Yên Nhi phi hành mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm thấy Tần Mục trong hang động hình chữ đại của một ngọn núi lớn. Tần Mục bị khảm trên vách đá, hai chân tách ra, hai tay giang rộng, thương thế rất nặng, không thể động đậy.
Lúc Yên Nhi đi tới nơi này, Sơn Thần trấn thủ nơi đây là một con khỉ mặt xanh, nó đang ló đầu dáo dác nhìn quanh hang động.
Yên Nhi đuổi Sơn Thần khỉ mặt xanh đi, vội vã kéo Tần Mục ra khỏi hang động.
Tần Mục liên tục ho ra máu, lại đột nhiên cười ha ha, vừa cười vừa ho, máu nhanh chóng phụt ra như suối phun.
Yên Nhi hoảng hốt vội nói:
- Công tử, đừng cười nữa, cười nữa là phun hết máu ra giờ!
Tần Mục thúc giục Bá Thể Tam Đan Công, ổn định thương thế, miễn cưỡng ngồi dậy, cười nói:
- Ta không có gì đáng lo, chỉ mất nửa cái mạng mà thôi, cũng không chết được. Ta đã tháo cái phù văn thứ nhất ra rồi!
Yên Nhi lại càng hoảng sợ:
- Công tử, đã hai năm trôi qua mà ngươi mới tháo được cái phù văn thứ nhất? Vậy phải mất bao lâu ngươi mới hoàn toàn tháo thần thông của Lăng Thiên Tôn ra được?
- Đã hai năm rồi ư?
Tần Mục giật mình. Hắn cho rằng thời gian trôi qua nhiều nhất là một năm, không ngờ rằng vậy mà đã hai năm dài đằng đẵng đã đi qua.
Đây là nguyên nhân vì sao hắn không thích bế quan giống như những Thần Thông Giả hoặc những Thần Chỉ khác.
Bế quan, nghe thì rất lợi hại, thế nhưng thường thường là tách rời với thế giới hiện thực. Vừa bế quan là mất vài chục năm, thậm chí đến mấy trăm năm, phải bỏ lỡ rất nhiều người rất nhiều chuyện, bỏ lỡ sự phát triển của đạo pháp thần thông, vừa xuất quan là lạc hậu ngay.
Lần bế quan này tốn thời gian hai năm, đây là điều hắn không thể nhịn được. Cũng may hắn đã thấu hiểu tường tận thần thông của Lăng Thiên Tôn, đồng thời mượn phản kích của Thái Thủy Chi Noãn, rốt cuộc hắn cũng hiểu được phù văn thứ nhất của Thái Thủy Đại Đạo!
Yên Nhi vừa âm thầm vui vẻ, vừa nghĩ trong lòng:
- Công tử phải tốn hai năm thì mới hiểu được phù văn đầu tiên của thần thông Lăng Thiên Tôn, chẳng phải nghĩa là hắn còn phải ngơ ngơ ở đây thật lâu nữa ư? Vậy là ta có thể ở bên Phi Lang trọn đời…
Tần Mục đứng dậy, thư giãn gân cốt một lát, nói:
- Yên Nhi, chúng ta về thôi, tới lúc rời khỏi Nam Thiên rồi.
Yên Nhi có chút thất vọng, hỏi:
- Vì sao công tử không tiếp tục ở lại đây tìm hiểu thần thông nữa vậy?
- Ta đã hiểu được thần thông của Lăng Thiên Tôn rồi, có tiếp tục ở lại đây thì cũng vô ích.
Bọn họ chạy về bên Long Kỳ Lân, Tần Mục thu hồi Thái Thủy Chi Noãn, nói:
- Nên rời khỏi đây thôi. Thiên Đình tấn công Thái Hư, ta rất muốn biết thế nào, hơn nữa cách lúc ta phá giải thần thông Quỷ Thuyền cũng càng ngày càng gần.
Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn.
Tần Mục chỉ có thể ngồi trên lưng Long Kỳ Lân chạy tới cầu Linh Năng Đối Thiên của Nam Thiên. Đến cạnh cầu Linh Năng Đối Thiên, hắn quay đầu nhìn khoảng trời đất mênh mông này.
Nam Thiên thanh bình hài hòa, không có chiến tranh, không có hỗn loạn.
- Thật ra những người ở đây cũng không biết bọn họ có thể có một lựa chọn khác, nhưng họ đã bị dạy dỗ
đến mức nô tính ngấm vào xương, không biết phản kháng.
Tần Mục vỗ vỗ Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân mang theo hắn và Yên Nhi đi lên cầu Linh Thiên Đối Kiều. Tần Mục mặt trầm như nước, yên lặng nói thầm:
- Bọn họ chỉ là gia súc do Bán Thần nuôi dưỡng, cùng lắm là lúc ngươi đang ăn mới nho nhã lễ độ hỏi một câu. Chết, không đáng sợ. Đáng sợ là không vì con cháu sau này mà tranh thủ lấy một tương lai tốt hơn.
Có lẽ những người sinh sống ở nơi đây còn cười nhạo Diên Khang, cười chúng ta không biết tự lượng sức mình, tựa như Hỏa Thiên Tôn trào phúng ta vậy…
Hắn nghẹn ngào cười to.
Thái Hư Chi Địa.
Từng vị Thần Khí Tứ Đế trấn áp hư không sụp đổ, đại quân của Thiên Đình trùng trùng điệp điệp, tiến quân thần tốc, bất ngờ tập kích Thái Hư Chi Địa.
Các Tạo Vật Chủ thì xuất quỷ nhập thần trong hư không, định đánh lén. Bọn họ điều khiển Thần Khí Tứ
Đế đã được Giang Bạch Khuê và Diên Phong Đế đoạt lấy, cố gắng gây hỗn loạn, cắt đứt đường hành quân của đại quân Thiên Đình.
Song lần này người lãnh đạo đại quân là tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình, cùng với tứ Đế của Nam Thiên, Bắc Thiên, Đông Thiên và Tây Thiên. Tứ đại Thiên Sư, trí tuệ cao siêu trách tuyệt; Hắc Đế, Bạch Đế, Thanh Đế, Xích Đế, võ lực mạnh mẽ, mặc dù Tạo Vật Chủ có chút thu hoạch, thế nhưng cũng tử thương rất nhiều, đành phải rút lui.
Lãng Uyển Thần Vương mang Hư Không Cự Thú tới, tự mình xuất chinh, làm đại quân của Thiên Đình thương vong thảm trọng, nhưng rất nhanh Hỏa Thiên Tôn, Hồng Thiên Tôn giáng lâm, làm trọng thương Lãng Uyển, khiến cho đại quân Hư Không Thú không thể không rút lui.
Tạo Vật Chủ tộc hoàn toàn không có ý tưởng gì cả, chỉ đành phải canh giữ ở Thái Hư Chi Địa, đợi đại chiến đến.
Nhưng ai cũng biết rằng, trận chiến ở Thái Hư Chi Địa này chắc chắn sẽ vô cùng thảm khốc và huyết tinh.
Số người ban đầu của Tạo Vật Chủ ở Thái Hư đã không nhiều rồi, cũng không biết có bao nhiêu người có thể sống sót được.
Yên Vân Hề cười hỏi:
- Đệ nhất Thiên Sư Diên Khang, ngươi cảm thấy nên làm gì để ngăn cản đại quân của Thiên Đình, làm suy yếu binh lực của Thiên Đình đây?
Giang Bạch Khuê nói:
- Đơn giản. Cứ hiểm mà thủ. Hư không sụp đổ chính là vùng nguy hiểm lớn nhất.
Hai mắt Yên Vân Hề chớp lóe, nói:
- Lãng Uyển Thần Vương lãnh đạo đại quân Hư Không Thú đi vào tập kích, kết quả cũng là trọng thương mà về. Cường giả trong Tạo Vật Chủ tộc cũng không làm gì được. Thiên Sư của Diên Khang quốc, sao ngươi lại nói cứ hiểm mà thủ?
Giang Bạch Khuê kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi thử ta à? Ngươi tự biết nên ‘cứ hiểm mà thủ’ là thế nào mà, ngươi muốn thăm dò trí tuệ của ta ư?
Yên Vân Hề roẹt một tiếng, mở quạt giấy ra, cười nói:
- Ngươi là đệ nhất Thiên Sư của Diên Khang, đến đây trợ trận. Ngươi nói ra biện pháp của ngươi, ta muốn xem xem ngươi trị giá bao nhiêu binh lực.
Giang Bạch Khuê thản nhiên nói:
- Ta trị giá bao nhiêu binh lực ư? Năm đó khi Diên Khang Kiếp nổ ra, ta đến một binh lực cũng không đáng.
Nụ cười trên mặt Yên Vân Hề cứng lại.