Mục Thần Ký

Chương 188

Mọi người vội vã mang theo Long Kỳ Lân hướng ra phía ngoài chạy đi, Long Kỳ Lân bị thương, đi đứng không tiện, Hồ Linh Nhi nhảy lên bọc hành lý của Tần Mục, lập tức điều khiển pháp thuật, gọi ra một cơn lốc rồi cuốn con Long Kỳ Lân này vào trong gió lốc, mang theo nó cùng nhau xông ra bên ngoài.

Mà ở sau lưng bọn hắn, toà thành Thiên Ba được xây dựng trên dãy núi ở bờ sông này đang sụp xuống, trong thành, vị Ma Vương to lớn đang nghênh chiến rất nhiều cường giả, đồng thời vẫn còn rảnh rỗi, dùng máu thịt nát tan, xương cốt, đầu lâu của những người bị giết chết kia để dựng tế đàn.

Không trung không ngừng có máu me của xương cốt và đầu lâu bay tới, rơi xuống dưới chân của hắn, rất nhanh hiện lên một tầng.

Hắn chỉ hạ xuống pháp lực và ý thức, bản thể còn bên trong cái gọi là Đô Thiên kia, thế nhưng sự mạnh mẽ của hắn đã vượt lên trên cường giả cấp Giáo chủ.

Trong thành không chỉ có một vị cao thủ cấp Giáo chủ là Long Vương của Ngự Long môn, còn có cường giả cảnh giới Sinh Tử thậm chí là cảnh giới Thần Kiều, thế nhưng mặc dù là vây công cũng không làm gì được Đô Thiên Ma Vương, trái lại liên tục bị thương.

Còn như quân đội đóng giữ trong thành, vạn ngàn thần thông giả thì đã có không biết bao nhiêu người bị thương và bị giết chết trong tiếng gào và mười hai luồng ánh mắt của Đô Thiên Ma Vương.

Trong thành hoàn toàn rối loạn, vô số tướng sĩ không thành trận hình, dồn dập nhốn nháo trốn ra phía ngoài giữ mạng, có tên trực tiếp nhảy vào trong sông, bị sóng lớn ngập trời của Dũng Giang trực tiếp vỗ vào vách núi, đập đến tan xương nát thịt.

Tướng sĩ trong thành thường thường đều là đệ tử đến từ các môn các phái, bản thân liền không có bao nhiêu kỷ luật quân đội, gặp phải loại chuyện kinh khủng này thì càng dễ dàng sụp đổ, không có nửa điểm sĩ khí, căn bản là không có cách nào tập trung binh lực hợp sức triển khai trận pháp vây nhốt Đô Thiên Ma Vương.

Lúc Tần Mục và Bá Sơn Tế Ti đi tới tái ngoại rèn luyện thì tám trăm thần thông giả thảo nguyên hợp sức lại liền có thể đánh cho thần thông Tuyệt Bích của Bá Sơn Tế Ti rách nát, khiến ông ta phải liên tiếp lùi lại.

Bá Sơn Tế Ti là cường giả cấp Giáo chủ còn bị bức lui, thần thông giả và võ giả trong thành Thiên Ba nhiều đến mấy vạn người, nếu liên thủ, chỉ sợ cũng có thể chống lại Đô Thiên Ma Vương một khoảng thời gian, chỉ tiếc là các môn các phái năm bè bảy mảng, không tập trung lại được, đều là chính mình thoát thân quan trọng hơn.

Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Kiều Nam còn đang mạnh mẽ đuổi theo không bỏ, tuy nhiên hình như không phải đuổi giết bọn họ.

"Đúng rồi, Long Kiều Nam cũng đang chạy trối chết." Tần Mục hiểu ra.

Ầm ầm --

Cường giả đánh nhau, sóng chấn động khủng bố bắn ra truyền đến, từng cái từng cái phòng ốc sụp đổ, tan rã giữa không trung, đám người Tần Mục bị gợn sóng đáng sợ kia nhấc lên, bay tới giữa không trung, vô số người khua tay múa chân rơi xuống bốn phương tám hướng.

Ầm ầm, ầm ầm, bọn họ đang ở giữa không trung, còn chưa rơi xuống đất, lại là vài luồng gợn sóng đáng sợ truyền đến, Tần Mục bị ép tới không ngừng phun máu, vội vàng nắm tiểu hồ ly từ trên lưng xuống, ôm vào trong ngực, tránh cho Hồ Linh Nhi bị đánh chết.

Luồng gợn sóng thứ tư tấn công tới, Tần Mục rên lên, khống chế Bá Thể Tam Đan công, thể phách lập tức trở nên cực kỳ cứng rắn, nhưng vẫn bị đập bay ra ngoài.

Rầm.

Tần Mục té xuống đất, lăn lộn mười mấy vòng mới dừng lại được, hắn bị ngã vào bên trong một vùng núi rừng, trên mảnh rừng núi này cuồng phong gào thét, gọt trụi không biết bao nhiêu ngọn cây.

Đó là dư âm thần thông của cường giả trong thành Thiên Ba.

Khóe miệng Tần Mục chảy máu, hai mắt trợn tròn, lồng ngực ngột ngạt không thở nổi, sau một lát đột nhiên thở dốc từng ngụm từng ngụm, lá phổi truyền đến tiếng rách, chắc là phổi bị chấn thương.

Hắn thở hổn hển hồng hộc mấy hơi, kéo Hồ Linh Nhi từ trong lòng ra, Hồ Linh Nhi cũng bị thương không nhẹ, đã hôn mê, Tần Mục vội vàng lấy từ trong túi Thao Thiết ra một cái bình ngọc, hé miệng nàng ra đổ vào vài giọt long tiên.

Sau một lát, hồ ly từ từ tỉnh lại, ngớ người chốc lát rồi phát ra tiếng khóc nức nở nói: "Ta làm mất Long Đại rồi!"

Long Kỳ Lân đi đứng không tiện, được Hồ Linh Nhi dùng pháp thuật gọi lốc xoáy, để con Long Kỳ Lân này ngồi trên lốc xoáy, trôi nổi ở giữa không trung, vài luồng gợn sóng kia truyền đến phá hủy pháp thuật của nàng, Long Kỳ Lân cũng bị đập bay ra ngoài, bay đến vừa cao vừa xa.

Tần Mục an ủi: "Không có chuyện gì, Long Đại sẽ tự chữa thương, chỉ là nó bị thương trên mông, ta chỉ sợ nó liếm không tới. Với lại, ta cũng lạc mất mấy người Thẩm Vạn Vân rồi."

"Long Đại rất đáng tiền."

Hồ Linh Nhi khóc ròng nói: "Mấy người Thẩm Vạn Vân lại không đáng tiền... "

Tần Mục đứng dậy, vận chuyển nguyên khí, loại bỏ máu bầm trong lồng ngực, sau đó ôm lấy nàng, nói: "Chúng ta đi tìm bọn họ."

Hắn mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên thân thể căng thẳng. Nơi sâu trong rừng cây truyền đến tiếng cây gãy, một con rắn to từ trong rừng cây chậm rãi trườn tới, đè ép cây cối ngã rạp qua hai bên.

Con rắn to kia, chính là con trăn đã phá hủy lâu thuyền mà lúc trước Tần Mục, Vệ Dung cưỡi đến kinh thành kia!

Quái vật khổng lồ Long Kiều Nam nuôi dưỡng!

"Khặc khặc, khặc khục..."

Trên đầu rắn truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy trên cái đầu bẹp của con trăn có một thanh niên yêu diễm, quần áo xộc xệch đang ngồi, vừa khặc, vừa phun máu.

Áo báo sặc sỡ trên người hắn thủng trăm ngàn lỗ, phấn trên mặt cũng rơi ra, vô cùng thảm hại.

"Ngươi phá huỷ thành Thiên Ba, phá huỷ Ngự Long môn của ta!"

Long Kiều Nam từ trên đầu con rắn lớn loạng choà loạng choạng đứng lên, như khóc mà không phải khóc, ánh mắt rơi vào người Tần Mục. Tinh thần Tần Mục tập trung cao độ, không nhanh không chậm lùi về phía sau từng bước một.

Long Kiều Nam là cao thủ, từng ở ngoài kinh thành chống lại kiếm vệ và kỵ binh cung tên, mặc dù là kỵ binh cung tên và kiếm vệ bảo vệ kinh thành cũng không thể giữ hắn lại, bị hắn an toàn trở ra.

"Ngươi đến cùng là ai?"

Con rắn lớn mũ hoa ngẩng đầu lên, nhìn xuống Tần Mục, tiếng Long Kiều Nam kêu lên: "Là quốc sư Duyên Khang phái ngươi đến sao?"

Tần Mục không nói một lời, lùi tới bên cạnh một cây cổ thụ, đột nhiên thân hình lóe lên núp ra phía sau thân cây.

Long Kiều Nam rít gào, lấy tay chộp tới phía trước, nguyên khí hóa thành một bàn tay lớn bóp cây cổ thụ kia răng rắc nát tan!

Thế nhưng sau cái cây lớn kia cũng không hề có hình bóng của Tần Mục, Long Kiều Nam điên lên, giơ hai tay về phía trước, mặt đất không ngừng chấn động, từng cây từng cây gai nhọn bằng nham thạch sắc bén bộp bộp bộp từ dưới nền đất đâm ra, cao hơn cây cối, toàn bộ phạm vi mấy chục trượng đều là loại nham thạch nhọn hoắc này, tựa như một khu rừng đá.

"Chạy à? Ngươi trốn không thoát."

Con trăn kia chuyển động thân thể, nghiền nát từng cây từng cây nham thạch nhọn, trườn về phía trước, mà Long Kiều Nam trên đầu con trăn tựa hồ bị thương, thân thể trên đầu trăn nhúc nhích, như là một con trăn hình người vậy, lay động trong chốc lát thì đột nhiên đầu của hắn nứt ra, tiếp theo mặt cũng nứt ra, từ trong đầu trong mặt chui ra một cái đầu.

Hắn tiếp tục vặn vẹo thân thể như rắn, cũng không lâu lắm, lột ra một tấm da người, Long Kiều Nam trần truồng đứng dậy, lấy tới một bộ đồ mới, từ từ mặc vào, nhìn chung quanh, cười khanh khách nói: "Ta biết ngươi chưa có đi xa, ngươi còn ẩn núp ở gần đây, ta cảm ứng được ánh mắt của ngươi. Ngươi đang thưởng thức thân thể của ta... "

Trong rừng rậm cách hắn khoảng trăm trượng, Tần Mục ngồi xổm bên trong một tán cây cổ thụ, con mắt chăm chú rơi vào người Long Kiều Nam sau khi lột xác: "Công pháp của Ngự Long môn thật kỳ lạ, vậy mà có thể lột đi túi da cũ, thay đổi một thân thể mới. Tuy nhiên, không phải nói Long Kiều Nam là công tử của Long Vương Ngự Long môn sao? Làm sao lại là bộ ngực mập mạp của con gái... "

Lúc nãy khi hắn lẻn ra phía sau thân cây thì trong nháy mắt lập tức nhấc quần áo trùm lên người, truyền tống rời đi, né tránh một đòn chết chắc của Long Kiều Nam. Chỉ là tu vi hắn không cao, truyền tống không xa lắm, nhiều nhất gần hai trăm trượng, không thể rời khỏi khu rừng này.

Khiến hắn kinh ngạc nhất chính là cái môn công pháp huyền diệu mà Long Kiều Nam tu luyện này, trên người Long Kiều Nam vốn là có thương tích, thế nhưng sau khi lột da, vậy mà không có nửa chút vết thương.

Hơn nữa, Long Kiều Nam từ bên trong túi da bò ra ngoài đương nhiên là trần truồng, không có thứ gì, lúc này Tần Mục mới chú ý tới thân thể của hắn không giống mình, tựa như là một cô gái dáng người xinh đẹp.

"Bộ ngực luyện đến cường tráng hơn ta nhiều, ta luyện không đến được một bước này."

Tần Mục thầm khen trong lòng: "Hắn đến cùng là nam hay là nữ? Hay là nói, nàng là nữ, thế nhưng Long Vương hi vọng sinh con trai, vì lẽ đó đặt tên cho nàng là Kiều Nam, ý tứ là đứa con trai nhu mì? Chắc Long Vương xem nàng là con trai mà nuôi dưỡng, kết quả lại bồi dường nàng biến thành dáng dấp quái lạ này."

Ánh mắt của hắn vẫn rơi vào trên người Long Kiều Nam, không có chớp mắt. Vào lúc này mà chớp mắt thì trong lúc con mắt mở ra nhắm lại sẽ làm bại lộ vị trí của chính mình, rất dễ dàng bị Long Kiều Nam bắt được vị trí chính xác của hắn.

Thần thông của Long Kiều Nam bá đạo mạnh mẽ như vậy, chính mình chắc chắn không là đối thủ của nàng hoặc là hắn.

Hơn nữa thúc giục truyền tống y cũng chỉ có thể truyền tống ba, bốn lần thì tu vi sẽ tiêu hao hết, rất khó thoát khỏi sự đuổi giết của Long Kiều Nam.

Mà cứ nhìn chăm chú vào Long Kiều Nam cũng không phải biện pháp, cao thủ như Long Kiều Nam, cảm giác cực kỳ nhạy cảm, chắc chắn có thể theo ánh mắt của hắn mà tìm được vị trí.

Long Kiều Nam vẫn đang chầm chậm mặc lại quần áo, đưa lưng về phía Tần Mục, da thịt sau cổ của nàng hiện ra một ít nốt nhỏ li ti, cười khanh khách nói: "Ngươi đang xem cổ của ta. Cổ của ta có đẹp không?"

Đột nhiên con ngươi của Tần Mục co lại, những nốt nhỏ trên làn da sau cổ Long Kiều Nam đang dần dần thu hẹp lại, nàng đã xác định được chính xác vị trí của Tần Mục!

Tần Mục trùm áo, bên tai truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, thân hình của hắn biến mất trong thần thông nổ tung.

Long Kiều Nam quần áo thoáng mát, thu bàn tay lại, con trăn lớn mang theo nàng gào thét lao tới, nhưng không phát hiện hình bóng Tần Mục, trong giây lát ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một người nhanh chân lao đi trong không trung, đạp không mà đi.

"Ngươi đi không được!"

Miệng con trăn dưới chân nàng phun ra yêu khí, bay lên trời, đuổi theo Tần Mục.

Giữa không trung, hai người nhìn thấy cảnh tượng của thành Thiên Ba, trong lòng ngơ ngác, chỉ thấy toà thành xây dựng trên dãy núi kia đã bị phá hủy hoàn toàn, thay vào đó chính là một tế đàn dựng từ máu và xương.

Đô Thiên Ma Vương đứng trên tế đàn, chính đang lạnh lùng hạ sát thủ với hai người, một người là Long Vương của Ngự Long môn, mang theo con giao long kia, vị còn lại là một tồn tại cấp Giáo chủ cảnh giới Thần Kiều.

Hai người này tràn đầy nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị Đô Thiên Ma Vương giết chết, trong miệng Đô Thiên Ma Vương truyền ra Ma ngữ, Ma ngữ tối nghĩa cao thâm hơn nhiều lúc Tần Mục dùng để gọi hắn ra!

Bầu trời của thành Thiên Ba đang xoay tròn, vặn vẹo, đột nhiên sấm vang chớp giật, bầu trời bị xé rách, mơ hồ xuất hiện một cái không gian tăm tối!

Trong không gian bóng tối kia tựa hồ như có thứ gì đó đang hoạt động, đột nhiên một quái nhân mọc ra hai cái đầu, hai con mắt từ trong vòng xoáy chuyển động điên cuồng bay ra.

Quái nhân kia dừng lại trên không trung, quay về phía sau vòng xoáy la lên hai câu.

Vù.

Vô số điểm đen từ bên trong vòng xoáy lao ra, một mảnh đen kịt, tuôn tới thành Thiên Ba.

Đó là Thiên Ma của Đô Thiên!

Đến hàng mấy chục ngàn Thiên Ma đang từ Đô Thiên vọt tới, những Thiên Ma này đang tự giết lẫn nhau, thi thể từ giữa không trung rơi xuống như mưa, hài cốt của bọn họ chồng chất lên tế đàn, để tế đàn của thành Thiên Ba đang không ngừng trở nên cao lớn.

Giữa không trung bắt đầu trút xuống mưa máu.

Còn có một vài Thiên Ma đương nhiên có địa vị hơi cao, cầm quyền trượng trong tay từ giữa bầu trời rơi xuống, hạ vào tế đàn ở thành Thiên Ba, quay chung quanh tế đàn niệm tụng Ma ngữ cổ xưa tối nghĩa, lập tức bầu trời tế đàn xuất hiện vô số phù văn rực rỡ, cực kỳ sáng sủa.

"Có thể ta đã gây ra tai họa còn lớn hơn lần làm Thái học viện say ngất rồi... " Khóe mắt Tần Mục run lên, thầm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment