Thân thể quốc sư Duyên Khang hơi chấn động.
"Chuyện ngươi cần làm quá lớn, khắp con đường phía trước là bụi gai, tuổi thọ của ta đã hết, không thể giúp ngươi được nữa, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình."
Thiếu niên Tổ sư mỉm cười nói: "Trở về đi."
Quốc sư Duyên Khang lạy dài xuống đất: "Cảm ơn đạo hữu nâng đỡ nửa đời này!"
Thiếu niên Tổ sư đáp lễ: "Đã đi cùng đường, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau."
Quốc sư Duyên Khang xoay người rời đi, quần áo phần phật, biến mất trong biển người mênh mông ở kinh thành.
Thiếu niên Tổ sư đứng dậy, gọi Chấp pháp trưởng lão: "Đi thôi, Thiếu giáo chủ nên đăng cơ rồi."
Biên quan tái ngoại, sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu âm trầm, mang theo Tần Mục, Linh Dục Tú đi vào biên trại của Man tộc, trong lòng rất là khó chịu. Thủ lĩnh Man tộc kia thấy bọn họ trở về, sắc mặt hơi thay đổi, tiến lên phía trước nói: "Võ Khả Hãn, Thánh địa có lệnh, nếu gặp được ngươi thì không được để ngươi xuất quan!"
Ánh mắt Bá Sơn Tế Tửu uy nghiêm đáng sợ, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết hả?"
Thủ lĩnh Man tộc kia rùng mình một cái, nhìn bốn phía. Bá Sơn Tế Tửu nhìn lướt qua những võ tướng xung quanh, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều muốn chết hả?"
Thủ lĩnh Man tộc kia nhắm mắt nói: "Mở cổng!"
Cổng đóng mở ra, Bá Sơn Tế Tửu cưỡi bò đi khỏi.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cổng thành có một thiếu niên Man tộc đang luyện quyền, luyện đến uy thế hừng hực, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng. Thiếu niên Man tộc kia thấy có người nhìn lén, vội vã thu thế, nhìn xuống phía dưới.
"Thiếu niên này rất mạnh, cơ sở cực kỳ vững chắc." Tần Mục khen.
Ánh mắt thiếu niên kia nhìn tới, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, cao giọng nói: "Võ Khả Hãn! Ta tên Ban Công Thố, là con trai út của Vương thảo nguyên, tương lai ta nhất định có thể đánh bại Võ Khả Hãn, trở thành bá chủ trên thảo nguyên!"
Bá Sơn Tế Tửu quay đầu lại, đánh giá thiếu niên Man tộc kia một chút, khen ngợi nói: "Có chí khí, luyện tiếp đi. Là một hạt giống căn cơ không tệ. Ngươi đánh một bộ quyền nữa, để ta xem một chút!"
Ban Công Thố lại đánh một bộ quyền pháp, Bá Sơn Tế Tửu nói với Tần Mục: "Quyền pháp của người này thẳng thắn thoải mái, sức lực mạnh mẽ hơn những người khác rất nhiều, tư chất thân thể rất đặc thù, tương lai tất thành người tài giỏi."
Tần Mục gật đầu, cùng một chiêu pháp, cùng một tu vi, có ít người ra quyền mạnh hơn những người khác, đây chính là thiên tư thiên phú, người khác ước ao cũng không được.
"Hiếm thấy, chỉ cần hắn không chết liền sẽ trở thành nhân vật vang dội trên thảo nguyên."
Bọn họ đi về hướng Khánh Môn quan, mà Ban Công Thố được sự khen ngợi của Bá Sơn Tế Tửu thì tinh thần phấn chấn, càng cần tu khổ luyện. Cũng không lâu lắm, một vệt sáng vàng lướt qua không trung, một vị Vu Vương bay xuống, khuôn mặt âm trầm, gọi thủ lĩnh, hỏi: "Ngươi thả Võ Khả Hãn đi?"
Thủ lĩnh kia nhắm mắt nói: "Võ Khả Hãn thần uy vô tận, chúng ta sao dám ngăn cản? Nếu chúng ta mạnh mẽ ngăn cản hắn, chỉ sợ tướng sĩ biên quan tử thương nặng nề, khó mà tiếp tục ngăn cản đại quân của Duyên Khang."
Vị Vu Vương kia hừ lạnh một tiếng, đang muốn nổi giận, đột nhiên nhìn thấy Ban Công Thố luyện quyền trên tường thành, trong lòng vừa mừng vừa sợ, chỉ về Ban Công Thố, nói: "Đó là con cái nhà ai?"
"Là con út của Đại Hãn Man Địch quốc ta, vương tử Ban Công Thố."
Vị Vu Vương kia lộ ra nụ cười, lấy tay chộp về phía xa xa, Ban Công Thố không tự chủ được bay tới, rơi vào trước người hắn.
"Tư chất tốt, là loại thể chất đặc thù mà Vu Tôn muốn tìm kia!"
Vị Vu Vương kia đánh giá từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ khen ngợi, nói: "Vu Tôn lệnh ta tìm Thánh đồng chuyển thế, cuối cùng ta cũng tìm được rồi! Ban Công Thố, theo ta đi thôi!"
Thủ lĩnh kia kinh hãi, đang muốn ngăn cản, vị Vu Vương đã hóa thành một vệt sáng vàng mang theo Ban Công Thố bay đi thật xa.
Lúc hắn mang theo Ban Công Thố trở lại Lâu Lan Hoàng Kim cung, đưa vị vương tử nhỏ tuổi này đến trước mặt Vu Tôn, Vu Tôn cũng không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng mang theo Ban Công Thố đi tới Thánh điện, khom người nói: "Đại Tôn, đã tìm được Thánh đồng chuyển thế, cùng một thể chất như Đại Tôn, tài năng ngút trời, mấy trăm năm khó gặp một lần trên thảo nguyên. Đại Tôn có thể chuyển thế."
Bên trong điện thờ kia truyền đến một tiếng tiếng cười thê lương, đột nhiên một quái nhân vừa khô vừa gầy bay ra, đầu dưới chân trên, đỉnh đầu đụng đỉnh đầu, dính vào Ban Công Thố.
Trong đầu Ban Công Thố truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó hồn phi phách tán.
Tinh khí cuồn cuộn từ trong cơ thể quái nhân kia không ngừng tràn vào cơ thể Ban Công Thố, cùng lúc đó, hồn phách của vị Đại Tôn kia cũng đang dịch chuyển, gieo vào trong cơ thể Ban Công Thố, nói: "Đồ nhi, khi ta chuyển thế thì chết không ra chết, sống không ra sống, nghịch thiên cải mệnh, bởi vậy sẽ có Âm sai đến câu hồn phách ta, ngươi bố trí trận pháp cho tốt, ngăn cản Âm sai."
Vu Tôn lập tức tiến lên, sắp xếp từng cái từng cái điện thờ, đặt vòng quanh Ban Công Thố, xương vàng bên trong điện thờ kia chính là xương cốt của Đại Tôn mười bảy đời trước để lại, được luyện thành pháp khí.
Đột nhiên, không gian chấn động, Âm phong từ bên trong một thời không khác thổi tới, lập tức đèn đuốc bên trong Thánh điện này trở nên tối tăm, một chiếc thuyền nhỏ từ trong một thời không xa xôi khác bay tới.
Đó là một thế giới bóng tối, tia sáng duy nhất phảng phất chính là ngọn đèn treo trên đầu chiếc thuyền nhỏ kia, ngọn đèn u ám leo lét, bên dưới có một ông lão ngồi yên không nhúc nhích, đang làm thuyền giấy người giấy.
Thuyền nhỏ đong đưa, bay vào bên trong Thánh điện này.
Vu Tôn vô cùng căng thẳng, vội vàng thúc giục tất cả pháp lực tràn vào bên trong điện thờ, bên trong điện thờ, mười bảy khô lâu vàng óng kia phảng phất như sống lại, chắn ngang lối vào giữa một thế giới khác và thế giới hiện tại.
Cả người ông lão ngồi yên trên thuyền chìm trong bóng tối vô biên, từ góc độ này của hắn nhìn lại thì ngoại trừ ánh sáng từ ngọn đèn giữa đất trời chính là lối vào của một thế giới khác, mà lối vào của thế giới kia lại đang bị mười bảy khô lâu ngăn cản.
Hắn giơ tay lên, từng người giấy ngựa giấy phảng phất như sống lại, người giấy cưỡi trên ngựa giấy, ngựa giấy khoan khoái lao nhanh, hướng đến lối vào bị khô lâu vàng óng ngăn cản kia, mà trên lưng ngựa thì người giấy lại múa may đao giấy kiếm giấy, há mồm tựa như đang hò hét nhưng lại không hề có một tiếng động nào, đằng đằng sát khí.
Mười bảy bộ xương vàng cùng chuyển động, đánh loạn xạ thành một đoàn với những người giấy ngựa giấy kia.
Mười bảy bộ khô lâu vàng óng này hợp thành một trận pháp, uy lực vô cùng lớn, có khả năng phát huy thẳng tới tình trạng của Thần linh, thế nhưng sức mạnh truyền đến từ một thế giới khác lại vô cùng khủng bố, những đao giấy kiếm giấy được những người giấy kia chém xuống, đâm ra thì ngay cả những bộ xương vàng mười bảy đời trước của Đại Tôn cũng không chống đỡ được, một đao liền có thể chém đứt một cái đầu lâu, một chiêu kiếm liền có thể đâm thủng xương sọ!
Vu Tôn khống chế mười bảy bộ khô lâu vàng óng gắt gao chống đỡ, liều mạng chống lại đòn đánh của người giấy ngựa giấy, Đại Tôn thì lại gia tăng chuyển thế, đã thấy thuyền nhỏ bên trong một thế giới khác càng lúc càng gần, mà ông lão trên thuyền kia cũng cầm đèn đứng lên.
Trên trán Vu Tôn bốc lên mồ hôi lạnh, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ kia đã bay tới gần, sắp từ một cái thế giới khác đi tới thế giới hiện thực, mà ông lão cầm đèn ở đầu thuyền lại thò tay ra, tựa hồ muốn duỗi khỏi thế giới khác bắt lấy Đại Tôn chính đang chuyển thế vào bên trong thế giới đó!
Đột nhiên, thân thể Đại Tôn trở nên cứng ngắc, ngã khỏi không trung, không còn hơi thở, mà Ban Công Thố thì lại mở cặp mắt đen lay láy ra.
Con mắt của hắn vừa mở ra, liền thấy đường nối hai thế giới bắt đầu đổ nát, từng người giấy ngựa giấy không có lửa mà tự cháy lên, trong khoảnh khắc tan thành tro bụi và cái tay thò ra từ thế giới khác cũng chậm rãi rụt trở về, biến mất không còn tăm hơi.
Bên trong Thánh điện, đèn đuốc đột nhiên sáng lên, tối tăm ngột ngạt lúc nãy đã không cánh mà bay.
Ban Công Thố thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Cuối cùng cũng coi như thành công."
"Chúc mừng Đại Tôn!" Vu Tôn khom người.
Ban Công Thố phất phất tay, Vu Tôn khom người lui về phía sau, đóng cửa điện lại, thở phào một cái: "Nếu không phải Đại Tôn tuổi già sức yếu, sao lại để Thiên Đao giết đến tận cửa? Bây giờ Đại Tôn chuyển thế, cuối cùng lại có thể sống đời tiếp theo, Duyên Khang quốc không đáng để lo mà Thiên Đao cũng không đáng để lo."
Bên trong Khánh Môn quan, Tần Mục ném cho Bá Sơn Tế Tửu hai cái bình ngọc, sau đó đi mua một ít linh dược luyện đan.
Hắn nối lại thân thể cho đồ tể đã dùng hết rất nhiều long tiên, chỉ còn sót lại năm bình, Bá Sơn Tế Tửu liều mạng với cường giả của Lâu Lan Hoàng Kim cung, thương thế không nhẹ, ngoại trừ ngoại thương, còn cần linh đan để trị liệu nội thương, loại trừ mầm bệnh.
"Công tử, Tổ sư đang tìm công tử."
Tần Mục mua xong thuốc thì người giúp việc tiệm thuốc kia nói: "Kính xin công tử mau chóng rời thành, đi tới Ung Châu."
Tần Mục hơi run run, gật gật đầu.
Hắn trở lại khách sạn trong thành, luyện cho Bá Sơn Tế Tửu một lô linh đan chữa thương, gọi Hồ Linh Nhi, không nói tiếng nào liền ra khỏi thành, đi về hướng Ung Châu.
Linh Dục Tú đang tắm, sau khi tắm xong, liền không thấy bóng dáng của Tần Mục đâu, không khỏi ngạc nhiên, vội vã đi hỏi Bá Sơn Tế Tửu. Bá Sơn Tế Tửu cũng không biết Tần Mục rời đi khi nào, suy tư nói: "Công chúa, ngươi không cần phải lo lắng, hồ ly cũng không còn, nói rõ sư đệ không phải bị người bắt đi, mà là rời đi cùng hồ ly."
Trong lòng Linh Dục Tú có chút thất lạc, lần này Tần Mục trốn đi, vẫn là chưa nói cho nàng biết một tiếng đã lặng yên rời đi.
Cần thần bí như vậy sao?
Có chuyện gì không thể nói?
Bá Sơn Tế Tửu ăn linh đan vào, đứng lên nói: "Công chúa, chúng ta trở về Thái học viện. Tính toán thời gian, Đại Tế Ti cũng đã từ quan, Đại Tế Ti mới cũng sắp nhậm chức. Chúng ta trở lại sớm chút, Đại Tế Ti vẫn khá là quan tâm đến ta, dù thế nào ta cũng phải đưa tiễn."
Linh Dục Tú vâng dạ.
Mà vào lúc này, Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi một đường tiến lên, cách Ung Châu càng ngày càng gần, ven đường chỉ thấy đâu đâu cũng có binh hoang mã loạn, lúc nào cũng có môn phái tuyên bố Hoàng Đế vô đạo, dùng nhầm gian thần là quốc sư, làm thiên hạ loạn lạc, bởi vậy môn phái khởi nghĩa, muốn quét sạch siêu cương, bằng chính nghe nhìn*.
*nguyên văn: 要肃清超纲, 以正视听
Hắn đi tới Lạc Đô bên cạnh Ung Châu, Lạc Đô cũng chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, quân đội các nơi bình loạn chung quanh, nhưng chỉ là biện pháp tạm thời, không có bao nhiêu tác dụng.
Quốc sư Duyên Khang đốt ngọn lửa này quá lớn, quan chức các cấp của Duyên Khang quốc được tạo thành từ rất nhiều cao thủ đến từ các môn các phái, bây giờ những môn phái này tạo phản, những quan viên đó cũng tạo phản theo, căn cơ đế quốc bị lung lay, đã rất khó dẹp loạn.
"Đến cùng thì quốc sư có thủ đoạn gì để có thể bình định loạn lạc trong thiên hạ đây?"
Tần Mục buồn bực trong lòng: "Tiếp tục loạn nữa, chỉ sợ tông phái toàn thiên hạ đều sẽ phản, khi đó, cho dù Duyên Khang quốc có thể dẹp yên phản loạn thì nguyên khí cũng sẽ tổn thất nặng nề."
Đây là chuyện mà quốc sư Duyên Khang tuyệt đối không muốn thấy.
Nếu nguyên khí của Duyên Khang quốc bị tổn thất lớn, như vậy hắn dùng cái gì để bình định những quốc gia khác chung quanh Duyên Khang quốc, dùng cái gì để chiếm lĩnh Đại Khư, lập nên thành tựu bất thế?
Khu vực Lạc Đô, Tần Mục đơn thuần là khách qua đường, một đường gặp phải hơn mười thế lực trộm cướp đánh lén, có vài trộm cướp là thần thông giả không an phận, cũng có số ít là quan chức của Lạc Đô, vào rừng làm giặc cỏ, chiếm núi làm vua.
Hắn ỷ vào tốc độ nhanh, đánh không lại liền sử dụng Thâu Thiên cước pháp của người què, dọc theo con đường này ngược lại cũng bình an.
"Nếu quốc sư Duyên Khang có thể dẹp yên lần phản loạn này, diệt trừ hoặc hàng phục toàn bộ thế lực đối địch của đế quốc, như vậy Duyên Khang quốc trên dưới một lòng, liền vô cùng khủng bố rồi!"