Mục Thần Ký

Chương 106

Tần Mục ở khách sạn của huyện Hổ Dương ngủ thẳng đến buổi chiều, đột nhiên bị tiếng ồn ào ở bên ngoài làm thức tỉnh, chỉ nghe chủ khách sạn đang nói chuyện ở bên ngoài: "Không biết nơi nào đến rất nhiều thi trùng,xông loạn khắp nơi,đánh không chết đuổi không đi! Chính là loại này thi trùng màu hồng này,quân gia, ngươi xem côn trùng này có hại hay không..."

Tần Mục giật mình trong lòng, vội vàng đứng dậy, gọi tiểu hồ ly bên người dậy, thu thập hành lý. Dưới lầu, ông chủ khách sạn chính đang nói chuyện những con côn trùng kia với quan binh, quan binh kia chỉ là một võ giả, không biết gì về loại côn trùng này, nói: "Trong thành có rất nhiều loại côn trùng này, mới vừa rồi còn không có. Đại khái là gần đây mới thấy, chắc là nạn sâu bệnh. Loại côn trùng này, ngươi giẫm chết là được."

"Giẫm không chết đây, đốt cũng vô dụng, dùng nước sôi dội cũng nhảy nhót tưng bừng. Mới vừa rồi còn chui vào trong miệng một khách quan, móc cũng không ra..."

Tần Mục để lại thêm một đại phong tệ ở trên bàn, đẩy cửa sổ ra, Hồ Linh Nhi khống chế pháp thuật, gọi một luồng yêu phong, Tần Mục nhún người nhảy ra, chân đạp yêu phong gào thét mà đi.

Lúc này chỉ thấy trên không trung của huyện Hổ Dương, từng con từng con thi trùng màu hồng lác đác bay tới bay lui, Tần Mục bấm tay gảy liên tục, mỗi một chỉ tựa như lôi đình bắn ra, những con thi trùng gần đó còn chưa nhìn thấy hắn liền dồn dập rơi xuống đất.

"Thi Tiên giáo bám dai như đỉa, không phải chỉ là giết con trai của chường giáo bọn họ thôi sao, còn đuổi theo không bỏ như vậy?" Hồ Linh Nhi tức giận nói.

Tần Mục rơi xuống đất, nhanh chóng lao đi, trên đường thuận tiện mua mấy vỉ bánh bao, ngay cả vỉ hấp cũng đồng thời mang đi, chủ quán kia đang muốn hô cướp cạn, liền thấy một đại phong tệ bay tới rơi vào trên quầy hàng, chủ quán không khỏi vui mừng.

Tần Mục vừa nhét bánh bao vào trong miệng, vừa nhanh chóng ra khỏi thành, Hồ Linh Nhi nhảy lên bả vai của hắn, từ bên trong vỉ hấp nắm lên một cái bánh bao nóng hổi, liên tục hô phỏng, tung hứng bánh bao, nhịn nóng cắn một cái, bị bỏng đến le lưỡi.

Một người một hồ rất nhanh ăn hết bánh bao, Tần Mục quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy thi trùng màu đỏ bay tới,thở phào nhẹ nhõm.

Hồ Linh Nhi tiến vào trong bao quần áo, lấy bản đồ Duyên Khang ra, Tần Mục mở bản đồ ra xem xét một hồi, lại ngẩng đầu đánh giá chung quanh, phân biệt phương hướng, lập tức tăng nhanh tốc độ, đi theo phương hướng đến kinh thành.

Mà bên trong huyện thành Hổ Dương, rất nhiều thi trùng màu hồng không tìm được Tần Mục, dồn dập bay ra huyện thành. Bên ngoài huyện thành, Kiều sư thúc đứng trên núi Bình Dương, triệu hồi thi trùng,khẽ cau mày.Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một ông lão cụt một tay đi tới, ngang qua bên cạnh, giẫm cái đùng chết một con thi trùng.

Kiều sư thúc đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên tỉnh ngộ lại: "Thi trùng của ta cực kỳ cứng rắn, há lại là tùy tùy tiện tiện liền có thể giẫm chết? Lão già cụt một tay này là cao thủ, vẫn là không nên trêu chọc!"

Chờ ông lão này đi xa, Kiều sư thúc xem xét phương hướng một chút, thầm nghĩ: "Chung quanh đây không có, đường đi bị ta chặn lại, tiểu tử này chỉ có ba phương hướng Đông, Tây, Bắc có thể đi. Phi cương của ta đã đến thành Đông thành Tây, không có phát hiện tung tích của hắn, như vậy hắn chỉ có thể đi lên phía Bắc."

Hắn lập tức lên đường, hướng về phương Bắc mà đi.

Đi không bao xa, Kiều sư thúc lại gặp phải ông lão cụt một tay kia, chỉ thấy một ống tay áo của ông lão kia trống rỗng, không nhanh không chậm đi về hướng Bắc.

Kiều sư thúc không định để ý tới, từng con từng con thi trùng hình thành một đám mây hồng, nâng hắn lên không trung, những thi trùng khác thì bay tới núi rừng xung quanh, tìm kiếm dấu vết Tần Mục có thể lưu lại.

Đùng, đùng.

Ông lão cụt một tay kia lại giẫm chết hai con thi trùng,Kiều sư thúc nhíu nhíu mày, nhịn xuống lửa giận, bầy thi trùng chậm rãi hạ xuống, nhưng chưa rơi xuống đất, cách mặt đất còn có hai, ba thước, ngừng lại cách ông lão kia khoảng hai trượng.

Kiều sư thúc khom người chào, nói: "Vị trưởng lão này, đây là thi trùng ta nuôi, ngươi giẫm chết một lần ngược lại cũng thôi, vì sao liền giẫm hai lần?"

Ông lão cụt một tay kia dừng bước, nói: "Ta còn tưởng rằng là côn trùng vô chủ, bay loạn khắp nơi. Hóa ra là ngươi nuôi, đắc tội, đắc tội."

Kiều sư thúc cười nói: "Người không biết không có tội. Lần sau trưởng lão cẩn thận một chút là được... "

Đùng.

Ông lão cụt một tay kia nhấc chân, lại giẫm chết một con côn trùng, Sắc mặt Kiều sư thúc lập tức thay đổi. Ông lão cụt một tay kia vội vã lùi về sau, nói: "Ta không phải cố ý... "

Đùng.

Lại có vài con thi trung không biết tại sao lại bay đến dưới chân của ông lão, bị giẫm thành một đoàn chất lỏng màu hồng.

Kiều sư thúc cười gằn, trong rừng cây từng bộ từng bộ phi cương đi ra, bao vây ông lão cụt một tay kia, khuôn mặt Kiều sư thúc âm trầm: "Trưởng lão, ngươi trêu chọc ta phải không? Cố ý giẫm chết thi trùng ta luyện, chẳng lẽ là muốn bắt nạt Thi Tiên giáo ta hay sao?"

Ông lão cụt một tay vội vàng nói: "Hóa ra là cao thủ của Thi Tiên giáo. Ngươi đừng hiểu lầm, những con côn trùng này của ngươi tự mình chui vào dưới chân của ta, không trách được ta."

Kiều sư thúc không biết sâu cạn của lão, có chút kiêng kỵ, sắc mặt hoà hoãn lại, gắng gượng nói: "Nếu không phải cố ý, vậy thì thôi."

Hắn đang muốn rời đi, lại nghe được một tiếng bộp, Kiều sư thúc giận tím mặt, càng lúc càng tức, hơi suy nghĩ, từng con từng con phi cương lao thẳng về phía ông lão kia!

Phi cương của hắn không giống với Hạ Ẩn, tuy Hạ Ẩn là đệ tử nhập thất của Thi Tiên giáo, lại tu luyện tới cảnh giới Lục Hợp, tu thành thần thông, nhưng hắn lại là nhân vật cấp bậc sư thúc của Thi Tiên giáo, Thất Tinh cảnh giới, phi cương đã sớm được hắn luyện thành Đồng Giáp thi, mình đồng da sắt, uy lực kinh người!

Hơn nữa, hắn luyện rất nhiều thi, nhiều Đồng Giáp thi đồng thời vồ giết ông lão cụt một tay kia như vậy, tất nhiên là dễ dàng!

Những phi cương còn chưa nhào tới trước người ông lão kia thì đột nhiên một tiếng Phật hiệu to rõ truyền đến, Phật quang mãnh liệt, Kiều sư thúc sởn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy một vị Phật đà đứng ở trước mặt, không khỏi sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, kêu lên: "Tha mạng!"

Mà từng con từng con phi cương kia bị Phật quang soi sáng, thẳng tắp ngã xuống, toàn bộ mất đi liên hệ với hắn, chỉ trong nháy mắt đã bị ông lão cụt một tay này độ hóa, không thể tiếp tục làm hại thế gian.

"Đứng lên đi."

Ông lão cụt một tay kia liếc hắn một cái, nhấc chân đi xa: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta không giết ngươi, hi vọng ngươi cũng có thể tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."

Kiều sư thúc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Vẫn là ta nắm bắt thời cơ nhanh, bất kỳ bản lĩnh gì nếu luyện tốt thì đều có thể cứu mạng, chẳng hạn như đánh không lại liền quỳ."

Hắn bò lên, lấy lại bình tĩnh, gương mặt đau nhức: "Những phi cương này tiêu tốn của ta vô số tâm huyết, nhiều năm mới luyện thành, không nghĩ tới tất cả đều phá huỷ! Cái người cụt một tay này lai lịch ra sao? Quả thực lợi hại, không hề động thủ, vẻn vẹn chỉ chiếu một chút ánh sáng liền phá huỷ bảo bối của ta rồi... Tuy nhiên chờ ta bắt được tên tiểu tử kia, đoạt được bội kiếm của quan nhất phẩm thì hết thảy đều đáng giá!"

Tần Mục chính đang nhanh chóng cấp tốc chạy giữa núi rừng, đột nhiên dừng bước, cúi người hạ xuống, từ trên mặt đất rút lên một cây cỏ non mọc ra ba cánh hoa màu tím, Hồ Linh Nhi buồn bực, nói: "Mục công tử, đây là hoa gì?"

"Đây là Thổ Nguyên thảo, có một loại mùi hương mà người và thú không cách nào ngửi được."

Tần Mục cẩn thận từng li từng tí một gỡ xuống cánh hoa nhỏ màu tím, chỉ lấy cánh hoa, giữ lại lá và rễ cây. Hắn lại đi khắp bốn phía trong rừng, tìm mấy vị thuốc khác, đều là dược liệu thường thấy trong núi rừng, nói: "Tuy vậy mùi hương của Thổ Nguyên thảo lại là hương thơm nức mũi đối với côn trùng, hơn nữa loại cỏ này lại có độc, không độc với người nhưng lại là kịch độc với côn trùng, vì lẽ đó cũng được gọi là Bách Trùng địch (kẻ thù của côn trùng). Mấy loại dược liệu ta hái không có tác dụng gì, chỉ là tăng hương vị và độc tính của Thổ Nguyên thảo lên hơn gấp trăm lần."

Hắn nhanh chân chạy về phía trước, vừa đi vừa bắn ra nguyên khí, dùng nguyên khí quăng mấy vị thuốc này lên, lấy nguyên khí làm lò, luyện thuốc giữa trời.

Một tay khác của hắn bắn ra ngọn lửa, sấy, sao dược tính, đồng thời dựa vào Huyền Vũ nguyên khí làm mát dược liệu, không để bị quá lửa.

Còn chưa qua khỏi ngọn núi trong thung lũng này mà Tần Mục đã tinh luyện ra dược tính của mấy vị dược liệu này, loại bỏ cặn thuốc, hai tay chộp chộp vào không trung, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn lập tức thêm ra vài giọt chất lỏng như là dầu hạt cải vậy.

Tần Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy khe núi trong thung lũng cách đó không xa có một con suối, lúc này đi tới rửa tay một cái, sau đó phát lực lao nhanh.

Qua không lâu, trên không trung có một đám mây hồng che ngợp bầu trời bay tới, chính là thi trùng màu hồng của vị Kiều sư thúc kia.

Những thi trùng này lần theo tung tích của Tần Mục, sắp đuổi kịp Tần Mục, đột nhiên bầy thi trùng không bị khống chế dồn dập tuôn xuống phía dưới, nhào vào dòng suối bên trong khe núi.

Kiều sư thúc đang khống chế đàn thi trùng ở phía sau thất kinh trong lòng, vội vàng nhanh chóng lao tới, đợi đến được khe núi thì trong lòng không khỏi lạnh ngắt, chỉ thấy đầy khắp núi đồi đâu đâu cũng có thi trùng màu hồng, thi trùng chính mình nhọc nhằn khổ sở nuôi dưỡng đã bị chết không còn một mống!

Có thể một mạch độc chết toàn bộ thi trùng của hắn, bản lãnh này làm người không rét mà run!

"Hơn nữa, quan trọng nhất chính là... "

Tần Mục đã đi xa cười nói với tiểu hồ ly đang ở trong bọc quần áo sau lưng: "Thi trùng, cũng là một loại độc, hơn nữa là đại độc, đặc biệt là thi trùng màu hồng càng là kịch độc! Độc dược ta vừa luyện khi nãy không có tác dụng gì với người, thế nhưng nếu như bị thi trùng màu hồng ăn vào thì sẽ kết hợp cùng độc tính của thi trùng màu hồng này, biến thành kịch độc kinh khủng hơn, loại độc chất này chỉ cần chạm vào thì lập tức máu thịt liền mục nát, thân thể tê liệt, không động đậy gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình thối rữa!"

Hồ Linh Nhi sợ hết hồn, thất thanh nói: "Công tử, cường giả Thi Tiên giáo cũng có thể bị độc chết sao? Ta thấy tu vi của hắn rất cao đấy!"

Tần Mục nhàn nhạt nói: "Vậy thì phải xem hắn có chạm vào những thi trùng kia không."

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói: "Loại kịch độc này sẽ tự giải, ánh mặt trời chiếu xuống, độc tính sẽ phân giải, càng lúc càng yếu. Mặt trời gay gắt chiếu xuống nửa canh giờ, độc tính sẽ không còn. Thế nhưng trong nửa canh giờ này, ai đụng người đó chết!"

Bên trong khe núi, thân thể Kiều sư thúc run rẩy, đột nhiên cười lạnh nói: "Cũng may ta còn có càng nhiều thi trùng, đặc biệt là mẫu trùng vẫn còn... "

Nhưng vào lúc này, thi trùng trên người hắn điên cuồng bò ra, bay về con suối chứa độc tính phía khe núi, ngay cả con mẫu trùng kia cũng bay ra. Kiều sư thúc kinh ngạc thốt lên, vội vàng chộp vào mẫu trùng, tuy nhiên tốc độ bay của mẫu trùng cực nhanh, đã tới bên suối, uống nước suối.

Kiều sư thúc từ phía sau nắm lấy mẫu trùng, vừa muốn thở ra một hơi, đột nhiên thân thể cứng ngắc, da dẻ trên bàn tay nhanh chóng thối rữa, loại thối rữa này đang lan tràn về cánh tay của hắn, bắp thịt của hắn chợt bắt đầu từ trên cánh tay bóc ra, rơi trên mặt đất, nhanh chóng hóa thành nước mủ.

Hắn có thể nhìn thấy cánh tay của mình đang thối rữa, thế nhưng lại không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì.

Hắn muốn chặt đứt cánh tay này, thế nhưng thân thể của hắn phảng phất tách rời khỏi ý thức, không thể khống chế, Kiều sư thúc cắn chặt hàm răng, cố gắng giơ một cánh tay khác lên, đột nhiên thân thể của hắn mất ổn định, ngã sấp xuống đất, mặt dán vào trên đất, dưới mặt là mười mấy thi thể của thi trùng.

"Dược sư gia gia nói với ta, đánh không lại liền hạ độc. Dược sư gia gia nói thật đúng." Xa xa, đứa trẻ chăn bò của Tàn Lão thôn cảm khái nói.
Bình Luận (0)
Comment