Mục Thần Ký

Chương 1189

Tần Mục lại hóa thành khuôn mặt của Mục Thanh, hành tẩu trên Thiên Hà, bước chân càng lúc càng nhanh.

Long Hán thời đại đang ở thời điểm tráng lệ nhất, bắt đầu đi lên con đường xuống dốc.

Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới Nguyên giới có rất nhiều thần quốc, các Bán Thần cường đại đẩy ngã các pho tượng Cổ Thần. Những pho tượng to lớn đó là biểu tượng quyền thế cùng lực lượng của Cổ

Thần, cao lớn, nguy nga, có trực tiếp là đem trọn tòa thần sơn điêu khắc thành, có là thu thập thần kim thần thiết, vô cùng xa xỉ.

Mới năm trước, thường thường đều là lê dân vạn tộc đến đây tế tự cúng bái, dâng lên châu báu cùng nhi nữ, tế tự Cổ Thần cao cao tại thượng nắm trong tay quyền lực, khẩn cầu mưa thuận gió hoà, khẩn cầu thượng thiên không hàng tai kiếp.

Lần này Cổ Thần đi xa, rời khỏi Thiên Đình, quyền lực Thiên Đình trống rỗng, Bán Thần thừa cơ quật khởi, đánh cắp quyền lực, Cổ Thần liền trở thành cựu thần, tượng thần của bọn họ tự nhiên sẽ bị đạp đổ, tế đàn của bọn họ cũng phải bị đánh vỡ. Nhưng mà Tần Mục còn thấy, sau khi các Bán Thần cường đại bài trừ pho tượng cùng tế đàn Cổ Thần, nô dịch lấy lê dân vạn tộc vất vả lao động, lại đang tại chỗ dựng lên tế đàn mới. Trên tế đàn mới, tượng thần của các Bán Thần cường đại bị dựng lên.

Tần Mục trong bất tri bất giác đi xuống Thiên Hà, cách thế gian càng ngày càng gần, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là tình hình bài trừ cựu thần dựng nên tân thần, lê dân vạn tộc vẫn bị nô dịch, vẫn sống không bằng chết.

Những thần chỉ mới phát nắm giữ lấy quyền lực kia cao hứng bừng bừng, chúc mừng lấy thắng lợi của mình cùng thượng vị, hưởng dụng lê dân bách tính dâng lên mỹ nhân cùng món ngon, bên người là các loại tài bảo chồng chất như núi. Bọn họ đang uống trong tửu trì nhục lâm, cất tiếng cười to, rất vui.

Mà tại dưới chân của bọn người vĩ ngạn bò lổm ngổm tính ra hàng trăm, lấy ngàn mà, đến hàng vạn mà tính phàm phu tục tử, nơm nớp lo sợ, dập đầu như giã tỏi.

- A, đây là thế gian.

Tần Mục lúc này mới thanh tỉnh lại, mình lúc trước đi trên Thiên Hà, đi quá cao, thấy quá xa, không nhìn thấy chúng sinh Nguyên giới.

“A, đây là thế gian” Hắn vừa mới tỉnh ngộ điểm này, đúng vậy, đây là thế gian, mọi người không chỉ không phá mất thần trong lòng, cũng không có phá mất thần trong miếu, càng không có phá mất tân thần cùng cựu thần cao cao tại thượng. Quyền lực bị thả ra lồ ng giam, rất khó lại bị giam nhập trong lồ ng. Nô tính bị

gọi ra, cái eo cùng đầu gối rất khó lại thẳng. Vì sao rõ ràng đã diệt trừ Thiên Đế, đẩy ngã Cổ Thần thống trị, cuốc sống của mọi người lại không có cải biến, vẫn chết lặng giống như trước như thế?

Vì sao bọn người cựu thần đã rời khỏi thế giới này, nhưng lại đản sinh ra một nhóm tân thần mới?

Đây hết thảy không hẳn là cải biến?

Trận cách mạng Long Hán này, chẳng lẽ không quan hệ cùng với phàm nhân?

- Đúng vậy, trận Long Hán cách mạng này còn xa chưa thành công. Cách đi của n, chỉ là Thiên Đế cùng Cổ Thần, chỉ là cách đi của giai tầng thống trị, thay đổi một nhóm kẻ thống trị mới mà thôi. Long Hán cách mạng, là giả, dối trá.

Hắn có chút mê mang, lẩm bẩm nói:

- Vân Thiên Tôn, ngươi thấy được sao? Ngươi không cần ở quá cao quá xa, quá cao quá xa sẽ không nhìn thấy chúng sinh khó khăn, quá cao quá xa sẽ mất đi động lực để tiến tới, quá cao quá xa sẽ quên bản tâm cùng sơ tâm của của mình.

Hắn đi tại giữa lồ ng lộng thần sơn ở Nguyên giới, nhìn xem các Bán Thần nhiệt liệt chúc mừng, nhìn xem chúng sinh khó khăn y như lúc trước. Từ Long Hán đến Xích Minh, từ Thượng Hoàng đến Khai Hoàng, lại đến Duyên Khang, nhiều đời chí sĩ đầy lòng nhân ái này vì đó phấn đấu, mục tiêu cũng không phải là cá nhân quyền thế cùng địa vị, cũng không phải cá nhân d*c vọng cùng tiền tài, mà là tín niệm đơn thuần nhất, phá thần trong lòng, phá thần trong miếu.

Đêm tối giáng lâm, màn đêm kéo ra, che khuất Nguyên giới. Lòng dạ của hắn khuấy động, hắn khêu đèn dạ hành, trong lòng có dị dạng tình hoài giống như nước Thiên Hà vậy, nổi sóng chập trùng.

Hắn giống như một người đi đường khều đèn lồ ng đi vào Viễn Cổ hắc ám lịch sử, trong bóng đêm tìm kiếm lấy tiền bối tiên hiền lưu lại dấu chân, tìm kiếm lấy bọn người giống như ánh nến tinh thần trong đêm tối vậy. Đó là một loại lạc ấn trong huyết mạch tinh thần của người bình thường, chất phác nhưng lại kích động lòng người, để cho người ta tiếp xúc đến lúc lệ nóng doanh tròng, nhiệt huyết sôi trào.

Tinh thần đơn thuần chất phác của bọn người, thật sâu lạc ấn trên bầu trời hắc ám của lịch sử. Lúc có tương lai. người đi đường dẫn theo đèn lồ ng đi vào hắc ám lịch sử, ánh đèn chiếu sáng hắc ám, tinh thần của bọn người liền giống như chòm sao lóng lánh, khích lệ hậu nhân.

Tần Mục không có dừng bước lại, trong hắc ám truyền đến tiếng rống của Viễn Cổ Thần Ma kéo dài, thần sơn

xa xa giống như từng mãnh thú to lớn phủ phục trong bóng đêm. Trong hắc ám, có Bán Thần thần chỉ

phát hiện, kêu lên tiếng:

- Mục Thiên Tôn ——

Tần Mục ngơ ngác, lúc này mới nghĩ đến mình đang có diện mục của Mục Thanh. Hắn tránh đi những Bán Thần đang có ý đồ săn bắn hắn, biến hóa hình thể, để cho mình nhìn như một tôn Bán Thần. Hắn từ

trong đêm đi hướng bình minh, lại từ ban ngày đi hướng đêm tối, thời gian dần qua tiếp cận đến lãnh địa Nhân tộc.

Sáng sớm hôm đó, hắn đi vào lãnh địa Nhân tộc của Long Hán thời đại, ánh nắng vung vãi xuống tới, chiếu vào trên khuôn mặt phong trần mệt mỏi của hắn. Hắn lộ ra dáng tươi cười, thấy được đám người đang trồng trọt trong đồng ruộng, thấy được thôn trang cách đó không xa, còn có chút thần thông giả

đang dạy bảo hài tử như thế nào mở ra thần tàng trở thành võ giả. Nơi xa, còn có Nhân tộc thành thị, thương đội cần cù đã bắt đầu lên đường, dự định chạy tới các thành thị của Hậu Thiên chủng tộc phụ cận giao dịch hàng hóa. Nơi này một mảnh tường hòa, trong thôn trang dâng lên lượn lờ khói bếp, mọi người an cư lạc nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment