Mục Thần Ký

Chương 175

Long Kỳ Lân uống no nước rồi nhìn về phía Tần Mục: "Còn có chút đói bụng... "

"Ta dẫn ngươi đi chế thuốc."

Tần Mục mang theo con Long Kỳ Lân này đi về phía nhà kho, định mua trước một ít dược liệu luyện chế linh đan Xích Hỏa, mà đối diện hồ Ngọc Long có một tên đạo nhân hướng bên này nhìn xung quanh, thấy bóng lưng Tần Mục mang theo Long Kỳ Lân rời đi thì lẩm bẩm nói: "Con Long sư trước cổng sơn môn là vật sống? Sao lại chạy đến hồ Ngọc Long uống nước? Thiếu niên kia là ai? Chẳng lẽ không biết nước trong hồ Ngọc Long là để tiến cống lên Hoàng thất sao? Thôi, chỉ cần không nhảy vào trong hồ rửa ráy là được, uống mấy ngụm nước cũng không cần để ý tới."

Khi Tần Mục ngang qua Hoàng Tử Uyển thì chỉ thấy rất nhiều sĩ tử vây quanh nơi đó, truyền đến từng trận reo hò.

Tần Mục xa xa liếc mắt nhìn, ngay cả sĩ tử của Sĩ Tử Cư cũng chạy tới, còn có thần thông giả của Thần Thông Cư cũng tới không ít, chen chúc trước cửa Hoàng Tử Uyển đến mức nước chảy không lọt.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, một bóng người bị đánh bay lên giữa không trung, đầu hướng xuống dưới cắm trên đất, một thanh âm kêu lên: "Lại một người nữa thất bại!"

Tần Mục sợ hết hồn, người bị đánh cho đầu cắm xuống đất chính là một vị Thế tử của Hoàng Tử Uyển, Thế tử là con trai của Vương gia, ai dám xuống tay tàn nhẫn như vậy?

"Ta đến lĩnh giáo!"

Trong đám người truyền tới âm thanh của một cô gái, Tần Mục đã đi xa, đột nhiên lại nghe được một tiếng vang thật lớn, một cô gái mặc áo xanh bay ngược ra, trong tiếng răng rắc đâm xuyên qua vách tường Hàm Quang điện cách trước mặt hắn không xa, chỉ còn sót lại một đôi chân thon dài lộ ở bên ngoài.

"Hình như là một vị quận chúa... "

Tần Mục quay đầu lại nhìn về đám người kia, thầm nghĩ: "Loại chiêu pháp này có chút quen thuộc, là chiến pháp của Bá Sơn sư huynh."

Bá Sơn Tế Tửu sáng tạo ra tuyệt kỹ chiến pháp, kết hợp chiêu thức của lưu phái chiến kỹ và pháp thuật thần thông, uy lực lợi hại hơn chiến kỹ hoặc là pháp thuật đơn thuần. Chính nhờ cái cử động sáng tạo này đã làm cho Bá Sơn Tế Tửu bước lên khu rừng của cường giả cấp Giáo chủ, hiện nay trên tuyệt kỹ chiến pháp đời này, không ai có thể có trình độ vượt qua ông.

Khuyết điểm duy nhất của tuyệt kỹ chiến pháp chính là chiêu pháp không đa dạng, linh hoạt như chiến kỹ hoặc là pháp thuật đơn thuần, đây cũng là nguyên nhân mà tuy Bá Sơn Tế Tửu đạt đến độ cao cường giả cấp Giáo chủ lại không thể tiến thêm một bước nữa.

"Lẽ nào là Dục Tú muội? Sao nàng lại đánh nhau với Thế tử, quận chúa?"

Long Kỳ Lân đói bụng đến nỗi bước chân phù phiếm, cái bụng xẹp lép, Tần Mục kiềm chế kích động lại xem cuộc chiến, tiếp tục đi về nhà kho mua dược liệu. Dược sư nhà kho đưa dược liệu cho hắn, lúc này mới nhìn thấy con quái vật khổng lồ sau lưng Tần Mục kia, không khỏi trợn tròn mắt.

Tần Mục mang theo Long Kỳ Lân trở về đường cũ, dọc đường liền phân tích ra dược lực của dược liệu, luyện thành một lô linh đan Xích Hỏa.

Long Kỳ Lân vội vã ăn, một lô linh đan chưa no, lại trơ mắt nhìn hắn. Tần Mục đành phải luyện thêm một lô, cuối cùng cũng coi như cho con quái vật khổng lồ này ăn no.

Tinh thần Long Kỳ Lân phấn chấn, đi theo bên cạnh hắn, cười làm lành nói: "Sau này có chuyện gì thì chỉ cần nói một tiếng, ta rất có năng lực đánh đấm."

Tần Mục lắc đầu, đi về phía Hoàng Tử Uyển. Hồ Linh Nhi cười lạnh nói: "Ngay cả con bò cũng không dám đánh, ngươi còn dám nói mình có năng lực đánh nhau?"

Long Kỳ Lân lập tức uể oải suy sụp.

Trước Hoàng Tử Uyển vẫn là người ta tấp nập, người càng nhiều hơn, chỉ nghe có sĩ tử nói: "Hoàng Tử Uyển vẫn chưa có người nào có thể đánh bại nàng sao? Từ khi Thất công chúa ra ngoài rèn luyện trở về, như là thay đổi thành người khác vậy, bản lĩnh tiến bộ nhanh chóng."

"Kết hợp pháp thuật và chiến kỹ, thêm vào Cửu Long Đế Vương công của Hoàng gia, trên căn bản Thất công chúa có thể quét ngang Hoàng Tử Uyển. Không biết nàng có đi Sĩ Tử Cư và Thần Thông Cư ngăn cửa không đây?"

"Thần Thông Cư không dám nói, thế nhưng Sĩ Tử Cư chỉ sợ là không được, dù sao bên trong Sĩ Tử Cư còn có tên ma đầu kia."

"Đúng. Đã ba tháng rồi chưa thấy tên ma đầu kia, quá nửa là chết ở bên ngoài, cũng coi như là diệt trừ một mối họa lớn cho Sĩ Tử Cư ta."

"Bản lĩnh của ma đầu này chưa chắc có thể thắng được Thất công chúa."

...

"Tránh ra, đều tránh ra!"

Rất nhiều sĩ tử chỉ cảm thấy phía sau truyền đến từng trận rối loạn, quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi đờ đẫn, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ nửa rồng nửa kỳ lân di chuyển thân thể, đẩy sĩ tử chặn đường qua một bên, có vài sĩ tử bị con Long Kỳ Lân này chen một cái liền đứng không vững, bị chấn động đến mức từ trong đám người bay ra ngoài.

Con quái vật khổng lồ này chen tách mọi người, một đường đẩy đến trước cửa Hoàng Tử Uyển, chen ra một con đường, khiến cho một đám sĩ tử ngơ ngác rồi bất giác sinh lòng sợ hãi.

Mặc dù là Hoàng tộc bên trong Hoàng Tử Uyển biết nhiều hiểu rộng, nhưng khi thấy con Long Kỳ Lân uy phong lẫm liệt này cũng không khỏi trố mắt, không dời ánh mắt sang chỗ khác được.

Long Kỳ Lân quơ quơ thân thể, rung rung bộ lông, quay đầu lại cười làm lành nói: "Công tử, những tên không có mắt này đã nhường ra một con đường, xin mời công tử vào."

Tần Mục cất bước đi tới trước cửa Hoàng Tử Uyển, trách nói: "Quá lộ liễu, quá lộ liễu rồi! Sau này không được như vậy! Mấy vị sư huynh, sư tỷ, đắc tội rồi, đắc tội rồi."

Vẻ mặt mọi người cứng ngắc.

Tần Mục nhìn vào trong Hoàng Tử Uyển, chỉ thấy Linh Dục Tú tự phong Ngũ Diệu Thần Tàng, đang đánh nhau với Thế tử Mẫn Nguyệt, Thế tử Mẫn Nguyệt là một vị sĩ tử khác được Bá Sơn Tế Tửu chọn, hai người đánh nhau không được mấy chiêu thì Thế tử Mẫn Nguyệt liền chống không lại lực bộc phát kinh người kia của Linh Dục Tú, bị đánh bay ra ngoài.

Linh Dục Tú giải khai Ngũ Diệu Thần Tàng, Cửu Long quây quanh trước mặt sau lưng, trông thật là oai hùng hiên ngang, tinh thần phấn chấn.

Tần Mục thầm khen một tiếng, Linh Dục Tú trải qua hành trình Lâu Lan Hoàng Kim cung, thực lực tu vi tiến bộ quả thực nhanh chóng, thời gian ba tháng này nàng liền hình thành ưu thế nghiền ép những sĩ tử khác.

Đương nhiên, sau khi nàng chắn cửa ở Hoàng Kim cung thì lại trải qua cần tu khổ luyện, tu luyện Cửu Long Đế Vương công đến trình độ càng thêm tinh thâm, bù đắp nhược điểm căn cơ không vững của chính mình.

Bá Sơn Tế Tửu dựa theo tài năng mà dạy, khác với những gì mấy Quốc Tử giám trong Thái học viện truyền thụ, chuyên môn nhằm vào nhược điểm của Linh Dục Tú để bồi dưỡng nàng, cuối cùng làm cho nàng thu được không gian phát triển lớn lao.

Tuy nhiên Tần Mục nhìn thấy Hoàng Tử Uyển cũng đã bị vị công chúa này hủy đi gần nửa, không biết học ai mà bạo lực như vậy.

"Chăn bò!"

Linh Dục Tú nhìn thấy Tần Mục, mắt to sáng lên, phất phất tay với đám con cháu Hoàng gia trong Hoàng Tử Uyển, cười nói: "Hôm nay không đánh nữa, ngày khác lại phân thắng bại." Dứt lời, đi về phía Tần Mục.

Tần Mục khen: "Dục Tú muội, hơn tháng không gặp, bản lãnh của ngươi càng ngày càng lợi hại."

Linh Dục Tú có chút oán giận: "Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Để ta vô cùng lo lắng."

Nàng vội vã bổ sung: "Bá Sơn lão sư cũng rất lo lắng cho ngươi! Không biết, Đại Tế Ti từ quan đi rồi, Đại Tế Ti mới tới không phải là Bá Sơn Tế Tửu, là cái người bị phong ấn trong băng, được ta và Tần tiểu tướng quân cứu ra từ Long cung Dũng Giang trong Đại Khư kia."

"Người bị băng phong?"

Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, lẽ nào là Cố Ly Noãn?

Linh Dục Tú thấy nơi này người ta vẫn tấp nập như trước, đều đang nhìn bọn họ, dù sao thì da mặt nàng vẫn còn mỏng, thấp giọng nói: "Ở đây nhiều người, chúng ta vào phòng ta nói chuyện."

Tần Mục gật đầu, đi theo nàng, hai người đi vào bên trong Hoàng Tử Uyển, đột nhiên bóng người lấp lóe, bên cạnh bọn họ xuất hiện một thanh niên trẻ phong thần tuấn lãng, trầm mặt nói: "Thất muội, phòng của con gái sao có thể tùy tiện để đàn ông tiến vào? Hay là đi vào phòng ta thôi."

Sắc mặt Linh Dục Tú ửng đỏ, thấp giọng vâng dạ.

Mặt Linh Ngọc Thư đen lại nói: "Tần sĩ tử, mời."

Tần Mục buồn bực, không biết mình đắc tội với vị hoàng tử này chỗ nào, ánh mắt nhìn mình giống như là muốn ăn tươi nuốt sống.

Bọn họ đi tới nơi ở của Linh Ngọc Thư trong Hoàng Tử Uyển, chỉ thấy nơi này được bố trí tựa như là một khu trồng cây cảnh của Giang Nam, rất là nhã trí, tuy hòn non bộ không cao nhưng có nước chảy róc rách, hoa viên không to lớn như rừng nhưng cũng có đường mòn quanh co, thông thoáng, yên tĩnh, tốt hơn Sĩ Tử Cư không biết bao nhiêu lần.

Nơi này như là một Hoàng cung nhỏ, còn có cung nữ tới lui qua lại, ân cần hầu hạ.

Đa số những cung nữ này đều là thần thông giả, không chỉ lớn lên đẹp đẽ mà thực lực cũng rất mạnh.

Linh Ngọc Thư dẫn bọn họ đến dưới lương đình (chòi nghỉ mát), phong cảnh không tồi, địa thế trống trải. Có cung nữ nâng lư hương tiến lên phía trước, đặt bên cạnh đình, cắm nhang, nhen lửa đốt lên, khói hương tỏa mùi thơm lượn lờ.

Lại có tiếng đàn từ đâu truyền đến, tiếng đàn này chầm chậm, âm luật dài lâu, như là hai ông lão đang chậm rãi chơi cờ vậy, cách một đoạn thời gian mới phát ra một hai âm điệu, khiến lòng người ta rất dễ dàng yên tĩnh lại.

"Nhị Hoàng Tử thật là nhã hứng không ít." Tần Mục thở dài nói.

Sắc mặt Linh Ngọc Thư thoáng dịu lại, nói: "Thất muội đi tới tái ngoại, còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của Tần tiến sĩ những ngày qua, Thất muội đã nói chuyện các ngươi gặp phải ở Lâu Lan Hoàng Kim cung rồi, biết ngươi nhiều lần cứu giúp em ta, trong lòng Ngọc Thư vô cùng cảm kích."

Linh Dục Tú cười nói: "Chăn bò rất lợi hại, ta còn tưởng rằng hắn chết rồi, làm hại ta khóc một hồi trước mặt Vu sĩ của Hoàng Kim cung."

Khóe mắt Linh Ngọc Thư run lên, khóc một hồi? Chuyện này nàng chưa nói qua.

"Không có chuyện gì, chỉ là tình nghĩa cùng trường. Trước đây một con mèo của cô em gái ta nuôi bị chết, nàng cũng khóc một hồi." Linh Ngọc Thư thầm nghĩ.

"Chúng ta còn gặp được hai vị trưởng bối của chăn bò, hai vị trưởng bối kia khen ta hiểu chuyện, rất hài lòng về ta." Linh Dục Tú cười nói.

Khóe mắt Linh Ngọc Thư lại run lên, đã gặp trưởng bối? Chuyện này Thất muội cũng chưa từng nói qua!

Linh Dục Tú hưng phấn nói: "Nhị ca, Bá Sơn Tế Tửu quả thực lợi hại, lần này mang chúng ta ra ngoài, thực lực của ta liền tiến rất xa, ngươi cũng nhìn thấy. Nếu như Bá Sơn Tế Tửu có thể mang ta và chăn bò xa nhà thêm mấy chuyến nữa, ngươi cũng không đánh lại ta!"

Linh Ngọc Thư lắc đầu nói: "Ta nghe được, lần sau Bá Sơn Tế Tửu xa nhà sẽ mang mấy vị sĩ tử được chọn khác."

Linh Dục Tú có chút thất vọng.

Linh Ngọc Thư nhìn về phía Tần Mục, nói: "Phụ hoàng bổ nhiệm Cố Ly Noãn làm Đại Tế Ti, nghe nói ngươi có ân oán với Cố Ly Noãn. Sau khi Cố Ly Noãn trở thành Đại Tế Ti, cũng từng hỏi qua Quốc Tử giám trong Thái học viện về ngươi."

Linh Dục Tú cười nói: "Ta biết giữa ân oán của bọn họ, Thiếu Bảo kiếm của Cố Ly Noãn bị chăn bò lừa lấy, bởi vậy có chút mang hận."

Linh Ngọc Thư nói: "Tần tiến sĩ tốt nhất là trả Thiếu Bảo kiếm lại cho Cố Ly Noãn. Người này xuất thân Ma đạo, là đại tông sư bên trong Ma đạo, từ trước đến giờ là kẻ bụng dạ hẹp hòi, Phụ hoàng bổ nhiệm hắn làm Đại Tế Ti, ta không tiện nói gì, tuy nhiên lòng dạ của hắn kém quá xa Đại Tế Ti đời trước, khó bảo đảm hắn sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Ta có thể làm chủ, để ngươi và hắn gặp nhau, hóa giải ân oán giữa các ngươi, thiết nghĩ hắn cũng nể mặt ta."

Tần Mục lắc đầu nói: "Quy của của Đại Khư chúng ta là đồ vật lừa gạt được thì không phải trả lại."

Linh Ngọc Thư như cười như không nói: "Thế nhưng nơi này không phải là Đại Khư. Hắn là Đại Tế Ti, nếu muốn gây khó dễ cho ngươi mà nói thì rất dễ dàng."

Tần Mục suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghe Cố Ly Noãn nói, hắn là Thái Tử Thiếu Bảo, Thái Tử Thiếu Bảo hẳn là thầy của Thái tử lúc nhỏ phải không? Nhị Hoàng Tử, ngươi cảm thấy Cố Ly Noãn sẽ nể mặt ngươi?"

Linh Ngọc Thư hơi chấn động trong lòng.

Tần Mục tiếp tục nói: "Nhị Hoàng Tử, nếu hắn chịu hóa giải ân oán thì ta phá bỏ quy củ của Đại Khư, trả Thiếu Bảo kiếm lại cho hắn cũng không sao. Tuy nhiên ta cảm thấy, cho dù ta trả Thiếu Bảo kiếm lại cho hắn, hắn cũng sẽ không nể mặt ngươi, sẽ không hóa giải ân oán. Hơn nữa, sao Nhị Hoàng Tử không lo lắng hắn sẽ gây khó dễ cho ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment