Mục Thần Ký

Chương 226

Trong gian nhà chính, Hồ Linh Nhi nằm trên lưng Long Kỳ Lân không nhúc nhích, lén mở mắt nhìn loạt đầu người rơi xuống lăn lóc. Cảnh tượng thật quái dị, rõ ràng không có kẻ địch, nhưng các cao thủ cảnh giới Thiên Nhân này khi bước vào trong khu nhà đều mất mạng!

Những người khác đều giống như đối mặt với kẻ địch lớn, một vị cao thủ cảnh giới Thiên Nhân thét lên một tiếng, kiếm khí như sương, sương bạc bao phủ quanh người, từ từ bước vào, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Kiếm pháp của hắn rất mạnh mẽ, vô số kiếm quang bao phủ xung quanh, giống như những con cá vô cùng nhỏ bé đang bơi lượn, vui vẻ bơi qua bơi lại xung quanh hắn.

Hắn ta sử dụng cách đánh bị động phòng thủ, hàng nghìn cá kiếm nhỏ bé bơi lượn xung quanh, chưa đựng tu vi hùng hậu vô cùng của hắn, chỉ cần gặp địch sẽ lập tức phản công, cho đối phương một đòn chí mạng.

Hắn cũng vì bất đắc dĩ, kẻ địch từ đầu chí cuối không hề xuất hiện, căn bản không nhìn rõ kẻ địch ở đâu, ra tay thế nào mà đã có nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Nhân mất mạng như vậy, thực sự vô cùng quái dị.

Hắn không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác, từ từ bước tới gian chính mà Tần Mục đang ngủ, sau đó hắn nhìn thấy bức tranh treo trước phòng.

Tần Mục thắp một cây nến trước bức tranh, chiếu sáng toàn bộ bức tranh. Trên bức tranh vẽ bóng của một người đàn ông trung niên, lưng đeo một thanh kiếm, người đàn ông trung niên nghiêng đầu lại, giống như đang liếc nhìn người vẽ tranh. Ánh mắt của ông ta lộ ra sát ý kinh thiên. Chỉ một cái nhìn lướt qua đã được người vẽ vẽ lại trở thành bức tranh này. Cho dù trong tranh chỉ có người đàn ông trung niên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bức tranh này có vô số thông tin không được vẽ ra, những thông tin này được cất giấu ở những phần nền trắng của bức tranh.

Đó là một chiến dịch vừa kết thúc, xác của vô số kẻ địch gục ngã dưới chân người đàn ông trung niên, xác chết trôi nổi trong biển máu bao la, xương trắng bị nhuộm đỏ mà ánh lên màu sắc vô cùng kinh dị, vô số oan hồn dưới kiếm bị âm sai bắt đi, kéo vào trong bóng tối.

Trong thế giới đen tối đó, thần ma hai sừng chín khúc đang tổ chức một buổi yến tiệc ăn mừng, ăn mừng những oan hồn cao thủ này trở thành khách nhân và thực phẩm của hắn. Đó chính là thông tin phần nền trắng của bức tranh chứa đựng.

Trong sân, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân nhìn thấy bức tranh và người trong tranh, đột nhiên sững sờ, sau đó hắn nhìn thấy đầu mình rơi xuống từ trên cổ, hắn cảm nhận được mọi thứ đều trở lên chậm chạp, bản thân mình giống như đang chìm dần vào một vùng bóng tối không hề có chút ánh sáng, mỗi lúc một chìm sâu, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không rơi xuống được tới đáy bóng tối.

Bịch.

Đầu hắn rớt xuống đất, lăn hai vòng, hai mắt vẫn trợn trừng trừng.

Đột nhiên một cánh tay giơ ra, túm lấy đầu của hắn. Bên ngoài sân có chín người, sắc mặt khiếp sợ đứng ở đó, chỉ có vị Thanh Sơn đạo nhân lông mày trắng là vẫn còn giữ được bình tĩnh, chính lão ta là người cầm lấy đầu của cao thủ cảnh giới Thiên Nhân kia. Lão cũng chính là đại cao thủ cảnh giới Sinh Tử duy nhất của nhóm người này.

Thanh Sơn đạo nhân nhìn vào mắt của cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, thở ra một hơi thở đục:

“Kiếm lợi hại!”

Những người khác đều vội vàng nhìn tới, giọng run rẩy:

“Thanh Sơn tiền bối phát hiện ra điều gì chẳng?”

“Các người hãy nhìn mắt hắn.”

Tám người liền xúm lại, chỉ thấy trong hai mắt của cao thủ cảnh giới Thiên Nhân này có một đạo kiếm quang, kiếm này gần như đâm trực diện, sau đó trong chớp mắt, sinh mạng của vị cao thủ này chấm dứt!

Thanh Sơn đạo nhân đỡ cái đầu lên, hướng về phía gian chính mà Tần Mục đang ngủ, nói:

“Kiếm tới từ nơi đó. Nơi đó rốt cuộc có gì?”

Lão từ từ dịch chuyển người, chậm rãi tìm kiếm góc độ, sau đó nhìn thấy ánh nến loe lét, rồi thấy một góc của bức tranh, nói:

“Là một bức tranh. Ta thấy được vạt áo của người trong tranh…”

“Thanh Sơn tiền bối, sao lại phải phức tạp như vậy? Phá hủy luôn căn phòng này và người trong phòng không phải sẽ xong hết sao?”

Một vị cao thủ cảnh Thiên Nhân lập tức ra tay, kiếm hoàn bay lên không, kiếm quang trong kiếm hoàn hình trụ, kêu rít đâm về phía gian nhà của Tần Mục! Kiếm trụ đó vô cùng to lớn, những nơi nó đi qua tất cả đều bị kiếm quang xoay tròn rồi nghiền nát!

Nhiễu Kiếm thức mà quốc sư Duyên Khang sáng tạo ra!

Quốc sư Duyên Khang không phải là người cái gì cũng chỉ biết giữ làm của riêng, kiếm thức sáng tạo ra đều đã lưu truyền ra ngoài, các kiếm phái trên giang hồ cũng có rất nhiều người luyện kiếm thức của quốc sư, và kẻ đang ra tay chính là một người lợi hại trong số đó. Trình độ Nhiễu Kiếm thức của hắn ở trên rất nhiều người. Kiếm này khí thế hùng hậu, nếu như quét trúng gian nhà chính chắc chắn sẽ nghiền nát toàn bộ mọi thứ trong gian nhà, không để lại gì, bất luận là Tần Mục hay là ma vương Đô Thiên hay Long Kỳ Lân, tất cả sẽ nát vụn.

“Không được nảy sinh sát ý với bức tranh kia!”

Mặt Thanh Sơn đạo nhân biến sắc, muốn ra tay ngăn cản như đã không kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy kiếm trụ giống như đột nhiên va phải tấm chắn vô hình, đứng chững lại trong không trung, sau đó kiếm trụ vỡ tan, tiếp theo đó ‘đùng’ một tiếng, kiếm hoàn nổ tung. Giữa ấn đường của vị cao thủ ra tay ban nãy có một hồng ấn, một giọt máu tươi từ trong hồng ấn chảy ra, sau đó hắn ta chao đảo ngã rầm xuống đất.

“Cẩn thận đề phòng!”

Thanh Sơn đạo nhân thét lớn.

Khí thế của lão ta bùng phát, trong người vọng ra sáu tiếng nổ, là mở toàn bộ sáu đại thần tàng: Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử!

Xung quanh lão ta, các cao thủ cảnh giới Thiên Nhân đều không thể đứng vững, bị khí thế ngút trời ép liên tục lùi ra sau.

Phụt…

Sau lưng Thanh Sơn đạo nhân, ảo ảnh thần ma xuất hiện, đầu rồng mình người, giống như thần thánh hiện hình, một nửa bên người trong hư không, một nữa bên người đặt chân vào hiện thực.

Trong tay Thanh Sơn đạo nhân cầm một chiếc gương, vô cùng căng thẳng nhìn vào gian phòng Tần Mục đang ngủ, giọng khàn khàn, nói:

“Các người còn không mau đề phòng? Muốn chết sao?”

Đúng trong lúc này, Tần Mục đang ngủ trong phòng khẽ hé mắt, nhìn thấy sau lưng hắn có một bóng người bay từ trên tường xuống, hắn chỉ nhìn thấy bóng của một người đàn ông trung niên, bị ánh sáng ngọn nến kéo dài.

Người đàn ông trung niên bước ra từ bức tranh rất cao và gầy, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, rất lặng lẽ, giống như một linh hồn không có xác thịt, bay ra ngoài sân. Bóng người đó ngẩng đầu nhìn trời, rút kiếm sau lưng ra, vừa múa kiếm vừa hát, kiếm quang chớp nhoáng giống như ngư long đang múa.

“Một kiếm Khai Hoàng máu chảy thành sông, sơn hà còn đó, lòng người mơ màng, nhìn khắp bốn phương, người vẫn như xưa…”

Tần Mục không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong chợp mắt khắp nơi bao phủ kiếm khí kiếm quang sắc bén, xuyên qua bên cạnh mình, lướt giữa không gian và thời gian.

Hắn nhắm mắt lại, nhưng trước mắt vẫn còn kiếm quang lóe lên, xé rách bóng tối.

Tai hắn nghe thấy tiếng kiếm khí xé tan không gian, rất gấp, rất ngắn ngủi.

Hắn mở mắt ra, trước mắt kiếm quang đan xen tung hoành khắp nơi, ngoài sân vang vọng những tiếng thét giận dữ, lại có những chấn động khủng khiếp đột ngột lan tỏa, trong màn đêm tối tăm, những ngôi nhà khác trong thôn trang đều bị đánh bay lên, vỡ vụn trong không trung.

Trong lòng Tần Mục tim đập thình thịch:

“Ông nội điếc nhập hồn rồi, nhập hồn cho trưởng thôn trong tranh…”

Đột nhiên, mọi âm thanh và kiếm quang đều biến mất, tiếng hát khe khẽ cũng biến mất theo.

Tần Mục ti hí mắt, nhìn thấy một bóng người bóng bước về phía hắn, giống như muốn về lại trong bức họa sau lưng hắn. Đột nhiên bóng người đó vỡ tan, biến thành một vũng mực đen nằm trên mặt đất.

Tần Mục sững sờ, vội vàng mở mắt, cẩn thận ngoảnh đầu lại nhìn, bức tranh treo trên tường đã biến thành một tờ giấy trắng.

Ánh đèn loe lét, bốn bề yên ắng không một tiếng động.

Tần Mục thở ra một hơi thở đục, Hồ Linh Nhi lúc này đã mở mắt, nói khẽ:

“Công tử…”

“Giờ an toàn rồi, ngủ đi.”

Tần Mục nói:

“Ngày mai còn phải leo núi, còn phải đi một quãng đường dài nữa đấy.”

Hồ Linh Nhi cúi đầu, Tần Mục nằm xuống, nhìn tờ giấy trắng sau ánh nến, trong lòng bình yên.

Ngày hôm sau, Tần Mục trở dậy bước tới sân, chỉ thấy thôn trang hôm qua đã biến thành một bãi đất trống, những gian nhà khác đều không cánh mà bay chỉ còn lại một nửa mảnh sân của họ, tường đổ quá nửa, gian phía Đông cũng sụp đổ một nửa, nóc nhà phía Tây cũng không còn.

Tần Mục súc miệng rửa mặt một hồi mới lấy nồi nấu bữa sáng, Hồ Linh Nhi mở lại máy móc cho ma vương Đô Thiên, rồi cùng ma vương Đô Thiên chạy ra ngoài, Hồ Linh Nhi không ngừng kêu lên kinh ngạc. Long Kỳ Lân mơ màng tỉnh dậy, cũng bước ra ngoài nhìn một lượt, ngáp một cái, liếm móng vuốt rồi dùng móng vuốt ướt sũng lau bừa lên mặt, hiếu kì nói:

“Chúng ta ở đâu đây? Cái thôn hôm qua đi đâu rồi… Giáo chủ, bắt đầu ăn sáng chưa? Xích Hỏa Linh Đan của ta hôm nay có thể rắc thêm chút thì là không? Ta muốn đổi khẩu vị…”

Tần Mục lấy một ít thì là, lấy ra nửa đấu Xích Hỏa Linh Đan, rắc lên trên. Long Kỳ Lân cúi đầu nhìn bát thức ăn trước mặt mình, ngẩng đầu băn khoăn:

“Chỉ có nửa đấu.”

Tần Mục nói:

“Giờ ngươi béo tới mức không chạy nổi, nửa đấu đủ nhiều rồi!”

Long Kỳ Lân nói:

“Ta đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, ngươi giảm khẩu phần ăn của ta, ta sẽ không lớn nổi…”

“Ngươi còn phát triển cơ thể?”

Tần Mục nổi giận, nhéo thử thịt trên bụng của nó, phát hiện căn bản không thể nhéo được:

“Ngươi không phải đang phát triển cơ thể mà là béo phì, ngươi thử nhéo mà xem, có nhéo được nếp thịt nào không!

Long Kỳ Lân cũng thò vuốt ra nhéo, phát hiện không nhéo nổi, nói:

“Cơ địa của ta vốn dĩ uống nước lã cũng béo…”

Hồ Ly Nhi chạy tới, nói:

“Long mập, từ nay về sau ngươi uống nước lã đi!”

Long Kỳ Lân vội vàng ôm lấy Xích Hỏa Linh Đan trước mặt mình, cười trừ:

“Ta chỉ là sợ bị đói thôi, nên muốn ăn nhiều một chút. Nửa đấu thì nửa đấu, không thể ít hơn, nếu không sẽ đói chỉ còn da bọc xương thôi.”

Ma vương Đô Thiên bước tới, nhìn Tần Mục đã ăn uống no say, lúc này đang gỡ bức tranh chỉ còn giấy trắng trên tường xuống, nói:

“Bức tranh này là trưởng bối nhà ngươi vẽ sao?”

Tần Mục gật đầu.

Ma vương Đô Thiên trầm ngâm một lát, nói:

“Người trong tranh cũng là trưởng bối nhà ngươi?”

Tần Mục cất bức tranh vào túi Thao Thiết rồi lại gật đầu.

Ma vương Đô Thiên nói:

“Ta không sợ họ. Nhưng, ngươi khóa ta ở trong bức tượng ma thần này cũng không phải là cách hay, chi bằng ngươi mở phong ấn, ý thức của ta rời khỏi thế giới của các ngươi, về lại Đô Thiên, không đặt chân tới đây nữa, thế nào?”

Tần Mục không đáp, nói:

“Linh Nhi, ăn nhanh lên, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”

Để lại ma vương Đô Thiên sửng sốt.

Sau khi Hồ Linh Nhi ăn no, Tần Mục bước tới giúp rửa bát đũa, bỏ bát đũa đã rửa xong vào túi Thao Thiết, nhìn chỗ lương thực còn lại trong túi, nói:

“Có thể cầm cự được tới Đại Khư. Ma vương đại nhân, đi thôi!”

Ma vương Đô Thiên vội chạy theo, nói:

“Ta không sợ họ, chân thân của ta tới đây, ta không sợ ai…”

Thần Đoạn Sơn Mạch trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, Tần Mục tới dưới chân núi thì chỉ thấy vách núi dốc ngược đến mức linh vượn khó trèo, chim muông khó bay qua.

Tần Mục lấy bản đồ địa lý Duyên Khang ra, tìm kiếm tỉ mỉ, cười nói:

“Hiệp Cốc Khô Tịch Lĩnh cách đây không xa. Chúng ta đi thôi!”

Đang nói, đột nhiên mây đen trong không trung tách ra, một con rắn đỏ khổng lồ thò đầu xuống, miệng phun lửa, đốt tan tầng mây, tiếp theo đó là một bầy côn trùng vàng lấp lánh bay xuống theo vết nứt, có một vài con côn trùng còn bay về phía này.
Bình Luận (0)
Comment