôn.
Giữa tiếng nhạc giao hưởng quen thuộc, tôi ngã người nằm xuống nơi đã từng lưu giữ kỉ niệm ban đầu của chúng tôi, cởi bỏ từng cái cúc áo.
Hắn cúi người xuống, cơ ngực trần trụi của chúng tôi kề sát cùng một chỗ.
―Không cần!‖ Tôi cự tuyệt bôi trơn.
―Cậu sẽ bị thương……‖
Tôi thoáng chút hoang mang, ngươi sẽ để ý ta bị thương, bị đau hay sao?
―Đau… càng làm trí nhớ khắc sâu.‖ Tôi thì thầm, hai chân ôm lấy eo hắn.
Tề Ca nhắm mắt, tiến vào cơ thể tôi. Cảm giác đau đớn bị xé rách làm cho tôi bấu chặt hai vai hắn, kiềm nén run rẩy giữa tiếng rên rỉ. Dù rằng đã đau đến muốn ngất đi, tôi vẫn ưỡn thắt lưng đón nhận, cố gắng cùng hắn tạo dựng mối liên kết chặt chẽ nhất. Mơ màng, dường như tôi nghe thấy trong cơ thể mình có tiếng chất lỏng rơi xuống, giống tiếng mưa rơi, tí tách, rơi xuống không ngừng……
Đến khi tôi từ trong cơn hôn mê tỉnh lại,《L’Apres-midi d’un Faune》đã muốn chấm dứt. Tề Ca ngồi bên giường, nhìn tôi chăm chú.
Thể xác và tinh thần hoàn toàn đã đau đến chết lặng, trái tim lại tựa như tấm gương sáng tỏ. Chỉ có trải qua mới biết được, thời điểm khoái hoạt luôn dễ dàng làm người ta mê hoặc, tư vị thống khổ lại luôn làm người ta thanh tỉnh. Cũng là lúc nên tỉnh mộng đi thôi.
―Tề Ca, cậu… từng thích tôi sao?‖ Tỉnh mộng rồi, nhưng tôi vẫn còn muốn cấp nó một cái tên, là mộng đẹp hoặc ác mộng.
Hắn trầm mặc không nói, thậm chí không dám liếc nhìn tôi lấy một cái.
―Cút mau!‖ Tôi đẩy hắn, hệt như trong phòng tắm ở ký túc xá, đẩy kẻ tiến vào hôn mình……
Tề Ca đứng dậy rời đi, không hề quay đầu lại.
Phút chốc cánh cửa khép lại, tôi tưởng mình đã rơi lệ đầy mặt, vươn tay đi lau, nhưng trên mặt lại khô ráo.
―Dù chỉ đùa vui nhưng tim vẫn rung động……‖ Tôi nhẹ giọng ngâm nga, hồi tưởng giấc mộng khi mở mắt.
Giấc mộng lúc ta nhắm mắt, thường sẽ mau chóng phai nhạt. Nhưng giấc mộng khi ta mở mắt, lại vĩnh viễn thắt chặt trong lòng. Có lẽ, chỉ có thời điểm hô hấp đình chỉ, mộng mới có thể chân chính kết thúc.
Tôi và Tề Ca cố gắng duy trì mối quan hệ ―bạn học‖, khách sáo như người xa lạ mới quen.
Tôi bắt đầu học ngoại trú, mỗi ngày đều tự mình về nhà, tự mình đến trường. Dù con đường kia có dài thêm, đi một mình có nhàm chán thế nào, cũng chỉ có tôi một người.
Quãng thời gian đó tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác lại đem bản thân rơi vào mâu thuẫn không dứt. Lẽ ra phải hận hắn chứ, hết thảy mọi việc hắn làm cho tôi đều chỉ vì ―vui đùa một chút‖, biết đâu là vì bù lấp khoảng trống không có bạn gái, cũng không chừng vì muốn phát tiết dục vọng. Hận nhất cũng là chính mình, ngay từ đầu cũng đã nói rõ, đây chỉ là một giấc mộng không thể thừa nhận, giống như lập giấy sinh tử trước khi luận võ, thắng thua không được oán trách người khác, nhưng tôi cố tình ảo tưởng hão huyền không thể tự thoát ra. Tôi không phải là người ham muốn *** mạnh mẽ, trước kia đa số là Tề Ca chủ động đòi hỏi, hiện tại lại giống như tên *** cuồng trằn trọc hằng đêm trên giường, trong đầu óc tràn ngập hình ảnh tôi và hắn dây dưa ngày xưa.
Tôi nhiều lần tự nhủ bản thân không cần thứ vô vị này. Thế nhưng, nhớ đến Tề Ca, cảm giác đau thương đến hít thở không thông lại nhắc nhở tôi, tôi thích hắn, tôi muốn hắn không chỉ có mỗi quá trình rung động.
Tôi bắt đầu có thêm tật xấu tuỳ tiện viết lung tung trên giấy. Có một lần, Tôn Sâm phát hiện trong cuốn vở lịch sử âm nhạc mấy câu linh tinh ―Lúc này đây phải bước tiếp‖, ―Quên đi quá khứ mà nhìn đến tương lai‖, liền mở miệng trêu chọc: ―Cậu từng ngồi tù rồi hả? Sao biết nhiều khẩu hiệu quảng cáo trong nhà tù thế này?‖
Tôi chưa ngồi tù, nhưng lại phạm tội.
Sau đó, Hạ Khánh Sinh gọi điện hẹn gặp tôi vài lần, tôi cũng có chút hiểu biết về hắn. Hắn lớn hơn tôi một tuổi, chỉ học đến đại học năm hai, từ hồi trung học đã thích nhạc rock, tự học đàn ghi ta nửa năm, cũng trải qua mấy lớp huấn luyện đàn ghi ta. Vào đại học xong, chuyên ngành nhiệt luyện làm hắn chán quá, trốn học quen thì được mấy đứa bạn cùng chí hướng, bắt đầu thành lập ban nhạc, nhất thời cao hứng chạy đi làm thủ tục thôi học, cha mẹ hắn tức giận cắt luôn tiền trợ cấp sinh hoạt.
Tôi thông qua Hạ Khánh Sinh quen được tay trống và tay bass trong ban nhạc DO của bọn họ. Chuyên ngành họ học không hề dính dáng gì đến âm nhạc, cũng chưa có nghề nghiệp ổn định, nhưng niềm đam mê dành cho âm nhạc không hề thua kém gì một tên sinh viên học viện âm nhạc chính quy. Sự ngang ngạnh, bốc đồng cùng cá tính phóng khoáng của họ làm tôi khá ngạc nhiên, lại có phần hâm mộ. Mỗi khi chơi chung với họ, sẽ bị cuốn hút theo, làm cho ngôn ngữ lẫn hành vi của tôi thỉnh thoảng cũng sẽ thực càn rỡ, có cảm giác thoải mái vì được phát tiết, điều này càng ngày càng khiến tôi nguyện ý tiếp cận họ. Thế nhưng bọn họ đối với tôi vẫn còn câu nệ, y hệt như lời Hạ Khánh Sinh nói lúc mới quen, họ vừa tôn kính vừa chán ghét những người như tôi. Cảm giác ưu việt mà ngẫu nhiên tôi toát ra cũng như chê cười loại nhạc họ chơi sẽ đụng chạm đến tự tôn nhạy cảm của họ, khiến họ tức giận, đồng thời kiến thức âm nhạc được đào tạo chính quy của tôi làm họ ghen tị không thôi. Họ quả thật là một sự kết hợp mâu thuẫn giữa kiêu ngạo và tự ti.
Một ngày cuối tuần tháng 12, Hạ Khánh Sinh gọi điện cho tôi, nói hắn có mấy người anh em đến Bắc Kinh tham gia lễ khắc băng nghệ thuật Long Khánh Hạp, vài người trong ban nhạc chuẩn bị cuối tuần thuê một chiếc Cherokee đến đó, thuận tiện xem một chút ―Băng đăng là như thế nào tạo thành‖, hỏi tôi có hứng thú hay không. Tôi vui vẻ đáp ứng, cùng hắn hẹn tốt thời gian. Từ khi trở thành ―anh em tốt‖ với Tề Ca, trừ bỏ đi học, thời gian tôi ở lại trường vô cùng ít ỏi. Cái kiểu diễn trò trước mặt người khác chào hỏi khách sáo, không có ai thì hờ hững lướt ngang qua làm cho tôi thống khổ không chịu nổi, cơ hồ muốn tìm hết mọi cách chạy trốn khỏi những nơi Tề Ca có thể xuất hiện. Bởi vậy, với lời mời của Hạ Khánh Sinh, tôi rất ít khi từ chối.
Chủ nhật là một ngày trời đầy mây, bốn người chúng tôi trên chiếc xe ô tô lớn từ lúc tờ mờ sáng đã xuất phát chạy về phía thị trấn Duyên Khánh. Mấy ngày nay bởi vì chạy đua luận văn học kỳ, thiếu ngủ nghiêm trọng, lên xe xong lập tức ngủ say như chết. Khi xe chạy đến đường cao tốc, Hạ Khánh Sinh đánh thức tôi, la hét kêu tôi xem tuyết rơi.
Tôi liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, khinh thường nói: ―Tràng tuyết hồi tết âm lịch năm ngoái lớn hơn nhiều, nằm trên tuyết còn có thể ấn được hình người……‖
Tôi bỗng nhiên im lặng đem mặt hướng ngoài cửa sổ. Bên ngoài, cửa kính xe dính những giọt nước li ti giống như nước mưa. Trong lòng lại hiện lên cảm giác bi thương đến hít thở không thông, há to miệng hô hấp cũng không có hiệu quả. Tôi nói một tiếng ―Say xe‖ quay cửa kính xe xuống, gió lạnh lẫn tuyết đánh vào mặt nhưng không có cảm giác. Ký ức đã cố cẩn thận che giấu, kiệt lực tránh né giờ đây tựa như khí độc ào ạt tuôn trào, muốn bắt nó cất đi đã là không thể. Tôi gắng gượng trừng mắt thật to, viền mắt kéo căng đến đau xót.
Lúc này, tốc độ xe chúng tôi chậm lại. Phía trước có một chiếc Xiali (nhãn hiệu xe hơi của Tianjin FAW Xiali Motor Company) màu đỏ thả neo nằm giữa đường cao tốc, hai nam nhân đang cố gắng đẩy xe vào lề.
Sắp đến gần chiếc xe hư kia, tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, hướng về hai tên đang đẩy xe hét to: ―Này! Anh em, xe đẩy tay mà cũng dám lên đường cao tốc a!‖
Xe chúng tôi chạy như bay vọt qua bọn họ, quay đầu lại nhìn, hai tên đáng thương đã buông ―Xe đẩy tay‖ của mình ra, đứng đối diện đuôi xe chúng tôi giậm chân chửi mắng.
―Cậu mà mở miệng, quả là độc địa!‖ Tay bass một bên lái xe một bên cười như điên mắng tôi. Hạ Khánh Sinh cùng tay trống cũng cười ngả nghiêng không nói ra lời. Tôi chôn đầu ở khuỷu tay, cười đến hai vai run run, đến lệ rơi đầy mặt.
Hết chapter 10