Mục Thần Ký

Chương 259

Phía Tây thành Bá Châu là vùng đất trăm dặm xơ xác tiêu điều, tới không khí cũng bị đông kết. Xung quanh các lão đạo sĩ, lão hòa thượng nguyên khí cuồn cuộn hình thành nên các bậc thần thánh phía sau lưng, khí thế nuốt trọn sơn hà.

Đạo môn, Đại Lôi Âm Tự truyền thừa lâu năm, thậm chí còn lâu hơn cả Thiên Ma giáo. Thiên Ma giáo so với hai đại thánh địa này thì vẫn là một giáo phái trẻ tuổi.

Quan sát những bậc thần thánh do nguyên khí của các lão đạo sĩ, lão hòa thượng hóa thành, có thể thấy được các vị thần từng xuất hiện trong dòng lịch sử lâu dài. Có đủ các hình tượng thần thánh, có người ba đầu sáu tay, có người lưng đeo phất trần, có người mang đuôi báo, có người có kim cang dạ xoa.

Còn Cùng Phu Tử, Điền Chân Quân và những người khác thì lại là cảnh tượng khác, truyền thừa không xưa xưa như Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự nhưng cũng rất hùng mạnh. Thần thánh xuất hiện sau lưng có đại nho thánh nhân, có nữ tử tay đỡ sâu vàng, có người là thần nghèo mình mặc áo cà sa rách.

Cảnh tượng sau lưng Duyên Phong Đế và các vị đại quan nhất phẩm triều đình mỗi người một vẻ, sau lưng Thiên Sách thượng tướng Tần Giản Tần Bảo Nguyệt không hình thành thần thánh mà là song giản, hai chiếc kim giản sáng lấp lánh, thân giản có tám cạnh, không ngừng xoay chuyển. Ông xuất thân từ chiến trường, không tu luyện thần phật, coi binh khí của mình là thần, phụ trách chiến trường sát phạt.

Thần sau lưng thái úy Nguyên Không hòa thượng cũng không phải là phật mà là một vị khổ hành tăng, người quấn xiềng xích, tay cầm giới đao, tư thái chiến đấu giống với ngoại hình của ông ta.

Sau lưng Thái Sơn vương Linh Hư Hoa là chín con rồng quấn quanh Thái Sơn, dùng Thái Sơn làm tế đàn, chín rồng cùng thờ phụng. Ông ta phụ trách cai quản tế lễ của Duyên Khang quốc.

Tư không Ngụy Bình Ba cai quản thủy lợi của Duyên Khang quốc, sau lưng nguyên khí cũng không hóa thành thần thánh mà là đập nước sông dài được xây dựng bằng đất, gỗ, nước. Ông dùng thủy lợi làm thần.

Tư đồ Tú Nhạc Thanh là nữ quan, cai quản quốc khố, phụ trách tài chính trong thiên hạ. Thần thánh do nguyên khí hóa ra cũng không phải là thần mà là một xâu tiền Đại Phong nhìn như đại xà đại mãng.

Thượng khanh Tô Vân Chi cũng là nữ quan, có thể khai phủ, phẩm cấp tương đương với Tam Công. Bà ta là Văn Tán quan nhưng chức vị rất cao, cai quản đại học, tiểu học ở các nơi. Nguyên khí của bà cũng không hóa thành thần thánh mà là một cuốn sách và một chiếc thước.

Phiêu Kỵ đại tướng quân Quyền Định Võ sau lưng là tuấn mã bốc lửa bừng bừng. Trên lưng ngựa là một vị thần đang tắm mình trong chiến hỏa, có tám cánh tay, tay cầm đao thuẫn thương mâu kiếm kích, bốn gương mặt nhìn về bốn phía, trong mắt có lửa phun ra giống như những luồng sáng chói lóa. Bốn gương mặt trong ánh lửa đều là mặt của chính ông ta.

Từ điểm này có thể nhìn thấy cao thủ cấp giáo chủ trong triều đình hoàn toàn khác với của môn phái giang hồ. Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự kính trọng thần phật, thần thánh sau lưng đều là thần phật, còn cao thủ trong triều đình thì lấy lĩnh vực mình làm thần, biến chức vụ mình cai quản thành thần của chính mình. Mỗi người một vẻ, mỗi người một sở trường riêng.

Cho dù Nguyên Không hòa thượng xuất thân Phật môn nhưng cũng coi mình trở thành khổ hành tăng tu luyện trong chiến đấu, không xuất hiện hình thái của đại phật.

Một vị tăng nhân tai dài mặt biến sắc, nói nhỏ:

"Quốc sư cải cách, biến thành những kẻ tà ma ngoại đạo không kính trọng quỷ thần! Tới thần phật cũng không kính trọng mà tôn thờ những thứ tạp nham!"

Phiêu Kỵ đại tướng quân Quyền Định Võ chỉ vào tăng nhân tai dài, cười nhạt nói:

"Học để dùng, học đi đôi với hành. Sư tai dài, ngươi đạo hạnh nông cạn, khó tránh tử kiếp."

"Cả đời khổ tu đâu có thể tham ngộ thần phật?"

Duyên Phong Đế chậm rãi nói:

"Đều là bản lĩnh của cá nhân, dựa vào thần phật mới là ngoại đạo. Họ làm tốt chức vụ của mình khiến chức vụ của mình trở thành cảnh giới thần phật, vậy họ chính là thần phật!"

Các lão đạo sĩ Đạo môn nhíu mày, Lão Đạo Chủ lắc đầu nói:

"Làm cho chức vụ của mình trở thành cảnh giới thần phật? Thành thần như vậy chẳng phải vẫn làm công cho người phàm sao? Đây chính là giáo nghĩa của Thiên Ma giáo! Đều là dùng trong đời sống hàng ngày của người dân. Hoàng đế, ngươi bị quốc sư ảnh hưởng nặng nề, bị Thiên Ma giáo ảnh hưởng nặng nề."

Duyên Phong Đế mỉm cười nói:

"Nếu ta tới Thiên Ma giáo, nói không chừng có thể làm tới giáo chủ."

"Đã là ma đạo, không cần phải nhiều lời."

Các lão đạo sỹ chỉnh sửa lại bảo kiếm sau lưng, không biết ai thét lên:

"Giết!"

Vừa dứt lời, sát khí ngút trời, gió lạnh xào xạc trở lên lạnh buốt xương. Lúc này, một ông lão kéo một chiếc xe trâu lộc cộc đi tới.

Mọi người thu lại sát khí, lặng yên đứng đó rồi cúi mặt không nói gì.

Ông lão nhìn thấy khắp trời thần phật, trong lòng kinh hãi, con trâu kia cũng run bần bật, bốn chân run rẩy, không kéo nổi xe trâu. Ông lão giận dữ cố tỏ vẻ không sợ hãi quất mạnh mấy cái vào con trâu để trâu từ từ kéo xe ra khỏi nơi thị phi này.

Đợi ông lão và xe trâu đi xa, chiến đấu lập tức bùng nổ!

Các vị cao thủ cảnh giới Thần Kiều vừa định ra tay đột nhiên lại nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc vang tới, lại một chiếc xe trâu nữa đi qua, một ông lão dắt trâu kéo xe đi tới. Nhìn thấy mọi người, hai chân ông lão run rẩy, lập cập khó khăn lắm mới có thể kéo xe đi qua.

Mọi người thở phào, đang định ra tay lại nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc lăn tới, một lão đạo sĩ nổi giận quát lên:

"Giữa tiết trời giá rét, thiên tai nhân họa này, lấy đâu ra lắm xe trâu vậy chứ?"

Mọi người giật mình, đúng là vậy, giờ khắp nơi thiên tai, gia súc đều bị ăn hết rồi. Lấy đâu ra ba chiếc xe trâu, hơn nữa lại đi qua đúng nơi này chứ?

Chiếc xe trâu này do hai vợ chồng già điều khiển. Một bà lão tóc bạc, một ông lão cao tuổi, mọi người lặng lẽ nhìn xe trâu chạy qua.

Chiếc xe trâu đó dừng lại, con trâu kia cũng không hề sợ cảnh tượng đáng sợ trước mắt. Ông lão và bà lão trên xe nhảy xuống, mở tấm vải trên xe giống như làm phép, rung nhẹ một cái rồi giật tấm vải ra. Trên xe lập tức xuất hiện mười mấy người tướng mạo kì quái đứng đầy trên xe, gần như đẩy cả ra ngoài xe.

"Thiên Ma giáo tả hữu hộ pháp sứ, mười hai hộ giáo trưởng lão, còn có hai vị thiên vương."

Đạo Chủ nhìn xuống dưới, sắc mặt bực bội:

"Chỉ thấy một chiếc xe trâu hai người và một con trâu, không ngờ lại nhảy ra những mười sáu người, trò của Thiên Ma giáo thật hay."

Tả hộ pháp sứ Khổng Lệnh Hiền ngẩng đầu, cười hì hì, nói:

"Ta hành tẩu giang hồ thích pha trò để kiếm cơm ăn, xin tiền thưởng của người chơi khiến các vị địa chủ lão gia chê cười rồi."

Hữu hộ pháp sứ Tiết Bích Nga cười tít mắt nói:

"Lão lừa trọc, lão đạo sĩ, khi giáo chủ về nhà ăn tết sai chúng ta đi theo hoàng đế. Hoàng đế gặp nạn, lão thân và lão huynh đệ trong giáo không thể bỏ mặc. Nếu không giáo chủ ăn tết xong quay lại sẽ hỏi tội, chúng ta không gánh hết tội được."

Mười hai hộ pháp và hai đại thiên vương của Thiên Ma giáo nhảy từ xe xuống. Sư thiên vương và Ngọc thiên vương vươn vai, chào hỏi mọi người, cười xòa nói:

"Các vị đều là những nhân vật xa rời quần chúng, những lão già chúng ta xin chào mọi người. Khi giáo chủ giao hoàng đế cho chúng ta hắn vẫn sống khỏe mạnh, nếu như các người giết hắn, chúng ta trả lại cho giáo chủ một hoàng đế đã chết. Giáo chủ nổi giận, chúng ta chỉ có lấy cái chết tạ tội."

Môn chủ Cái môn Tề Đại hữu lớn tiếng nói:

"Tà ma ngoại đạo! Triều đình và Thiên Ma giáo cùng một giuộc với nhau, các đồng đạo Đại Lôi Âm Tự, chỉ cần hàng yêu trừ ma là được!"

"Giết!"

Một tiếng thét vang lên, tiếp theo đó là sấm sét vang trời, chiến đấu bùng phát, sóng khí cuồng bạo lan tỏa san bằng rừng núi xung quanh!

Trận chiến này ác liệt hơn hẳn trận chiến bình loạn của quốc sư. Trong trận chiến bình loạn mặc dù cấp giáo chủ nhiều nhưng so với cao thủ cấp giáo chủ của ba đại thánh địa thì vẫn kém hơn một chút. Kèm thêm triều đình cũng tương đương với một đại thánh địa, cao thủ của bốn đại thánh địa giao chiến, uy lực vô cùng khủng khiếp.

Tuy nhiên lần này cao thủ cấp giáo chủ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn hầu như xuất hiện toàn bộ còn cao thủ của triều đình và Thiên Ma giáo chỉ xuất hiện một nửa, lại có Đạo Chủ và Như Lai. Trận chiến này không lạc quan cho lắm.

Chiến đấu nổ ra, lập tức có người chết.

Tăng nhân tai dài trực tiếp tìm đánh Quyền Định Võ, hai vị cao thủ Thần Kiều mở toàn bộ thần tạng toàn thân, đánh tới độ trời long đất lở. Tăng nhân tai dài là người đứng đầu La Hán Viện của Đại Lôi Âm Tự, phật pháp tinh thâm, tinh thông Đấu Chiến Thắng Pháp.

Còn Quyền Định Võ là Phiêu Kỵ đại tướng quân, cả đời sát phạt trên lưng ngựa tiêu diệt quốc gia khác, giáo phái khác, vào sinh ra tử. Khi xưa Thái Học Viện vừa thành lập, quốc sư Duyên Khang tập trung cao thủ thiên hạ nghiên cứu đạo pháp tinh thông. Quyền Định Võ chính là một trong số đó, có thể nói đây là một trong những cao thủ đỉnh cấp của Duyên Khang quốc.

Đấu Chiến Thắng Pháp gặp Sát Phạt Chiến Pháp, vừa mới va chạm đã thấy biển máu ngút trời. Trên biển máu là chiến hỏa thiêu đốt bừng bừng, cảnh tượng này giống như tồn tại thực sự nhưng thực ra là do sát khí của Quyền Định Võ hóa thành.

Một đại phật đứng trên biển máu, phía trước đại phật là tăng nhân tai dài. So với đại phật cao lớn, ông ta nhỏ bé hơn rất nhiều. Trong biển máu biển lửa, một người đang thét lên lao về phía ông ta, đó chính là Quyền Định Võ, phía sau lưng là ngựa đạp chiến hỏa. Trên lưng ngựa, người đó giống như một sát thần ma quỷ, hung dữ, đáng sợ, vô cùng hung ác!

"Tà ma ngoại đạo, không tu chân phật, chết cũng đáng tội!"

Xung quanh tăng nhân tai dài xuất hiện kim quang, hai tay đan xéo, miệng tung chân ngôn Phật môn, đồng thời thi triển hai loại ấn pháp, ấn pháp vô cùng kì diệu tấn công Quyền Định Võ!

Không ngờ Quyền Định Võ không hề né tránh, mặc cho hai luồng Đấu Chiến Thắng Pháp của ông ta đánh lên người mình. Dưới nách Quyền Định Võ, các cánh tay do nguyên khí hóa thành đều vung lên, tay cầm đao, thuẫn, thương, mâu, kiếm, kích. Đao chém thuẫn đỡ, thương gạt mâu đâm, kiếm chém kích móc chém đứt cánh tay của tăng nhân tai dài, thuẫn đập vỡ vỏ bọc của ông ta, thương đâm xuyên qua ngực hất bổng người lên, mâu thì đâm xuyên từ sau lưng, kiếm cắt cổ họng, trường kích móc cơ thể ông ta lên.

Sau lưng ông ta, sát thần nghênh chiến đại phật, ầm ầm va chạm, biển lửa biển máu sôi sục, giống như một cơn lốc xoáy không ngừng chuyển động xung quanh hai người.

"Ngươi không né tránh..." Tăng nhân tai dài bị Quyền Định Võ nhấc bổng lên không, treo trên trường kích, giọng nói ngắt quãng.

Một tấm thuẫn lớn giáng xuống khiến ông ta thịt nát xương tan.

"Giết người trên chiến trường chỉ cần một hai chiêu, tránh cái gì mà tránh? Chiến trường là kỹ năng giết người, đấu pháp với ngươi há chẳng phái dùng sở đoản của ta để tấn công sở trường của ngươi sao?"

Quyền Định Võ nhổ ra một ngụm máu, hai đạo ấn pháp của tăng nhân tai dài xém chút nữa đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của ông ta. Xương sườn và xương bả vai đều bị đánh vỡ vụn, đau đớn tê tái.

Đột nhiên một bàn tay kim quang sáng lóa giáng xuống, bùm một tiếng, ấn ông ta xuống lòng đất. Lại một tăng nhân đánh tới, hai tay tạo thế đang ôm, một tòa bảo tháp mười tám tầng trời đè xuống, trong bảo tháp là các vị thần phật đè Quyền Định Võ đứt gãy hết xương cốt.

"Nguyên Không thiền sư, ngươi cũng là người trong Phật môn ta, tại sao lại đi theo ma đạo làm chó săn cho triều đình?"

Người đứng đầu Pháp Hoành Viện của Đại Lôi Âm Tự là Hoành Âm sư thái chặn đường thái úy hòa thượng Nguyên Không, khuyên nhủ:

"Ngươi nên tỉnh ngộ rồi, không được tiếp tục sai lầm thêm nữa! Tiếp tục sai lầm, ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ thành được chính quả!"

Hòa thượng Nguyên Không trừng mắt quát:

"Thế nào là chính quả? Trong lòng có phật, vĩnh viễn không thành được chính quả. Bệ hạ lệnh cho ta cai quản luật pháp quân đội. Ta dùng thiết luận hóa làm xiềng xích quấn lấy người, đợi khi ta phá tan xiềng xích, khi đó sẽ thành chính quả!"

Hoành Âm sư thái giận dữ đùng đùng, vung phất trần xông tới:

"Ngươi đã nhiễm nghiệt chướng, ta sẽ giúp ngươi trừ bỏ!"

Đại chiến bùng phát, các lão đạo sỹ của Đạo môn lần lượt tế kiếm, lập tức kiếm quang bay khắp trời. Đó là kiếm pháp trong Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên, vô cùng lợi hại, cực kỳ sắc bén, không hổ là đệ nhất kiếm thuật của Đạo môn.

"Kết trận, trừ ma!" Một lão đạo thét lên.

"Bày trận, Luyện Tử Ngưu Tị Tử!"

Tiết Bích Nga thét lên, hai vị thiên vương, mười hai hộ giáo trưởng lão kết thành một đại trận, nghênh chiến những lão đạo kia. Mọi người sớm đã quen biết, là đối thủ lâu năm, không biết đã giao chiến với nhau bao nhiêu lần cho nên hiểu rất rõ thủ đoạn của đối phương.

Bên kia Thiên Sách thượng tướng, thượng khanh, tư không, tư đồ, Thái Sơn vương và mọi người bị cao thủ Đại Lôi Âm Tự chặn đánh. Đại Lôi Âm Tự người đông thế mạnh, bao vây giết bọn họ. Chỉ bỏ qua Duyên Phong Đế.

Duyên Phong Đế quay đầu thì thấy Cùng Phu Tử, Tề Đại Hữu, Điền Chân Quân đang đi tới. Như Lai và Đạo Chủ một người cầm bát một người giữ kiếm.

Như Lai sắc mặt ôn hòa nói:

"Phu Tử, các vị đạo hữu, các ngươi đi giúp đỡ những người khác, ở đây giao cho lão tăng và lão đạo sĩ là được!"

Cùng Phu Tử và mọi người nghe lời lập tức lao vào trận chiến.

Như Lai nhìn Duyên Phong Đế, nói:

"Bệ hạ, đắc tội rồi!"

Duyên Phong Đế rùng mình, long khí phóng ra xuyên thấu trời xanh, khí phách lẫm liệt, trên trời vọng tới tiếng long ngâm. Trong tầng mây giữa không trung có chân long thoáng ẩn thoáng hiện, thò đầu giơ vuốt, chiếc đầu khổng lồ nhìn xuống dưới nhìn chằm chặp Như Lai.

Đạo Chủ bước tới, đạo kiếm vung ra, kiếm quang rợp trời, đẩy lui chân long rồi khen ngợi:

"Bệ hạ hình như muốn dùng giả làm thật, trở thành chân thần. Đáng tiếc thần kiều đã gãy, cả đời cũng không có hi vọng. Lão đạo vô dụng, chỉ luyện được tới một nửa chiêu thứ mười bốn của Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên, giờ sẽ dùng phần dang dở này để lĩnh giáo uy đức của bệ hạ!"

Bát vàng trong tay Như Lai bay lên rồi úp ngược xuống, phun ra kim quang. Trong kim quang là chư phật hai mươi tầng trời, tầng trên cùng là Đại Phạn Thiên, cảnh tượng nguy nga. Như Lai cười nói:

"Ta dùng cảnh giới cao nhất của Kim Quang Đại Thừa Kinh để lĩnh giáo Cửu Long Đế Vương Công của bệ hạ!"
Bình Luận (0)
Comment