Mục Thần Đích Ngọ Hậu

Chương 7

Trong đại sảnh lầu một công nghệ, trừ bỏ chính giữa đặt một tấm gương cực lớn, hai chậu Ba Tây Mộc cao bằng người trưởng thành thì không còn vật dụng nào khác. Yên tĩnh, rộng lớn, thi thoảng mới có lão sư đi ngang, là nơi lý tưởng để giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

Tôi không thích đem thảo luận thăng cấp thành bạo lực, nguyên nhân chuyện này cũng không đáng giá. Nếu hắn không nói câu kia, tôi sẽ NHẪN NHỊN đi xin lỗi. Nhưng câu nói đó, cái từ đó làm cho lòng tôi hoảng loạn đến hít thở không nổi, làm tôi kích động đến mức muốn dùng quyền cước đập nát!

Mười mấy nam sinh ngành dương cầm đứng dàn quanh bốn phía, chờ thời cơ nhào lên. Ánh mắt hung ác như muốn giết chết tôi tại chỗ, đem tôi hiến tế cho linh hồn Mozart.

Tôi đưa lưng song song tấm gương, nhìn Tiểu Từ Nhân từng bước tiến đến gần, mặt hắn vì khuất bóng mà biểu tình mơ hồ.

Tiểu Từ Nhân đến trước mặt tôi, nhanh chóng nâng chân định đá vào bụng tôi. Tôi lui về sau nửa bước, đá về phía ống chân trái của hắn đáp trả. Hai cái đùi ở không trung va vào nhau, phát tiếng ―bặc‖. Vừa đứng vững, tôi lập tức duỗi chân đạp vào trước ngực hắn. Tiểu Từ Nhân phản xạ rất nhanh, không đợi tôi kịp nâng chân lên thì đã hung hăng đạp trúng bắp chân trái tôi.

Phương pháp đánh nhau điển hình của phái học viện âm nhạc, cánh tay chỉ dùng để bảo trì cân bằng, cái chân mới là vũ khí công kích và phòng vệ.

Bụng và sườn của tôi đã trúng mấy cước, sinh đau. Tiểu Từ Nhân so với tôi cũng chẳng khá khẩm gì mấy, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt hắn vặn vẹo đến dữ tợn.

Tiểu Từ Nhân nhắm vị trí dạ dày của tôi đá chân tới. Tôi nhìn hoa văn trên mũi giày hắn đã kề sát mình. Không còn cách nào đỡ đòn, tôi nhanh chóng lách thân mình sang phải, né tránh đòn trọng kích. Chân Tiểu Từ Nhân dừng ngay tấm gương sau lưng tôi, kế đó là tiếng giòn vang của giày da và thủy tinh xung kích, răng rắc vỡ ra. Hắn không thu hồi chân mà sửa thành đá vào bên sườn, khi tôi lại né về bên phải để tránh thì thấy chân Tề Ca bay lên đá một cước vào đầu gối Tiểu Từ Nhân. Tiểu Từ Nhân trúng đòn ăn đau liền ôm một chân Kim kê độc lập, đám người ngành dương cầm bắt đầu xông lên……

Lúc này, tôi nghe được tiếng thủy tinh đằng sau rớt xuống, ầm ầm nối nhau liên tiếp.

Đột nhiên bị người đẩy về phía trước một chút, tái quay đầu thì thấy cánh tay Tề Ca bị máu tươi nhuộm đỏ. Những mảnh gương vỡ vụn trên mặt đất cũng loang lổ vết máu, phản xạ màu đỏ đến những mảnh khác nằm kế bên, phảng phất như màu đỏ đang lan rộng hết tầm mắt.

Tiếng người nháo nhào nói cái gì đó, tôi nghe không rõ.

―Đừng đứng ngây người bất động a! Mau đưa Tề Ca đến phòng y tế!‖ Mã Tiêu Tiêu đẩy tôi một cái. Hắn đến cùng Tề Ca sao?

Tôi lảo đảo theo sát Tề Ca và Mã Tiêu Tiêu đi ra cửa, Tề Ca bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nói với Tiểu Từ Nhân: ―Anh bạn! Cẩn thận cái miệng của ngươi! Chuyện hôm nay, chỉ-là-ngoài-ý-muốn!‖

Trong phòng y tế, tôi đứng đằng sau Tề Ca, ngửi mùi máu tươi lẫn thuốc sát trùng phiêu lãng trong không khí, thẳng cổ nhìn cây bạch dương xum xuê ngoài cửa sổ, biểu tình và động tác đều cực kỳ giống dũng sĩ chuẩn bị hy sinh trên pháp trường. Đáng tiếc, tôi chỉ làm giống vậy mà thôi, khác với dũng sĩ, lòng tôi một mảnh trống rỗng. Bởi vì trong mắt tôi, màu xanh biếc của lá cây bạch dương kia cũng nhuộm đầy thứ màu đỏ của máu mà tôi run sợ.

Tiếng nói của bác sĩ mơ hồ thổi qua: ―Vết thương quá sâu, muốn lộ cả xương ra ngoài…… Bị thương ở cánh tay, không biết có ảnh hưởng đến dây thần kinh vận động hay không nữa…… Tôi sát trùng với cầm máu tạm thời trước, mấy đứa mau chóng đến bệnh viện lớn đi………‖

Ngồi trên xe đến bệnh viện, Tề Ca sắc mặt tái nhợt trêu chọc tôi: ―Nhìn cái thân hình nhỏ xíu của cậu đi, gầy như cái vĩ (archet), còn bắt chước người khác đánh nhau!‖

Mã Tiêu Tiêu ngồi ở hàng ghế trước quay đầu nhìn Tề Ca, muốn nói lại thôi.

―Mẹ nó buồn ngủ quá.‖ Tề Ca ngửa đầu tựa lưng vào ghế, khép hai mắt lại.

Đôi môi hắn tái nhợt gần như đồng dạng với sắc mặt, cánh tay quấn băng gạc lại chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ sậm.

―Cậu lau mồ hôi trước cái đi, tìm chỗ nào thoải mái ngồi chờ.‖ Tại đại sảnh trong bệnh viện, Mã Tiêu Tiêu đưa tôi một bao khăn giấy, phẫn uất mắng mỏ: ―Sớm biết cậu vựng huyết

thì đã không dẫn theo rồi, vướng bận quá!‖ (: sợ/ngất khi nhìn thấy máu)

Mã Tiêu Tiêu kéo Tề Ca vào phòng cấp cứu, tôi ngồi ở dãy ghế chờ của bệnh viện, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt đáp xuống bao khăn giấy bị nắm chặt trong tay.

―Uy! Cậu đừng có trừng mắt giả điên a!‖ Mã Tiêu Tiêu dùng sức đẩy đầu tôi, lại nhìn nhìn bàn tay mình ướt đẫm vì bị dính mồ hôi trên trán tôi, chùi vài cái lên quần, ―Hắn không sao! Không ảnh hưởng dây thần kinh vận động đâu! Vết thương lành rồi cũng không ảnh hưởng đến việc kéo đàn!‖

Tôi giống như đạp trúng phải lò xo nhảy dựng lên, vươn đầu ngó nghiêng phía sau Mã Tiêu Tiêu: ―Người đâu?‖

―Đang truyền máu ở phòng theo dõi bệnh, vết thương đã may lại rồi.‖ Mã Tiêu Tiêu cười nhẹ nhõm, ―Hắn bảo tôi nhắn cậu, nếu còn khẩu khí thì vào đó nói chuyện phiếm bầu bạn với hắn!‖

Nhìn Tề Ca ngồi tủm tỉm cười trên giường bệnh, bàn tay tôi cứ vịn khung cửa phòng, thở dốc không nói được gì. Mã Tiêu Tiêu đi vào sau thấy vậy liền đẩy mạnh tôi vào trong, ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế vuông bên cạnh giường.

―Sao tôi không biết cậu có chứng vựng huyết?‖ Tề Ca chỉ chỉ cái túi máu kế bên, ―Thấy cái này có ngất xỉu không?‖

Tôi hoảng hốt lắc lắc đầu: ―Trước kia không có, tôi cũng không biết……‖

Tề Ca nằm trên giường, hướng Mã Tiêu Tiêu chớp mắt vài cái, cười xấu xa: ―May mắn hắn là con trai đó. Nếu là con gái mà có chứng vựng huyết thì làm sao bây giờ a!‖

―Cậu hiện tại sống lại rồi có phải không?‖ Mã Tiêu Tiêu cười nói, ―Nhanh như vậy liền trả đũa lại hả?‖

Tôi nghe không hiểu ý tứ của Mã Tiêu Tiêu, đầu óc vẫn có điểm mụ mị.

―Cậu biết không, thời điểm vừa rồi thằng nhóc này tiêm thuốc tê, đau đến mức oa oa gọi lung tung, bảo cái gì phải hảo hảo thu thập cậu mới được!‖ Mã Tiêu Tiêu chủ động giải thích nguyên nhân ―trả đũa‖ cho tôi hay.

Tề Ca ái muội nhìn tôi, lời nói mang theo hàm nghĩa: ―Chính cậu nói, tôi muốn thu thập cậu, cậu trốn tránh được không?‖

―Tôi không trốn.‖ Tôi nhìn thẳng con ngươi đen bóng của Tề Ca, nói như đinh đóng cột. Tôi biết, đối với các loại ý nghĩa của chữ ―thu thập‖, tôi đều không thể ngăn cản, không thể nào trốn tránh được.

―Hử? Sao tự dưng cậu tốt tính vậy? Bây giờ bày ra bộ dạng tùy ý bị người ta khi dễ, tại sao vừa rồi lại kích động đến mức muốn đánh người?‖ Mã Tiêu Tiêu khó hiểu nhìn tôi.

―Cái trận đó, không thể không đánh.‖ Nguyên nhân khiến cho tôi xúc động, có đánh chết tôi cũng không nói.

―Thiết! Đám người phương Bắc các ngươi, từ bao giờ vứt bỏ châm ngôn quân tử động khẩu bất động thủ rồi vậy!‖ Mã Tiêu Tiêu là người Đài Châu tỉnh Chiết Giang phía Nam, lại bắt đầu mỉa mai bằng giọng địa phương.

Tề Ca liếc nhìn tôi một cái, trả lời: ―Cái này chứng tỏ người phương Bắc bọn tôi hào sảng.‖

―Hào sảng? Chỉ sợ là lấy danh nghĩa hào sảng đi làm việc lỗ mãng thì có!‖ Mã Tiêu Tiêu khinh thường cãi lại.

Bởi vì không tiện bỏ Mã Tiêu Tiêu một mình, ba người chúng tôi cùng quay lại trường. Cơm chiều là tôi với Mã Tiêu xuống căn tin mua đóng hộp đem về, sợ căn tin đông người sẽ đụng trúng cánh tay bị thương của Tề Ca.

Ăn xong dọn dẹp xong, Tôn Sâm còn chưa trở về, ba người chúng tôi ngồi tán gẫu linh tinh.

Mã Tiêu Tiêu ngồi đối diện Tề Ca và tôi, cân nhắc từng chữ mở miệng: ―Tề Ca, cậu kéo đàn vĩ cầm cũng hơn mười mấy năm, một chút thói quen bảo hộ bàn tay cũng không có là sao? Tấm gương lớn như thế, tại sao lại đi lấy tay đỡ mà không dùng chân đá?‖

Tề Ca nhìn cánh tay mập mạp màu trắng bị quấn mấy tầng băng gạc của mình, phiết miệng lầm bầm: ―Ai biết? Nếu không phải sốt ruột phát điên, kinh hách đến choáng váng thì chính là quỷ nhập!‖

―Tề Ca, còn mười ngày nữa là sơ tuyển phải không?‖ Mã Tiêu Tiêu lại đưa ra một vấn đề rất quan trọng bị chúng tôi quên lãng.

Tôi nhìn về phía Tề Ca, hối hận cùng áy náy trong lòng cuộn thành một đoàn.

Tề Ca nghiêng mặt mỉm cười với tôi, quay đầu sang trả lời Mã Tiêu Tiêu: ―Làm sao bây giờ? Đã thế này rồi, tôi còn có thể nói cái gì? Để cho khoa chọn lại người khác đi!‖

Mã Tiêu Tiêu trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc: ―Tề Ca, tôi và Vu Tiệp đều là bạn cậu, đừng đóng kịch trước mặt bọn tôi nữa, cậu có thể nói sự thật được không?‖ Hắn chợt ngừng lại, cắn cắn môi, thấp giọng tiếp tục, ―Thực xin lỗi, lúc cậu từ văn phòng giáo viên bước ra ngoài, tôi tình cờ đi ngang qua. Mấy câu mà cậu nói với lão sư, tôi đều nghe được.‖

―Kháo! Loại hành động nghe lén này mà cậu cũng làm được?‖ Tề Ca ngửa mặt lên trời thổi khẩu khí.

Mã Tiêu Tiêu cuống quít giải thích: ―Tôi không phải cố ý. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu với lão sư tranh cãi, định đi vào can ngăn, không ngờ nghe được……‖

―Quên đi quên đi, nghe được cũng chẳng có gì hay.‖ Tề Ca cắt ngang lời Mã Tiêu Tiêu, ―Ý kiến của tôi với lão sư có chút khác nhau, trong lòng nghẹn hỏa. Thấy Vu Tiệp và ngành dương cầm đánh nhau, kích động quá nên quên bảo hộ tay. Mẹ nó, không huyền hữu thanh là khuyết điểm từ xưa của tôi, dễ gì một sớm một chiều thì liền sửa được? Thế này cũng tốt, đỡ phải lúc tôi bị đánh rớt lão ta hối hận vì dùng sai người!‖ (: xin lỗi, cái này J cũng bó tay, tra không ra ><) Tôi vừa định quở trách hắn vài câu, cửa phòng bị bật tung ra, Tôn Sâm ào ào tiến vào như cơn lốc. ―Đại ca ai, nửa ngày đệ đệ không ở bên cạnh thì liền bị thương, đệ làm sao chịu đựng nổi chứ?‖ Tôn Sâm cầm cánh tay mập mạp màu trắng của Tề Ca bày ra bộ dạng thống khổ, khiến ba người chúng tôi run rẩy nổi một tầng da gà. ―Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, trốn ở nơi nào phong lưu khoái hoạt vậy? Để bọn ta bị cả đám ngành dương cầm ức hiếp.‖ Tề Ca giả vờ uất ức trách cứ, phối hợp Tôn Sâm biểu diễn. ―Đều do tiểu yêu tinh kia, bướng bỉnh lôi kéo đệ đi xem bộ phim điện ảnh kinh điển gì đó. Lát nữa đệ lập tức bỏ rơi nàng! Sao có thể để bọn con gái phá hư tình cảm huynh đệ chúng ta được chứ?‖ Tôn Sâm ngồi xổm bên chân Tề Ca, tình cảm dạt dào tuyên bố, ―Tay trái đại ca bị thương, đệ sẽ làm tay trái của đại ca cho. Đại ca muốn lấy cái gì, đệ giúp đại ca lấy đại ca muốn làm cái gì, đệ thay đại ca làm!‖ Ba người chúng tôi cùng run lên một cái, rồi tiếp tục nổi tầng tầng da gà. ―Cậu mới từ hang giấm chua bò ra hả?‖ Tề Ca nhịn không được cười đá hắn một cước, ―Giờ tôi muốn đi tắm rửa, cậu hầu hạ phải không?‖ Tôn Sâm vỗ ngực cam đoan: ―Huynh đệ ta việc nhân đức không nhường ai! Đại ca kêu cọ rửa chỗ nào đệ lập tức cọ rửa chỗ đó, tuyệt đối không sai lệch!‖ Tề Ca phiêu mắt về phía tôi, vẻ mặt tà khí, ―Tôi cảm thấy mấy ngày dưỡng thương này, hẳn là nên để cho kẻ hại tôi bị thương đi làm tay trái của mình, hảo hảo hầu hạ mình mới đúng.‖ ―Tôi cũng cảm thấy vậy!‖ Mã Tiêu Tiêu phụ họa theo đuôi. Tôi bất động ngồi yên, bởi vì tôi từ trong ánh mắt của Tề Ca đọc ra hàm ý ***. ―Tiểu tử, còn không mau đi.‖ Tôn Sâm dùng sức kéo tôi đứng dậy, giở giọng uy hiếp: ―Ca ta bị thương vì ngươi, hầu hạ hắn không tốt, ta không tha cho ngươi!‖ Chậm chạp lê mình đến cạnh Tề Ca, Mã Tiêu Tiêu đưa cho tôi một cái bao nhựa: ―Đừng để nước thấm ướt vết thương.‖ Tôi cúi đầu cởi cúc áo sơ mi Tề Ca, hơi thở ấm áp mùi bạc hà nhàn nhạt của hắn phảng phất trên mặt và cần cổ tôi, có chút ngứa ngáy. Ống tay áo trái bị dính huyết ở chỗ vết thương đã bị cắt bỏ, áo sơ mi cởi ra khá dễ dàng, lộ ra ***g ngực tráng kiện, đường cong hoàn mỹ của cơ bắp, màu da thịt khỏe mạnh, rắn rỏi. Tôi đã sớm quen thuộc xúc cảm nơi đó. Lúc tôi đem bao nhựa bọc cánh tay quấn băng gạc của Tề Ca, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, hô hấp có chút dồn dập. ―Cậu đừng làm loạn!‖ Tôi mở miệng cảnh cáo, tay cởi bỏ dây nịt của hắn. Tôi khắc chế bản thân mình không nhìn tới chỗ đã thoáng ngẩng đầu dưới quần Tề Ca, vén tay áo cầm vòi sen đo thử nhiệt độ nước ấm. Tề Ca vòng tay phải từ sau kiềm giữ vòng eo của tôi, rồi vươn lưỡi hôn chiếc gáy cùng vành tai. Vòi sen từ trong tay dần tuột xuống. Hắn xoay người tôi lại, cúi đầu chiếm lấy môi tôi, hôn triền miên không dứt. ―Mau cởi ra!‖ Tề Ca nói chuyện đứt quãng, một tay kéo quần tôi xuống. ―Cậu muốn chết a!‖ Tôi đá hắn một cước, hai tay giữ chặt quần lui về phía sau, ―Dám động dục ngay chỗ này, đây không phải ở nhà, bên ngoài còn có người!‖ ―Mẹ nó ít nói nhảm đi! Không phải cậu nói cậu sẽ không trốn sao?‖ Tề Ca lại nhào người tới. Tôi lùi thân người đến sát bên cạnh bồn rửa tay, hạ thấp giọng: ―Tôi có nói không trốn nhưng không phải ám chỉ cái này.‖ ―Tôi không cần biết cậu ám chỉ cái gì. Hại tôi chịu khổ nhiều như vậy, hôm nay tôi không thu thập cậu không được!‖ Tề Ca ôm tôi, cắn cắn lấy hầu kết, tôi muốn đẩy ra nhưng lại không dám lộn xộn, sợ đụng trúng tay trái bị thương của hắn, chỉ có thể nhỏ giọng thương lượng: ―Tề Ca, để hôm nào, hôm nào về nhà tôi rồi tùy ý cậu, được chứ? Tôn Sâm và Mã Tiêu Tiêu đều ở bên ngoài, bọn họ nghe được thì sao giờ?‖ Hắn vẫn hôn xương quai xanh của tôi khẽ cười: ―Cậu đừng rên rỉ lớn quá, bọn họ sẽ không nghe được đâu.‖ ―Tên hỗn đản nhà ngươi!‖ Tôi nâng gối đá vào bụng hắn, ―Máu ngươi chảy ra như thế nào lại là màu đỏ? Là màu vàng mới đúng!‖ Tôi quả thật không thể lay chuyển được Tề Ca, nhìn hắn dùng tay trái bị thương cởi bỏ dây nịt của mình, tôi không thể không tự ra tay cởi. Kế đó, hai tay chống lên thành bồn rửa tay, cong một chân lên, mượn sữa tắm trơn trợt để Tề Ca thuận lợi tiến vào. Nhưng tôi thật sự rất khẩn trương, tiếng nhạc bên ngoài ẩn ẩn truyền vào, và cả tiếng nói chuyện của Mã Tiêu Tiêu với Tôn Sâm nữa, toàn thân tôi đều kéo căng, như thế nào cũng vô pháp thả lỏng. ―Cậu thả lỏng chút a! Gồng mình thế này làm sao tôi di chuyển được?‖ Tề Ca ở trên lưng tôi oán giận thở hồng hộc. Tôi tức quá xoay đầu trừng mắt hắn, nhìn mặt hắn đổ đầy mồ hôi, thầm ác ý nghĩ: Đáng đời! Ai bảo ngươi nổi hứng cầm thú ở đây chi! Tay Tề Ca duỗi đến phía trước tôi nhẹ nhàng xoa nắn, vì tôi quá căng thẳng nên nhanh chóng tiết ra. Hắn nằm trên lưng tôi cười nhạo: ―Vô dụng thật!‖ Tay phải hắn giữ thắt lưng của tôi bắt đầu đẩy đưa trước sau, cơ thể tôi vẫn không thể thả lỏng, tất cả tinh lực đều dùng để lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tề Ca cố sức đẩy mạnh vài cái, bất đắc dĩ phải từ bỏ. Tề Ca cúi đầu để tôi dội rửa bọt xà phòng trên đó, nhưng đột nhiên ngậm lấy một bên nhũ tiêm của tôi, chợt dùng sức kéo một cái, tôi đau đến gập người hút một ngụm lãnh khí. ―Tên nhát gan! Xem tương lai ta thu thập ngươi ra sao. Chính miệng đã hứa sẽ không trốn, ngươi đừng có chơi xấu!‖ Hắn bất mãn lầu bầu. Trên tiết học diễn tấu ngày hôm sau, lão sư ra vẻ tiếc hận vô hạn quở trách Tề Ca trước mặt toàn thể sinh viên. Ngay lúc lão sư giảng đến đoạn ―Đối với nhạc thủ mà nói, hai tay so với con mắt còn quan trọng hơn‖ thì Tề Ca nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: ―Ta tình nguyện không tay cũng không muốn làm người mù.‖ Sau đó, lão sư tuyên bố tôi sẽ thay thế Tề Ca đi dự thi. Điều này làm tôi thực kinh ngạc. Lão sư giải thích: ―Kỹ xảo diến tấu của em trên cơ bản đã muốn chuẩn xác đến mức không thể bắt bẻ, điểm chí mệnh chính là thiếu hụt tình cảm. Tuy rằng cái đó và tính cách có quan hệ, cũng rất khó sửa lại, nhưng thầy hy vọng em có thể cố gắng lý giải, nhập tâm vào khúc nhạc. Nếu em làm không được, cũng chỉ có thể cầu nguyện bài chỉ định thi đấu không phải là những tác phẩm quá tình cảm.‖ Tôi cảm thấy áp lực vô cùng, vì tôi không biết dung nhập tình cảm khi diễn tấu là như thế nào. Ở trong mắt tôi, tất cả khúc nhạc đều là những hàng tổ hợp sắp xếp bất đồng, việc tôi có thể làm là bắt bọn nó biến thành tiếng đàn một cách chính xác. Khúc nhạc chỉ định vòng loại là《Chaconne》của J.S.Bach, đó là một bản cực xem trọng kỹ xảo diễn tấu, hơn nữa tôi từng luyện tập qua hàng nghìn lần, có thể thuận lợi thông qua. Vòng bán kết là 《Violin Sonata No. 2》của M. Ravel, thật dài 58 thanh không nhạc đệm, cần người độc tấu dùng dây trầm tạo ra giai điệu dày dặc thê lương, cương liệt. Khúc nhạc này chất chứa tình cảm sâu nặng, là một tác phẩm cần lấy tình cảm làm rung động người nghe, đó là sở trường của Tề Ca cũng như điểm yếu của tôi. Mỗi khi lão sư diễn tấu phụ đạo cho tôi thường xuyên lắc đầu, coi như đã khách khí: ―Chỉ có kỹ xảo tốt, đánh chuẩn xác thôi thì vẫn chưa bộc lộ hết tinh hoa của thủ khúc, em phải lý giải tình cảm đặt trong đó nữa……‖ Còn khi Tề Ca giúp tôi luyện đàn thì tính tình kém xa nhiều hơn so với lão sư. Hắn luôn rống to vào mặt tôi: ―Cái gì đây? Không ai muốn nghe thứ nước lạnh này của cậu đâu!‖ Sau trận quát tháo như vậy, kết cục thường thường là cái khung nhạc phổ bị đá lăn trên mặt đất. Có lúc là hắn đá, có lúc là tôi đá, khung nhạc phổ trong nhà tôi lẫn trong trường đều không tránh khỏi xui xẻo nghiêng đổ xuống đất. Ngày đó thi bán kết, tôi đang ngồi ở hậu trường ngẩn người, Tề Ca vọt vào kéo tôi ra ngoài, lão sư chạy theo sau kêu to: ―Vu Tiệp, để ý thời gian, sắp đến lượt em đó!‖ Tề Ca lôi tôi vào nhà vệ sinh, chụp lấy đầu tôi lắc qua lắc lại mắng: ―Cậu bày ra bộ mặt khổ qua cho ai xem? Không phải chỉ là một trận đấu nhỏ nhoi thôi sao? Đừng có ủ dột nữa!‖ ―Tề Ca! Đừng lắc, tôi đau đầu.‖ Tôi cau mày nhắm hai mắt lại. Tề Ca lập tức buông ra, dùng tay phải không bị thương ấn ấn bên huyệt Thái Dương của tôi, giọng điệu khẩn trương: ―Thấy đỡ chưa?‖ ―Ân.‖ Tôi rên rỉ than: ―Bụng lại đau.‖ ―Kháo! Thực mẹ nó lắm chuyện!‖ Tề Ca cuống quít giúp tôi xoa xoa bụng, sốt ruột hỏi: ―Đau thế nào? Là bị căng đau hay đau quặn lên?‖ ―Là…… Là đau bụng cả người!‖ Tôi cười rụt lui ra phía sau, đụng vào máy hong khô tay trên tường. Một trận gió nóng thổi vù vù tới, xuyên thấu qua tấm lưng, sưởi lấy trái tim càng thêm ấm áp, càng thêm nóng rực. ―Tiểu tử chết tiệt!‖ Tề Ca kéo tôi ra khỏi máy hong khô tay, giúp tôi sửa sang lại chiếc nơ nhỏ trên cổ. Vết thương ở tay trái hắn đã cắt chỉ, nhưng chưa khép lại hoàn toàn. Nhìn thấy cánh tay quấn đầy băng gạc của hắn, tươi cười trên mặt tôi lại cứng ngắc: ―Tề Ca, tôi biết tôi nhất định sẽ thua bởi 《Violin Sonata No. 2》của Ravel, danh ngạch này chắc chắn bị tôi lãng phí. Nếu tôi không bất hòa đánh nhau với ngành dương cầm, nếu cậu không thay tôi chắn đỡ tấm gương kia, nếu cậu không có bị thương, cậu nhất định có thể thông qua vòng bán kết, cậu…….‖ Tề Ca khẽ cắn một ngụm môi tôi đánh gảy lời nói: ―Nếu còn nói những câu ủ rũ này nữa, tôi đánh chết bây giờ!‖ ―Trở về đi! Sắp đến lượt cậu rồi!‖ Hắn thúc giục. Hết chapter 7 ──────────────────────────────────────────────── Ba Tây Mộc Kim kê độc lập: tên của một nước đi trong cờ vây hay tên của 1 loại tư thế võ thuật, sau này lan rộng ra ám chỉ tay làm hàm nhai/tự lực cánh sinh. Kiểu đứng KKĐL giống vầy nè 
Bình Luận (0)
Comment