Hữu hộ pháp sứ hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười gằn: "Đám con lừa trọc có ngon thì đừng đi, lão nương có thể mắng các ngươi ba ngày ba đêm mà không trùng lắp!"
Một vị Bồ Tát cười lạnh nói: "Tiết Bích Nga, ngươi cũng chỉ còn sót lại một cái miệng thôi!"
"Không cần để ý tới bọn họ."
Trên Tu Di sơn, lão Như Lai nói: "Nếu chửi nhau với bọn họ thì chỉ sợ có thể chửi nửa năm. Trước đây cũng đã đánh mấy trăm năm, mắng mấy trăm năm, không cần nóng lòng trong phút chốc. Đến ngăn trận tranh đấu này lại trước rồi hãy nói."
Tăng nhân khắp núi không dừng lại, hư ảnh Tu Di sơn trôi về chiến trường kia.
Quốc sư Duyên Khang còn đang ra tay đánh nhau với đám người Cùng phu tử, cố gắng diệt trừ mấy vị cường giả này trước khi hư ảnh Tu Di sơn đến. Lúc này, âm thanh của lão Như Lai truyền đến, chầm chậm nói: "Quốc sư, các vị đạo hữu, có thể nể mặt chút không?"
Quốc sư Duyên Khang tản kiếm khí đi, tránh khỏi sự truy kích của Cùng phu tử và người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh, mỉm cười nói: "Như Lai, mời nói."
"Thiện tai, xin các vị đạo hữu dừng tay." Lão Như Lai trầm giọng nói.
Đám người Cùng phu tử còn muốn ra tay, nghe vậy thì chần chờ một chút rồi tự dừng lại.
Điền chân quân không ngừng phun máu, bị kiếm khí của quốc sư Duyên Khang đánh bị thương tim phổi, giọng the thé nói: "Lão Như Lai, ngươi định liên thủ với chúng ta diệt trừ kẻ này sao?"
Lão Như Lai lắc đầu.
Sắc mặt Lý tán nhân hơi thay đổi, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Đại Lôi Âm tự cũng giống như Thiên Ma giáo làm chó săn cho Duyên Khang quốc sao?"
Lão Như Lai lại lắc đầu.
Cùng phu tử nhàn nhạt nói: "Lão đạo huynh, không nên thừa nước đục thả câu, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lão Như Lai cười ha ha nói: "Ta đến cảm hóa thiện duyên cho mấy vị, chấm dứt vụ án này. Mấy vị đều là người tu hành, nếu tiếp tục đánh nữa thì không biết phải tổn thất bao nhiêu hào kiệt, đứt đoạn mất bao nhiêu truyền thừa. Hôm nay, sao mọi người không biến chiến tranh thành tơ lụa, hòa hòa khí khí, kết thúc nhân quả lẫn nhau?"
Ánh mắt quốc sư Duyên Khang lấp lóe, trầm mặc không nói.
Lão Như Lai nhìn về phía hắn, cười nói: "Quốc sư là thiện nam tử, đã từng đến Đại Lôi Âm tự ta, ta và quốc sư đã bàn Phật pháp, giảng qua Đại Thừa, kết làm thiện duyên. Không biết quốc sư có thể trả lại thiện duyên này cho lão tăng không?"
Quốc sư Duyên Khang nghiêm nghị nói: "Năm đó tuổi ta còn quá nhỏ, du học bốn phương, đến Đại Lôi Âm tự, Như Lai bỏ qua thành kiến môn phái chỉ điểm ta tu hành, ta cũng xem như là nửa đệ tử của Đại Lôi Âm tự, nên trả lại thiện duyên này. Tuy nhiên, làm sao ta biết có phải là thả cọp về rừng không? Mấy người này chính là kẻ đầu sỏ trong thiên hạ, chắc gì chịu bỏ qua như vậy? Tương lai bọn họ lại làm phản thì sinh linh lại rơi vào cảnh lầm than. Như Lai lấy lòng dạ từ bi mà hiểu cho lo lắng của ta."
Lão Như Lai cười nói: "Lão tăng để bọn họ quy y Đại Lôi Âm tự, không hỏi chuyện thế giới phàm tục nữa thì quốc sư nghĩ như thế nào?"
Quốc sư Duyên Khang không tỏ rõ ý kiến.
Lão Như Lai mỉm cười, nhìn về phía mấy người Cùng phu tử, cười nói: "Mấy vị đều là tuấn kiệt năm đó, phong hoa tuyệt đại, mạnh mẽ một đời, hào quang một đời, bây giờ có nguyện ý bỏ xuống can qua mà quy y Phật môn hay không?"
Điền chân quân cười lạnh nói: "Lão Như Lai, chúng ta cộng với Đại Lôi Âm tự ngươi, tiêu diệt kẻ này còn không dễ dàng sao? Ngươi cho rằng ngươi bỏ qua cơ hội lần này thì Đại Lôi Âm tự của ngươi có thể an toàn sao? Quốc sư Duyên Khang tiêu diệt xong chúng ta, tất nhiên diệt Phật! Lúc này sao không lạnh lùng hạ sát thủ, lấy ra thủ đoạn hàng ma của ngươi?"
Lão Như Lai cười nói: "Mặc kệ quốc sư đối xử với Phật môn ta thế nào. Dù sao thì thế gian này vẫn có người tin Phật, sùng bái Phật. Mặc kệ thế gian này có còn Thần Phật hay không thì tín ngưỡng vẫn còn, sẽ không vì quốc sư có tiêu diệt Phật môn ta hay không mà mất đi, cũng sẽ không vì quốc sư tán dương Phật môn ta mà vinh hiển. Nếu các ngươi nguyện ý bỏ xuống ân oán can qua, liền theo ta đi. Nếu không muốn, lão tăng chỉ có thể nói một tiếng vô duyên, xin cáo lui."
Đột nhiên, từng bóng người từ không trung mạnh mẽ hạ xuống, rơi ở phía sau quốc sư Duyên Khang, là trăm vị tướng quân Duyên Khang quốc mặc áo giáp máu me khắp người, từng người từng người chiến ý ngập trời.
Vệ Quốc Công lớn giọng nói: "Thế nào, Như Lai cũng tới tham gia trò vui sao? Tống tiền hả? Quốc sư, chúng ta cùng làm thịt lão hòa thượng và đám trọc đầy khắp núi này... "
Quốc sư Duyên Khang giơ tay, ngăn không cho hắn nói tiếp, thấp giọng nói: "Không nên lưỡng bại câu thương. Lão Như Lai đến để hòa giải, đây là một chuyện tốt."
Vệ Quốc Công buồn bực, không rõ ý nghĩa, nói: "Bọn họ chính là vì tống tiền, nhân cơ hội thu đám thủ lĩnh phản bội này vào Đại Lôi Âm tự của hắn, tăng cường thực lực của Đại Lôi Âm tự. Những thủ lĩnh phản bội này đều là nhân vật vô cùng lợi hại, thả bọn họ đi chính là thả cọp về rừng, sau này tai họa vô cùng! Quốc sư, nghĩ kỹ!"
Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Lão Như Lai nói rồi, sau khi bọn họ quy y Phật môn liền không hỏi chuyện thế giới phàm tục nữa, ta tin lão Như Lai."
"Ngươi thật sự tin hắn?"
Vệ Quốc Công trợn mắt lên: "Trên đầu không lông, làm việc không tốn sức... "
Hắn còn định nói thêm thì quốc sư Duyên Khang đã giơ tay, lạnh nhạt nói: "Lão Như Lai là người đứng đầu Phật môn, ông ta đến hóa giải ân oán, chấm dứt một cuộc phân tranh, trả lại cho thiên hạ một khoảng thời gian thái bình, đây là việc thiện lớn lao. Hơn nữa, ta cũng bị thương."
Trên Tu Di sơn, từng vị Bồ Tát, La Hán nghe vậy thì dồn dập quay đầu lại nhìn.
Lão Như Lai tụng một tiếng Phật hiệu, cảnh tỉnh mấy vị Bồ Tát, La Hán, cười nói: "Quốc sư đã đồng ý hóa giải ân oán, Cùng phu tử, các ngươi thì sao?"
Mấy người Cùng phu tử liếc mắt nhìn nhau, yên lặng gật đầu.
Nếu bọn họ không đồng ý quy y Phật môn thì lão Như Lai sẽ thấy chết mà không cứu, mang theo rất nhiều cường giả Đại Lôi Âm tự rời đi, bọn họ đương nhiên sẽ chết trong tay quốc sư Duyên Khang.
Lần này, lão Như Lai gần như đã mang đến toàn bộ cường giả của Đại Lôi Âm tự, cho thấy tình thế bắt buộc, nếu bọn họ đồng ý quy y Đại Lôi Âm tự, quốc sư Duyên Khang cũng không dám truy cứu.
Lão Như Lai cười nói: "Mấy vị sư huynh sư tỷ thả xuống ân oán nhân quả, quy y Phật môn, tứ đại giai không, đương nhiên đắc đạo. Quốc sư... "
Quốc sư Duyên Khang giơ tay chỉ về người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh, nói: "Như Lai, hắn cần phải ở lại."
Tinh thần người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh tập trung cao độ, lão Như Lai khẽ cau mày, từng vị Bồ Tát, La Hán trên hư ảnh Tu Di sơn đồng loạt niệm Phật hiệu.
Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Hắn nhất định phải ở lại."
Tuy tiếng nói của hắn nhẹ nhàng, thế nhưng trong giọng nói lại có một loại ý vị không cho cò kè mặc cả.
Lão Như Lai than thở: "Vị thiện nam tử này, ngươi vô duyên với Phật môn ta. Cùng phu tử, mấy vị sư huynh sư tỷ, mời lên đây."
Mấy người Cùng phu tử chần chờ một chút, nhìn về phía người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia, đột nhiên cắn răng, bay lên Tu Di sơn, cùng hướng về người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kêu lên: "Lão... Xin lỗi rồi!"
"Mấy vị không cần nhiều lời, ta hiểu mà."
Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh cười ha ha nói: "Quốc sư, ngươi định xử trí ta thế nào hả?"
Mặt quốc sư Duyên Khang không chút thay đổi nói: "Ta bắt ngươi lại, áp giải ngươi vào kinh thành gặp vua."
"Áp giải ta vào kinh gặp Hoàng đế?"
Giọng điệu của người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh có chút quái lạ, cười nhẹ nói: "Vậy phải nhìn kiếm của quốc sư ngươi có đủ nhanh hay không rồi... "
Hắn chậm rãi giơ bàn tay lên, đột nhiên vỗ mạnh lên mặt nạ bằng đồng xanh, mặt nạ bằng đồng xanh chia năm xẻ bảy, cả khuôn mặt phía dưới mặt nạ đó cũng bị đập tan nát!
"Quốc sư, giang sơn của Linh gia, sớm muộn cũng sẽ tổn hại trong tay ngươi... "
Đầu của hắn nứt ra, rất nhanh đứt hơi, thế nhưng thân thể lại vững vàng đứng ở nơi đó, trước sau không ngã.
Mấy người Vệ Quốc công kêu lên sợ hãi, vội vã tiến lên, quốc sư Duyên Khang lại đứng đó không nhúc nhích, hắn không có ra tay ngăn cản người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh tự sát, thậm chí ngay cả ý tứ ra tay đều không có.
Trên ngọn núi xa xa, Tần Mục nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe mắt nhảy nhảy.
Quốc sư Duyên Khang nói ra câu nói kia kỳ thực là muốn ép người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh tự sát. Mặc kệ khuôn mặt dưới cái mặt nạ này là ai thì đương nhiên hắn cũng là cao tầng trong Hoàng thất, địa vị hiển hách, là người cực kỳ quan trọng của Hoàng Đế.
Nếu hắn bị quốc sư Duyên Khang bắt giữ, áp giải vào kinh gặp Vua thì vấn đề không chỉ là mặt mũi của Hoàng Đế khó xử mà thậm chí còn sẽ làm tâm lý của quân thần ly tán.
Hoàng đế có giết hắn hay không cũng là vấn đề.
Bộ mặt thật của hắn bại lộ, uy vọng của Hoàng Đế sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng, thậm chí triều chính cũng sẽ âm thầm bàn tán sôi nổi, đồn đoán ý đồ mưu phản của hắn, hay là đạt được ý chỉ của Hoàng Đế.
Khi đó, uy vọng của quốc sư Duyên Khang sẽ vượt qua Hoàng Đế, khiến tâm tư của càng nhiều văn võ đại thần hướng về quốc sư, mà Hoàng Đế cũng sẽ đề phòng quốc sư. Hoàng Đế và quốc sư đấu đá thì quốc gia liền nguy hiểm, Linh gia cũng nguy hiểm.
Hắn là cao tầng của Hoàng thất, nhất định phải tự sát, không thể đẩy Linh gia vào thế bị động, không thể ném mặt mũi Linh gia.
Vì lẽ đó, hắn nhất định phải hủy diệt khuôn mặt của mình, khiến người ta không cách nào biết được thân phận thật sự của hắn.
Mà quốc sư Duyên Khang không ngăn cản cũng là hi vọng hắn tự sát, không muốn áp giải hắn đến kinh thành gặp Vua. Cho dù hắn không hủy diệt khuôn mặt của mình thì quốc sư Duyên Khang cũng sẽ giúp hắn hủy diệt mặt của hắn.
Quốc sư Duyên Khang cũng không muốn gọt mặt mũi của Hoàng Đế, không muốn gọt mặt mũi Linh gia, đây là kết quả tốt nhất.
Nếu quốc sư Duyên Khang thật sự áp giải người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh này về kinh thành thì đó mới nói rõ hắn thật sự muốn làm phản, mưu đoạt ngôi vị Hoàng Đế. Nhìn từ chuyện lần này thì quốc sư Duyên Khang không quan tâm đến ngôi vị Hoàng Đế, hắn chỉ là muốn mượn Duyên Khang quốc để triển khai hoài bão của chính mình, hắn muốn làm được tam lập tam bất hủ.
Hắn muốn trở thành Thánh nhân.
Trên Tu Di sơn, Như Lai hướng về quốc sư Duyên Khang chào, nói: "Quốc sư, việc nơi này, lão tăng xin cáo lui."
"Như Lai đi thong thả." Quốc sư Duyên Khang đáp lễ.
Hư ảnh Tu Di sơn trôi về phương tây, mấy người Cùng phu tử, Điền chân quân quay đầu nhìn lại, đã thấy quốc sư Duyên Khang hạ lệnh, sai người cắt đầu người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh vùi lấp ngay tại chỗ, còn thân thể không đầu thì đặt vào quan tài, chuẩn bị vận chuyển về kinh thành.
Lý tán nhân than thở: "Như Lai đạo huynh, lần này nếu không có ngươi... "
Lão Như Lai lắc đầu: "Không cần phải nói, quốc sư đã không hài lòng với Đại Lôi Âm tự ta, đi thôi, trở về núi. Ta đoán tên nghiệt đồ kia của ta đã thừa cơ trở lại Đại Lôi Âm tự, cướp đi cánh tay của hắn. Nếu trở lại đúng lúc thì còn có thể gặp được hắn."
Tinh thần mấy tăng nhân trên núi tập trung cao độ.
Hư ảnh Tu Di sơn bay tới đỉnh núi nơi đám người Tần Mục đang đứng, phía dưới lại truyền tới tiếng cười lạnh: "Lừa trọc!"
Bồ Tát, La Hán, Tôn giả trên núi dồn dập quát lên: "Nghiệp chướng Ma đạo!"
Lão Như Lai lắc lắc đầu, cúi đầu xuống Tu Di sơn, khi ánh mắt nhìn xuống phía dưới thì đột nhiên tạo thành chữ thập nói: "Sư huynh."
(Lão Như Lai cùng bối phận với Mã gia mà ta.)
Trên đỉnh núi, rất nhiều đường chủ, hộ pháp nghiêm nghị, đường chủ Kiếm đường hướng về Tần Mục nhẹ nhàng lắc đầu, Tần Mục khoát tay áo một cái, chắp tay nói: "Sư huynh."
Lão Như Lai lộ ra vẻ kinh ngạc, gật gật đầu, mang người rời đi.
"Giáo chủ, ngươi cần gì phải đáp lễ với cái lão lừa trọc kia?"
Hữu hộ pháp sứ Tiết Bích Nga oán giận nói: "Bây giờ đã bại lộ thân phận thực sự, bị lão tặc ngốc kia biết rõ, chắc chắn sẽ kiếm chuyện!"
"Thân là Thánh giáo chủ, nếu hắn đã ngang hàng chào hỏi thì không thể không đáp lễ."
Tần Mục cười nói: "Ta là Thánh giáo chủ thì không thể giấu diếm mãi được. Hơn nữa, ta không thể để cho các ngươi mất thể diện, để Thánh giáo mất thể diện."
Mọi người dồn dập nói: "Chúng ta tình nguyện không muốn thể diện này!"