Khi kỳ nghỉ đông trôi qua được phân nửa thì lão ba trở lại Bắc Kinh làm giám khảo cho hoạt động ―Bình hảo cảo‖ trong đơn vị, hết ngày này sang ngày khác ở nhà xem xét bản thảo. Tề Ca không thể đến chỗ tôi qua đêm nữa, mà chỗ ba mẹ hắn công tác lại gần khu ký túc xá, tùy thời đều có thể về nhà, chúng tôi lại càng không dám ở trong nhà hắn hồ nháo. Quãng thời gian đó tôi và Tề Ca thường xuyên ở bên ngoài gặp nhau, gần như là đi sớm về trễ, lúc nào không có người thì vội vàng hôn môi hoặc đụng chạm thân thể, tuy khẩn trương nhưng lại kích thích vô cùng.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một lần ở đại sảnh trưng bày phi cơ của viện bảo tàng quân sự, chúng tôi dựa người vào chiếc máy bay chiến đấu F-68 thu được trong thời kỳ chống Mỹ mà hôn nhau. Vô tình khóe mắt thoáng thấy một đoàn màu xanh di chuyển tới, hai người nhanh chóng tách ra, hết hồn nhìn bảy tám vị binh sĩ mặc quân trang xếp thành một hàng thẳng tắp đi ngang qua.
Bữa tối của tôi và lão ba đa số là đến căn tin giải quyết, thỉnh thoảng tôi về sớm cũng sẽ làm mấy món đơn giản hoặc nấu chút mì gói, lâu lâu thì ghé mấy quán ăn bên ngoài để thay đổi khẩu vị.
Bữa tối hôm đó tôi cùng lão ba ăn lẩu Tứ Xuyên của quán ―Hoàng Thành lão mụ‖. Vừa cay lại vừa nóng, ngủ đến nửa đêm tôi bị cơn khát đánh thức, dụi con mắt đi đến phòng khách uống nước, trong bóng tối phát hiện lão ba đang đứng trước máy lọc nước uống ―ừng ực‖, đèn bàn từ phòng sách xuyên qua cánh cửa mở đổ xuống một vầng sáng màu vàng.
―Ba còn chưa ngủ hả?‖ Tôi uống nước xong, xoay cái ly rỗng trong tay hỏi.
―Tối nay phải xem xong cho hết mớ bản thảo còn lại, chiều mai sẽ đi tiếp.‖ Lão ba buông cái ly, quay đầu nhìn tôi, ―Dạo này bài vở căng thẳng lắm sao?‖
Tôi hơi ngạc nhiên, nhàn nhạt giải thích: ―Con giờ đang nghỉ đông mà.‖ Dù không thấy rõ mặt lão ba, nhưng tôi có thể nhận thấy ông đang xấu hổ, vì thế lại bổ sung thêm một câu: ―Có điều sắp hết ngày nghỉ rồi, hai ngày sau đi học lại, vẫn bận bịu lắm.‖
―Ba thấy con ngày nào cũng ở bên ngoài, cứ nghĩ con……‖ Lão ba bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, ―Không phải là con đang yêu đấy chứ?‖
―Làm gì có.‖ Tôi cuống quít dời sang chuyện khác: ―Ngày mai ba đi đâu?‖
―Bình Nhưỡng. Tham gia một cái phóng sự ngắn.‖
―Nghe nói Bắc Triều Tiên vật tư thiếu thốn, ba có cần chuẩn bị lương khô mang theo không?‖ Tôi bắt đầu trêu chọc.
―Cái đó phải hỏi mẹ con, hai ngày trước bà ấy đi ra ngoài, đến giờ ngay cả một cú điện thoại cũng không có.‖ Lúc trò chuyện, lão ba quan sát tôi, có chút cảm thán: ―Nháy mắt một cái con đã trưởng thành, thân hình so với ba còn muốn cao hơn.‖
Tôi nở nụ cười: ―Cho nên đừng tùy tiện mua quần áo cho con làm gì, mắc công lại thêm một cái một cái quần số 9.‖
14 tuổi năm ấy, lão mẹ từng tặng tôi một bộ đồ thể thao hàng hiệu ngắn đến mức không thể mặc được làm quà sinh nhật.
Lão ba cũng cười: ―Năm đó ba mẹ cũng không ngờ vóc dáng con sẽ cao nhanh đến vậy.‖
Buổi sáng lão ba đi xong xuôi, buổi chiều Tề Ca chạy lại đây. Chúng tôi đang hôn tối mặt tối mày thì lão mẹ từ Bình Nhưỡng gọi điện thoại đường dài tới.
Bà mở miệng hỏi trước: ―Ba ba con nói con đang yêu, có thật không?‖
Tôi qua loa nói bát tự còn chưa biết ra sao. Lão mẹ lập tức lên tinh thần, truy vấn bộ dạng cô nàng thế nào, có phải là bạn trong học viện âm nhạc hay không.
―Đừng nói chuyện của con.‖ Tôi giở mánh khóe cũ lảng sang chuyện khác: ―Thỉnh mẹ thay con hỏi thăm nhân dân Triều Tiên, nói con thực lòng quan tâm cuộc sống của bọn họ.‖
Tề Ca đứng dậy đem đĩa 《L’Apres-midi d’un Faune》bỏ vào máy phát nhạc, điều chỉnh âm lượng nhỏ rồi quay về bên người tôi.
―Cái thằng này, càng ngày càng vớ vẩn!‖ Lão mẹ ở bên đầu dây kia cười cười, ―Bình Nhưỡng không có ô nhiễm nghiêm trọng như ở Bắc Kinh, buổi tối sao đặc biệt nhiều, một chùm rồi lại một chùm giống cơm tẻ, đường phố thì quét sạch sẽ đến mức tưởng như dùng đầu lưỡi liếm qua……‖
Tôi và lão mẹ cùng cười ha hả. Bà luôn luôn tự cho mình là trang nhã quý phái, chưa từng dùng kiểu so sánh thô tục như vậy bao giờ. Đúng là khó tin.
―Đừng nói là mẹ đói bụng nha?‖ Tôi cười hì hì hỏi.
Lão mẹ kế tiếp trả lời cái gì tôi cũng không nghe rõ, bởi vì mặt Tề Ca đã vùi vào cổ tôi, tôi bị hôn đến đầu óc đê mê, từng đợt phát run.
―Mẹ, con có đứa bạn đến chơi, bữa khác… trò chuyện tiếp……‖ Tôi cố gắng bình ổn hô hấp nói cho hết câu, toàn thân muốn xụi lơ.
Tề Ca ngậm vành tai của tôi thủ thỉ: ―Sao cậu không hỏi xem tôi có đói bụng hay không……‖
Lúc này đây có thể vì phải kiềm chế quá lâu, hắn có phần thô bạo, tôi nhịn không nổi khóc thành tiếng. Có lẽ tôi khóc thật sự thê thảm, hắn không giống trước kia mặc kệ tôi mà lo thỏa mãn bản thân, bàn tay nắm thắt lưng tôi miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt áy náy dò hỏi ý kiến. Tôi xả ra vẻ mặt tươi cười ý bảo hắn tiếp tục, hắn chậm rãi cúi xuống hôn bọt nước dính trên lông mi, nhẹ nhàng mút lấy môi tôi……
Hắn rốt cục hiểu được tôi muốn chính là cái gì, trong nháy mắt, tôi cảm thấy khoảnh khoắc đó chính là thiên đường.
Tôi ở dưới thân hắn thở hổn hển: ―Tôi muốn đi Pháp…… Tôi muốn hỏi linh hồn của Debussy…… L’Apres-midi d’un Faune …. linh cảm là từ đâu đến?‖
Hắn nói, hắn cũng muốn cùng tôi đi Pháp, thuận tiện hỏi linh hồn Mallarme một câu, cảm hứng bài thơ 《L’Apres-midi d’un Faune》đến từ đâu.
Chúng tôi ước hẹn, trước đi Tây Tạng, sau sẽ đi Pháp.
Tháng 2 năm 2000, kỳ nghỉ đông vui vẻ mà điên cuồng đã kết thúc, chúng tôi lại quay về trường học.
Tôi cùng Tề Ca đẩy cửa phòng trọ ra, thấy Tôn Sâm một mình uống rượu giải sầu, một đống chai bia rỗng nằm hỗn độn trên mặt đất.
―Mã Tiêu Tiêu đã trở lại chưa?‖ Tôi đối với chuyện Mã Tiêu Tiêu nhập học trễ vẫn cảm thấy sợ hãi.
―Hắn?‖ Tôn Sâm hớp một ngụm rượu, bĩu môi: ―Không biết sống chết cùng cô nàng bên khoa sư phạm âm nhạc nào phong lưu khoái hoạt rồi!‖
Tôi với Tề Ca đều nhận ra sự chua xót trong câu nói của hắn.
―Cậu lại phát bệnh gì đây?‖ Tề Ca thắc mắc. Kỳ thật, không cần hỏi cũng có thể đoán được tám chín phần.
―Tôi? Thất tình! Bị người ta vứt! Mới mẻ không?‖ Tôn Sâm há to miệng trút bia vào.
―Không mới!‖ Tề Ca ngồi xuống, thuận tay giật chai bia trong tay hắn, ―Con gái không biết nhìn người chỗ nào chẳng có? Cứ để cô ta hối hận đi! Chẳng phải chỉ là một con nhóc biết ca hát thôi sao?‖
―Kháo! Lúc trước nhỏ đeo niềng răng, tôi không chê bai nhỏ xấu xí, mở miệng ra là thấy hai hàng lưới sắt tiền vệ, bây giờ ngược lại quay sang chê tôi.‖ Tôn Sâm oán giận kể lể, tôi và Tề Ca lắc đầu cười khẽ.
Tôn Sâm chỉ chai bia trong tay Tề Ca: ―Cậu cũng uống đi! Ngụm cuối cùng đó!‖
Tề Ca nhìn lướt qua một loạt chai bia rỗng nằm trên mặt đất, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Tôn Sâm cầm chai rỗng lắc lắc, siết chặt trong tay, phẫn nộ chỉ trích: ―Cái gì nhảm nhí tiếng nói chung! Không phải chỉ là lúc diễn tập quen được một ngôi sao ca nhạc nhỏ nhoi hay sao? Tôi không tin, khắp học viện âm nhạc này tôi không tìm được cô nàng nào tốt hơn nhỏ!‖
Một buổi tối vài ngày sau đó, tôi và Tề Ca từ phòng tập đàn trở về, trong phòng không một bóng người, Mã Tiêu Tiêu có hẹn với bạn gái, Tôn Sâm cũng không rõ tung tích. Tề Ca đi
tắm rửa, tôi không nghĩ một mình ngồi không, quyết định đến phòng truyền hình tiêu phí thời gian.
Tôi mới vừa thò đầu vào cửa, Tôn Sâm ngồi ở hàng nhất liền giơ một chai bia đón tiếp tôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, đè thấp giọng hỏi: ―Cậu không phải bận rộn đi tìm bạn gái mới sao? Vì cái gì ở đây lãng phí thanh xuân?‖
―Đừng nói nữa, toàn bộ mẹ nó đều là hoa đã có chủ, còn một cái thì khăng khăng đòi độc thân.‖ Tôn Sâm chỉ vào màn hình TV, ―Xem TV đi, thủ phạm vụ đánh bom bị bắt.‖
Vụ án đánh bom oanh tạc 108 người làm khiếp sợ cả nước kia, hung thủ chỉ vì đôi câu cãi cọ với người thân mà cho nổ tung toàn bộ khu nhà tập thể. Giữa những người chết đó có cả đứa em trai phát sinh mâu thuẫn với hắn.
Trên màn hình TV xuất hiện gã đàn ông đáng khinh: ―Hắn… hắn… Hắn mắng…… mắng…. ta….‖
Tên tội phạm nói lắp hung tàn, ghê tởm này cuối cùng bị bắt ngay tại nhà tình nhân.
Xem xong tường thuật vụ án, tôi với Tôn Sâm cùng nhau quay về phòng trọ, tiếp tục bình luận hung thủ vụ đánh bom kia. Tôn Sâm khẳng định đầu óc hắn có vấn đề, bỏi vì người bình thường sẽ không cực đoan như vậy.
Đang trò chuyện giữa chừng, Tề Ca từ trong phòng tắm đi ra, tóc tai ướt đẫm ngồi xuống cạnh tôi, tôi thực tự nhiên đón nhận cái khăn giúp hắn lau tóc.
―Tôi cuối cùng biết vì sao hai người các cậu đến bây giờ còn chưa có bạn gái!‖ Tôn Sâm bất thình lình mở miệng.
Tôi bị dọa ngây người, hai tay giơ giữa không trung, tiếng nói ách ngay cổ họng.
Đầu Tề Ca được che bởi khối khăn lông giống như ―khăn voan‖, thân mình cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, xuyên thấu qua khe hở ―khăn voăn trắng‖ quan sát biểu tình của Tôn Sâm, phỏng đoán ý tứ trong lời nói. Sau cùng, hắn cả gan hỏi: ―Tôi còn không biết, cậu làm sao mà biết được vậy?‖
―Mẹ nó! Ngay cả cái tên biến thái nói lắp bắp không được một câu đầy đủ, vẻ mặt cực kỳ ghê tởm kia còn có lão bà với tình nhân, tỷ lệ cân bằng sáu triệu đàn ông sáu triệu đàn bà của Trung Quốc đều bị một đám giống tên gia hỏa kia phá rối hết, như thế làm sao tìm được bạn gái thích hợp?‖ Hắn tức giận bất bình phán xét: ―Tôi thực thông cảm với hai người các cậu, tìm mãi đến giờ còn chưa có thu hoạch gì. Trách không được những người tôi coi trọng đều toàn bộ mẹ nó có chủ!‖
Tôi cùng Tề Ca nhìn nhau một chút, trái tim treo lơ lửng quay về chỗ cũ, tiếp tục làm việc như bình thường.
Tề Ca kéo cái khăn tắm trên đầu xuống, vẻ mặt thoải mái mà tiếp lời: ―Không có bạn gái có gì lạ đâu. Nói cho cậu một câu danh ngôn: Nam nhân cần nữ nhân, giống như con cá cần xe đạp.‖
Tôi giật mình nhìn Tề Ca, không tin thực sự có người nói qua câu này.
Tôn Sâm vỗ ván giường kêu to: ―Kinh điển! Kinh điển! Nói hay quá! Vị cao nhân nào nói đấy?‖
Tề Ca khoái trá cười, ―Lời bài hát của U2.‖
―Hát nghe thử xem!‖ Tôn Sâm cười tươi như hoa.
―…. A man needs a woman, like a fish needs a bicycle…..
I’m gonna run to you, run to you, run to you……‖
Tề Ca một bên hát một bên nhìn tôi, ánh mắt nồng nhiệt đến mức làm tôi không nâng đầu dậy nổi. Hắn khoác tay lên vai tôi, ngón cái lơ đãng vuốt ve cái cổ cùng vành tai tôi. Tề Ca đối những nơi mẫn cảm của tôi rõ như lòng bàn tay. Nhìn thấy tôi bối rối đỏ mặt tới mang tai, hắn rất chi là đắc ý.
Tôi tức giận đưa tay ra sau lưng hắn nhéo một cái. Hắn giống như lưng có đeo tấm mai rùa, dù tôi dùng bao nhiêu lực cũng không thèm động đậy, từ đầu đến cuối dùng vẻ mặt ái muội vô cùng mỉm cười nhìn tôi, một lần rồi lại một lần hát khúc ca nam nhân không cần nữ nhân kia.
Mã Tiêu Tiêu mặt mày như hoa đào nở quay về phòng trọ, miễn phí thưởng thức tiết mục: ba giọng nam hợp xướng, Tryin’ to throw your arms around the world.
Mã Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, cảm thấy khó hiểu: ―Gì vậy? Muốn chuyển sang khoa thanh nhạc a?‖
Lúc sau, hắn nghe rõ ca từ, nở nụ cười, chỉ vào chúng tôi: ―Chờ đến lúc các cậu có bạn gái, ai dám ở trước mặt cô nàng nói như vậy, chữ ―Mã‖ trong tên tôi liền chuyển về phía sau!‖
―Kẻ có bạn gái, ta khinh bỉ ngươi!‖ Tôn Sâm hét lớn một tiếng, quăng một chiếc dép lê sang.
Mã Tiêu Tiêu nhanh nhẹn tránh thoát ―dép bay‖ tập kích, cười to đi vào phòng tắm.
Ban đêm, Tôn Sâm nằm trên giường còn đang ngâm nga: ―…… A man needs a woman, like a fish needs a bicyle……..‖ Trước khi xoay người đi vào giấc ngủ, hắn còn mơ hồ lẩm nhẩm: ―Nam nhân không cần nữ nhân, chắc chắn có bệnh!‖
Trong bóng tối, tôi cắn góc chăn, phảng phất nghe được tiếng thở dài từ chiếc giường đối diện.
Ngày êm ả như nước chảy qua, đi học, luyện đàn, nghe nhạc giao hưởng, tham gia diễn tấu do trường an bài, ở tiếng nhạc 《L’Apres-midi d’un Faune》thân xác dây dưa cùng một chỗ……
Ba mẹ đi công tác hoặc là hôm sau không có tiết học sáng sớm, Tề Ca luôn đến nhà tôi qua đêm. Nhà hai người chúng tôi đều ở Bắc Kinh, đối với chuyện chúng tôi không về ban đêm, Tôn Sâm và Mã Tiêu Tiêu không có nghĩ nhiều hỏi nhiều. Về chuyện chúng tôi gắn bó thân thiết, cũng không có người cảm thấy kỳ lạ, cái này giống với việc ở trường đại học tìm được đồng hương, hai đứa chung ngành chung thành thị cộng thêm lại là bạn cùng phòng, dĩ nhiên sẽ dễ dàng trở thành ―bạn tốt‖.
Đúng thế, tôi nói rồi, chúng tôi vĩnh viễn đều là bạn tốt của nhau.
Nghỉ lễ ngày 1 tháng 5 năm 2000, tôi và Tề Ca đúng hẹn đi Tây Tạng.
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Minya Konka của thủ đô Lhasa, tôi có hiện tượng thất thông (đánh mất thính lực) trong giây lát, không nghe được âm thanh nào.
Đứng ở Nhật Quang Thành có độ cao 3700 thước so với mặt biển, tôi ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, chưa từng gặp qua bầu trời thấp như thế này, thấp đủ để vươn tay là có thể chạm tới, trên vai tựa như có bóng mây thổi qua.
Triệu chứng cao độ của tôi và Tề Ca cũng không quá nặng, chỉ có một triệu chứng duy nhất: buồn ngủ. Xe buýt từ sân bay chạy đến khách sạn, hai khỏa đầu ―ping ping‖ lắc qua lắc lại, nhưng làm thế nào cũng không thể dậy nổi.
Gần giữa trưa, chúng tôi tới khách sạn Lhasa. Mệt mỏi lắc lư đi vào phòng, không rửa mặt, không ăn cơm, chúng tôi liền nằm xuống ngủ tiếp. Tỉnh lại là hơn mười giờ tối một chút, chính xác mà nói là bị tiếng vang tương tự tiếng súng làm giật mình tỉnh giấc, chúng tôi nằm trên giường nhìn nhau, hồi lâu không nói gì.
―Tiếng gì vậy?‖ Tề Ca hỏi.
―Cậu cũng nghe thấy?‖ Tôi tưởng tôi nằm mơ.
―Vô nghĩa!‖ Hắn trừng mắt.
―Bang!‖ Lại là một tiếng.
Tề Ca từ trên giường bật dậy, mở cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, lại mở tủ quần áo tìm kiếm.
―Bang!‖
Một tiếng này xác định phương hướng, tôi với Tề Ca cùng nhào về hai cái ba lô. Mở ra thì thấy mấy gói bánh đóng bao bởi vì áp suất không khí mà tự nổ ra. Mấy gói chưa nổ còn lại cũng bị căng phồng lên, khá tròn tròn. Tây Tạng huyền bí làm cho gói bánh cũng trở nên thú vị.
Chưa ăn cơm chiều, chúng tôi đều đói bụng, cầm gói bánh đã mở sẵn ra ăn. Tề Ca dựa vào bàn, mặc kiện áo nhung màu xanh lam, ngón áp út tay phải lau vụn bánh ngọt nơi khóe môi. Động tác này của hắn làm tim tôi xúc động, nhịn không được dựa vào lòng hắn, hôn lên đôi môi kia. Tề Ca cúi đầu xuống hôn đáp lại, nắm lấy thắt lưng tôi. Tôi ôm vai hắn kéo về phía giường, hắn cũng cùng tôi ngã xuống. Bởi vì không khống chế tốt lực đạo, răng chúng tôi va vào nhau, ―kịt‖ một tiếng, miệng tôi có mùi máu tươi. Sửng sốt nửa giây, chúng tôi bắt đầu cười. Tề Ca phủ ở trên vai tôi cười đến toàn thân run rẩy, tôi vừa cười vừa mắng hắn ngu ngốc.
―Triệu chứng cao độ, triệu chứng cao độ,‖ hắn cười kéo tôi đứng lên, ―quên đi, trước tìm chỗ ăn cơm đã!‖
Tề Ca nói muốn ăn tàng xan (món ăn của người Tây Tạng), nhân viên khách sạn giới thiệu chúng tôi đi ―Tuyết Vực‖. Ở ―Tuyết Vực‖ ngồi vào chỗ của mình xong, tôi phát hiện việc buôn bán hết sức tốt, hơn mười giờ tối, tám phần mười ghế đều có người ngồi, cư nhiên đại bộ phận là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Nét thuần túy của người Tây Tạng, khắp nơi đều dùng màu vàng rực cùng đỏ sậm. Không có ghế dựa cùng bàn ăn nhỏ, chỉ có bàn ăn dài cỡ lớn giống như căn tin trong trường học, mọi người không quen nhau đều ngồi cùng một bàn ăn chung.
Từng mâm các loại thịt được bưng lên, Tề Ca ra sức ăn thoải mái. Tôi ăn mấy miếng, tay ngoắt nữ phục vụ muốn xem thực đơn.
Tề Ca gặm một miếng xương to, mồm miệng không rõ bảo: ―Đừng nhìn nữa, không có rau đâu.‖
Ngồi bên cạnh tôi là một vị hướng dẫn viên du lịch người Hán. Hắn hảo tâm giải thích cho tôi biết: ―Nếu không quen ăn tàng xan, phải đi tìm quán món cay Tứ Xuyên hoặc là quán lẩu Tứ Xuyên, bảo đảm chính tông. Bởi vì đại đa số người Hán là con cháu người Tứ Xuyên do chính phủ phái đến giúp đỡ thời kỳ đầu giải phóng.‖
Tôi hướng hắn nói lời cảm tạ, hỏi hắn quán món cay Tứ Xuyên có rau hay không.
Hắn gật đầu: ―Có thì có, bất quá không tươi lắm, phần lớn là từ mấy tỉnh thành xung quanh vận chuyển tới.‖
―Vì sao hiệu ăn tàng xan lại không có rau?‖ Tôi nhai một khối thịt không biết tên, nghĩ thầm, mặc kệ đi, dù sao Tề Ca cũng đã ăn, ăn hư bụng cũng có người làm bạn.
―Bởi vì —-―
Một cô gái người Tây Tạng đưa đồ ăn lên thêm, nàng ngừng lại một chút, đưa miệng đến bên tai tôi thì thầm: ―Người Tây Tạng là không ăn rau.‖
―Vì sao?‖ Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vị hướng dẫn viên nhỏ nhắn đáng yêu này.
―Bởi vì —-― Nàng càng đặt miệng gần tai tôi hơn, nhẹ giọng trả lời: ―Bọn họ cho rằng rau là cây cỏ, chỉ để cho gia súc ăn thôi.‖
Tôi ha hả nở nụ cười, cô nàng hướng dẫn viên nhìn tôi cũng cười rộ theo.
Tề Ca uống rượu Thanh Khoa có chút say, mặt hơi đỏ lên, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt. Tôi vội vàng tính tiền, đỡ hắn trở về.
Sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Lhasa rất lớn, thời tiết đầu tháng năm, giữa trưa nóng đến nỗi phải mặc áo đơn, ban đêm mặc áo da còn lạnh phát run. Đang run lập cập đi giữa con đường vắng lặng, Tề Ca đột ngột dừng cước bộ, kéo mặt tôi sang hét: ―Nói chuyện! Nói chuyện với tôi!‖
Tôi mạc danh kỳ diệu: ―Nói cái gì nha?‖
Hắn khẽ vuốt môi tôi: ―Vậy cười một cái đi! Cười với tôi.‖
Tôi chụp tay hắn, có phần bực tức: ―Uống chút rượu liền phát bệnh thần kinh, thực……‖
Miệng tôi bị Tề Ca hôn ngăn chặn lại, tôi ―ngô ngô‖ kêu muốn tránh thoát. Đang ở trên đường cái nha, cái tên hỗn đản này!
Một bàn tay hắn cố định giữ đầu tôi, bàn tay kia gắt gao siết lấy cái eo, làm tôi không thể nào giãy ra. Đầu lưỡi hắn có mùi vị rượu Thanh Khoa, nóng bỏng mà cố chấp. Tôi buông tha giãy dụa, theo bản năng đáp lại. Tề Ca rời khỏi miệng tôi, nhưng ôm chặt cơ thể tôi không buông.
Có người từ ―Tuyết Vực‖ đi ra, là một nhóm người ngoại quốc. Tề Ca vẫn ôm lấy lưng tôi không chịu thả lỏng. Khi đi ngang qua bên cạnh, họ phất tay nói ―Bye bye‖ với chúng tôi, sau đó lặng lẽ bước đi.
Cằm Tề Ca đặt trên trán tôi, thì thào mở miệng: ―Sau này, chỉ cho phép thủ thỉ với riêng mình tôi, chỉ cho phép cười với một mình tôi……‖
Lời hắn nói cứ như nham thạch trên núi lửa phun trào, hướng yết hầu cùng viền mắt tôi nóng lên.
Tề Ca, cậu rốt cục suy nghĩ cái gì? Tôi ngẩng đầu lên, muốn tìm đáp án trong đôi mắt hắn. Hắn cắn cắn hầu kết của tôi, rồi hàm răng chuyển sang nhẹ nhàng cọ xát vành tai, tôi không bắt được ánh mắt hắn……….
Hết chapter 5
────────────────────────────────────────────────
Minya Konka (núi Gonnga)
Nhật Quang Thành: một tên gọi khác của Lhasa.
Triệu chứng cao độ: bệnh xảy ra khi đột ngột di chuyển đến độ cao trên 3000 mét và không thích ứng kịp, không khí loãng dẫn đến không dung nạp đủ oxy, gây ra tình trạng thiếu oxy. Các triệu chứng thường gặp là đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, ù tai, mất ngủ, trướng bụng, buồn nôn, chán ăn, khó thở, đau thắt ngực, tim đập nhanh, buồn ngủ….
Rượu Thanh Khoa