Tần Mục lặng lẽ thôi động nghịch hướng triệu hoán trận pháp, cảm ứng toà tế đàn lưu ở ngoài Tổ Đình kia, mà vào lúc này, Cổ Hiểu trong mỏ quặng mình đầy thương tích, đã bị Đại Hồng cùng Hư Không Mẫu Thú công kích đến tràn ngập nguy hiểm, tiếng cười Đại Hồng từ nơi đó truyền đến.
- Thái Sơ, ngươi rốt cục bại, ngươi chết ở chỗ này, chân thân ngươi bên ngoài căn bản sẽ không biết hết thảy phát sinh nơi này! Mà ta sẽ từ từ từng bước xâm chiếm, thôn phệ quyền lực ngươi đang nắm giữ!
Hắn giống như mèo con bắt được chuột yêu thích, cũng không có nóng lòng giết chết Cổ Hiểu, mà một chút xíu đùa bỡn, để thương thế Cổ Hiểu càng ngày càng nặng, lại không cách nào đào thoát.
- Ta sẽ dần dần xâm chiếm Thiên Đình ngươi, chia cắt thực lực của ngươi, sẽ từng điểm từng điểm hủy diệt thời đại ngươi thành lập, để cho ngươi tuyệt vọng, để cho ngươi tìm không thấy địch nhân chân chính, để cho ngươi cuối cùng chết trong vô tận đau đớn Rốt cục, Cổ Hiểu quỳ xuống đất, quỳ gối trước Cung Vân kim quan, lại không sức đánh một trận.
Đại Hồng đứng trước mặt của hắn, trong ánh mắt lóe ra tia sáng yêu dị, mũi thương đỡ cằm Cổ Hiểu lên, cười hắc hắc nói:
- Ta sẽ cướp đoạt thần thức của ngươi, đạt được đại đạo trong bộ thân thể này của ngươi, ta sẽ giải ngươi hết thảy, mà chân thân ngươi lại vĩnh viễn cũng không biết ta tiềm phục bên cạnh ngươi.
Cổ Hiểu gian nan ngẩng đầu, nhếch miệng mà cười, trên hàm răng dính đầy huyết sắc đỏ tươi:
- Thái Đế, ngươi biết linh hồn Cung Vân ở đâu sao?
Con ngươi Đại Hồng đột nhiên co lại.
- Ta mang theo chứ đâu.
Cổ Hiểu cười rất thoải mái:
- Ta một mực mang theo linh hồn của nàng. Ta mặc dù giết nàng, nhưng cũng từng yêu nàng, cho nên ta đem linh hồn của nàng nhốt lại, ngươi có muốn gặp lại nàng một lần hay không?
Thương Đại Hồng trong tay run rẩy, thanh âm khàn khàn nói:
- Đem linh hồn của nàng phóng xuất!
Cổ Hiểu gian nan giơ tay lên, gỡ xuống một miếng ngọc bội từ trên cổ, hắn muốn dùng lực bóp nát, lại không cách nào bóp nát. Thương thế của hắn quá nặng, đã dầu hết đèn tắt.
Đại Hồng đoạt lấy, mở ngọc bội ra, linh hồn một nữ tử từ trong ngọc bội bay lên, phiêu phiêu đãng đãng, hướng trong kim quan bay đi. Đại Hồng si mê nhìn xem linh hồn nữ tử này, đó chính là ái thê của hắn, Cung Vân Thần Vương của hắn.
- Nữ Tân..
Hắn đi vào kim trước quan, trong kim quan, người yêu để hắn hồn khiên mộng nhiễu kia chậm rãi mở mắt ra. Thân thể Đại Hồng run rẩy, trên mặt mang dáng tươi cười, xòe bàn tay ra hướng về nữ tử trong quan tài, nữ tử trong quan tài giơ tay lên, bàn tay hai người nắm lại với nhau.
Đại Hồng kéo thân nàng lên, cùng nữ Thần Vương khởi tử hoàn sinh này ôm nhau, hai hàng nước mắt ngăn không được từ trong hốc mắt chảy ra:
- Nữ Tân, ái thê của ta, những năm nay ta một mực tưởng niệm nàng, vẫn muốn một lần nữa nhìn thấy nàng, ta có vô số nói muốn nói với nàng..
Hắn nói xong, Cổ Hiểu lộ ra một nụ cười chế nhạo, chậm rãi nâng lên đế kiếm trong tay, đem chuôi kiếm chỉ hướng lưng Đại Hồng. Một cánh tay ngọc nhỏ dài cầm chuôi kiếm đế kiếm, phốc một tiếng, đế kiếm đâm vào hậu tâm Đại Hồng. Nữ tử trong ngực Đại Hồng buông lỏng ra hắn, Đại Hồng trùng điệp ngồi quỳ
chân tại trước kim quan. Hư Không Mẫu Thú tức giận gào thét, mở ra miệng to như chậu máu muốn đem vị nữ Thần Vương khởi tử hoàn sinh kia thôn phệ.
- Súc sinh!-
Đại Hồng giận tím mặt, trong miệng máu tươi không ngừng phun ra, nổi giận quát con Hư Không Mẫu Thú kia, nghiêm nghị nói:
- Lăn…
Hư Không Mẫu Thú phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thả người nhảy lên nhảy vào hư không, quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó biến mất.
Trong miệng Đại Hồng, máu tươi cuồn cuộn lộ ra, ngẩng đầu nhìn ái thê của mình, trên mặt vẫn như cũ
treo dáng tươi cười:
- Nữ Tân, ta phản bội tất cả mọi người, phản bội chủng tộc của mình, cũng sẽ không phản bội ngươi, cũng sẽ không thay lòng đổi dạ đối với ngươi.
Nữ tử trong quan tài mặt không biểu tình, từ từ bay lên, từ đỉnh đầu hắn vượt qua, đi vào sau lưng của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt chuôi đế kiếm, trùng điệp cắm xuống. Ngực Đại Hồng toát ra một đoạn mũi kiếm, đế kiếm tích chứa đạo uy đang tàn phá hư cơ năng nhục thể của hắn, áp chế thần thức hắn.
- Ta vẫn như cũ yêu ngươi, đời này không đổi..
Hắn cười nói. Đầu Cung Vân Thần Vương nằm nhoài bên tai của hắn, mái tóc thật dài từ trên cổ của nàng rủ xuống tới trước ngực của hắn, trong thanh âm tràn đầy vô tận hận ý.
- Ta cũng đã không yêu Thái Đế, từ khi ngươi hủy diệt chủng tộc của ta, ta liền không còn yêu.
Thanh âm của nàng giống như đao cạo xương, bàn tay của nàng tại nhẹ nhàng xoay tròn lấy chuôi kiếm, từng điểm từng điểm xoắn nát trái tim Đại Hồng:
- Ta đối với ngươi chỉ có hận, chỉ có hận vô cùng vô tận, ta có thể cùng Thái Sơ cẩu thả, mượn lực lượng hắn tới giết ngươi. Lặng lẽ nói cho ngươi, ta té chết con của chúng ta, ta còn cùng Thái Sơ sinh một đứa bé!
Nụ cười trên mặt Đại Hồng không giảm.
- Chỉ cần ngươi còn sống.. -
Phốc.
Cung Vân Thần Vương dùng sức đánh ra đế kiếm, Cổ Hiểu lung la lung lay đứng dậy, cười khẩy nói:
- Đạo hữu, ngươi vẫn như cũ không thắng được ta.
Cung Vân Thần Vương không có quay người nhìn hắn, rút kiếm hướng thường thường gọt đi, kiếm quang chợt lóe lên từ trên cổ Cổ Hiểu. Đầu Cổ Hiểu từ trên cổ trượt xuống, thi thể ngã xuống, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, lộ ra vẻ không thể tin được.
Cung Vân Thần Vương thay đổi chuôi kiếm, trùng điệp ném tới, phốc một tiếng cắm ở hậu tâm trên nhục thân không đầu của Cổ Hiểu, xuyên qua nhục thể của hắn, đem hắn đính trên mặt đất khoáng mạch.
- Ta vô cùng tàn nhẫn nhất khi biết người khác phản bội ta.
- Nàng giơ chân lên, đạp vỡ đầu lâu Cổ Hiểu, thản nhiên nói. Đại Hồng vẫn chưa có tắt thở, ngã trên mặt đất nhìn xem thi thể không đầu của Cổ Hiểu, cười hắc hắc nói:
- Giết rất tốt, giết rất tốt! Nữ Tân, nàng nhanh đi, đi ngoài khoáng mạch, nơi đó có tên tiểu tử gọi Mục Thanh có thể mang nàng rời khỏi nơi này! Ta đang quấy rầy thần thức của hắn, sắp ép không được hắn, đây là cơ hội duy nhất..
Cung Vân Thần Vương lại bắt cổ hắn, đem hắn cầm lên, cất bước hướng ngoài khoáng mạch.
- Ta sẽ không cứ như vậy để cho ngươi chết mất, ta còn muốn mượn thân thể tá sinh này của ngươi tới tìm chân thân của ngươi, một ngày tìm không được chân thân ngươi, ta liền tuyệt sẽ không để cho ngươi chết.
Tứ chi Đại Hồng vô lực tiu nghỉu xuống, ánh mắt lại một mực nhìn lấy khuôn mặt của nàng, si ngốc nhìn xem nàng, trong mắt tràn đầy thỏa mãn:
- Chỉ cần ngươi có thể sống sót..
- Ta muốn tra tấn ngươi, cầm tù ngươi, dùng vô số thủ đoạn để cho ngươi thống khổ.
Cung Vân Thần Vương lạnh lùng nói:
- Ta muốn để ngươi nếm thống khổ sát hại tộc nhân ta, gấp trăm lần hoàn lại ngươi, muốn để ngươi nếm đến tra tấn ngươi không cách nào tưởng tượng!
Đại Hồng hữu khí vô lực cười nói:
- Chỉ cần có ngươi ở bên người..
- Im miệng!