Dũng Giang chính là Thiên Hà, Thiên Hà từ Chư Thiên khác chảy ra, lại tới đây rơi trên mặt đất, nước sông lao nhanh không ngớt, chảy vào biển cả Nguyên giới.
Dũng Giang bao la hùng vĩ, chiều rộng mặt sông hoàn toàn có thể so sánh với biển cả, nếu như rút khô nước sông, thậm chí có thể nhìn thấy không biết bao nhiêu Thủy tộc Chư Thiên giấu ở trong nước.
Giờ phút này, dãy núi hai bên bờ run run như gợn sóng, những thần sơn kia cao lớn nguy nga, lại giống như là gợn sóng đầu sóng, có thể nghĩ quái vật khổng lồ dưới mặt đất là đáng sợ bực nào!
Sắc mặt Vân Sơ Tụ biến hóa, lặng lẽ trốn đến sau lưng Tần Mục, lẩm bẩm nói:
- Địa Mẫu Nguyên Quân.. Không đúng, nàng không phải đã chết rồi sao?
Thúc Quân cũng sắc mặt biến hóa, nhìn sông núi hai bên bờ Dũng Giang không chừng chập trùng.
- Thần Vương yên tâm, có ta ở đây, Địa Mẫu không nhìn thấy chúng ta.
Lãng Uyển Thần Vương truyền âm nói.
Thúc Quân thoáng yên tâm.
Chín con Thiên Long kia cũng không rét mà run, vội vàng dừng lại.
Trong nước sóng cả mãnh liệt, nước sông cơ hồ ngừng chảy, hiển nhiên là có quái vật khổng lồ từ bên bờ
chui vào trong nước, bởi vì thể phách thực sự quá lớn, cắt đứt dòng nước Dũng Giang.
Ầm ầm!
Kịch liệt chấn động truyền đến, một ngụm thạch quan to lớn từ lòng sông từ từ bay lên, ngăn phía trước Thiên Long Bảo Liễn.
Tần Mục thu bình ngọc lại, mang tới Nguyên Mộc chi tâm xem như một cây trúc trượng đi ra ngoài bảo liễn, ngước đầu nhìn lên chiếc thạch quan to lớn kia, dưới thạch quan có những sợi rễ khổng lồ giống như
xúc tu, nhúc nhích dưới mặt sông.
- Mục Thiên Tôn, kỳ hạn mười năm, còn có năm năm!
Trong quan tài truyền đến tiếng gào thét, cuồn cuộn thi khí chảy ra, rất là kinh người, hẳn là Bắc Thượng Hoàng Đế Thi:
- Bây giờ ngươi trở về, là chuẩn bị phục sinh Địa Mẫu Nguyên Quân sao?
Trên mặt sông nổi lơ lửng không biết bao nhiêu thi thể cá lớn, sau một lúc lâu, thi thể đột nhiên bắt đầu chuyển động, cũng là bị thi khí lây thi biến.
Tần Mục cười nói:
- Còn có năm năm, Thượng Hoàng không cần sốt ruột.
- Như vậy ngươi tỉnh lại Nguyên Quân làm cái gì?
Trong thạch quan kia Đế Thi tức giận.
- Ta hiện tại gặp nạn, cần Địa Mẫu Nguyên Quân tương trợ.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Địa Mẫu biết Nguyên giới đã từng chôn giấu một Thiên Tôn sao?
Đế Thi trong thạch quan kia trầm mặc, dưới nước truyền đến thanh âm của Địa Mẫu Nguyên Quân, chợt trái chợt phải, lơ lửng không cố định, buồn bã nói:
- Nguyên giới mai táng Thiên Tôn? Ngươi nói là Thiên Tôn bốn vạn năm trước bị chôn ở Thiên Tôn lĩnh kia?
Tần Mục cười nói:
- Hẳn là hắn. Địa Mẫu, người này là Thái Đế, đến đây giết ta, còn xin Địa Mẫu thay ta ngăn hắn lại.
- Hắn chính là Thái Đế? Thái Đế vẫn còn sống?
Địa Mẫu Nguyên Quân kêu lên một tiếng đau đớn, mang theo giận dữ nói:
- Ngươi cũng đã biết, ta đã chết rồi, để cho ta đi cản Thái Đế, ngươi muốn cho ta triệt để tử vong hay sao?
Lực lượng của Thái Đế, không người nào rõ ràng hơn ta!
Tần Mục kiên nhẫn nói:
- Thái Đế cũng đã chết, Địa Mẫu cứ yên tâm, đó là nhục thân của hắn bốn vạn năm trước, thực lực sẽ
không quá mạnh.
- Vậy cũng mạnh hơn so với ta hiện tại rất nhiều!
Tần Mục liếc qua thạch quan, cười nói:
- Còn có lệnh lang tương trợ, hẳn là có thể ngăn cản Thái Đế?
Thạch quan kia chấn động, hiển nhiên Bắc Thượng Hoàng Đế Thi trong quan tài rất là e ngại Thái Đế, hoặc là nói, hắn e ngại chính là Thiên Tôn.
- Bản sự của Thái Đế không gì so sánh nổi, ngươi cũng đã biết năm đó vì giết hắn, chết bao nhiêu Cổ
Thần?
Thanh âm tức giận của Địa Mẫu Nguyên Quân từ dưới nước truyền đến:
- Ngươi thành thật ở lại Nguyên giới, an tâm tu luyện là được, hết lần này tới lần khác phải đi trêu chọc hắn. Ngươi nhất định phải chết, không cứu nổi.. Chờ một chút, ta nhìn thấy hắn, thật nhiều bạch cốt bay tới quan tài của hắn, tốc độ rất nhanh..
Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích, chỉ thấy mặt nước Dũng Giang đột nhiên bình tĩnh trở lại, như là một mặt tấm gương khổng lồ, trong gương chiết xạ ra rất nhiều Bạch Cốt Thần Ma giơ lên một ngụm cự
hình đồng quan bay về bên này, tốc độ rất nhanh, gần như không kém Thiên Long Bảo Liễn!
- Ngăn chặn hắn, ta có thể sẽ thật tử vong.
Địa Mẫu Nguyên Quân nói:
- Năm đó vì diệt trừ Thái Đế, chiến đấu xảy ra không dưới mười trận, cho dù là chung cực chi chiến, cũng không thể triệt để chém giết hắn. Thái Đế có biện pháp làm cho ta vĩnh viễn cũng không thể phục sinh, bây giờ ta không có thực lực đối với cứng hắn, trừ phi ngươi phục sinh ta..
Tần Mục đạm mạc nói:
- Nếu ta chết rồi, ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào phục sinh.
Dũng Giang kịch liệt chấn động, nước sông trùng thiên, hiển nhiên Địa Mẫu Nguyên Quân cực kỳ tức giận.
Tần Mục bất vi sở động, nói:
- Hắn hiện tại cũng là một người chết, ta cần ngươi ngăn trở hắn, ngay ở chỗ này ngăn trở hắn, quyết không thể làm cho hắn tiếp tục tiến đông một bước. Địa Mẫu, ngươi có thể làm được sao?
- Ngươi dám uy hiếp ta?
Địa Mẫu càng nổi giận, trong đế quan kia cũng truyền tới trận trận gào thét khiếp tâm hồn người, đế
quan mở ra, ô trọc thi khí tràn ngập.
- Hài nhi, theo ta đi chặn giết Thái Đế!
Địa Mẫu nổi giận gầm lên một tiếng, chiếc quan tài đá kia khép kín, lăng không bay lên, cùng lúc đó đại địa rung động, sợi rễ Địa Mẫu từ dưới đất xuyên thẳng lên, chấn động đến đại địa và Dũng Giang không ngừng run run.
Tần Mục xoay người trở lại trong xe, Vân Sơ Tụ nơm nớp lo sợ, lôi kéo tay áo của hắn nói:
- Nhân tình, khi nào rời khỏi nơi này?
Thúc Quân Thần Vương cũng có chút bất an, nhất là Thúc Quân, Thái Đế đã gặp qua hắn, Địa Mẫu cũng từng gặp qua hắn, rất dễ dàng bại lộ thân phận của hắn.
Thần thức của Lãng Uyển Thần Vương có thể làm cho Địa Mẫu Nguyên Quân không nhìn thấy bọn hắn, nhưng lại không cách nào giấu giếm được Thái Đế.
- Chờ một chút.
Thần nhãn ở mi tâm Tần Mục mở ra, nhìn về nơi xa, trầm giọng nói:
- Thái Đế không chết, lòng ta khó yên. Ta quyết không thể để hắn đến Duyên Khang.
Hắn nhíu mày, nói:
- Cổ quái, vì sao đến bây giờ Hiểu Thiên Tôn cũng không xuất thủ ngăn cản Thái Đế? Theo lý mà nói, hắn phải nên xuất thủ. Hắn án binh bất động, nếu không ta cũng sẽ không kêu gọi ra Địa Mẫu Nguyên Quân..
Hắn đệ tam thần nhãn nhìn về phía vùng đất xa xôi, nơi đó Thượng Hoàng thạch quan ngay đang phi hành sát mặt đất dọc theo Dũng Giang gào thét, mà trên mặt sông sóng cả cuồn cuộn, đi ngược dòng nước.
Rốt cục, Tần Mục thấy được đồng quan trên bầu trời bay tới, trên dưới một trăm Bạch Cốt Thần Ma mặc
áo bào rách rưới, khiêng chiếc đồng quan to lớn kia lăng không phi hành!
Khoảng cách giữa thạch quan và đồng quan còn có ngàn dặm, nhưng vào lúc này, Tần Mục thấy được một người nam tử trung niên, không khỏi giật mình.
- Khai Hoàng?
Nam tử trung niên kia bên hông bội kiếm, giống như là một người đi đường bình thường đã trải qua lặn lội đường xa, lộ ra rất là cô tịch.
Bước chân của Khai Hoàng Tần Nghiệp mặc dù không nhanh, nhưng so với Bạch Cốt Thần Ma khiêng đồng quan phi hành nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh tiếp cận đồng quan.