Tần Mục cười nói:
- Đầu của ta rất đáng tiền, trong Thập Thiên Tôn ít nhất có bảy vị muốn đầu của ta. Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, hiền chất, ngươi có khả năng vạn kiếp bất phục, cũng có khả năng lên như diều gặp gió, ngươi không muốn thử nhìn một chút sao?
Kinh Bách Xuyên nhíu nhíu mày, ha ha cười nói:
- Thiên Tôn không cần dụ hoặc tiểu chất, định lực của tiểu chất rất kém cỏi.
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên cao giọng ngâm nói:
- Tử Hán hồi thiên đấu bính hoành, tiêu tiêu luy mã khốn thuyên chinh!
Dư Sơ Độ bị vây ở trong kỳ trận nghe vậy đột nhiên linh quang lóe lên, chiêu pháp thần thông bỗng nhiên biến hóa, tử khí di không, sông ngân dài treo, hắn lấy Thiên Đấu làm chuôi, thần thông uy năng tăng vọt!
Sáu vị đệ tử Bạch Đế kia nguyên bản khốn trụ hắn, mà giờ khắc này sáu mặt Bích Huyết Tú Kỳ vận chuyển đột nhiên trì trệ, một đạo Thiên Đấu hội tụ Thiên Hà đem mặt cờ của sáu lá cờ lớn quấn lấy!
Thần thông của bọn người lập tức rối loạn, bị Dư Sơ Độ lấy Tử Hán xoay chuyển trời đất phá vỡ!
Khóe mắt Kinh Bách Xuyên nhảy lên, ánh mắt rơi trên người Tần Mục.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nhất xuyên tinh đấu lạn vô sổ, trường thiên nhất nguyệt trụy lâm sao!
Dư Sơ Độ phúc chí tâm linh, thôi động Thiên Đấu Đạo Công, hai tay tách ra, một đạo lạch trời hiện lên, tinh đấu xán lạn, từ trong lạch trời nhảy ra, đem một vị đệ tử Bạch Đế - đại cao thủ Ngọc Kinh cảnh giới sinh sinh cắt ra!
Nguyên Thần vị cao thủ kia bỏ chạy, nhưng mà ánh trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lại, một vòng Minh Nguyệt từ không trung rớt xuống đem Nguyên Thần hắn nện đến vỡ nát!
Dư Sơ Độ phá trận mà ra, không đợi Tần Mục chỉ điểm, chiêu pháp bỗng nhiên biến hóa, Thiên Hà quay quanh chung quanh, tinh đấu sáng chói, trấn áp thiết huyết đại kỳ. Hắn hiển nhiên là người dũng mãnh thiện chiến, mà đầu lại rất linh quang, đắc thế không tha người, sau khi Thiên Hà quay quanh trấn áp một mặt thiết huyết đại kỳ, đem một vị Thần Ma Ngọc Kinh cảnh giới khác khóa lại, một chưởng phủ xuống, vô số tinh đấu xông vào trong cơ thể người kia, từ xong lưng xuyên ra!
Thân thể vị Thần Ma kia đại chấn, những tinh đấu kia cơ hồ đem một thân khí huyết của hắn toàn bộ
mang ra, Nguyên Thần cũng bị đánh thành cái sàng nát, chết oan chết uổng!
Dư Sơ Độ một kích thành công, lập tức tránh đi bốn người khác vây công, thân thể của hắn biến hóa, hóa thành hình thái một tôn Cổ Thần Trấn Tinh Quân, công kích Nguyên Thần một người khác. Vị Thần Ma này ngơ ngơ ngác ngác, Nguyên Thần bị lôi ra bên ngoài cơ thể, may mắn ba người khác vội vàng tới cứu, lúc này mới miễn cưỡng thoát chết. Kinh Bách Xuyên cũng không ngồi yên được nữa đột nhiên bạo khởi, cất bước ra, thân hình của hắn nhanh chóng biến mất!
Sau một khắc, hắn xuất hiện tại trước người Dư Sơ Độ!
Dư Sơ Độ giật nảy cả mình, thôi động Thiên Đấu Đạo Công liền hướng Kinh Bách Xuyên công tới!
Kinh Bách Xuyên lật một tay lên, lôi đình trên bầu trời đan xen, mơ hồ hiện ra một mặt bảo ấn, đó là chưởng ấn của hắn, khống chế thiên địa càn khôn, có thể thấy rõ ràng long phù phượng lục dưới chưởng ấn!
Thậm chí ngay cả Thiên Công Thiên Đạo, Thổ Bá U Đô đại đạo, Địa Mẫu Nguyên Từ đại đạo, toàn bộ lạc ấn tại trong chỉ tay của hắn!
Hắn giống như nắm trong tay hết thảy Tiên Thiên Đại Đạo hùng chủ thế gian, một ấn phá tan Thiên Đấu Đạo Công, phá vỡ Thiên Hà, nát Thiên Đấu, bảo ấn to lớn ầm vang rơi xuống, miệng Dư Sơ Độ thổ huyết, xương cốt đứt gãy, rơi xuống bụi bặm!
- Oanh!
Phế tích Vân La cung chấn động không thôi, toà Thiên Cung này cao cao tại thượng, phiêu phù ở phía trên Tam Trụ Thiên cùng Cửu Châu, mà giờ khắc này lại bị một ấn của Kinh Bách Xuyên nện đến rơi xuống mấy trăm dặm!
Hắn là đệ tử Hạo Thiên Tôn, thần thông một ấn này để cho người ta hai mắt tỏa sáng, cho dù là Tần Mục cũng không nhịn được tán thưởng không thôi. Dư Sơ Độ đứng lên, thân thể lung la lung lay, hai tay giao thoa để ở trước ngực, làm ra tư thái phòng ngự, lại đột nhiên oa một tiếng thổ huyết, phù phù một tiếng ngã xuống, xương gãy đâm rách da thịt đùi phải, đốt xương xông ra ngoài. Dư Sơ Độ kêu rên, nhưng không có kêu thành tiếng.
Kinh Bách Xuyên thản nhiên nói:
- Mục Thiên Tôn, bản lãnh của ta, có thể lăn lộn ra một chức Thiên Tôn chơi chơi tại Long Hán thời đại không?
Thanh âm Tần Mục từ sau lưng hắn truyền đến, nói:
- Lúc trước ta không dám khẳng định, nhưng ngươi vừa ra tay, ta liền biết không thể nào. Một chiêu thần thông ngươi vừa rồi đó là do Hạo Thiên Tôn Truyền thụ cho ngươi, không có vật liệu của mình, võ lực ngươi tuy cao nhưng ở Long Hán làm Kim Ngô lang tướng đều có chút miễn cưỡng, muốn trở thành Thiên Tôn còn kém xa.
Kinh Bách Xuyên ồ một tiếng, chậm rãi giơ bàn tay lên, mỉm cười nói:
- Như vậy Mục Thiên Tôn có bản sự dạng gì mới có thể tại Long Hán năm đầu lăn lộn đến tên Thiên Tôn vậy?
Bàn tay của hắn nâng lên đến một nửa liền đột nhiên ngừng, hắn cảm giác đến sau lưng truyền đến sát ý.
Tần Mục sát ý đem hắn gắt gao khóa chặt, để một thân cơ bắp của hắn kéo căng, tựa hồ chỉ cần hắn khẽ
động, liền có khả năng sẽ bị Tần Mục chém giết!
- Muốn trở thành Thiên Tôn, chỉ cần thoát khỏi cảnh giới trói buộc.
Thanh âm Tần Mục truyền đến, không nhanh không chậm nói:
- Lăng Thiên Tôn hóa thành vật chất không đổi, biến thành mê vụ trên Dũng Giang, nàng chở ta trở lại Long Hán năm đầu. Khi đó công pháp của ta chưa thành, chỉ là Thiên Nhân cảnh giới, khoảng cách Thần Kiều còn có hai cái cảnh giới, nhưng ở khi đó trong thần thông giả, ta không có địch thủ. Thậm chí, Nguyên Mẫu phu nhân chiếu ảnh cũng không tiếp nổi thần thông của ta.
Trong vỏ kiếm bên hông hắn truyền đến tiếng kiếm reo đinh đinh, thản nhiên nói:
- Muốn về đến quá khứ trở thành Thiên Tôn, có thể, ngươi cần có được chiến lực không nhìn cảnh giới. Ta hiện tại là Chân Thần cảnh giới, hiền chất, ngươi là cảnh giới gì?