Mục Thần Ký

Chương 266

Kinh thành mỗi lúc một gần, thám tử trên đường cũng mỗi lúc một nhiều. Mặc dù bên ngoài thiên tai nhân họa nhưng những nơi càng giáp với kinh thành vẫn náo nhiệt, vui tươi như thường, lụa đỏ được thắt trên rất nhiều cây cối. Trên đường cũng có rất nhiều sứ đoàn của nước ngoài tới kinh thành.

Tân hoàng đăng cơ đương nhiên không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là tân hoàng của triều đình này chưa đăng cơ đã thể hiện những điểm hoàn toàn khác biệt với tiền triều, đối xử thân thiện với nước ngoài, đồng ý kết tình bang giao với nước khác.

Thời kỳ của tiền triều, quốc sư Duyên Khang thích dùng binh, thôn tính mấy chục quốc gia, đánh tơi bời những nước lớn khác ở lân cận, chiếm lĩnh lãnh địa của đối phương hoặc bắt đối phương xưng thần tiến cống, thực sự vô cùng ngông cuồng, hống hách.

Trước khi quốc sư Duyên Khang dẫn quân đánh Đại Khư, khi quốc lực của Duyên Khang quốc đạt đỉnh điểm, đồng thời khai chiến với năm nước lớn, sau đó quốc sư bị hành thích. Lúc đó con đường mở rộng lãnh thổ của Duyên Khang quốc mới tạm thời chậm lại.

Còn tân hoàng của triều đình mới này thì nho nhã, ôn hòa, rất lễ độ, đối xử tốt với tông phái của Duyên Khang. Hơn nữa cũng rất hòa nhã với sứ giả nước khác, trả lại lãnh thổ mà quốc sư gian ác đánh chiếm được cho các quốc gia xung quanh không nói, lại còn hứa sẽ bồi thường, đồng ý khôi phục quan hệ với nước ngoài.

Quy tắc các nước khác xưng thần với Duyên Khang cũng bị tân hoàng phế bỏ, các nước vô cùng vui mừng, khen ngợi không tiếc lời, nói tân hoàng Linh Ngọc Hạ là minh quân hiếm có suốt một nghìn năm trăm năm nay của Duyên Khang quốc.

Ngoài ra, tân hoàng chưa đăng cơ còn mời nhân sĩ các tông phái tới tham gia đại lễ đăng cơ. Có người còn nói rằng, tân hoàng định hạ chiếu thỉnh tội trước thiên hạ trong ngày đăng cơ. Tân hoàng chuẩn bị nhận toàn bộ những tội lỗi gây ra do Duyên Khang quốc nhưng năm gần đây thực hiện cải cách, thỉnh tội với trời xanh, mong trời xanh giáng tội xuống bản thân hắn và tha cho người dân Duyên Khang quốc.

"Chiêu này thật lợi hại!"

Tần Mục khen ngợi không ngớt, nói với quốc sư và hoàng đế:

"Các người cải cách hai trăm năm, trải qua biết bao nhiêu vất vả, thay đổi quan niệm người người đời, thúc đẩy đạo pháp thần thông tiến bộ, chịu đựng biết bao tiếng ác, phí tổn bao nhiêu tâm huyết, có bao nhiêu người phải đổ máu mới biến Duyên Khang quốc được như ngày hôm nay. Tân hoàng chỉ với một chiếu chỉ thỉnh tội liền phủ định toàn bộ những khó khăn vất vả và vố số tướng sĩ tử nạn trong hai trăm năm qua. Chiêu này rất lợi hại!"

Duyên Phong Đế hậm hực, trong lồng ngực cảm thấy vô cùng đau đớn, muốn khóc mà không thể khóc, nghẹn ngào nói:

"Ngọc Hạ, con trai ngoan của trẫm, nhát đao này đâm thẳng vào tim ta…"

Quốc sư Duyên Khang sắc mặt bình tĩnh không chút xao động, nói:

"Vào tới kinh thành, mất mấy ngày để ta liên hệ với bộ hạ cũ, đại thần trong triều có bảy tám phần đều ủng hộ bệ hạ. Cùng với việc trong chín long mạch có long vệ cấm quân, lúc nào cũng có thể công chiếm kinh thành! Vấn đề duy nhất bây giờ là ở nhà các vương công đại thần có vô số hòa thượng, đạo sĩ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn lấy danh nghĩa hóa duyên để giám sát. Tần giáo chủ, ta cần ngươi dùng thế lực của Thiên Ma giáo để đưa ta vào thành gặp bọn họ."

Tần Mục lắc đầu, nói:

"Không cần phiền phức như vậy."

Quốc sư Duyên Khang hơi sững người.

"Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn quá phân tán, muốn khống chế toàn diện, thực ra chỗ nào cũng có sơ hở."

Tần Mục dừng bước, nơi này là Hầu Tập Trấn, cách kinh thành không tới trăm dặm. Họ dừng lại trước một quầy bánh nướng, Tần Mục đang mua bữa sáng, nói:

"Giống như quầy bánh nướng, quầy quá lớn, sẽ không thể đỡ được một đòn. Quầy bánh nướng của họ càng lớn sẽ càng yếu ớt, khi thái tử đăng cơ ngược lại sẽ không đủ sức mạnh để bảo vệ mình. Những hòa thượng đạo sĩ bọn họ để lại ở nhà các vương công đại thần, ngược lại sẽ bị những vương công đại thần này khống chế, không thể tới Hoàng Thành chi viện."

Bánh nướng đã chín, chủ quầy dùng giấy vàng bọc lại. Tần Mục nhận lấy rồi đưa cho phu nhân quốc sư trước.

Phu nhân quốc sư cắn một miếng rồi đưa mắt nhìn quanh, nói khẽ:

"Các người thảo luận quang minh chính đại như vậy không sợ tai vách mạch rừng sao? Trên đường còn gặp không ít thám tử của thái tử đấy!"

"Không sợ!"

Tần Mục mỉm cười.

Người đi lại, tiểu thương, người bán rau, người mua rau, người mổ lợn, người chào mời trong chợ lập tức yên lặng quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người họ.

"Giáo chủ!" Mọi người đồng thanh nói.

Tần Mục xua tay, cười nói:

"Mọi người tiếp tục đi, đừng làm phiền bọn ta!"

Phu nhân quốc sư giật bắn mình, Duyên Phong Đế thở dài:

“Pháp lệnh nghiêm chính, nguồn gốc hình thành bậc đế vương. Tần giáo chủ, ngươi khiến trẫm sợ hãi, Thiên Thánh giáo của ngươi khiến trẫm sợ hãi!"

Quốc sư Duyên Khang gật đầu, nói:

"Pháp lệnh nghiêm minh, hành động như một. Đây chính là biểu hiện của thành vương thành đế. Bệ hạ đúng là nên lo lắng. Tuy nhiên Thiên Thánh giáo lập giáo hai vạn năm trở lại đây, chưa từng có đời giáo chủ nào xưng đế, bệ hạ có thể yên tâm."

Duyên Phong Đế nổi giận:

"Các ngươi đều là người của Thiên Thánh giáo, vợ chồng quốc sư cũng là người của Thiên Thánh giáo, một người là thiên vương một người là hương chủ. Ở đây chỉ có mình ta là người ngoài, các ngươi lừa gạt ta ư!"

Tần Mục vội vàng nói:

"Bệ hạ có vào giáo không?"



"Làm sao để vào kinh thành?"

Tới ngoài kinh thành, Duyên Phong Đế đứng từ xa nhìn cổng thành, chỉ thấy nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, tra xét tỉ mỉ, muốn vào thành e rằng khó hơn lên trời. Hôm nay là ngày thái tử đăng cơ trở thành tân hoàng, ngày này tân hoàng sẽ tới Thiên Đàn để ban chiếu chỉ thỉnh tội. Sứ giả các nước, giáo chủ môn chủ các phái, gia chủ các đại thế gia cùng văn võ bá quan đều tới tham gia, vì thế cần canh phòng nghiêm ngặt.

Tần Mục lắc đầu nói:

"Không sao cả, chúng ta cứ thế đi vào!"

Duyên Phong Đế sững sờ, Tần Mục dẫn mọi người tới trước cổng thành, quan binh trước cổng thành coi như không nhìn thấy, để mặc cho họ vào thành.

"Bọn họ cũng là người của Thiên Thánh giáo sao?"

Phu nhân quốc sư ngạc nhiên, nói nhỏ với Tần Mục:

"Hoàng đế còn ở đây, ngươi đừng ngông cuồng quá, nếu không sẽ bị bệ hạ nghi kị. Hoàng đế muốn nhà nước ở trên giáo phái chứ không phải giáo phái ở trên nhà nước, giáo chủ hãy cẩn trọng."

Tần Mục nhìn Duyên Phong Đế, quả nhiên thấy Duyên Phong Đế lộ vẻ lo lắng. Điều này rất bình thường, đường đường là kinh thành nhưng cấm vệ quân trấn thủ cổng thành lại toàn là người của Thiên Ma giáo, điều này sao có thể khiến ông ta an lòng?

Quốc sư Duyên Khang nói:

"Giờ chúng ta đã vào thành, tiếp theo phải làm sao?"

Tần Mục lấy ra hai viên thuốc, lần lượt giao cho Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang, nói:

"Tới Thiên Đàn trong Hoàng Thành xem thái tử đăng cơ, tế trời!"

Kim Loan Điện, Hoàng Thành.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thái tử Duyên Khang Linh Ngọc Hạ thân mặc hoàng bào, ngồi trên long ỷ. Phía sau một bên là tăng nhân một bên là đạo sĩ. Bên dưới là văn võ quan viên đang quỳ bái tân hoàng, khí thế to lớn. Văn võ quan viên rất đông, trong triều đường đã quỳ đầy người, những quan viên khác quỳ ngoài điện, còn có người quỳ trên bậc thềm.

Trong điện có đoàn sứ giả của mấy chục nước, đại diện các nước tới dự lễ. Còn có tông chủ, giáo chủ của mấy chục tông phái tới dự lễ.

Tân hoàng đăng cơ, nghi lễ khá phức tạp, đợi tới khi kết thúc đã gần trưa.

Mặt trời mùa xuân không hề ấm áp, Linh Ngọc Hạ dẫn đầu văn võ bá quan ra ngoài điện. Nghi trượng đi theo sau, trong nghi trượng có nhiều tăng nhân, đạo sĩ niệm tụng kinh phật, đạo kinh, âm thanh vang dội. Phía sau là thái tử phi và các cung nga, đoàn sứ giả đi ở phía sau, người đứng đầu các đại môn phái thế gia cũng đi theo tới Thiên Đàn, thanh thế hoành tráng.

Sau lưng Linh Ngọc Hạ là các đại quan nhất phẩm thái bảo thái tử, thái sư thái tử, là công thần theo phò tá hoàng đế, là trợ thủ đắc lực của hắn, địa vị cực cao. Lần này hoàng đế “băng hà”, Linh Ngọc Hạ đương nhiên sẽ được kế thừa ngôi vua. Hắn biết rằng tuy trong triều hắn có căn cơ nhưng căn cơ không ổn định, vì thế đã mời rất nhiều cao tăng của Đại Lôi Âm Tự và đạo sĩ của Đạo môn, giáng chức các quan viên không chịu thần phục, đề bạt hòa thượng và đạo sĩ làm quan.

Quan viên văn võ trong triều gần như một nửa là hòa thượng, đạo sĩ, vừa tới Thiên Đàn vừa niệm kinh, vì thế cảnh tượng tương đối kì lạ.

Còn Vệ quốc công, Thái Sơn vương, Thượng Trụ Quốc, Thiên Sách thượng tướng… đều vì “tuổi cao sức yếu” được Linh Ngọc Hạ cho phép cáo lão, tạm thời sống ở kinh thành, đợi sau đại lễ có thể áo gấm về quê.

Trong triều đình, gần một nửa quan viên bị cho cáo lão về quê, một số còn rất trẻ tuổi. Đây cũng là một việc lạ.

Những quan viên bị cho cáo lão về quê này, Linh Ngọc Hạ vẫn không hề yên tâm, không thể để họ rời khỏi kinh thành. Hắn lo rằng họ sẽ tạo phản, vì thế giam lỏng họ ở trong phủ đệ của họ, do hòa thượng, đạo sĩ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn canh giữ. Còn Thái Sơn vương, Thiên Sách thượng tướng... thì bị nhốt ở trong thiên lao.

Tới trên thiên đài, bách quan bước tới, tăng nhân và đạo sĩ chia làm đôi đứng ở hai bên trái phải bậc thềm, Linh Ngọc Hạ nâng long bào bước lên bậc thềm, thái độ cung kinh, còn thái tử phi và cung tần thì quỳ bên dưới.

Bậc thềm rất dài, chín trăm chín mươi chín bậc đá, Linh Ngọc Hạ bước lên thiên đài đang định cúi người quỳ lạy thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang dội:

"Như Lai Phật Tổ của Đại Lôi Âm Tự truyền pháp chỉ, mời bệ hạ tiếp chỉ."

Một tăng nhân bước ra, tướng mạo đoan trang, sau lưng phật quang tạo thành vòng tròn, tay nâng pháp chỉ của Như Lai tới trước mặt Linh Ngọc Hạ.

Linh Ngọc Hạ vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ, cung kính nói:

"Tội thần xin nhận pháp chỉ của thế tôn!"

Các quan viên cũ của tiền triều đều cau mày, cúi đầu không nói gì. Các tăng nhân trong số quan viên khác đồng loạt tụng kinh phật, phật quan sau gáy phát sáng vạn trượng, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Thiên hoa rơi đây trong không trung, có ảo ảnh thần phật xuất hiện, dị tượng xuất hiện giống như có thần phật tán dương.

Tăng nhân niệm xong pháp chỉ Như Lai, tất cả đều nói Duyên Phong Đế vô đạo, trời oán người oán, khuyến khích tân hoàng cẩn trọng, giữ vững bổn phận thì sẽ được thần phật ban phúc, ban thọ, thiên thần bảo vệ…

Thái tử tiếp chỉ.

Lại một đạo nhân nữa bước ra, tay cầm pháp chỉ của Đạo Chủ, nói:

"Đạo Chủ Đạo môn truyền pháp chỉ, mời bệ hạ tiếp chỉ."

Linh Ngọc Hạ vội vàng quỳ xuống:

"Tội thần xin nhận pháp chỉ của Đạo Chủ!"

Đạo nhân trong số văn võ quan viên cũng không chịu yếu thế, ai nấy cũng đều vận nguyên khí, tạo ra các dị tượng long phụng, bay lượn khắp trời.

Pháp chỉ của Đạo Chủ đều là khích lệ tân hoàng cần mẫn vì dân, chăm chỉ chấp chính, đừng tiến hành bất cứ cải cách nào…

Thái tử tiếp chỉ rồi đứng dậy, chỉnh đốn lại y phục. Sau đó quỳ xuống ở giữa Thiên Đàn, thỉnh tội với trời.

Lúc này nghe thấy một giọng nói vọng từ xa tới, nói lớn:

"Thiên Thánh giáo giáo chủ thánh sư đích thân truyền pháp chỉ, mời bệ hạ tiếp chỉ!"

Vừa dứt lời, trên Thiên Đàn lập tức xôn xao. Mọi người nhìn về phía giọng nói, sứ tiết tới dự lễ của các nước, giáo chủ, môn chủ, tông chủ các tông phái đều ngoảnh đầu nhìn.

Linh Ngọc Hạ bước vài bước tới trước bậc thềm của Thiên Đàn, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy một thiếu niên dẫn theo hai hòa thượng và một đạo cô bước tới Thiên Đàn. Hai hòa thượng bước đi không vững chắc, còn đạo cô hình như đang mang thai, cơ thể không được linh hoạt cho lắm.

Tần Mục mỉm cười, bước tới Thiên Đàn, chậm rãi nói:

"Đại Lôi Âm Tự là thánh địa, Đạo môn cũng là Thánh Địa, Thiên Thánh giáo của ta cũng là Thánh Địa. Linh Ngọc Hạ, Như Lai và Đạo Chủ không tới, ngươi quỳ xuống nhận pháp chỉ của họ. Lần này bổn giáo chủ đích thân tới, ngươi còn không quỳ xuống nghênh đón!"

"Thiên Ma giáo chủ!"

Đột nhiên một tông chủ thế gia bên cạnh Tần Mục thét lên, hạ sát thủ với Tần Mục. Đúng lúc này một tấm cờ lớn xuất hiện bên cạnh hắn, tấm cờ vung lên chắn đòn của vị tông chủ kia. Cờ lớn mở ra, sau cờ là một đại hán oai phong lưng vác kiếm, một luồng kiếm quang bay đi lấy đầu vị tông chủ kia.

Đại hán lưng vác kiếm vung cờ lớn, cầm đầu của tông chủ kia biến mất. Trong đám đông dự lễ một cái xác không đầu chao đảo, ngã xuống đất.

Tần Mục không hỏi han gì, tiếp tục bước lên trước. Lại một thị vệ nữa định ra tay, vừa mới hành động lập tức hàng loạt cờ lớn vung lên. Các vị đường chủ, trưởng lão, đốc tra sứ, thiên vương của Thiên Ma giáo lần lượt hiện thân. Cờ lớn tung bay, thoáng ẩn thoáng hiện, khi cờ ẩn đi trên mặt đất xuất hiện thêm mấy chục xác chết không đầu.

Tần Mục dẫn quốc sư và hoàng đế tiếp tục bước lên phía trước, xung quanh hắn cờ lớn không ngừng xuất hiện hoặc biến mất. Những người tấn công hắn đều bị ám sát, chết bất đắc kì tử.

Những nơi họ đi qua đều để lại hàng loạt thi thể, đầu không cánh mà bay.

Tần Mục bước tới trước Thiên Đàn, đột nhiên thái tử phi đang quỳ bên dưới hung hãn ra tay. Cô ta vừa mới hành động lập tức đã trở thành một thi thể ngã xuống đất.

Sứ giả các nước, tông chủ, môn chủ, giáo chủ các môn phái đều vô cùng khiếp đảm, không dám ra tay. Bọn họ sớm đã nghe qua uy danh của Thiên Ma giáo, đệ nhất thánh địa ma đạo, giờ coi như đã được lĩnh giáo.

"Tú nương không cần nhìn." Quốc sư Duyên Khang nói với phu nhân.

Tần Mục bước lên Thiên Đàn, một cao tăng giận dữ thét lên:

"Thiên Ma giáo chủ, đợi ngươi lâu lắm rồi! Các vị đạo hữu, hãy bao vây tiêu diệt Thiên Ma giáo chủ, hàng yêu trừ ma!"

Các cao tăng trút bỏ quan phục thét lớn, các đạo nhân cũng tế kiếm hoàn, lập tức trên thiên đại sát khí ngút trời.

Tần Mục tiếp tục bước lên trước, xoạt xoạt xoạt, hơn ba trăm tấm cờ lớn xuất hiện, đường chủ của ba trăm sáu mươi đường đồng loạt hiện thân. Mười hai trấn giáo trưởng lão, tả hữu hộ pháp sứ, hai đại trấn giáo thiên vương, tám đại đốc tra sứ cũng hiện thân.

Trên Thiên Đàn tiếng chém giết vang dội, tám đại đốc tra sứ không hề ra tay mà vây quanh nhóm người Tần Mục.

Thiên Đàn sát khí ngút trời, các nhân vật cấp giáo chủ, đại cao thủ cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Thiên Nhân đại chiến trên Thiên Đàn, kịch liệt tới mức trời long đất lở. Những tiếng vang rền khiến cung điện xung quanh Thiên Đàn như muốn sụp đổ.

Hoàng Thành hỗn loạn, thủ vệ Hoàng Thành vội vàng xông tới. Cả kinh thành bị kinh động, các thế gia đại phiệt trong kinh thành vốn im hơi lặng tiếng lúc này cũng bộc phát khí thế kinh thiên động địa. Các tăng nhân, đạo sỹ trong các phủ đang tới Hoàng Thành chi viện nhưng bị các thế gia đại phiệt này bao vây trong phủ giết chết hết.

Trong thiên lao, Thiên Sách thượng tướng Tần Giản, thượng khanh Tô Vân Chi và những người khác đang ngồi trong ngục thì đột nhiện cửa nhà lao mở ra, một cai ngục cười lớn:

"Bệ hạ về rồi, đang ở Thiên Đàn!"

Thiên Sách thượng tướng và mọi người vừa vui mừng vừa kinh ngạc rồi lập tức xông ra khỏi thiên lao chạy tới Thiên Đàn.

"Vệ thiên vương đâu?" Ngọc thiên vương lớn tiếng gọi.

"Vệ thiên vương ở đây!"

Giọng nói như sấm sét vang động khắp kinh thành, Vệ thiên vương nhảy thẳng lên từ phủ Quốc Công, bùm một tiếng động lớn hạ xuống Thiên Đàn, toàn thân mặc giáp trụ, gương mặt dữ tợn, hung ác:

"Kẻ nào muốn chết?"

Tần Mục chậm rãi bước lên Thiên Đàn, thái sư thái tử và những kẻ khác lần lượt lao tới nhưng lúc này đám người Tần Giản đã xông khỏi thiên lao cầm chân bọn họ, không có ai cản trở bước chân của nhóm người Tần Mục.

Trên Thiên Đàn, Linh Ngọc Hạ lộ vẻ khiếp sợ nhìn hòa thượng và đạo sĩ đứng hai bên. Hai người này lập tức nhảy lên xông ra, còn chưa đặt chân xuống đất đã bị tám đại đốc tra sứ giết chết trên không, máu phun xối xả.

"Văn võ bá quan, trẫm là hoàng đế!"

Linh Ngọc Hạ thét lên:

"Các ngươi không nghe hiệu lệnh của trẫm, định cùng ma đạo tạo phản sao?"

"Hoàng đế?"

Duyên Phong Đế quát một tiếng rồi uống viên thuốc Thần Mục đưa cho, lập tức tóc lại mọc ra. Ông ta lau vết đao trên mặt đi trầm giọng nói:

"Ngươi hãy nhìn xem ta là ai?"

Linh Ngọc Hạ mặt biến sắc, quốc sư Duyên Khang cũng uống thuốc cho tóc mọc ra, lau vết bớt màu xanh trên mặt đi, quay người lại.

Văn võ bá quan vội định nghe lệnh hoàng đế ra tay, lúc này nhìn thấy Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đều lần lượt quỳ lạy.

Linh Ngọc Hạ gần như điên cuồng, xông tới định giết Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang, hắn thét lớn:

"Ta mới là thiên tử!"

Tám đại đốc tra sứ rùng mình, tất cả cùng đỡ một đòn của Linh Ngọc Hạ. Linh Ngọc Hạ phun máu, đột nhiên cơ thể hóa rồng, bay lên trên không bỏ trốn. Tám đại đốc tra sứ giơ vạt áo che người, thân hình bién mất. Một lát sau Linh Ngọc Hạ bị tám người áp giải về, quỳ giữa Thiên Đàn.

Duyên Phong Đế nhìn văn võ bá quan, nói:

"Còn không mau dẹp phản loạn, giết hết đám đạo sĩ, sư trọc tạo phản này? Còn phải để trẫm đích thân ra tay sao?"

Văn võ bá quan vội vàng đứng dậy, ra tay tiêu diệt hòa thượng và đạo sĩ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn, cấm vệ vừa tới cũng ra tay tiêu diệt.

Cùng lúc này, Tần Mục bước lên Thiên Đàn. Linh Ngọc Hạ bị ấn quỳ dưới đất, không thể giãy giụa.

Tần Mục cúi người, ghé sát vào tai hắn nói khẽ:

"Điện hạ, ta không phải là giúp hoàng đế mà là vì Càn thiên vương và Lục thiên vương của Thánh giáo ta."

Linh Ngọc Hạ sững người ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc không dám tin:

"Ngươi…"

Tần Mục rút kiếm, Thiếu Bảo Kiếm trong tay, một kiếm chém đi!

Duyên Khang Đế và quốc sư Duyên Khang vừa bước lên Thiên Đài thì nhìn thấy một kiếm chém qua, đầu của Linh Ngọc Hạ bay lên cao.

Duyên Phong Đế giật mình nhìn bóng dáng thiếu niên kia. Thiếu niên vẩy máu trên kiếm, keng một tiếng tra vào bao, bóng dáng đó thật khiến người ta sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment