Mục Thần Ký

Chương 173

Mọi người trên thuyền rối loạn, chủ thuyền là một thần thông giả, bản lĩnh cũng không tầm thường, thế nhưng phải điều khiển phương hướng của lâu thuyền, không lo được cho mọi người.

Tam Kỳ bảo có ba thứ đặc sắc, thứ nhất là côn trùng, thứ hai là thuốc, thứ ba là mỹ nữ, mỹ nữ của Tam Kỳ bảo, Xa quý phi trong hoàng cung là kiệt xuất nhất trong đó, dược thuật của Tam Kỳ bảo cao siêu, có rất nhiều danh y, giỏi về sử dụng sâu độc chữa bệnh.

Mà đứng đầu trong ba thứ đó là côn trùng.

Đội quân côn trùng của Tam Kỳ bảo cực kỳ đáng sợ, người giỏi dùng thuốc cũng giỏi về dùng độc, độc trùng của Tam Kỳ bảo cũng là vô song, sau khi được triều đình hợp nhất, Hoàng đế đã hạ lệnh để Tam Kỳ bảo thành lập một nhánh Trùng quân, trong quân có nhiều cao thủ giỏi về điều khiển côn trùng.

Hiện nay Tam Kỳ bảo đã tạo phản, đương nhiên Trùng quân cũng phản loạn, chiến trường này chính là đại quân triều đình đánh với Trùng quân của Tam Kỳ bảo.

Bọn họ không cẩn thận đi nhầm vào chiến trường, gặp phải sự tấn công của Trùng quân Tam Kỳ bảo, khó có thể hòa giải.

"Loại côn trùng này khó lòng đề phòng! Dùng Thiếu Bảo kiếm thì không cách nào đối phó được nhiều côn trùng như vậy!"

Tần Mục tê cả da đầu, vô số côn trùng vàng chóe bay về phía hắn, lúc này tâm phân làm hai, Thiếu Bảo kiếm đâm về phía một quân sĩ trong đó, mà nguyên khí bản thân cũng bùng phát, vô số tia nguyên khí nhỏ như sợi tóc trong tay tuôn ra, tựa như một vầng mặt trời đỏ rực.

Tia nguyên khí của hắn chính là do từng thanh từng thanh kiếm bằng nguyên khí nhỏ bé tạo thành, giờ phút này hóa thành một vầng mặt trời chiều, vù vù nổi giữa không trung.

Võ học Ngu Uyên quốc, kiếm pháp Tà Dương.

Quả cầu lửa kia nhanh chóng xoay tròn, lập tức vô số kiếm quang từ bên trong vầng tà dương này bắn ra, mỗi một thanh kiếm đều đâm vào thân từng con từng con côn trùng nhỏ màu vàng, trong phút chốc xung quanh Tần Mục liền rơi xuống một đống xác côn trùng.

Cùng lúc đó, Thiếu Bảo kiếm của hắn nhanh như tia chớp xuyên qua ngực một tên quân sĩ, sau đó quay về, ám sát tên quân sĩ kia.

"Kiếm pháp tốt!"

Vị chủ thuyền kia khen một tiếng, bảo thuyền viên đến điều khiển lâu thuyền để mình lập tức rảnh tay, lấy ra một cái hồ lô lửa, sau khi mở nút hồ lô, một đám mây lửa từ trong hồ lô bay ra, hóa thành một con Phượng Hoàng lửa chín đầu, chín cái miệng hé mở, phun ra ngọn lửa hừng hực, đốt cháy vô số côn trùng.

Con Hỏa Phượng chín đầu kia giương cánh, bao phủ lâu thuyền, phun ra từng ngọn từng ngọn lửa đỏ, mấy tên quân sĩ của Tam Kỳ bảo còn chưa kịp tới gần đã bị đốt thành than.

"Tu vi vị chủ thuyền này rất cao thâm, không thua Tần tiểu tướng quân Tần Phi Nguyệt!"

Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, chủ thuyền là một người đàn ông trung niên, vóc người khôi ngô, thế nhưng một tay thần hỏa diễm quả thực không tầm thường, chỉ sợ là cường giả cảnh giới Thất Tinh.

Nhưng vào lúc này, trùng triều màu vàng khủng bố tựa như sóng biển vọt tới, một cô gái mặc trang phục tướng quân đứng trong trùng triều, chỉ tay một cái, trùng triều phun trào đánh về phía lâu thuyền.

"Đặc trưng thứ hai của Tam Kỳ bảo, những cô gái mới lớn quả nhiên đẹp đẽ."

Vị chủ thuyền kia cười hì hì, Phượng Hoàng lửa chín đầu chui cái vèo vào trong hồ lô lửa, hồ lô càng lúc càng lớn, hóa thành quái vật cao bằng ba, năm người, miệng hồ lô hướng xuống dưới truyền ra sức hút khủng bố, hút trùng triều dồn dập đập tới vào trong hồ lô.

Hai tay vị chủ thuyền kia bắt ấn, liên tục vỗ mấy chục ấn lên trên hồ lô lửa, lập tức bên trong không khí chung quanh hồ lô lửa to lớn kia hiện ra các loại phù văn đẹp đẽ, lần lượt sáng lên, sau đó biến mất biến mất.

Trùng triều trong hồ lô lập tức bị luyện hóa thành tro.

Ánh mắt Tần Mục sáng lên, tu luyện chính là không ngừng nghiên cứu học vấn, học thức về phù văn ấn pháp của vị chủ thuyền này rất cao thâm.

Vị nữ tướng của Tam Kỳ bảo kia lấy làm kinh hãi, trùng triều dưới chân dừng lại, đứng trên không trung, đôi mắt đẹp xoay chuyển, nói: "Ngươi là... Hỏa phỉ* Phạm Vân Tiêu? Ngươi hoàn lương làm chủ thuyền từ lúc nào?"

* biệt danh băng cướp.

Rất nhiều thương nhân trên thuyền thay đổi sắc mặt, ngay cả sắc mặt của mấy vị quan chức kia cũng kịch biến, dồn dập dùng khí ngự kiếm, chỉa về chủ thuyền kia.

Vị chủ thuyền kia nhổ nhổ hai cái: "Cái gì gọi là hoàn lương?"

Nữ tướng của Tam Kỳ bảo cười lạnh nói: "Nghe nói ngươi là kẻ bị Đạo môn ruồng bỏ, Đạo môn chê ngươi lòng dạ xấu xa, trục xuất ngươi ra khỏi Đạo môn, ngươi liền làm trộm cướp, cướp bóc thương khách khắp nơi, triều đình truy nã ngươi không phải một ngày nửa ngày. Bây giờ lại lên làm chủ thuyền, còn không phải hoàn lương?"

Chủ thuyền Phạm Vân Tiêu kia cười nói: "Lúc thái bình thịnh thế ta làm trộm cướp, cướp đoạt tiền tài, nhưng thời loạn lạc thì còn có thể làm trộm cướp ở đâu? Thời loạn lạc thì ta làm chủ thuyền, tiền kiếm được còn nhanh hơn cướp đoạt. Tướng quân, tạo thuận lợi nhé?"

Nữ tướng Tam Kỳ bảo hừ lạnh một tiếng, nhìn xung quanh một chút, Trùng quân của Tam Kỳ bảo còn đang đánh nhau với quan binh, lúc này bản thân vất vả sống mái với thổ phỉ này thì không có kết quả tốt.

Hơn nữa mặc dù Phạm Vân Tiêu là kẻ bị Đạo môn ruồng bỏ, thế nhưng bản lĩnh lại cực cao, triều đình truy nã nhiều năm như vậy đều không bắt được hắn, chính mình chưa hẳn là đối thủ của hắn, lúc này cuốn đám mây côn trùng một cái, thân hình bay về phía sau.

Phạm Vân Tiêu thở phào một cái, ra lệnh thuyền viên khống chế lâu thuyền rời đi.

Thương nhân trên thuyền vô cùng sợ hãi nhìn người đàn ông tráng kiện này, trong mắt tràn đầy hoảng hốt. Phạm Vân Tiêu vội vàng nói: "Mấy vị đều có thể yên tâm, ta hoàn lương rồi, thời loạn lạc thì ta không làm trộm cướp. Xin mấy vị quan gia cũng yên tâm, ta hoàn lương rồi, chiếc thuyền này còn đăng ký ở kinh thành đấy!"

Một vị quan chức cười lạnh nói: "Chiếc thuyền này của Phạm lão đại, chẳng lẽ chính là thuyền trộm Truy Vân nổi tiếng xấu xa trong giới trộm cướp sao?"

"Chê cười, chê cười. Hiện tại thuyền trộm Truy Vân cũng đã đổi tên, gọi là thuyền khách Truy Vân. Đến khi thiên hạ thái bình thì lại tiếp tục đánh cướp."

Phạm Vân Tiêu đi tới trước thương nhân bị côn trùng ăn đến chỉ còn dư lại da người kia, nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi ngồi thuyền của ta, lẽ ra ta phải tận tâm bảo vệ ngươi, tuy nhiên ngươi lại tới số, ta không thể nhận tiền thuyền này của ngươi." Dứt lời, lấy ra một cái túi tiền, giao cho tùy tùng của thương nhân kia.

Mọi người trên thuyền nơm nớp lo sợ, chỉ cảm thấy mới ra bầy sói lại vào hang hổ, Phạm Vân Tiêu này làm hại đội buôn nhiều năm, cướp bóc khắp nơi, nhóm người mình ngồi lên thuyền của hắn rồi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Ta hoàn lương rồi!"

Phạm Vân Tiêu chắp tay một vòng, nói: "Thật sự hoàn lương rồi! Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa mọi người đến kinh thành."

Mọi người vẫn là một mặt sợ hãi.

Phạm Vân Tiêu bất đắc dĩ, nhìn về phía Tần Mục, cười nói: "Kiếm pháp của anh bạn nhỏ không tồi, là kiếm pháp của gia tộc Ngu Uyên hả?"

Tần Mục lắc đầu, nói: "Tần Mục của Thái học viện. Học thức của Phạm sư huynh rất cao, làm ta bội phục."

Phạm Vân Tiêu sáng mắt, cười nói: "Vẫn là lần đầu tiên có người khen học thức của ta tốt, ánh mắt của ngươi không tệ. Buồn cười là rất nhiều người đều cúi đầu khổ cực tu luyện, không biết nghiên cứu học vấn. Bọn họ lại không biết, tu hành chính là học vấn, tuyệt học của Đạo môn, đều được xây dựng từ học vấn, không có học vấn, đến rắm cũng không học được."

Tần Mục tràn đầy đồng cảm, muốn học thần thông truyền tống cũng cần học thức rất lớn, Kiếm đạo của Đạo môn cũng cần học vấn, ấn pháp vừa nãy của Phạm Vân Tiêu, phù văn biến hóa chất chứa trong đó, không có học vấn cao thâm thì căn bản không làm nổi.

"Nếu ngươi không ở Thái học viện mà là đến Đạo môn, lão già Đạo Chủ kia nhất định sẽ rất yêu thích ngươi."

Phạm Vân Tiêu nhớ lại chuyện cũ, chán nản nói: "Ta cũng không biết con mắt của lão già kia nhìn thế nào mà thấy được lòng dạ ta xấu xa, rõ ràng ở Đạo môn ta rất ngoan ngoãn."

Tần Mục tằng hắng một cái, nói: "Có phải sau khi bị đuổi đi Phạm sư huynh liền làm thổ phỉ?"

Phạm Vân Tiêu vỗ mạnh bàn tay, khen: "Vẫn là lão già cao minh! Đã sớm nhìn ra tương lai của ta muốn làm ăn trộm nên mới đuổi ta ra làm thổ phỉ! Tuy nhiên ta ở Đạo môn vẫn thật là biết điều, ông ta làm sao lại thấy được... "

Tần Mục yên lặng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Phạm sư huynh, thuật số của ngươi thế nào?"

Phạm Vân Tiêu cụt hứng, nói: "Vốn là rất tốt, tuy nhiên mấy năm gần đây làm thổ phỉ, liền đều trả lại cho Đạo Chủ. Huyền Nữ toán kinh và Thái Huyền toán kinh bên trong Đạo môn cũng rất cao thâm, lại không thích học. Nếu như có thể học được toàn bộ, liền có thể học được Kiếm Đạo Thập Tứ thiên, ta vốn là luyện đến... "

Đột nhiên, dưới khoang thuyền thò ra một cái đầu, kêu lên: "Đại Vương, bếp lò của chúng ta gặp sự cố, vừa nãy bà chằng của Tam Kỳ bảo kia thừa lúc chúng ta chưa sẵn sàng, nhét vào trong lò mấy con côn trùng, gặm hỏng lò luyện đan luôn rồi!"

"Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là Đại Vương, ta hoàn lương rồi!"

Phạm Vân Tiêu gãi gãi đầu, ngắm nhìn chung quanh, hỏi: "Mấy vị, ai biết luyện khí có thể sửa chữa được lò luyện đan không?"

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe trong khoang thuyền truyền đến một tiếng vang ầm ầm, mấy tên luyện đan sư từ trong khoang thuyền bò ra ngoài, mặt mũi cháy đen, nói: "Lò luyện đan nổ rồi!"

Sắc mặt Phạm Vân Tiêu thay đổi, mắng: "Nữ nhân chết bầm, lén lút xuống tay ác độc. Bỏ thuyền đi, mọi người cùng nhảy xuống!"

Tần Mục tiến lên phía trước nói: "Ta biết luyện khí, cũng học qua thuật luyện đan. Để cho ta đi xem xem trước đã."

Phạm Vân Tiêu nửa tin nửa ngờ, đi theo hắn vào khoang thuyền, khoang thuyền đã bốc cháy, mấy tên cướp mặt mũi dữ tợn chính đang dập lửa, dập tắt hơn nửa thế lửa. Tuy nhiên lâu thuyền không có dược lực từ lò luyện đan cung cấp, tốc độ đã bắt đầu chậm lại, lúc nào cũng có thể từ trên trời ngã xuống.

Tần Mục tiến lên, nhìn lò luyện đan chia năm xẻ bảy một chút, loại lò này chính là sản xuất theo lò luyện đan, không giống lò luyện thuốc bình thường. Duyên Khang quốc có xưởng đóng tàu, vô số thợ rèn làm ngày làm đêm, chế tạo từng cái từng cái lò luyện dùng trên thuyền, cung cấp động lực cho lâu thuyền.

Loại lò luyện đan này chính là đốt linh thạch cùng mấy chục loại dược liệu, có thể chuyển hóa linh thạch và dược lực ẩn chứa bên trong dược liệu thành năng lượng cuồn cuộn thông qua đường ống vận chuyển đến chỗ con thú bằng đồng nơi đuôi thuyền, hóa thành ngọn lửa cuồn cuộn phun ra khỏi miệng thú đồng, để thuyền bay lên.

Lò luyện đan có cấu tạo cực kỳ phức tạp, là bảo vật kỳ lạ do thợ giỏi của Thái học viện sáng tạo ra, ngoại trừ luyện đan, bên trong lò còn có hệ thống tiêu hóa phức tạp tương tự cơ thể người, luyện hóa dược lực diễn biến thành năng lượng.

Thông thường, sau khi loại lò luyện đan này bị hư hỏng thì chỉ có thể tìm thợ rèn trong xưởng đóng tàu của Duyên Khang quốc để sửa chửa hoặc là thay mới.

"Còn có thể sửa chữa không?" Phạm Vân Tiêu sốt sắng hỏi.

Tần Mục kiểm tra cấu tạo lò luyện đan một hồi, trong lòng có nắm chắc, nói: "Trước đây ta đã học qua nghề rèn được mấy năm, trong thời gian một nén nhang liền có thể luyện ra một cái mới, chiếc thuyền này còn có thể kiên trì được bao lâu?"

"Nếu chúng ta dùng pháp lực điều khiển thì có thể kiên trì được thời gian một nén nhang."

Lúc này, Tần Mục bắt đầu đúc lại lò luyện đan, một tay Chu Tước nguyên khí, một tay Huyền Vũ nguyên khí, cuốn vô số mảnh vỡ lò luyện đan lên không trung, dùng Chu Tước nguyên khí luyện hóa, nung chảy thành nước thép, một tay kia thì lại dùng Huyền Vũ nguyên khí làm lạnh, nhanh chóng rèn đúc từng cái từng cái linh kiện của lò luyện đan.

Mọi người nhìn hoa cả mắt, đột nhiên lâu thuyền nhẹ nhàng dừng lại rồi bắt đầu rơi xuống, Phạm Vân Tiêu không lo được đứng xem Tần Mục rèn đúc lò luyện đan mà vội vã lao ra khoang thuyền, khống chế hồ lô lửa, hóa thành một con Phượng Hoàng chín đầu, nâng lâu thuyền lên.

Tuy hắn là cường giả cảnh giới Thất Tinh, pháp lực hùng hồn, thế nhưng nâng lâu thuyền bay lên vẫn là vô cùng vất vả.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt Phạm Vân Tiêu đỏ lên, áp lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng khó cầm cự, mọi người trên thuyền vô cùng sợ hãi, nếu Phạm Vân Tiêu không kiên trì được thì chỉ sợ chiếc lâu thuyền này liền muốn rơi từ trên không trung ngàn trượng xuống đất, ném bọn họ tan xương nát thịt!

Phạm Vân Tiêu đã đến cực hạn, không thể tiếp tục kiên trì được, đột nhiên bên trong miệng hai con thú đồng ở đuôi thuyền phun lửa, ánh lửa tăng mạnh, lâu thuyền chấn động kịch liệt một lúc rồi tốc độ tăng lên, bay về phía trước.

Phạm Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Phượng Hoàng chín đầu, đã thấy tốc độ chiếc lâu thuyền này càng lúc càng nhanh, tựa như là phù quang lược ảnh vậy, tốc độ nhanh hơn lúc trước ba, năm lần!

Ngay lúc hắn đang nghi ngờ không thôi thì thoáng thấy Tần Mục từ trong khoang thuyền đi ra, vội vàng hỏi: "Tần lão đệ, ngươi luyện lò gì vậy?"

Tần Mục nói: "Ta chưa từng thấy bản vẽ của lò luyện đan, thế nên dựa theo lý giải của ta để rèn đúc, có thể có chỗ khác với cấu tạo ban đầu của lò luyện đan. Ta mới chỉ học bản lĩnh rèn đúc được mấy năm... "

Phạm Vân Tiêu còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên một tiếng nổ vang ầm ầm, lâu thuyền phá vỡ không khí, tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh!

"Tần lão đệ, ngươi học bản lĩnh rèn đúc của ai thế?"

Phạm Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ: "Sau này đi ăn cướp, còn ai có thể bắt được ta?"

Lúc này Tần Mục mới biết rõ, vì sao Đạo Chủ của Đạo môn lại nói lòng dạ hắn xấu xa.
Bình Luận (0)
Comment