Trầm mặc một hồi, Mã Tiêu Tiêu nhanh chóng lau mặt, cười bảo: ―Tề Ca nói đúng đó, rượu này là do chị tôi ủ, đương nhiên có mùi của chị ấy rồi.‖
―Thấy chưa! Tôi đã nói mà, uống ngụm đầu tiên tôi liền nhận ra ngay. Có điều, rượu này uống ngon thật, cậu chuyển lời cảm ơn đến chị ấy giùm tôi.‖ Tề Ca nắm cả hai vai Mã Tiêu Tiêu cười toe toét.
Sắc mặt Mã Tiêu Tiêu lại trầm xuống, thanh âm khàn khàn: ―Chị ấy… đi rồi, có muốn cũng không gặp được.‖
Vừa khai giảng chúng tôi liền biết được cha mẹ Mã Tiêu Tiêu đã mất sớm, hắn và chị mình nương tựa lẫn nhau mà sống. Chị ấy vì học phí của hắn mà đi làm công hai ba việc cùng lúc, luôn đi sớm về khuya.
Mã Tiêu Tiêu miễn cưỡng nở một nụ cười: ―Quên đi, đừng nói chuyện này. Ngày mai tôi đi làm thủ tục thôi học. Mấy người chúng ta cũng đã ở bên cạnh nhau hơn sáu tháng, hôm nay
nói lời từ biệt với các cậu, chúng ta uống một trận cho đã đi.‖ Hắn rót rượu đầy chén, một hơi uống cạn.
Tôn Sâm một phen giật chén rượu trong tay của Mã Tiêu Tiêu lại, quát to: ―Không ai cấp học phí cậu cũng không thể nghỉ học!‖
Căn phòng chợt yên tĩnh, bốn người không nói được một câu. Ai cũng đều biết, học phí của học viện âm nhạc đều cao gấp mấy lần so với những trường đại học bình thường khác, không đóng học phí lại không nghỉ học, nào có chuyện tốt như vậy?
―Vì sao chị ấy phải làm mấy công việc cùng lúc để kiếm tiền học phí cho cậu? Là vì một ngày nào đó cậu nghỉ học hay sao?‖ Tề Ca đẩy mạnh Mã Tiêu Tiêu chất vấn hắn.
―Tề Ca, cậu đừng nói thế.‖ Tôi kéo cánh tay Tề Ca ra, ngăn cản hắn nói thêm. Hắn ăn nói thẳng thắn mặc dù có lý, nhưng thật sự là quá mức tổn thương người khác.
Tề Ca vung tay tôi ra, nắm lấy cổ áo Mã Tiêu Tiêu mắng: ―Khóc cái rắm gì?! Nghỉ học có thể giải quyết được vấn đề?‖ Hắn kéo Mã Tiêu Tiêu tới trước bàn, đem mặt hắn đặt trên bình rượu, âm thanh không át được phẫn nội: ―Không nghĩ cách giải quyết học phí, chỉ biết trốn tránh. Cậu không thấy có lỗi với chị ấy sao? Cậu không thấy có lỗi với bình rượu này sao?‖
Đầu Mã Tiêu Tiêu để trên bình rượu, lặng lẽ nhắm lại hai mắt.
Tôi gật đầu tỏ ý khen ngợi Tề Ca, kéo Mã Tiêu Tiêu lại gần, ôn hòa khuyên nhủ: ―Cậu là cô nhi, có thể cố gắng xin học bổng, cũng có thể xin miễn giảm học phí, còn có thể tranh thủ ngày nghỉ đi làm thêm. Tóm lại, thôi học là hạ sách.‖
Tinh thần Tôn Sâm phấn chấn, giống như phát hiện được tân đại lục, hô lên: ―Đúng rồi! Chúng ta còn có thể quyên tiền!‖
―Tôn Sâm!‖ Tề Ca trừng mắt trách cứ: ―Cậu nếu không nghĩ ra ý kiến hay thì đứng một bên hóng mát đi, đừng có mở miệng nói lung tung!‖
Tôn Sâm không phục cố cãi lại: ―Quyên tiền thì có sao? Rõ ràng là đường tắt mà.‖
―Mã Tiêu Tiêu là đại nam nhân có tay chân đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, làm gì phải quyên tiền?‖ Tề Ca thái độ ác liệt phản bác Tôn Sâm.
Điểm này tôi rất ủng hộ Tề Ca. Bởi vì quyên tiền, cái có được không chỉ là tiền tài mà còn tặng kèm cả thương hại. Tề Ca chắc chắn giống tôi, cho rằng kiểu quà tặng kèm này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người nhận.
―Cậu ngày mai hảo hảo đi học, ý định thôi học sớm quên đi. Chuyện học phí cứ từ từ nghĩ biện pháp.‖ Tề Ca vỗ vai Mã Tiêu Tiêu an ủi.
―Quyên tiền tuyệt đối không thể.‖ Mã Tiêu Tiêu nhìn về phía Tôn Sâm.
―Được được được, coi như vừa rồi tôi chưa nói cái gì.‖ Tôn Sâm giơ hai tay lui về phía sau, đi thu thập đồ ăn thừa trên bàn. Nghĩ nghĩ một hồi lại không chịu bỏ qua lầm bầm: ―Tôi không
hiểu, quyên tiền có sao đâu? Vì sao vẽ đường thuận tiện cho thì không chịu đi, càng muốn ra vẻ đại nam nhân đâm đầu vào khó khăn? Cái này không phải là sĩ diện làm khổ thân sao?‖
―Cậu còn nói nữa tôi đánh cậu đó!‖ Tề Ca đá Tôn Sâm một cước, cầm di động đi ra ngoài gọi điện.
Tôi hỏi Tôn Sâm: ―Cậu có biết cái gì gọi là tôn nghiêm vô giá không?‖
―Cậu cũng đừng có dạy đời tôi, tôi thừa nhận, các người đều là đại nam nh ân boong boong mình sắt, tôi là loại nhu nhược mặt dày, được chưa!‖ Tôn Sâm đẩy đẩy Mã Tiêu Tiêu, ―Anh hai, anh mau tắm rửa rồi ngủ đi. Vắng học hơn nửa tháng, chỉ mỗi việc chép lại bài thôi cũng đủ cho cậu mệt chết luôn.‖
―Tôn Sâm, cảm ơn cậu, tôi biết là cậu có ý tốt.‖ Mã Tiêu Tiêu bị Tôn Sâm đẩy về phía phòng tắm, cố gắng quay sang nói lời cảm tạ.
―Có những lời này của cậu, làm anh em như tôi chết cũng sáng mắt!‖ Tôn Sâm làm điệu bộ nhắm mắt thè lưỡi, mặt lại đỏ lên, ―Cái thằng này, thật đúng là mẹ nó phiến tình.‖
Vài ngày kế tiếp, Tề Ca thông báo với Mã Tiêu Tiêu, đã giúp hắn liên hệ được một chỗ làm thêm. Mẹ Tề Ca có một chiến hữu ở đoàn ca múa, xuất ngũ xong thì mở một nhà hàng có phục vụ biễu diễn nhạc khí, hôm nào Mã Tiêu Tiêu không có tiết học hoặc là ngày nghỉ thì có thể ghé nơi đó biễu diễn kèn ô-boa, tiền lương tính theo giờ. Một tuần sau, trường chấp nhận đơn xin giảm nửa tiền học phí của Mã Tiêu Tiêu, học bổng cũng nhanh chóng được phê chuẩn.
Chuyện này trôi qua không bao lâu, mùa hè oi bức lại đến, cuộc thi cuối kỳ đáng sợ cũng bắt đầu cận kề. Tất cả người bị nạn của mười bốn ngành thuộc khoa giao hưởng đều đem tinh thần ―Cầu đồng tồn dị‖ (cố tìm cái chung, gác lại bất đồng) phát huy tới cực điểm, bất luận chuyên ngành nào, không phân biệt nam nữ, ai cũng cầm trong tay quyển 《Âm nhạc
đại cương》, tái hiện lại tình cảnh thời kỳ cải cách văn học, toàn dân cùng học ―Hồng bảo thư‖. Ở căn tin, phòng trọ, bên rừng cây, thư viện, dễ dàng có thể thấy được đám người bị thuật ngữ âm nhạc tiếng Pháp và tiếng Ý tra tấn đến mức hai mắt phát lục quang, nhưng vẫn không chịu bỏ quyển sách trong tay xuống.
Công dụng của cuốn《Âm nhạc đại cương》cũng bị đào xới đến cực hạn, ngoại trừ làm quạt khi trời nóng, rảnh thì để hù dọa người, còn có tác dụng xúc tiến hòa bình, biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ở căn tin, hai tên nam sinh đang giương cung bạt kiếm vì xếp hàng chen lấn, chuẩn bị một trận đại chiến, chợt nghe hai nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
Một người trong đó hỏi: ―Cậu học nhạc lý được mấy chương rồi?‖
Người kia đáp: ―Trời! Đừng nói nữa, ngày hôm qua thức đêm học hai chương, sáng nay tỉnh lại giống hệt như chưa học qua, đầu óc trống trơn!‖
Nghe được đoạn nói chuyện này, hai tên nam sinh đang nổi giận đùng đùng phút chốc biến thành gà trống bại trận, đồng thời rút cuốn《Âm nhạc đại cương》kẹp dưới nách ra, vùi đầu vào học tiếp trong khi xếp hàng chờ lượt. Quả thật hai tai không nghe cái gì, chỉ lo chuyên tâm học cuốn nhạc lý.
Bốn người cùng phòng chúng tôi đã sớm không còn tranh luận cái gì đề cầm thâm trầm nhất, vĩ cầm tao nhã nhất hay kèn ô-boa du dương nhất, hiện tại cùng nhất trí, lý thuyết âm nhạc đáng ghét nhất.
Quãng thời gian đó, chiều nào rảnh rỗi chạy đến thư viện là lập tức thấy đông nghịt, Tôn Sâm phát hỏa muốn vọt vào đánh người.
Buổi tối hôm nay, chúng tôi lại giành không được chỗ ngồi ở thư viện, chỉ có thể bật quạt trong phòng trọ khổ sở học bài.
Bắc Kinh tháng 7, vừa khô vừa nóng, hơn nữa tâm tình buồn bực, tuy rằng tất cả chúng tôi đều ăn mặc đơn giản đến mức tối đa – phía trên ở trần, phía dưới mặc quần đùi rộng thùng thình, nhưng mồ hôi vẫn chảy không ngừng.
Tôn Sâm đem chân bắt chéo gác lên trên bàn học, cuộn tròn mép cuốn《Âm nhạc đại cương》 trong tay, than ngắn thở dài: ―Chờ tương lai tôi có tiền, nhất định bắt con tôi bỏ học. Tuyệt đối không thể để nó tiếp tục chịu đựng kiểu đày đọa này.‖
―Lý luận cái quỷ gì chứ!‖ Tôi bật cười, ―Không cho trẻ em nhận chín năm giáo dục phổ cập là trái pháp luật đó.‖
Tôn Sâm lấy hai cái đùi làm điểm tựa trên ghế, dưới chân đung đưa tới lui, điên điên đáp lại: ‖Tui có tiền, tui nguyện ý nuôi con mình thất học, cậu quản được chắc?‖
―Không được, nóng quá chịu hết nổi! Tôi lên thư viện đây, giờ này chắc có chỗ trống rồi.‖ Mã Tiêu Tiêu khoác thêm áo sơ mi lên người, cầm cuốn nhạc lý sắp rách nát đi ra ngoài.
Tôn Sâm nhảy xuống ghế, một bên mặc thêm quần áo một bên kêu: ―Mã Tiêu Tiêu, chờ với, tôi đi với cậu, tôi cũng muốn được hưởng thụ đãi ngộ của máy điều hòa!‖
―Kháo! Tôi học hết nổi.‖ Tề Ca từ trên ghế đứng lên, xoa nắn thắt lưng cằn nhằn: ―Nhìn cái Pianissimo và Pianississimo mãi đầu tôi muốn choáng váng.‖
Tôi dịch chuyển qua giường Tề Ca ngồi, ánh mắt mơ màng lẩm nhẩm: ―Pianissimo, cực yếu, hai cái P, phi thường phi thường nhỏ tiếng Pianississimo, yếu nhất, ba P, nhỏ tiếng đến mức khó tin.‖
―Cậu nhớ rõ như vậy muốn bức tử tôi a!‖ Tề Ca quăng cuốn《Âm nhạc đại cương》lại đây, hung hăng nhìn tôi, ―Thật muốn đem đầu cậu vặn xuống dưới.‖
Tôi bĩu môi khinh thường, nhặt cuốn nhạc lý nhàu nát của hắn lên, ―Không đợi cậu vặn đâu, nó cũng sắp rớt rồi. Đầu tôi giờ như quả dưa hấu chín quá mức, lắc qua lắc lại liền nghe bên trong kêu rộp rộp.‖
―Không được, tôi phải thay não thôi, bằng không sẽ bệnh tâm thần mất.‖ Tề Ca mở máy phát nhạc, tiếng sáo xa xôi vang lên, Mục Thần truy đuổi Thủy tinh linh……
Tôi ngồi trên giường xoay lưng về phía Tề Ca, tiếp tục gặm cuốn《Âm nhạc đại cương》.
―Phát hiện mới! Phát hiện mới!‖ Hắn đứng giữa phòng la hét, cầm một chai nước hoa lớn xịt lên người, ―Xịt nước hoa lên người trừ bỏ đuổi muỗi ra, còn có tác dụng hạ nhiệt đó!‖
Căn phòng nhanh chóng tràn ngập mùi nước hoa, tôi vùi đầu học bài không để ý đến hắn.
―Cậu cũng thử xem!‖ Tiếng nói hắn còn chưa dứt, tôi cảm thấy sau lưng chợt lành lạnh, thân mình run một chút, đột nhiên quay đầu muốn mắng hắn, nước hoa lạnh lẽo lại văng lên mặt. Mắt tôi vừa lạnh lại vừa cay, bị kích thích đến rơi lệ ào ào, cả miệng đắng nghét.
―Ngươi con mẹ nó……‖ Tôi nói không nổi, phun phun ra ngoài, giơ hai tay ra sức dụi con mắt đau nhức.
―Vốn định xịt nước hoa lên lưng cậu thôi, ai kêu cậu đột ngột quay mặt lại đây?‖ Tề Ca ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng lực kéo tay tôi đang dụi mắt liên tục ra, ―Đừng dụi nữa, cứ để nước mắt chảy một lát là được!‖
Tay tôi bị Tề Ca đè xuống đặt ở hai bên sườn, hai mắt đẫm lệ, không cách nào mở ra nổi.
―Lông mi của cậu… ướt.‖ Tề Ca lắp bắp nói, thanh âm có chút khàn khàn.
―Cái gì?‖ Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, môi hắn liền dừng trên mắt tôi, đầu lưỡi nóng bỏng thử liếm hàng lông mi.
Tôi cảm giác hơi ngứa, nhưng thực thoải mái, con mắt tựa hồ cũng không toan sáp như lúc nãy.
Môi hắn chậm rãi di chuyển xuống, chạm lên môi tôi. ―Mở miệng!‖ Tề Ca thấp giọng ra lệnh, đầu lưỡi quét một vòng phác họa đôi môi.
Tôi giống như đứa ngốc nghe lời, ngoan ngoãn hé miệng để lưỡi hắn xâm nhập vào bên trong. Lưỡi hắn cẩn thận liếm mút răng và hàm trên, không chịu bỏ sót bất cứ chỗ nào. Sau đó hắn ngậm đầu lưỡi của tôi, nhẹ nhàng mút lấy.
Vị đắng của nước hoa bị nước miếng chúng tôi hòa tan, tôi run rẩy ngẩng đầu, đại não trống rỗng. Chẳng lẽ, cái đầu như quả dưa hấu chín quá của tôi đã muốn rớt?
Tề Ca bắt lấy cổ tay tôi, cơ ngực rắn chắc của hắn kề sát, chầm chậm đem tôi áp đảo trên giường.
―Ngươi này Thủy yêu……‖ Tề Ca thủ thỉ bên tai, bộ vị cứng rắn đặt trên đùi tôi.
Khúc nhạc 《L’Apres-midi d’un Faune》ở căn phòng nồng đậm mùi nước hoa như mặt nước đổ xuống, tựa như rất xa xôi rất mờ mịt, lại tựa như thực gần thực rõ ràng.
Cơ ngực ướt đẫm mồ hôi của chúng tôi áp sát cùng một chỗ, quần đùi trên người không biết đã bị cởi ra lúc nào, ma sát cho nhau dục vọng nóng bỏng……
Nhịp thở của tôi dần dần đều lại, chậm rãi khôi phục ý thức, xấu hổ đẩy Tề Ca nằm ở phía trên xuống, xả cuộn giấy vệ sinh ra, im lặng chùi lau chất lỏng trên người.
Trong phòng, 《L’Apres-midi d’un Faune》còn đang tiếp tục phát, mùi nước hoa vẫn dày đặc như trước.
―Có thấy chai thuốc nhỏ mắt của tôi đâu không?‖ Khi Tôn Sâm đẩy cửa tiến vào, tôi và Tề Ca vừa sửa sang lại xong, quần đùi cũng mới mặc chỉnh tề.
Tôn Sâm lục lọi chồng sách vở trên bàn lôi ra chai thuốc nhỏ mắt, miệng lẩm bẩm: ―Thời gian trôi qua nhanh quá, chưa xong được hai trang mà đã hơn nửa giờ.‖
Lúc hắn xoay người đi ra ngoài, nhìn cuộn giấy vệ sinh ở trên giường tôi bay phấp phới kéo dài tới đất, trêu chọc hỏi han: ―Đây là sao vậy? Cậu muốn nâng cao tay viết câu đối?‖
Tôi lúng túng đi qua, định thu hồi cuộn giấy vệ sinh vì bối rối mà xả loạn thất bát tao, ai ngờ càng kéo càng loạn, vung vãi thành một đống trên mặt đất.
―Đi con mẹ nó!‖ Tôi đá đống giấy một cước, đi lên giường nằm nhìn trần nhà không nói lời nào.
Tôn Sâm bỗng nhiên cảm khái, cầm sách bắt đầu thi đọc diễn cảm: ―Thời gian a! Giống như cuộn giấy vệ sinh, càng gần đến cuối khó khăn, càng trôi qua nhanh hơn!‖
Tự tình xong, hắn lấy hai tay che đầu, phòng bị tôi và Tề ca quăng dép hoặc gối qua. Hai người trong lòng ôm tâm sự đối với hắn cảm thán không thèm để ý, một tên ngồi giả vờ không biết, một tên nằm trên giường ngẩn người.
―Hai người các cậu chắc chắn trúng tà!‖ Tôn Sâm quăng lại những lời này xong, mở cửa chạy mất dạng.
Những ngày sau đó, mỗi khi tôi và Tề Ca gặp mặt, dường như có chút khó xử. Tôi cố ý tránh né ánh mắt và bóng dáng hắn, hắn giống như muốn giải thích cái gì với tôi, nhưng lần nào cũng muốn nói lại thôi, nghiêng người đi qua.
Buổi tối trước cuộc thi nhạc lý, bốn người chúng tôi ngồi ở trước bàn học trong phòng trọ làm cuộc vật lộn cuối cùng. Trải qua hơn nửa tháng tra tấn, bốn khuôn mặt đều xanh xao, quầng mắt biến thành màu đen.
Mã Tiêu Tiêu thành tích nhạc lý tốt nhất đang cầm cuốn《Âm nhạc đại cương》đã rách nát như đồ cổ vừa khai quật, trừng con mắt phán: ―718 trang lý thuyết nuốt xuống toàn bộ là không có khả năng. Mấy cậu nói xem, tôi bây giờ đi tìm lão giáo thụ ra đề thi có hy vọng không?‖
―Không được!‖ Ba người chúng tôi tất cả đều đồng thanh. Mã Tiêu Tiêu ỉu xìu gục đầu xuống.
―Nghe nói lão nhạc lý là thân già nhưng tâm không già, là cái hoa tâm đại củ cải! Nếu mầu dụ được lão nói không chừng lão có thể tiết lộ chút đề thi.‖ Tôn Sâm bí hiểm đè thấp giọng, tung tin tức bên lề.
Tề Ca cười to: ―Thế thì Mã Tiêu Tiêu không được rồi. Cái này phải để Lạc Cách Cách – công chúa bên khoa giao hưởng của chúng ta ra tay mới được.‖
―Vì sao không được?‖ Tôn Sâm nén cười: ―Tiêu Tiêu trước tiên tự cung, sau đó đi phẫu thuật thẫm mỹ, đem bản thân sửa lại còn đẹp hơn so với mỹ nữ Lạc Cách Cách, không sợ lão không mắc câu, ngoan ngoãn đem đề thi nói ra.‖ (tự cung: muốn làm thái giám phải làm cái này trước)
―Thực mẹ nó độc địa!‖ Tôi cười lấy sách gõ đầu Tôn Sâm.
Mã Tiêu Tiêu sửng sốt trong chốc lát, phồng miệng nói: ― Coi như hết! Nếu lão ta là kẻ đồng tính luyến ái thì sao? Tôi đem bản thân mình tra tấn một phen chẳng phải là uổng công?‖
―Kháo! Tiêu Tiêu, tôi thấy cậu thật đúng là không đơn giản, suy nghĩ đến mức đó luôn.‖ Tôn Sâm quay mặt sang phía tôi, ôm lấy cằm của tôi bảo, ―Nếu lão ta là đồng tính luyến ái, cứ để Vu Tiệp ra tay, cam đoan thành công ngay.‖
Tôi một chưởng gỡ tay Tôn Sâm ra đứng lên: ―Ngươi muốn bị đánh phải không?‖
―Tôi nói đùa mà, cậu……‖ Tôn Sâm ngượng ngùng giải thích.
Không đợi hắn nói hết lời, tôi đóng sầm cửa đi ra ngoài, Tề Ca từng bước theo sát phía sau.
Đứng giữa sân thể dụng rộng lớn, tôi nhìn cái bóng hai người in dài trên mặt đất, tức giận mắng: ―Cậu nhàn rỗi không có việc đi theo tôi làm gì? Chó nghiệp vụ a?‖
―Cậu mở miệng thật là……‖ Tề Ca buồn cười thở dài, đi đến trước mặt tôi, ―Sự kiện kia, cậu đừng để trong lòng. Chuyện đó căn bản không tính là cái gì, ý tứ giống như tắm chung chà lưng cho nhau, giúp nhau giải quyết nhu cầu cũng thế. Áp lực thi cử lớn quá, phát tiết chút chút ấy mà.‖
Tôi lặng thinh cúi đầu không nói. Cái bóng trên mặt đất bởi vì ánh sáng biến ảo mà kéo dài ra, chân hai cái bóng đen và đầu xếp chồng lên nhau, giống như quái vật liên thể.
―Cậu sẽ không ngây thơ đến mức chưa tự mình giải quyết nhu cầu?‖ Tề Ca cười chế nhạo.
Tôi nhịn không được cũng cười theo, giơ chân đá hắn một cước mắng: ―Lưu manh! Ai giống ngươi tinh lực tràn đầy như vậy.‖
―Đúng thế, tôi là lưu manh.‖ Hắn sang sảng cười, nắm hai vai tôi, ―Vẫn là bạn bè chứ?‖
Tôi hốt hoảng bỏ tay hắn ra, khoa trương gào lên: ―Nóng muốn chết! Cả người đều là mồ hôi!‖
―Mau quay về giải thích với Tôn Sâm chút đi, thằng nhóc kia bị cậu dọa sợ quá chừng.‖
Trước khi vào cửa, tôi nhìn thẳng vào mắt Tề Ca: ―Chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt!‖
Nghe xong câu đó, hắn gượng cười. Tôi cuối cùng cảm thấy nụ cười của hắn có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào. Muốn nhìn kỹ lại lần nữa, hắn đã đẩy cửa đi vào trong.
―Còn giận tôi nha?‖ Nhìn thấy tôi vào cửa, Tôn Sâm dè dặt hỏi tôi.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, không nói chuyện.
―Tôi xin lỗi cậu không được sao?‖ Tôn Sâm chuyển qua chuyển lại quanh người tôi, ―Tôi vuốt mông ngựa mà chẳng may chụp tới đùi ngựa, muốn khen cậu đẹp trai mà không biết dùng từ gì, thỉnh cậu tha thứ cho tôi ngôn ngữ nghèo nàn.‖
Nhìn bộ dạng hờ hững của tôi, hắn cũng có chút nóng nảy, căm giận trách: ―Cậu câm điếc? Định không nói lời nào muốn cái gì?‖
―Muốn cái gì?‖ Tôi nhìn hắn cười, học giọng điệu Thiên Tân của tướng thanh đại sư Mã Tam nói, ―Chọc cậu chơi!‖ (tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc hát để gây cười, đa số dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)
―Kháo! Chơi ưng bị ưng mổ mắt, Tôn Sâm ta cũng có lúc bị người khác đùa giỡn.‖ Tôn Sâm thổi phù một hơi, tóc trên trán bay lên.
―Học bài học bài! Cuộc chiến cuối cùng bắt đầu rồi!‖ Mã Tiêu Tiêu vỗ bàn gào to.
Một giờ sáng, tôi đẩy Tề Ca ghé mặt lên bàn ngủ gật, nhỏ giọng kêu: ―Chịu hết nổi thì đi ngủ đi!‖
Hắn uể oải nhìn nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: ―Còn 8 giờ nữa đến trận tra khảo, hiện tại chịu thua tôi không cam tâm.‖
Cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, bốn người chúng tôi toàn bộ đậu hết, hí hửng thu gom hành lý chuẩn bị về nhà nghỉ hè. Tôn Sâm gào thét hoan hô rước lấy một trận trách mắng của ông chú quản lý ký túc xá. Tâm tình hắn tốt, cười meo meo tiễn ông chú ra tới cửa, đóng cửa xong lại tiếp tục kêu, cuối cùng bị tắt tiếng. May mắn thay hắn không phải là dân bên khoa
thanh nhạc. Hôm đó trước khi đi, ngay cả câu ―Tạm biệt‖ hắn cũng không nói ra hơi, gấp đến độ giống người câm khoa tay múa chân ra dấu.
Tề Ca cười châm chọc: ―Sớm biết rằng như vậy, giả làm người câm còn có thể gạt được nửa giá tiền!‖
Tôi cùng Mã Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: ―Thằng nhóc này bị《Âm nhạc đại cương》hành hạ đến điên rồi.‖
Trước lúc lên xe, Tôn Sâm nhếch miệng không tiếng động cười ngây ngô, xé miếng giấy viết lên vài chữ: Mấy anh em, năm hai tái chiến, đả đảo nhạc lý!
Suốt kỳ nghỉ hè, Tề Ca không đi tìm tôi, thậm chí ngay cả gọi điện cũng không có. Cùng sống chung ở một thành phố, tuy rằng quen thuộc, tuy rằng nhớ nhung, cũng không chịu liên lạc.
Đoạn ký ức mang theo mùi hương nước hoa kia bị tôi chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim, mặc dù đã giấu kín nhưng lại bị sợi dây mỏng manh nhưng vững chắc liên kết đến đại não. Mỗi khi đại não bị đoạn ký ức này gây xúc động, dù chỉ là rất nhỏ, nhưng cũng sẽ kéo theo chấn động nơi con tim, có chút đau đớn.