Mục Thần Ký

Chương 1004

Ánh nắng bên ngoài chướng mắt, Tần Mục đưa tay che một cái, quay đầu nhìn lại, Tần gia từ đường trang nghiêm túc mục, bên trong cung phụng chính là liệt tổ liệt tông, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không cách nào tiến vào nơi này.

Hắn gặp Trân vương phi, cúi đầu về phía Trân vương phi, cùng Thúc Quân đi ra khỏi Trân Vương phủ.

Trân vương phi nhìn bóng lưng của hắn, há to miệng, nhưng không kêu lên tiếng, Tần Hán Trân đi đến bên cạnh nàng, đứng chung với nàng, Trân vương phi vô lực tựa ở trên đầu vai của hắn.

- Mục nhi đại khái sẽ không còn trở về nữa.

Nàng nói khẽ.

Tần Mục nhìn về phía tử đệ Tần gia đang khắc khổ tu hành, đi lướt qua chỗ bọn họ

- Đường ca ——

Tiểu nữ hài tên Tần Tư Oánh kia ngoắc hắn lại.

Tần Mục xa xa vẫy tay, nơi này có nhà ấm áp, nhưng mà hắn không cách nào trú lưu trong này.

Hắn mang theo Thúc Quân đi, lại trải qua từng ngôi mộ tổ kia, Tần Mục bóp một nắm đất trịnh trọng thu vào trong đại lục chữ Tần.

Thúc Quân có chút không hiểu, Tần Mục cười nói:

- Tương lai nếu ta chết rồi, ta không thể chôn ở chỗ này, nhưng trên mộ phần của ta nhất định phải có đất của quê hương.

Bọn hắn đi vào đệ tam thập tam trọng thiên, nơi này cũng là chỗ của Khai Hoàng Thiên Đình.

Rất nhiều văn võ quan viên của Khai Hoàng Thiên Đình đã tới đây trước hắn, lẳng lặng chờ đợi trận chiến của Thiên Tôn, từng thần chỉ nhục thân to lớn, sừng sững khắp nơi trong Thiên Cung, lẳng lặng nhìn Tần Mục đi vào Nam Thiên Môn, đi vào thần cung thần điện nguy nga nghiêm túc, xuyên qua thiên nhai, rồi qua Dao Đài Dao Trì, đi tới Ngọc Kinh thành.

Khai Hoàng Thiên Đình cũng là bố trí theo Long Hán Thiên Đình, chỉ là giản lược hơn Long Hán Thiên Đình một chút, cương vực cũng không bao la như vậy, nhưng luận xa hoa chỉ có hơn chứ không kém.

Dù sao nơi này là Vô Ưu Hương, là một bộ phận của thế giới Bỉ Ngạn, trong này quan tưởng tạo vật dễ

dàng hơn những nơi khác không biết gấp bao nhiêu lần.

Tần Mục không sử dụng bất luận thần thông gì, từng bước một đi qua, mặc dù Khai Hoàng Thiên Đình cũng không bao la, nhưng từng bước một đi qua tốn hao thời gian cũng thật dài.

Nhưng mà hắn giống như là một cầu đạo giả thành tín, từng bước một đo đạc, đo đạc không phải Khai Hoàng Thiên Đình, mà là đúng sai trong lòng mình.

Nơi này ngoại trừ Thúc Quân ra không có Tạo Vật Chủ khác, bởi vì đây là chuyện giữa hai Thiên Tôn, Tạo Vật Chủ sẽ không can thiệp, cũng như không quan hệ gì với bọn họ, cũng không tất yếu chứng kiến thắng bại giữa hai Thiên Tôn.

Nơi này chỉ có những lão thần Khai Hoàng kia, Khai Hoàng Đạo Môn Đạo Chủ Tô Mạch Thanh, Thái Dương Thủ Viêm Nhật Noãn, tứ phụ Phòng Do Cơ, Cao Bách Tầm, Chu Kinh Mộng, Chu Tầm Phương, còn có các loại cựu thần Tam công Lục bộ Cửu khanh, họ đều đang nhìn Tần Mục đi về phía Ngọc Kinh thành.

Bọn hắn lộ ra vẻ chờ mong, ma quyền sát chưởng, Viêm Nhật Noãn còn đang cọ xát lấy kiếm của hắn, vết rỉ dần lột đi.

Ngoại trừ bọn hắn ra, còn có tân thần, bọn hắn ở trong Ngọc Kinh thành, Ngọc Kinh thành hoa lệ nhất, bọn hắn cũng đang nhìn Tần Mục đi tới, có cười trên nỗi đau của người khác, có rục rịch, còn có huýt sáo.

Tần Mục làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Tần Hán Trân và Trân vương phi cũng mang theo số lượng không nhiều Tần gia tử đi vào Ngọc Kinh, sắc mặt phức tạp nhìn Tần Mục xuyên qua Ngọc Kinh thành, từ Chu Tước Môn đi vào Thừa Thiên Môn.

Thừa Thiên Môn cao sừng sững, phía trước chính là Di La cung Lăng Tiêu điện, Hoàng Cực đại điện, tượng trưng cho uy quyền vô song của Thiên Đế.

Dưới Thừa Thiên Môn, Tần Mục dừng bước, xoay người lại, khom người nói với Thúc Quân:

- Thần Vương xin dừng bước.

Thúc Quân hoàn lễ, dừng bước lại, đứng dưới Thừa Thiên Môn, nhìn hắn leo lên một cầu thang, mười bậc mà lên, đi hướng Lăng Tiêu bảo điện.

Tần Mục bước lên từng bậc, qua không biết bao lâu, hắn rốt cục đi đến trước Lăng Tiêu điện.

Trong Lăng Tiêu điện, một Đế Hoàng đang ngồi trên bảo tọa, nhìn thấy hắn tới, thế là đứng dậy.

Khai Hoàng bỏ đi đế bào trên người, xếp chính tề để bào, đặt ở trên bảo tọa, lại lấy xuống đế quan trên đỉnh đầu, đặt ở trên đế bào.

Hắn nhấc lên Vô Ưu Kiếm bên hông, tranh một tiếng, Vô Ưu Kiếm ra khỏi vỏ, vỏ kiếm bị hắn nhẹ nhàng vung lên, cắm lên cây cột ở Lăng Tiêu điện.

Kiếm quang sáng tỏ, chiếu rọi Lăng Tiêu, cả điện kiếm ảnh lắc lư.

Hắn nhìn Tần Mục đang đi vào trong Lăng Tiêu điện, lẳng lặng chờ đợi Tần Mục đến, thân ảnh của hắn đứng sừng sững ở chỗ đó, cho người ta một loại tuyên cổ bất động, đạo tâm không dời.

Tuế nguyệt mất đi, sơ tâm của hắn từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Tần Mục đi đến trước người hắn, lộ ra dáng tươi cười:

- Tần Khai, đã lâu không gặp.

Khai Hoàng cũng lộ ra dáng tươi cười:

- Mục Thanh, trăm vạn năm chưa từng thấy qua. Ngươi từ Thái Hoàng Thiên đi tới, một đường nhìn thấy cái gì?

- Ta thấy được Thiên Đình mục nát của ngươi.

Tần Mục lấy ra Kiếm Hoàn, nhẹ nhàng nhoáng một cái, Kiếm Hoàn hóa thành một thanh Thần Kiếm trong tay hắn vang lên, Tần Mục phủi kiếm, mũi kiếm thân kiếm không ngừng chấn động, thản nhiên nói:

- Sơ tâm ngươi di chuyển Vô Ưu Hương là tốt, nhưng chỉ có chính ngươi có thể kiên trì sơ tâm của mình, bộ hạ cũ của ngươi thì không cách nào tiếp nhận thất bại, lâm vào trong đạo tâm tan rã đau khổ bi thương. Bọn hắn làm không được phụ trọng tiến lên giống như ngươi, sẽ chỉ oán ngươi hận ngươi. Bọn hắn không phải ngươi.

Khai Hoàng gật đầu:

- Là ta lực áp chúng nghị, một lòng muốn di chuyển đến Vô Ưu Hương, chịu tội tại ta. Ngươi còn chứng kiến cái gì?

Tần Mục nói:

- Ta còn chứng kiến Khai Hoàng biến pháp của ngươi đã thất bại, lòng người sụp đổ. Từ lúc ngươi quyết định di chuyển đến Vô Ưu Hương, Khai Hoàng biến pháp cũng đã thất bại, chỉ còn lại có một chút đồ vật lưu vu biểu diện.

Khai Hoàng gật đầu:

- Thời đại Khai Hoàng, lấy thần vì người chính là gốc rễ lập quốc, ta bỏ qua gốc rễ lập quốc để Chư Thần Khai Hoàng không thủ hộ bách tính, không thủ hộ chúng sinh, đến mức biến pháp gián đoạn. Chịu tội tại ta. Ngươi còn thấy cái gì?

Tần Mục nói:

- Ta nhìn thấy tân sinh một đời không biến pháp tinh thần, an phận ở một góc tận tình bể dục, không huyết tính, không biết phấn đấu, không tiến hành khai sáng. Bối phận mới cũ, ngăn cách sâu nặng. Bọn hắn không phải ngươi.

Khai Hoàng nói:

- Chịu tội tại ta.

- Ta còn chứng kiến huyết mạch Tần gia vì quyết sách năm đó của ngươi mà chết, một đời lại một đời người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Tần Mục buồn bã nói:

- Bọn hắn không phải ngươi, không cách nào trưởng thành một Khai Hoàng khác, chỉ có thể dùng mạng của mình đền bù lỗi lầm của ngươi.

Khai Hoàng ảm đạm:

- Chịu tội tại ta.

- Ta còn chứng kiến ngươi còn muốn chạy ra ngoài, nhưng không đi ra được, có thể đi ra chỉ có Khai



Hoàng, tất cả mọi người Vô Ưu Hương lại không đi ra được. Bọn hắn không ra khỏi Vô Ưu Hương, ngươi bị

Chương 1004 - Mục Thần Ký (Dịch)

bọn hắn làm mệt mỏi, ngươi chạy không thoát Vô Ưu Hương.

Tần Mục run run cổ tay, xắn một kiếm hoa, tiếp lấy mũi kiếm nghiêng rủ xuống, chỉ vào mặt đất, thản nhiên nói:

- Tần Khai, để ta tới đánh nát Vô Ưu Hương trong lòng ngươi đi.

Ầm ầm ——

Khai Hoàng Thiên Đình, Di La cung Lăng Tiêu điện chia năm xẻ bảy, kiến trúc to lớn nghiêng nghiêng trượt xuống, từ trên cầu thang một đường bại sập, cây cột cự thạch nhấp nhô, rường cột chạm trổ bị nện đến vỡ nát ở trong bụi bặm!

Trên Lăng Tiêu Đài, mũi kiếm của Khai Hoàng chỉ xéo mặt đất, mỉm cười nói:

- Mục Thanh, ta đã chờ ngươi rất lâu. Xin mời ——

Con ngươi Tần Mục đột nhiên co lại:

- Xin mời.
Bình Luận (0)
Comment