Ngày thứ năm sau khi Phạn Vân Tiêu đi khỏi, trên đảo nhỏ lại xuất hiện rất nhiều người ăn mặc kì quái, nam nữ già trẻ đều có cả. Người đầu tiên tới cắm một chiếc cờ lớn lên đảo, sau đó “xoạt xoạt xoạt” hàng loạt luồng ánh sáng lóe lên, trên đảo liền xuất hiện rất nhiều lá cờ.
Cờ được thu lại, trên đảo có hàng trăm người ngồi xuống quanh đảo. Vị trí của mỗi người đều không giống nhau, ngồi san sát không nhúc nhích.
Tuy nhiên, qua hai canh giờ những người này liền đứng dậy, thay đổi vị trí, quy luật không thay đổi từ đầu tới cuối.
Dưới bóng râm, Long Kiều Nam liên tục rùng mình, vội vàng nhích người vào giữa đảo.
Tư Vân Hương thì rất vui mừng nấu cơm cho mọi người, không để họ đói.
Linh Dục Tú vẻ mặt lo lắng quan sát xung quanh, nàng ta nhận ra đây là một đại trận, nhốt bọn họ ở trong đảo, không cho họ có cơ hội rời đi. Nếu như cố tình phá trận, trận pháp sẽ khởi động, diễn biến thành sát trận, biến hòn đảo này thành chiến trường tu la.
Khi đại trận này khởi động chắc chắn sẽ vô cùng khủng khiếp!
Hơn nữa, nàng nhận ra những người kì quái này có một số ăn mặc triều phục, là quan viên trong triều, còn có một số là người bán thịt trong chợ, đao phủ chém đầu, còn có cả quốc tử giám của Thái Học Viện, thật kì quặc.
Kì lạ nhất là những người này sẽ thay đổi vị trí sau mỗi hai canh giờ, là thay đổi trận pháp, chắc dùng để đề phòng Đạo Chủ phá giải được biến hóa của trận pháp.
"Thiên Ma giáo quả không hổ là đệ nhất đại phái ma đạo, làm gì cũng rất kín kẽ."
Lão Đạo Chủ quan sát sát trận, trong lòng không khỏi khen ngợi, nói:
"Ta có thể tính toán được biến hóa của trận pháp trong hai canh giờ và đúng khi đó bọn họ thay đổi trận pháp, đường chủ Trận Đường quả nhiên rất ranh mãnh!"
Đường chủ Trận Đường là quốc tử giám Trấn Nguyên Điện của Thái Học Viện, được Duyên Phong Đế phong là hàn lâm học sĩ, vô cùng ân sủng, thường triệu hắn vào cung hỏi về quốc gia đại sự. Mặc dù hắn xuất thân Thiên Ma giáo, hoàng đế không giao thực quyền cho hắn nhưng trận pháp trong quân đội phần lớn đều do hắn thiết kế.
Rõ ràng đường chủ Trận Đường tính toán hết được mọi suy nghĩ của Đạo Chủ, chỉ cần Tần Mục gặp nạn sẽ không để cho ông ta sống sót rời khỏi đây, cho dù rời đi cũng phải chết xong rồi đi.
Thời gian cứ thế trôi qua tới ngày thứ mười bốn, Tần Mục nhắm mắt, một lát sau liền mở ra. Hắn đứng dậy từ dưới phiến đá, hành lễ với Đạo Chủ:
"Đa tạ sư huynh đã cho phép ta lĩnh ngộ Đạo Kiếm!"
Đạo Chủ đứng dậy đáp lễ, nói:
"Không dám. Nhân Hoàng có tư cách lĩnh ngộ Đạo Kiếm, ta cho ngươi xem Đạo Kiếm, Như Lai cũng sẽ cho ngươi xem Như Lai Đại Thừa Kinh. Nhân Hoàng xứng đáng được như vậy."
Tần Mục nói:
"Ta đã xem Như Lai Đại Thừa Kinh rồi!"
Đạo Chủ sững người, một lát sau mới lắc đầu cười nói:
"Lão ta thật tinh ranh, đi trước ta một bước. Đồ nhi, trả lại Đại Dục Thiên Ma Kinh cho Nhân Hoàng."
Đạo Tử Lâm Hiên tỉnh lại từ trong lĩnh ngộ, vội vàng thu lại Đại Dục Thiên Ma Kinh, hóa thành một cuộn dây, hai tay dâng lên trả lại cho Tần Mục.
Tần Mục cười nói:
"Ngươi và ta tuổi tác ngang nhau, không cần đa lễ như vậy."
Lâm Hiên Đạo Tử lắc đầu nói:
"Hành lễ với giáo chủ là lẽ đương nhiên. Ta còn chưa trở thành Đạo Chủ, vẫn là vãn bối!"
Tần Mục không nói sao, nói:
"Đạo Chủ tuy không xem Đại Dục Thiên Ma Kinh nhưng câu tồn tại thiện ý, ác ý đúng là đã nói lên ý nghĩa của Đại Dục Thiên Ma Kinh. Ngươi lĩnh ngộ Đại Dục đã thấy được bao nhiêu thiện ác ở trong đó?"
Đạo Tử Lâm Hiên do dự, Đạo Chủ cười nói:
"Tần giáo chủ là chuyên gia của phương diện này, ngươi cứ nói đi!"
Lâm Hiên Đạo Tử nói:
"Có thể là do ấn tượng ban đầu nên khi ta mới xem Đại Dục Thiên Ma Kinh chỉ cảm thấy câu nào cũng là những lời hại người nhưng xem tới phần giữa thì thấy có chút thú vị, trong đầu đã không có suy nghĩ chính ma. Đợi xem tới phần cuối thì thấy rằng những nội dung xem được lúc trước có thể đã hiểu sai, vì vậy ta xem lại từ đầu và cảm giác lại hoàn toàn khác biệt!"
Tần Mục cười hỏi:
"Vẫn còn mấy phần là ma?"
"Còn có hai phần!" Đạo Tử Lâm Hiên thành thật trả lời.
Tần Mục nói:
"Đạo tâm của ngươi vẫn còn hai phần là ma. Tuy nhiên ngươi đã khá hơn Phật Tử rất nhiều, Phật Tâm Phật Tử xem Đại Dục Thiên Ma Kinh, tất cả đều là ma. Hắn có phật tướng nhưng trong lòng thì là ma, không thể cứu chữa được!"
Đạo Tử Lâm Hiên sững người, bừng tỉnh:
"Thì ra là vậy!"
Trong lòng hắn có phần không phục, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Mục, nói:
"Nhân Hoàng xem Đại Dục Thiên Ma Kinh có mấy phần là ma?"
Tần Mục nói:
"Tất cả các phần của Đại dục Thiên Ma Kinh đều là chính đạo, cũng đều là ma đạo, chỉ là xem ta dùng thế nào thôi."
Đạo Tử Lâm Hiên đờ người:
"Việc này..."
Tần Mục nói đầy thâm ý:
"Đạo thánh nhân dùng trong đời sống bách tính, câu đầu tiên của Đại Dục Thiên Ma Kinh đã nói rõ điều này. Ngươi và ta đều là bách tính, trong lòng tồn tại chính đạo thì Đại Dục Thiên Ma Kinh sẽ là chính đạo, trong lòng tồn tại ma đạo thì Đại Dục Thiên Ma Kinh sẽ là ma đạo. Ta có thể dùng nó làm công pháp chính đạo cũng có thể dùng nó làm công pháp ma đạo. Vận dụng linh hoạt quyết định bởi tâm tưởng."
"Vận dụng linh hoạt quyết định bởi tâm tưởng?" Đạo Tử Lâm Hiên sững sờ, cảm thấy rất có lý.
Lão Đạo Chủ vội vàng nói:
"Không được nghe theo giáo nghĩa của hắn, toàn là những đạo lý sai trái tự nhiên thuần túy! Ngươi là Đạo Chủ đời kế tiếp, cẩn thận bị lời lẽ của hắn mê hoặc, gia nhập ma giáo của hắn!"
Đạo Tử Lâm Hiên bừng tỉnh, bất giác vã mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, nhủ thầm:
"Hắn lợi dụng việc chỉ điểm ta để thảo luận giáo nghĩa của ma giáo, nhân cơ hội này để mị hoặc ta! Lí lẽ tự nhiên thuần túy của hắn không giống với đạo pháp tự nhiên của Đạo Môn ta!"
Lão Đạo Chủ nghiêm mặt nói:
"Tâm tính của Tần giáo chủ đúng là cao hơn ngươi một bậc, tương lai sẽ dùng thân phận Ma giáo chủ đối địch với ngươi. Ngươi phải cẩn thận, không thể chỉ nhớ hắn là Nhân Hoàng mà quên đi hắn cũng là Thiên Ma giáo chủ!"
Tần Mục dở khóc dở cười, lão Đạo Chủ coi hắn như nước lũ và thú dữ, khi chỉ điểm đệ tử cũng phải đề phòng cẩn thận, tránh bị hắn lôi kéo tới Thiên Ma giáo.
Lão Đạo Chủ nói:
"Nhân Hoàng thấy Đạo Kiếm thế nào?"
Tần Mục nghiêm giọng nói:
"Đạo lý vô cùng kì diệu phi phàm, tới mấy chiêu cuối cùng dường như đã vượt ra khỏi đạo lý thuật số tiếp cận với đạo!"
Lời nói của lão Đạo Chủ cũng đầy thâm ý, mỉm cười nói:
"Đạo Kiếm của Đạo Môn ta thực ra cũng có thể xem thành việc làm thế nào để tính toán chính xác ra một đường tròn. Tỉ lệ mật độ gần như vô cùng, giữa đường kính và chu vi không thể kết thúc trống rỗng, phía sau còn có vô số đơn vị số. Đạo là vô tận, chu vi hình tròn cũng là vô tận, vì thế đạo hà tất phải sửa đổi? Pháp tắc hà tất thay đổi?”
Tần Mục ngạc nhiên, lão Đạo Chủ đang truyền giáo đạo nghĩa Đạo Môn với hắn!
"Đạo chủ, nói tới đây thôi!" Tần Mục mỉm cười nói.
Đạo Chủ cười ha ha, sai Đạo Tử Lâm Hiên cất phiến đá đi, nói:
"Nhân Hoàng, thân phận của ngươi đặc biệt, sẽ có không ít kẻ thù đáng sợ, hãy sớm về lại Đại Khư thì tốt hơn. Cô nương của long vương là ta sai nàng ta tới mời ngươi, có thể để lão đạo dẫn nàng ta đi không?"
Tần Mục nhìn những hoàng tinh dưới chân họ, những hoàng tinh này phần đông đã mọc ra mấy chiếc là nhưng vẫn có không ít đã chết đi.
"Ngươi không cần lo lắng, lời ta nói nàng ta sẽ nghe, nàng ta sẽ không tới đây nữa."
Lão Đạo Chủ mỉm cười nói:
"Ngươi cũng không tổn thất gì, ngược lại nàng ta lại tổn thất rất lớn!"
Tần Mục gật đầu, gọi Long Kiều Nam tới. Long Kiều Nam cố nén đau lảo đảo bước tới.
Tần Mục nói:
"Còn đối địch với ta không?"
Long Kiều Nam nói:
"Ngự Long môn chúng ta vì ngươi mà bị diệt môn, ta không thể không đối địch với ngươi."
"Có ta hay không, Ngự Long môn các ngươi cũng bị diệt môn, đây là xu thế tất yếu. Cho dù ta không ở thành Thiên Ba, các ngươi cũng sẽ có kết cục tương tự!"
Tần Mục nói:
"Ta chỉ là vừa hay có mặt ở đó. Ngươi hận ta cũng là điều đương nhiên. Có điều lần sau ngươi tới giết ta, ta sẽ không nương tay!"
Long Kiều Nam nghiến răng nói:
"Ta cũng sẽ không nương tay!"
Tần Mục lắc đầu nói:
"Ngươi đã không có cơ hội đó nữa rồi. Đừng nói tới lột da, nếu lột tiếp ngươi sẽ già đi. Đi theo đạo chủ đi."
Long Kiều Nam đứng bên cạnh Đạo Chủ, tâm trí mơ hồ. Mỗi lần gặp Tần Mục cô ta lại phát hiện Tần Mục mạnh hơn trước rất nhiều, lần sau gặp lại hắn, cô ta có còn là đối thủ của hắn nữa hay không?
Mình đã không còn cơ hội nữa sao?
Tuy nhiên tâm trí của cô ta nhanh chóng bị thù hận nhấn chìm, vứt bỏ cảm giác mơ hồ này khỏi đầu.
Lão Đạo Chủ chắp tay, bên ngoài là thái cực đồ, bên trong bắt tử ngọ quyết, nói:
"Cáo từ!"
Tần Mục đáp lễ, đứng dậy nói:
"Xin tiễn Đạo Chủ!"
Rào rào, đường chủ, hộ pháp, thiên vương của Thiên Ma giáo ở xung quanh đảo lần lượt đứng dậy nhường đường.
Lão Đạo Chủ dẫn Long Kiều Nam, Đạo Tử Lâm Hiên đi ra khỏi hải đảo, sau đó đứng trên một đám mây bay lên không, dẫn hai người rời đi.
Tần Mục nhìn giáo chúng Thiên Ma giáo ở xung quanh, xua tay cười nói:
"Giải tán cả đi thôi!"
Mọi người hành lễ xong liền cuốn cờ biến mất, Ngọc thiên vương và Sư thiên vương vẫn ở lại, rõ ràng là vẫn không yên tâm về sự an nguy của Tần Mục.
Tần Mục cười nói:
"Không cần phải lo lắng cho ta tới vậy, hai ngươi cũng về đi!"
Hai vị thiên vương đưa mắt nhìn nhau, cả hai kéo áo che sau đó cũng biến mất.
"Ta cảm thấy họ không đi xa!" Tư Vân Hương nói.
Tần Mục gật đầu, Linh Dục Tú rầu rĩ nói:
"Đại giáo chủ, ngươi chỉ biết ra oai trước mặt thuộc hạ, ngươi cho họ đi rồi chúng ta làm thế nào rời khỏi đảo đây?"
Tần Mục do dự một lát, đúng là hắn đang ra oai. Người già trong thôn từ nhỏ đã dạy hắn cho dù kém cỏi cũng không thể để người khác xem thường, không được đánh mất khí thế, vì thế hắn không để cho giáo chúng Thiên Ma giáo đưa thánh giáo chủ là hắn rời khỏi Đông Hải, tránh mất mặt trước mặt thuộc hạ.
"Các ngươi có nghĩ rằng Phạn Vân Tiêu sẽ quay lại đón chúng ta không?"
Hắn hỏi dò.
Hai cô gái cười nhạt, đồng thanh nói:
"Lúc hắn ta đi khóc lóc thê thảm như vậy cơ mà, không quay lại đâu!"
Tần Mục lúng túng nói:
"Hay là chúng ta đi trên biển…"
"Chỉ có thể như vậy thôi…"
Tư Vân Hương ngoái đầu nhìn linh tuyền, có vẻ tiếc nuối nói:
"Các ngươi nói xem, những hoàng tinh kia sau khi tỉnh lại có nhận ra chúng ta không?"
"Không biết."
Tần Mục ngoảnh đầu lại, thấy bên cạnh linh tuyền là một màu xanh mướt, lắc đầu nói:
"Bọn họ đã chết một lần, nếu như bọn họ có hồn, hồn phách đã vào U Đô đen tối. Nhưng bọn họ lại sống lại, hồn phách, kí ức không biết có còn là hồn phách kí ức khi trước không, hay là sinh ra hồn mới trong cơ thể họ, kí ức giống như một trang giấy trắng. Điều đó không thể biết trước được."
Tư Vân Hương buồn rầu, nhìn thấy Tần Mục và Linh Dục Tú đã bước đi trên mặt biển, vội vàng đuổi theo sau. Dưới chân Tần Mục xuất hiện một con sóng, giống như một chiếc đầu rồng, không ngừng trôi về phía trước đưa hắn đi về phía Tây.
Ở nơi khác, Vu Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim Cung nhận được tin từ Ban Công Thố lập tức rời khỏi Hoàng Kim Cung, đi về phía Tây.
Lão ta đi rất xa, vòng qua Đại Khư bao la, xuyên qua cao nguyên Tuyết Sơn, bước vào sa mạc Hỏa Diệm, tới Tây Thổ, trèo lên đỉnh núi cao nhất Tây Thổ.
Kim đỉnh của Thần Sơn này không có sinh vật nào, chỉ có một tế đàn, Vu Tôn lấy ba nén hương ra đốt, chỉ thấy hương khói vấn vít bay lên tận trời xanh.
Nơi hương khói biến mất, trong không trung thấp thoáng xuất hiện một gương mặt màu xanh, gần như hòa làm một với nền trời.
"Nhân Hoàng mới xuất hiện rồi." Vu Tôn thắp hương khấn vái nói.