Hỏa Thiên Tôn giết Nam Đế, luyện hóa một thân đạo hạnh của Nam Đế, chiếm làm của riêng, pháp lực của hắn hùng hồn không gì sánh được, ở trong Thập Thiên Tôn cho dù không thể đứng hàng thứ nhất, vậy cũng đứng trước ba.
Hắn trên con đường này tạo nghệ Hỏa hệ thần thông đã không người nào có thể vượt qua nó, mà lại ít nhất cũng dung hợp mười tám loại Đế Tọa công pháp, thực lực hắn ở trong Thập Thiên Tôn cũng là đứng hàng thượng du. Nhưng mà nhược điểm của hắn quá lớn!
Có thể tuỳ tiện đẩy hắn vào chỗ chết, chính là Thổ Bá chi nữ - Hư Thiên Tôn!
- Hỏa Thiên Tôn hẳn phải biết cái nhược điểm này của hắn, cho nên hắn cùng Hư Thiên Tôn đi rất gần.
Hắn cũng không phải tính tình nóng nảy giống như người khác đã đoán, ngược lại rất có tâm kế.
Tần Mục thầm nghĩ:
- Ngoại trừ Hư Thiên Tôn ra, còn có U Thiên Tôn, hắn cùng U Thiên Tôn giống như chơi cứng. Chẳng lẽ
chính bởi vì duyên cớ này?
- Kỳ thật, Âm Thiên Tử cũng có thể uy hiếp được hắn, nhược điểm của hắn, quá lớn, thời điểm ẩn tàng cho dù tốt, cũng sẽ lưu lại dấu vết để lại..
Hỏa Thiên Tôn công tội, chỉ có chờ địch nhân xâm lấn Nam Thiên, để Nam Thiên rơi vào trong tai loạn, không có chút nào sức chống cự, lúc dân chúng bị tàn sát, tội lỗi của hắn mới có thể xuất hiện ra. Khi đó, hắn mới là tội nhân liên lụy Nhân tộc. Lý niệm cùng kiên trì của hắn mới có thể sụp đổ tan rã, hắn mới có thể ý thức được sai lầm của mình. Trước đó, hắn thủy chung là kẻ che chở một phương bách tính kia, cho dù có các loại giáo điều cổ quái, nhưng dù sao che chở đám người một phương. Hắn công tội, trước mắt Nam Thiên đám người nhìn không ra, thậm chí nếu như đám người Duyên Khang đi vào Nam Thiên, nói không chừng cũng sẽ có người cảm thấy Nam Thiên mới là nhân gian tịnh thổ. Nếu như Tần Mục cưỡng ép nói hắn tội nghiệt ngập trời, sẽ chỉ chọc giận đám người Nam Thiên, người người kêu đánh, sẽ không có ai hiểu cho. Đánh giá một người công tội thị phi, là cần thời gian dài dằng dặc, chờ bụi bặm lịch sử kết thúc mới biết được sai ở nơi nào.
Tần Mục ổn định lại tâm thần, tìm kiếm một cái sơn thanh thủy tú chi địa ở Nam Thiên, quan tưởng ra mấy gian phòng ốc, tìm hiểu kỹ càng bản chép tay của Lăng Thiên Tôn. Những ngày này, thời điểm hắn lĩnh hội sẽ có rất nhiều cảm ngộ, chỉ là vẫn không được hệ thống. Long Kỳ Lân cùng Yên nhi khó có cơ
hội được an cư, vui chơi chạy tán loạn khắp nơi, không người ai rầy Tần Mục thanh tịnh, hắn lấy ra bồn hoa đặt lên bàn, mình thì đi vào trong bồn hoa, đi vào phòng trong bồn hoa. Trên bàn trà vẫn ấm áp như
cũ, Tần Mục nâng chung trà lên, trà này hẳn là do Ngụy Tùy Phong lưu lại, hắn hít hà, thanh hương thấm bụng. Tần Mục vừa uống trà, một bên tìm đọc.
Trong bản chép tay Lăng Thiên Tôn càng nhiều hơn chính là Tạo Hóa Chi Đạo, bất quá phần Toán học cuối cùng cực kỳ tối nghĩa khó hiểu. Tần Mục cũng là đại gia Tạo Hóa Chi Đạo, đọc qua bản chép tay của Lăng Thiên Tôn cũng là vạn phần cố hết sức, có đôi khi cần dùng đến Tính Toán Thần Binh đến điên cuồng diễn toán một phen, mới có thể hiểu ý tứ trong câu chữ.
- Khó trách Thiên Đình đạt được bản chép tay của Lăng Thiên Tôn bốn mươi ngàn năm, từ đầu đến cuối không thể đem nội dung trong bản chép tay phá giải. Dù cầm bản chép tay này tới cho Đạo Tổ nhìn, Đạo Tổ cũng chưa chắc có thể hiểu rõ.
Tần Mục không khỏi tán thưởng, trong bản chép tay Lăng Thiên Tôn liên lụy đến tri thức cực lớn, một bộ
phận rất lớn đã thoát ly phạm trù thuật số, thuật số không cách nào giải đáp. Mà đọc được hết nội dung bản chép tay của nàng mới rõ, nàng lĩnh ngộ thoát ly Tạo Hóa Chi Đạo, đạt tới một cảnh giới khác, vô sinh lão tử, không tật bệnh tai thống. Nàng lĩnh hội hết thảy biến hóa đều là vật chất đang biến hóa, người sinh lão bệnh tử là vật chất cải biến mà mang tới biến hóa, người trở thành thần chỉ, cũng đồng dạng là vật chất đang thay đổi. Tần Mục thậm chí cảm thấy, cơ hồ tất cả Cổ Thần đều là do vật chất cấu thành, chỉ
cần tồn tại vật chất, thần thông của Lăng Thiên Tôn liền có thể khắc chế bọn họ. Chỉ bất quá, trong bản chép tay Lăng Thiên Tôn cũng không có ghi chép cùng luận chứng liên quan tới uy lực môn thần thông này, nàng càng giống như là nghiên cứu học vấn, không cầu thần thông có uy lực lớn bao nhiêu. Nhưng mà Tần Mục từ thần thông của nàng trông thấy được khả năng rất đáng sợ!
- Có lẽ, Hậu Thiên Đại Đạo đệ nhất thần thông, không phải Khai Hoàng Kiếm Đạo, mà là thần thông không đổi của Lăng Thiên Tôn. Lý niệm của nàng hoàn toàn có thể hóa thành thần thông đáng sợ nhất thế gian!
Tần Mục đột nhiên rùng mình một cái, thần thông của Lăng Thiên Tôn có khả năng không đối phó được Thiên Công, Thổ Bá, Đế Hậu Nguyên Mẫu cùng Thiên Âm nương nương tồn tại đạo sinh dạng này, nhưng đối phó với Thiên Đế, Thái Đế, lại là rất đơn giản. Nàng thậm chí có thể đem Thiên Đế đưa về trong trứng!
Lăng Thiên Tôn đối với chiến đấu cũng không am hiểu, mà Tần Mục lại là từ trong từng tràng chiến đấu sát phạt sờ soạng lần mò ra tới, chỉ cần vỏ trứng Thiên Đế Thái Sơ vẫn còn, Lăng Thiên Tôn tuyệt đối có thể lợi dụng vật chất không đổi đem Thiên Đế Thái Sơ nhét về trong trứng, để hắn không cách nào xuất sinh!
Về phần Đại La Vô Thượng Thần Thức của Thái Đế, tức thì bị áp chế đến sít sao, không có chút khả năng xoay người nào!
Rốt cục, Tần Mục đem tất cả bản chép tay xem hết, không tự chủ ngáp một cái, nằm nhoài trên thư án, ngủ thật say. Tiếng ngáy của hắn dần dần lên, đột nhiên hắn sinh ra kẽ hở nâng lên, một cái Tần Mục nho nhỏ nhô đầu ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện bốn phía không người, không khỏi hưng phấn lên, hô quát một tiếng. Chỉ thấy ngàn vạn Tần Mục tiểu xảo rộn rộn ràng ràng, nhao nhao từ trong mộng cảnh của Tần Mục chui ra, nhảy lên nhảy xuống, đem bản chép tay của Lăng Thiên Tôn lật ra đến, có ngồi dưới đất, có ngồi ở trên bàn sách, có thì nằm nhoài trên đỉnh đầu Tần Mục, khắc khổ nghiên cứu.