Tần Mục cùng kẻ điếc riêng phần mình vẽ tranh, một người buông xuống tình cảm, đem tình cảm ký thác vào trong bức tranh, một người buông xuống phàm tâm, chỉ chân chính thần tâm cảnh đi miêu tả một vị
thần khác.
Tần Mục vẽ Lãng Uyển Thần Vương, nhưng lại không phải Lãng Uyển Thần Vương, mà là tình nhân trong lòng.
Kẻ điếc thì phải hoàn thành chính mình Họa Đạo thuế biến, lấy vẽ đi gánh chịu đạo của chính mình, thần của chính mình.
Khí tức của hắn càng phiêu miểu, thần tính trên người càng ngày càng đậm, bút trong tay của hắn phảng phất không còn là bút, mà là Thần khí sáng tạo sinh mệnh, dưới bút pháp của hắn, một vị thần chỉ mới đang sinh ra.
Qua thật lâu, Tần Mục dẫn đầu để cây bút trong tay xuống, hoàn thành họa tác chính mình.
Kẻ điếc còn đang dùng bút pháp mảnh khảnh đi sáng tạo một sinh mệnh, bút hắn tản mát ra ánh sáng Tạo Hóa Chi Đạo nhu hòa, nữ tử trong tranh, huyết nhục, băng cơ ngọc cốt, nổi lên tại dưới ngòi bút của hắn.
Nữ tử trong tranh thần tính, sôi nổi mà ra.
Nàng mỹ lệ, tìm không ra một tia tì vết, khí chất cũng cao nhã thoát tục như thế, dung mạo của nàng tự
nhiên, trên người y phục cũng xinh đẹp tựa thiên y.
Da thịt kia tựa hồ tụ tập tất cả linh tú trong thiên địa, ngón tay ngọc thông thông, vân tay giống như đạo hay thay đổi, nàng phảng phất như Tinh Linh tập trung hết thảy mỹ hảo mà ra đời, nhưng mà lại do kẻ
điếc sáng tạo.
Lúc kẻ điếc vẽ ra một bút cuối cùng, ở đây tất cả mọi người cảm thấy một loại khí tức như có như không dần dần từ trong bức tranh tràn ra, đó là một loại đại đạo Hậu Thiên đản sinh đang chậm rãi sinh sôi, không phải từ trong bức tranh sinh sôi, mà từ ngòi bút kẻ điếc sinh sôi.
Hắn giao phó thiếu nữ trong bức tranh lấy thần tính, lấy hình thể, lấy linh hồn, lấy sinh mệnh.
Tần Mục nhìn xem một màn này, trong lòng xúc động, hắn mở ra mắt dọc giữa mi tâm nhìn bốn phía, nhìn thấy đạo tượng kẻ điếc là khói hư vô mờ mịt, lấy một loại tốc độ nhìn như chậm chạp nhưng lại mau lẹ bốn phía tràn ngập ra, lạc ấn tại trong thiên địa, lạc ấn ở trong hư không.
Đây cũng không phải là biến pháp, cũng không phải biến đạo, mà là để thế gian này nhiều hơn một loại pháp, một loại đạo.
Kẻ điếc lộ ra yên tĩnh không gì sánh được, một bút này rơi xuống, Lãng Uyển trong bức tranh liền có sinh mệnh, có linh hồn, hắn cũng có đạo của chính mình.
Cuối cùng, hắn gác lại bút, hoàn thành họa tác chính mình.
Sát na hắn để bút xuống một, khóe mắt hai hàng thanh lệ trượt xuống, nhưng mà trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười, trong nội tâm tràn đầy bình tĩnh nhưng lại có đại hoan hỉ tình cảm đang cuộn trào.
Hắn cảm thụ được đạo của chính mình, làm một trong hai người có tu vi yếu nhất trong Tàn Lão thôn Cửu lão, hắn một mực cũng không chú ý, cũng không quan tâm đối với công pháp thần thông.
Nếu như không phải Tần Mục nhắc nhở, không phải đám người Tàn Lão thôn giám sát, kẻ điếc căn bản sẽ
không thử nghiệm phế bỏ Thần Kiều chính mình đi mở Thiên Hà thần tàng, cũng sẽ không đi tận lực tăng lên tu vi của mình.
Mà bây giờ, hắn có thể cảm nhận được nguyên khí của mình, tinh thần của mình dọc theo một loại huyền diệu lộ tuyến chảy xuôi, đó là hắn hình thành công pháp tự nhiên mà vậy.
Cái gọi là công pháp thần thông, kỳ thật đều do đạo biểu hiện, lúc trước hắn tu luyện công pháp của người khác, tìm kiếm chính là đạo của của mình, bởi vậy cũng không chú ý đối với tu luyện.
Mà bây giờ, hắn tìm được đạo của mình, thậm chí có thể nói là khai sáng đạo của mình, có nói, công pháp thần thông, hết thảy nước chảy thành sông, tự nhiên mà vậy vận chuyển.
Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi.
Họa Đạo cũng như thế.
Chính là huyền diệu khó giải thích như thế, diệu chi lại diệu, chính là không thể tưởng tượng nổi như thế.
Tư bà bà cùng Dược sư tiến tới góp mặt, hướng hai người họa tác nhìn lại, riêng phần mình tán thưởng liên tục.
Tư bà bà trên mặt treo đầy dáng tươi cười, lặng lẽ thọc Dược sư, thấp giọng nói:
- Nhìn hiểu sao?
Dược sư tươi cười, nói nhỏ:
- Xem không hiểu.
- Ta cũng thế."
Nụ cười trên mặt Tư bà bà không giảm, đè thấp tiếng nói.
Lãng Uyển Thần Vương cũng đi lên phía trước, tinh tế nhìn xem hai bức tranh này, tranh của kẻ điếc, người trong bức họa giống như là nàng khác, thanh tú trang nhã, vẽ ra nàng nội tâm, không dính bụi bặm.
Trong bức họa kia, nữ tử yên tĩnh mà xa xăm, có mỹ lệ đồng dạng như nàng, trong bức tranh nàng cũng có thể sống động, nàng khác thân ở trong một thế giới khác, có ý nghĩ của mình, có suy nghĩ của mình, thậm chí còn có tu vi cùng thần thông của chính mình.
Hai nàng cách giới đối mặt với nhau.
Lãng Uyển Thần Vương tán thưởng không thôi, nói:
- Loại Họa Đạo này mặc dù không phải tạo vật, lại hơn hẳn tạo vật, ta không ngờ, không biết rằng ta đang ở trong bức họa hay nàng trong bức họa.
Kẻ điếc nói:
- Mục nhi vẽ cũng không tệ.
Lãng Uyển Thần Vương nhìn về phía họa tác của Tần Mục, Tần Mục bắt không được thần tính của nàng, nàng trong bức tranh cũng có chút chỗ khác biệt cùng nàng chân chính, so sánh với tác phẩm của kẻ
điếc mà nói, Tần Mục phải kém hơn rất nhiều.
Lãng Uyển Thần Vương nhìn