Mục Thần Ký

Chương 276

"Ban Công Thố tối qua sai đại vu làm phép giết ta, hôm nay vẫn dám mời ta đi dự tiệc?"

Tần Mục hơi ngạc nhiên:

"Lẽ nào hắn cho rằng cùng là thánh địa, Lâu Lan Hoàng Kim Cung có thể chèn ép Thiên Thánh giáo chăng? Hay là hắn có dự định gì khác?"

Bá Sơn tế tửu bước tới nói:

"Có cần ta đi cùng ngươi không?"

Tần Mục lắc đầu:

"Không cần. Nếu như Ban Công Thố dám quang minh chính đại giết ta thì tối qua đã không dùng vu pháp. Ta một mình đi gặp hắn."

Ngọc Hương Lâu là tửu lâu quy mô lớn nhất kinh thành, dùng bố cục lâm viên một đình một viện. Trong đình viện có hòn giả sơn vòi phun nước, tì nữ đàn hát múa ca. Mỗi đình viện đều tách biệt vô cùng trang nhã. Người tới đây ăn uống không phải chỉ để ăn cơm và uống trà mà là muốn tìm một nơi có thể nói chuyện.

Trước năm thiên tai, việc kinh doanh của nơi này rất sôi động, cho dù là cao quan quý nhân cũng cần phải đặt bàn trước. Tuy nhiên thiên tai bùng phát, hoàng đế đích thân cứu tế thiên tai, cao quan quý nhân trong kinh thành cũng phải quyên góp, việc kinh doanh của Ngọc Hương Lâu vì thế mới giảm sút!

Chắc rằng sau khi ảnh hưởng của thiên tai qua đi, việc kinh doanh của nơi này chắc lại tiếp tục tốt trở lại.

Thanh Trúc Viên của Ngọc Hương Lâu, Ban Công Thố đón tiếp, nói với Tần Mục:

"Tần giáo chủ, tùy tùng của ta có đắc tội, hôm nay chúng đã chết rồi. Chết xong mọi thứ đều chấm dứt, mong giáo chủ bỏ quá cho!"

Tần Mục bước vào Thanh Trúc Viên, quan sát xung quanh, nói:

"Vương tử khách sáo rồi!"

Đình viện này tên là Thanh Trúc Viên, cửa hình trăng tròn, bước vào trong cửa là trúc xanh mươn mướt che rợp hai bên đường đi, bên tai có tiếng nước chảy róc rách. Đi qua hai ngã rẽ mới nhìn thấy nước chảy xuống từ trên hòn giả sơn được làm từ các tảng đá hình dáng kì lạ, mặc dù dòng nước nhỏ nhưng lại có cảm giác như thác đổ.

Thác nước này đổ vào một chiếc bình ngọc trên tay tượng bồ tát, bình ngọc hơi nghiêng, nước trong bình trung chuyển một vòng lại chảy ra ngoài, chảy vào hồ nước phía nam.

Tần Mục đưa mắt nhìn, trong hồ nước phía nam có một vài hòn đảo giống như đảo giữa biển, bố trí san sát, rất thú vị. Trên hồ có ghi Nam Hải Quan Thế Âm, nét chữ mạnh mẽ dứt khoát.

Bồ Tát và hòn giả sơn được chạm khắc cùng với nhau, có dùng một số pháp thuật nhỏ khiến nước chảy không ngớt, mặc dù hồ nước không lớn nhưng rất tinh tế tỉ mỉ, nhìn kĩ sẽ có cảm giác đứng trên bầu trời Nam Hải cúi đầu nhìn biển rộng bao la.

"Tần giáo chủ, xin mời!"

Ban Công Thố đưa tay mời Tần Mục đi qua hành lang tới phòng riêng ở bên hồ. Cửa sổ đã được mở ra, ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc lâm viên.

Bên bàn tiệc còn có hai đại vu áo vàng, sắc mặt không chút biểu cảm đứng hai bên phía trong cửa.

Ban Công Thố xua tay, nói:

"Các ngươi lui xuống đi, sai người mang rượu và thức ăn lên."

Hai vị đại vu Lâu Lan Hoàng Kim Cung bước ra khỏi phòng, sau một lát lại có tì nữ mang rượu và thức ăn lên. Trong đình viện xuất hiện các thiếu nữ duyên dáng, mặc trang phục dị tộc, thổi kèn, chơi dương cầm, gõ trống đạt mã, nghe rất vui tai.

"Tối qua không phải ta sai người giết ngươi!"

Ban Công Thố nhìn kĩ Tần Mục, nói:

"Ta muốn giết người thì không cần mượn tay kẻ khác. Việc tối qua chỉ là tùy tùng của ta nổi giận vì thấy ngươi giết quá nhiều đệ tử của Hoàng Kim Cung, bởi thế mới vào trong giấc mơ làm phép giết ngươi."

Tần Mục nghe hắn nhắc tới việc này không khỏi kinh ngạc, hắn vốn tưởng Ban Công Thố sẽ né tránh không đề cập tới, không ngờ vừa ngồi xuống, việc đầu tiên Ban Công Thố làm chính là nói rõ việc này.

"Thì ra là vậy!"

Tần Mục cười nói:

"Cũng may là ta không sao còn hắn thì đã chết rồi. Ta tin tiểu vương tử không liên quan gì tới việc này!"

Ban Công Thố lắc đầu nói:

"Chắc ngươi không biết, ta biết hắn định giết ngươi nhưng ta không ngăn cản, Tần giáo chủ có biết nguyên nhân không?"

Tần Mục hơi ngạc nhiên, khiêm nhường nói:

"Tiểu vương tử thực khiến người khác bất ngờ, Tần mỗ rất muốn biết cụ thể."

Ban Công Thố rót rượu cho hắn, nói:

"Ta không ngăn cản là vì ta biết ngươi sẽ để Bá Sơn tế tửu ở lại trong phòng của ngươi, để phòng ta nửa đêm làm phép giết ngươi. Hắn không giết được ngươi nhưng có thể làm mất thời gian của ngươi."

Tần Mục nhướng mày, nâng chén rượu, hai người chạm chén uống cạn.

Ban Công Thố tiếp tục nói:

"Ta và ngươi đồng thời đột phá vào cảnh giới Lục Hợp, khi đó ta không chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi là vì ta nhận ra chiến lực của ngươi rất lợi hại, ta không chắc chắn có thể thắng được ngươi. Nhưng qua một ngày sẽ khác đi. Thời gian một ngày, chỉ cần một ngày thôi."

Hắn mỉm cười:

"Cao thủ quyết đấu, thời gian một ngày đủ để phân định thắng thua. Buổi chiều ngươi gặp thái tử không có thời gian củng cố phát hiện ra điều kì diệu của cảnh giới Lục Hợp. Buổi tối lại phải đề phòng vu pháp của tùy tùng của ta tấn công, cũng không có thời gian nghiên cứu cảnh giới Lục Hợp. Còn ta có thời gian một ngày để củng cố Lục Hợp, tăng tu vi. Chỉ một ngày thôi cũng đủ khiến ngươi không có cơ hội chiến thắng."

Tần Mục lại kinh ngạc quan sát sắc mặt Ban Công Thố, chỉ thấy trên mặt hắn còn chút vẻ non nớt nhưng ánh mắt thâm sâu có vẻ thâm trầm không thuộc về lứa tuổi thiếu niên, khen ngợi nói:

"Tiểu vương tử của thảo nguyên quả nhiên bất phàm, chả trách tới Thiên Đao cũng vô cùng kiêng dè ngươi. Hiện tại ngươi chỉ mười bốn tuổi thôi phải không?"

Ban Công Thố lại rót rượu cho hắn, nói:

"Mười ba tuổi. Người thảo nguyên quen phơi nắng phơi gió, cơ thể cao lớn, nhìn có vẻ già dặn hơn một chút. Mười ba tuổi là tuổi kiếp này của ta, nếu như giáo chủ hỏi tuổi thọ linh hồn ta thì hiện nay đã một vạn một ngàn tuổi!"

Tần Mục cười ha ha nói:

"Tiểu vương tử càng lúc càng khiến ta kinh ngạc, không ngờ việc này cũng dễ dàng nói ra như vậy."

"Ta không cần phải giấu ngươi."

Ban Công Thố nói:

"Tần giáo chủ cũng khiến người khác bội phục. Ngươi là đệ tử của Thiên Đao phải không? Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thế này cũng khiến ta vô cùng kinh ngạc. Nếu như hôm đột phá cảnh giới Lục Hợp ta đấu với ngươi, chắc chỉ có tám phần thắng!"

"Hử?" Tần Mục mỉm cười không nói gì chỉ vân vê chén rượu trên tay.

Ban Công Thố nghiêm túc nói:

"Tính thêm kiếp này nữa ta đã sống mười chín kiếp, trong tuổi thọ dài dằng dặc của ta, ta đã từng gặp rất nhiều thiên tài, hào kiệt, cũng gặp quá nhiều sinh tử bi hoan. Có lúc ta thấy mình là một tảng đá ngầm sừng sững trong dòng thời gian, bên cạnh có vô số nhân vật tài hoa kiệt xuất cứ thế vội vàng đi lướt qua, cho dù là hoàng đế tuyệt thế cũng chỉ là một hình ảnh không đáng lưu tâm, cho dù là Thiên Đao vung đao chỉ trời cũng chỉ là một người khách vội vã đi qua. Ta còn nhớ ở kiếp thứ sáu của ta, ta cảm thấy đạo pháp thần thông của mình không thể nào tiến triển thêm được nữa, vì thế ta vào Trung Nguyên xin gia nhập Đạo Môn, học tập Tiên Thiên Thái Huyền Công và Đạo Kiếm. Khi đó, Đạo Chủ của Đạo Môn rất kì vọng vào ta, cho ta làm Đạo Tử, thậm chí mong muốn ta trở thành Đạo Chủ, dẫn dắt Đạo Môn."

Khóe mắt Tần Mục khẽ co giật, lão quái vật này từng gia nhập Đạo Môn, thậm chí còn làm Đạo Tử?

Tuyệt học trấn giáo của Đạo Môn - Tiên Thiên Thái Huyền Công và Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên lão cũng từng học?

"Đạo Kiếm rất khó lĩnh ngộ, kiếp đó, ta học tới kiếm thứ mười ba, kiếm thứ mười bốn vẫn không thể nào lĩnh ngộ hoàn toàn được."

Ban Công Thố cảm khái:

"Đạo Kiếm thực sự rất khó, cho dù có Tiên Thiên Thái Huyền Công cực mạnh cũng khó có thể lĩnh ngộ hoàn toàn, cần có lĩnh ngộ khủng khiếp về thuật số mới có thể làm được. Tới tận khi ta già và chết đi cũng không thể học được kiếm thứ mười bốn, kiếp thứ bảy ta lại vào Đạo Môn nhưng cũng vẫn không thể học được kiếm thứ mười bốn, chỉ luyện được nửa chiêu. Sau đó, kiếp thứ tám, ta lại vào Phật môn Đại Lôi Âm Tự."

Tần Mục giật mình kinh hãi, nhìn kĩ hắn, khẽ nói:

"Ngươi thấy rằng Đạo Kiếm đã không thể giúp ngươi đột phá, vì thế mới tới Đại Lôi Âm Tự để học Như Lai Đại Thừa Kinh?"

"Sai rồi!"

Ban Công Thố nghiêm túc nói:

"Ta đi lĩnh ngộ phật pháp. Phật pháp của Đại Lôi Âm Tự giúp lĩnh ngộ cực cao về tâm tính, Như Lai Đại Thừa Kinh là đại thừa của tu vi tâm tính vì thế đương nhiên phải học. Tuy nhiên ta bắt đầu làm từ tiểu hòa thượng, xem hết một lượt kinh phật của Đại Lôi Âm Tự, tham ngộ một lượt, sau đó mới học Như Lai Đại Thừa Kinh."

Tần Mục hỏi:

"Như Lai kiếp đó chắc cũng rất kì vọng vào ngươi?"

"Hắn nói tư chất ngộ tính của ta là đệ nhất thời bấy giờ, trình độ phật pháp đã vượt qua hắn, tài biện luận lợi hại!"

Ban Công Thố nói:

"Như Lai Đại Thừa Kinh ta đã tu luyện hết hai mươi tầng trời nhưng ta vẫn rời khỏi Đại Lôi Âm Tự. Phật pháp của Đại Lôi Âm Tự không thể giúp ta đột phá cảnh giới. Tới kiếp sau đó, ta chuyển thế thành nữ nhi, ta tới Ly Tình Cung. Kiếp tiếp nữa, ta tới Tiểu Ngọc Kinh, sống ở Tiểu Ngọc Kinh mấy kiếp, học hết tuyệt học ở đó, đúng là thánh địa ở trên ba đại thánh địa."

Hắn vô cùng cảm khái, dường như đang hồi tưởng lại chuỗi ngày ở Tiểu Ngọc Kinh, dừng lại một lát, hắn nói:

"Sau đó ta lại tới Thiên Thánh giáo!"

Tần Mục ánh mắt vụt sáng, nói:

"Thiên Thánh giáo? Ngươi đã học Đại Dục Thiên Ma Kinh? Ngươi đã lĩnh ngộ được gì?"

Ban Công Thố mỉm cười, nói:

"Đại Dục Thiên Ma Kinh rất mạnh nhưng so với Như Lai Đại Thừa Kinh và Đạo Kiếm thì vẫn còn kém một chút. Ta vốn định rời đi nhưng sau đó nghe nói Đại Dục Thiên Ma Kinh có một phần Đại Nhất Thống công pháp, chỉ có giáo chủ truyền cho giáo chủ. Ta rất muốn có được vì thế ở lại Thiên Thánh giáo. Chỉ đáng tiếc Thiên Ma giáo chủ kiếp đó rất mạnh, đệ tử của hắn cũng rất mạnh, vị đệ tử đó được mệnh danh là thánh nhân năm trăm trăm có một, ta thua hắn, không có duyên với vị trí giáo chủ."

Tần Mục thở phào, Ban Công Thố tiếp tục nói:

"Thế là ta làm phản rời khỏi Thiên Thánh giáo, dẫn theo cao thủ Đạo Môn, tập trung nghĩa sĩ của chính đạo tới tấn công Thiên Thánh giáo, đánh chết thánh nhân năm trăm năm có một đó!"

Rượu trong chén của Tần Mục khẽ sóng sánh, có một giọt tràn ra bàn.

"Vị thánh nhân này đúng là hiếm có, hắn ta đánh chết Đạo Chủ.Ssau khi ta đánh lén thành công hắn cũng làm ta bị trọng thương nhưng hắn vẫn bị chúng ta dùng vô số nghĩa sỹ chính đạo tiêu hao sức lực tới chết."

Ban Công Thố chậm rãi nói:

"Trước khi chết hắn truyền chức vị giáo chủ và Đại Nhất Thống công pháp cho Thiên Thanh Vương khi đó. Khi đó ta bị trọng thương nhưng nghĩ tới việc chỉ thiếu một bước là có thể công hạ được Thiên Thánh giáo, sao có thể để công sức trở thành công cốc? Vì thế tiếp tục dẫn theo đám đông tấn công, không ngờ vị Thanh giáo chủ này truyền Đại Nhất Thống công pháp cho thánh nữ khi đó. Sau đó dẫn giáo chúng tử chiến với chúng ta, ta đành phải mang theo thương tích về lại thảo nguyên."

Hắn cảm khái nói:

"Sau này ta nghe nói vị Thanh giáo chủ này cũng chết, chết ở đầm Bích Ba. Thánh nữ kế nhiệm vị trí giáo chủ, giết khắp lượt Đạo Môn và thiên hạ chính đạo, cuối cùng nàng ta cũng kiệt sức, truyền vị xong cũng chết. Ba vị giáo chủ này, Thiên Thánh giáo gọi họ là gì?"

Sắc mặt Tần Mục thờ ơ:

"Tam vương."

"Tam vương?"

Ban Công Thố khen ngợi:

"Họ xứng đáng được gọi là tam vương. Hiện giờ ngươi đã biết ân oán giữa ta và Thiên Thánh giáo các ngươi rồi chứ? Giờ ngươi chắc cũng biết, tám phần thắng của ta tới từ đâu rồi? Tuy nhiên đó là một ngày trước, giờ đối mặt với ngươi, ta có mười phần thắng. Ngươi, một phần cũng không có."

Tần Mục đứng dậy, vươn vai, nói:

"Đi thôi, giờ ta có hơi muốn giết ngươi."

Ban Công Thố đứng dậy, hai ngươi bước ra ngoài.

Ban Công Thố quay đầu dặn dò hai đại vu, nói:

"Hãy để lại cơm thịt, hâm nóng lại, lát ta sẽ về."
Bình Luận (0)
Comment