Tần Mục quan sát dọc đường đi, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, dân đói chạy tán loạn. Tai họa xảy ra liên miên, ôn dịch hoành hành, so với lãnh địa yên bình của Đại Lôi Âm Tự thì nơi này đúng là địa ngục.
Cũng may có rất nhiều đại học sĩ, tiểu học sĩ đi khắp nơi hành y, trấn áp dịch bệnh. Nếu không tai họa sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.
Quốc sư Duyên Khang xây dựng rất nhiều tiểu học đại học, thay thế trường tư thục, lúc này lập tức có tác dụng. Những sĩ tử này mặc dù sức mạnh của mỗi người rất nhỏ bé nhưng hợp lại sẽ rất đáng kinh ngạc, tương đương với một môn phái nhỏ.
Tần Mục nhìn thấy yêu ma quỷ quái đang làm loạn các nơi. Huyện lệnh đích thân trấn thủ ruộng đất bảo vệ mầm giống, khuyên nạn dân về lại quê hương. Lương thực hoàng đế cứu trợ thiên tai sẽ nhanh chóng được vận chuyển tới đây.
Hắn còn nhìn thấy một số đệ tử Phật môn, Đạo môn cũng đang cứu tế, chỉ là có phần tùy ý, năng lực có hạn so với sức mạnh của quốc gia, đi tới đâu cứu tới đó. Hơn nữa có một số còn nhân lúc quốc nạn đi truyền giáo, phát sinh ra rất nhiều tà giáo nhưng đều không làm nên trò trống gì.
"Trận thiên tai này không thể hủy diệt được một quốc gia như thế này." Tần Mục nói.
Hoa màu mới đã được trồng, chỉ cần tới mùa thu hoạch là có thể giúp người dân ổn định. Thời gian xảy ra kiếp nạn này của Duyên Khang quốc khá kì lạ, ngay sau khi một trận loạn lạc xảy ra trên toàn quốc, vì quanh năm đánh trận, lương thực tiêu hao cực lớn kèm thêm nạn tuyết cũng đủ ảnh hưởng tới căn cơ.
"Không biết quốc sư Duyên Khang có quay về triều không, hoàng đế có đang cứu tế thiên tai không? Trận thiên tai này từ đâu mà tới? Đây không phải tai họa do các thánh địa như Đạo môn, Phật môn có thể gây ra chỉ có thể là thần."
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng nghi hoặc, tại sao chứ?
Tại sao ông trời muốn giáng họa xuống Duyên Khang?
Vì đạo thống của thần ở nhân gian sao?
Trước Duyên Khang, là các tông phái thống trị thế giới hình thành nên các quốc gia lớn nhỏ. Có một số truyền thừa cổ xưa của môn phái, có người nói rằng đó là môn phái do thần để lại. Vậy thì vì đạo thống của thần ở nhân gian bị Duyên Khang tiêu diệt, thần linh nổi giận nên mới giáng thiên tai này xuống?
Hay là nói trong đó vẫn còn nguyên nhân sâu xa nào khác?
Tần Mục tìm kiếm đệ tử của Thiên Ma giáo, hỏi han một lượt. Thiên Ma giáo đi theo quan phủ cứu tế thiên tai, đệ tử trong giáo gần như được điều động toàn bộ, đi tới mọi miền đất nước. Đường chủ các đường còn quyên góp hết của cải của các đường, đã thành nghèo rớt mồng tơi. Song có một số thương nhân đầu cơ hàng hóa, một số thế gia đại phiệt tích lương thực không bán ra.
"Hoàng đế nổi giận, giết hàng loạt. Trong đó có nhiều quan viên tham tiền coi thường vương pháp, tham ô của cải dùng để cứu tế thiên tai, ngoài ra còn có một số kẻ bán quan cầu tước."
Một đệ tử Thiên Ma giáo đi theo hoàng đế cứu tế thiên tai, gặp không ít chuyện liền thao thao bất tuyệt:
"Hoàng đế nhiều lần bị ám sát, phần lớn đều là cao thủ cấp giáo chủ. Cũng may có văn võ đại thần trong triều đi theo, hoàng đế cũng đích thân ra tay, đích thực hung tàn. Giáo chủ không đi đúng là một việc đáng tiếc."
Tần Mục hỏi:
"Là những cao thủ nào tới ám sát hoàng đế?"
"Nghe nói là đám người Cùng Phu Tử, Điền Chân Quân còn có một số cao thủ ngoài biên cương."
Tần Mục mặt biến sắc, nói:
"Liên thủ với cao thủ cấp giáo chủ ngoài biên cương? Quốc sư Duyên Khang về lại chưa?"
"Chưa gặp!"
Tần Mục trầm ngâm một lát, nói:
"Hoàng đế đi tới đâu rồi?"
"Tới Bá Châu phủ cách đây năm ngàn dặm."
Đệ tử Thiên Ma giáo đó nói:
"Hoàng đế đi về phía Nam trước, tiêu diệt hết những thế gia ôm lương thực không chịu bán ra. Sau đó mới tới phương Bắc, hiện nay vừa tới Bá Châu. Bá Châu vẫn khá yên bình."
Tần Mục trấn tĩnh lại, hỏi:
"Kinh thành thì sao? Để lại mấy vị đại quan nhất phẩm?"
"Để lại thái tử giám quốc, còn có các quan viên phe thái tử."
Tần Mục lo lắng, kinh thành có thái tử giám quốc, thái tử lại chạy tới Đại Lôi Âm Tự. Đám người Cùng Phu Tử, Điền Chân Quân vốn dĩ suýt nữa chết trong tay quốc sư nhưng được Lão Như Lai cứu thoát, nói họ vào Phật môn không màng chuyện thế tục nữa, vậy mà hiện giờ đám người Cùng Phu Tử lại chạy ra.
Cùng với việc thái tử đi gặp Lão Như Lai, trong đó chắc chắn có chuyện lớn.
"Ai cũng nói triều đình là thánh địa lớn nhất trong thiên hạ, không biết khi xung đột với Đại Lôi Âm Tự, ai sẽ giành phần thắng?"
Tần Mục trầm ngâm một lát, nói:
"Có thể liên hệ với đường chủ các đường không?"
"Hiện nay các đường đều cứu tế ở các nơi, rất khó liên lạc, muốn tập trung các đường e rằng phải mất một hai tháng."
Tần Mục xua tay, một mình rời đi. Hắn ngồi trên lưng Long Kỳ Lân tới Bá Châu.
Bá Châu cách đây năm ngàn dặm, đường hơi xa. Với tốc độ của Long Kỳ Lân đi không ngừng nghỉ cũng phải tới ngày thứ hai mới có thể tới nơi. Nếu như nghỉ dọc đường thì phải tới tối ngày thứ hai mới có thể tới Bá Châu được.
"Nếu như con tàu của ta vẫn còn vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc đã bị hủy hoại rồi."
Tần Mục lệnh cho Long Kỳ Lân dốc toàn sức lên đường, cho hắn mỗi ngày một đấu thức ăn. Long Kỳ Lân tinh thần phấn chấn, chân đạp hỏa vân tiến thẳng tới Bá Châu.
Chả mấy chốc đã tới đêm, Tần Mục ngẩng đầu quan sát tinh tượng, phân biệt phương hướng rồi lệnh cho Long Kỳ Lân tiếp tục lên đường. Đợi tới khi mặt trời ló rạng, Long Kỳ Lân cũng không chịu được nữa, mệt thở sùi bọt mép không chạy nổi, tốc độ mỗi lúc một chậm.
Tần Mục cho hắn dừng lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh, xác định vị trí, lại lấy bản đồ Duyên Khang ra xem xét một lượt, chỉ thấy cách Bá Châu còn chừng chưa tới ngàn dặm.
Tần Mục thở phào, cho Long Kỳ Lân ăn, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước để Long Kỳ Lân nghỉ chân.
Đi không được bao xa thì thấy một ngôi nhà xuất hiện ở nơi sơn cùng hẻo lánh này. Chắc là nhà mới dựng, cái gì cũng mới. Tần Mục bước tới đang định gõ cửa thì cửa mở ra, một cô gái bước ra giáp mặt với hắn, hai người đều ngạc nhiên.
"Mục nhi?"
Cô gái đó có dung nhan vô song, nhìn thấy hắn vô cùng sửng sốt, đưa mắt nhìn quanh rồi rầu rĩ nói:
"Sao ngươi tìm được tới đây? Khó khăn lắm ta mới cắt đuôi được lão mù và Mã gia, vậy mà ngươi cũng tìm được?"
Tần Mục vừa mừng vừa ngạc nhiên:
"Bà bà, sao người lại ở đây?"
Sau đó hắn lập tức cảnh giác:
"Ngươi là bà bà hay Lệ Thiên Hành?"
Tư bà bà né người cho hắn vào trong phòng, nói:
"Lão ma đầu tạm thời bị ta trấn áp rồi, lão Như Lai cho dù không thể tiêu diệt được hắn nhưng cũng khiến hắn tổn hại nguyên khí. Giờ ta và hắn thế lực cân bằng, vì vậy thỏa thuận với nhau. Tối hắn ra, ban ngày ta ra."
Tần Mục ngờ vực nói:
"Nếu như ngươi đúng là Tư bà bà, tại sao lại cố ý né tránh Mã gia và ông nội mù? Tại sao lại trốn ở đây?"
Tư bà bà liếc nhìn hắn:
"Tiểu tử thối, tới bà bà cũng nghi ngờ? Nếu ta là lão ma đầu, muốn hại ngươi còn cần phải nói dối ngươi sao?"
Tần Mục nghĩ thầm thấy cũng có lý. Mình đích thật kém hơn Tư bà bà rất nhiều. Nếu như bà ta là Lệ Thiên Hành, không cần phải phí sức tới vậy, nghĩ vậy hắn liền bước vào trong sân.
Nếu như Lệ Thiên Hành có sức mạnh mị hoặc kia, chỉ cần một ánh mắt mình cũng thần hồn điên đảo đích thực không chống nổi.
Căn nhà này rất đơn giản, dù sao thì cũng vừa mới dựng chưa có nhiều vật dụng. Tần Mục đưa mắt nhìn quanh, thấy bàn ghế xiêu vẹo mới yên tâm.
Tư bà bà không có tay nghề giống như Mã gia và ông nội mù, may quần áo thì được nhưng làm đồ gỗ thì còn kém xa. Những chiếc bàn ghế này đích thực là do Tư bà bà làm.
Tần Mục ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, ghế này một bên cao một bên thấp, ngồi rất khó chịu. Trong lòng hắn càng thêm yên tâm, đúng là ghế do Tư bà bà làm, hắn liền tò mò hỏi:
"Sao bà bà không về Đại Khư?"
Tư bà bà lắc đầu, bước ra khỏi sân. Một lát sau mấy khúc củi bay vào trong sân, bà định làm một chiếc giường.
Tần Mục không dám ngồi nghỉ thêm, vội vàng tới giúp đỡ, Tư bà bà là thánh nữ trong giáo, cho dù sống ở thôn Tàn Lão bốn mươi năm nhưng cũng không học được tay nghề của Mã gia, còn Tần Mục thì rất thông thạo làm các đồ gia dụng.
Tư bà bà không giúp được gì liền tới bên sông lấy nước, về đánh bóng gương đồng, nói:
"Giờ ta không về được, về thì có thể làm gì chứ? Trong Đại Khư buổi tối có bóng tối hoành hành, lão ma đầu lại chạy ra gây sự. Trưởng thôn và mọi người có thể nhốt được mấy ngày? Không bằng ở đây một thời gian, giày vò tâm tính của lão ma đầu!"
Tần Mục nhanh chóng làm xong một chiếc giường lớn kéo vào trong phòng, dở khóc dở cười khi thấy bà mài gương lồi lồi lõm lõm. Hắn vội vàng tới giúp đỡ, hóa nguyên khí thành nguyên khí bạch hổ, sau đó tính toán một lượt dùng nguyên khí tỉ mỉ mài gương đồng phẳng lỳ, sau đó lại làm một chiếc bàn trang điểm.
Tư bà bà thấy Long Kỳ Lân nằm ngủ say sưa trên mặt đất lại nhìn Tần Mục mắt đỏ, mệt mỏi vô cùng, nói:
"Ngươi đi đường suốt một đêm? Đi ngủ một chút đi!"
"Bà không đi sao?"
"Không đi."
Tần Mục yên tâm, nằm xuống giường ngủ. Ở đây không có chăn màn nhưng hắn đã quen ngủ ngoài trời rồi, chả mấy đã ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Tần Mục tỉnh dậy thì thấy Tư bà bà ngồi thất thần trước gương đồng trên bàn trang điểm, tay cầm một cây kéo, lưỡi kéo đang hướng về mặt mình.
"Bà bà!" Tần Mục hoảng hốt gọi.
Tư bà bà quay đầu lại nhìn rồi đặt kéo xuống, mỉm cười, nói khẽ:
“Như Lai nói, có một cách giải trừ tâm ma là để hắn hoàn toàn không còn lưu luyến gương mặt này nữa. Mục nhi, ta không muốn hại mọi người, cũng không muốn hại ngươi…"
Tần Mục thấy bà ta lại cầm kéo lên, nước mắt lã chã rơi xuống:
"Bà bà, không trách bà… Từ trước tới giờ ta không hề trách bà…"
"Ta không ra tay được…"
Tư bà bà chán chường bỏ kéo xuống, cười nói:
"Mục nhi, ngươi giúp ta!"
Tần Mục ngồi dậy, cầm lấy kéo từ tay bà rồi nhẹ nhàng đặt vào trong chiếc giỏ nhỏ của bà.
"Không trách bà đâu, không ai trách bà cả. Bà đã trốn tránh suốt hơn bốn mươi năm rồi, hơn bốn mươi năm qua không dùng dung nhan thật sự để nhìn mọi người."
Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp không thể tìm thấy gương mặt thứ hai có thể sánh bằng. Đó là dung nhan thật của người thân thiết nhất đã nuôi hắn khôn lớn. Tần Mục mỉm cười:
"Nếu là con, kiên trì một hai ngày còn được, kiên trì hơn bốn mươi năm chắc chắn là không được. Dung mạo này không phải lỗi của bà. Đâu có cô gái xinh đẹp nào muốn vĩnh viễn che đi dung nhan của mình, dùng một gương mặt già nua để nhìn mọi người?"
Hắn đứng dậy, nói:
"Bà bà, Lệ Thiên Hành con sẽ xử lý. Bà ở lại đây, con tới Bá Châu một chuyến. Ở đó xảy ra chuyện rồi."
Tư bà bà khẽ gật đầu.
Tần Mục bước ra khỏi phòng rồi ngoảnh đầu lại cười nói:
"Bà bà cứ ăn uống nghỉ ngơi, không được tự hành hạ mình."
"Tiểu tử thối, dám dạy bảo ta sao!" Tư bà bà vờ giận dữ nói.
Tần Mục cười ha ha, một chân đạp Long Kỳ Lân, quát:
"Vẫn còn ngủ sao? Mau dậy lên đường thôi!"