Mục Thần Ký

Chương 299

“Nghe hai con dơi trắng đó nói, gần đây có không ít đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung tới Minh Cốc, không thể không đề phòng.”

Tần Mục lo lắng, túi Thao Thiết trên lưng mở ra một khe nhỏ, chuẩn bị tế kiếm bất cứ lúc nào để đề phòng bất trắc.

“Giáo chủ, hai gã vừa rồi rất mạnh.”

Long Kỳ Lân đi về phía trước, tránh những tảng đá lớn lơ lửng trên không trung, nói:

“Hai gã vừa rồi không yếu hơn ta, hơn nữa lại rất cổ xưa!”

Tần Mục quan sát xung quanh, trầm giọng nói:

“Bọn họ chắc là giống thần, hậu duệ của thần ma. Không yếu hơn ngươi là ngươi đang khoác lác, hai con dơi trắng đó chọn đại một con, mười kẻ như ngươi cũng không đánh lại được. Khí tức của bọn họ quá mạnh.”

Long Kỳ Lân có chút không phục, hậm hực nói:

“Vì ta còn ít tuổi, nếu ta đã trưởng thành thì mười người bọn chúng cũng không đánh được ta. Ta rất có ích.”

Tần Mục mặc kệ con Long Kỳ Lân béo như quả bóng này tiếp tục khoác lác, ngẫm nghĩ nói:

“Kì lạ, trong Đại Khư sao lại có giống dơi trắng này nhỉ? Lẽ nào là Dơi Thần để lại từ trước biến cố? Thần ma trước biến cố vẫn còn hậu duệ sống sót sao?”

Trong Đại Khư có miếu tự cung phụng tượng thần của Dơi Thần, ý nghĩa của Dơi Thần là phúc thần (*), ban phúc cho con người.

Hắn từng nhìn thấy tượng Dơi Thần ở thành Tương Long, đầu dơi mình người, dưới nách có cánh thịt màng thịt, tướng mạo khá giống với hai con dơi trắng kia, chỉ có điều hai con dơi trắng kia trông nguyên thủy hơn, còn Dơi Thần thì ngoài đầu và cánh ra những bộ phận khác đều giống người.

Nếu như hai con dơi trắng kia là hậu duệ của Dơi Thần trước biến cố, vậy thì những nơi khác của Đại Khư có còn hậu duệ thần ma không?

Chỉ là Tần Mục sống ở Đại Khư nhiều năm, tại sao không nhìn thấy hậu duệ thần ma khác?

“Long mập, trước khi gặp được sư tổ, ngươi sống ở đâu?”

Đột nhiên Tần Mục nghĩ tới việc này, hỏi.

“Đại Khư.”

Long Kỳ Lân nhớ lại chuyện cũ, nét mặt hoài niệm, nói:

“Ta vừa ra đời không lâu đã không thấy mẹ đâu, khi ta đói hoa mắt chóng mặt suýt nữa chết đói thì gặp được sư tổ, thấy hắn ta tuấn tú bất phàm, vì thế bị hắn dùng một viên linh đan dụ dỗ, sai một bước trở thành thiên cổ hận.”

Tần Mục dở khóc dở cười:

“Rõ ràng là sư tổ thấy ngươi đói, đáng thương nên cho ngươi một viên linh đan, kết quả bị ngươi bám lấy, mặt dày đi theo sư tổ không chịu rời đi, khiến sư tổ có muốn đuổi cũng không đuổi được! Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Long mập ngươi cũng là giống thần phải không? Lẽ nào thần tộc của Đại Khư trước biến cố biến thành dị thú Đại Khư ngày nay?”

Tần Mục cảm thấy rất kì quặc, trước đây Đại Khư chắc là một thời đại vô cùng phồn vinh hưng thịnh, thần và người chung sống cùng nhau, sống giữa người phàm, hậu duệ của thần cũng sống ở đây. Sau đó sự cố xảy ra khiến thần biến mất từ đó, hậu duệ của thần cũng càng ngày càng chuyển biến thành hình thái dị thú.

Suy đoán này có vẻ đáng sợ nhưng không hẳn là không thể xảy ra.

Hai bên vách núi của khe núi phía trước cây cối um tùm, cây mọc trên vách đá mang tới cho người ta cảm giác vô cùng hoang đường, còn những tảng đá lơ lửng trong không trung thì nói lên rằng nguyên lực địa từ của nơi này bị bẻ cong.

Đột nhiên Tần Mục cảm thấy trong túi Thao Thiết có động tĩnh, hắn dùng ý chí mở túi Thao Thiết, Vô Ưu Kiếm trong túi khẽ rung lên, phát ra tiếng kiếm giòn tan.

Nguyên khí của Thần Mục tiến vào trong túi Thao Thiết, lấy kiếm ra.

Hắn vốn định dùng Vô Ưu Kiếm làm kiếm mẹ, luyện thành kiếm hoàn vì thế không làm bao kiếm, giờ cầm Vô Ưu Kiếm trong tay cảm thấy có chút bất tiện, lập tức chỉ tay, Vô Ưu Kiếm bay đi chém gãy cành một cây cổ thụ.

“Gỗ cứng quá!”

Tần Mục chặt cành cây, thử dùng sợi nguyên khí để chặt nhưng rất khó khăn, liền kinh ngạc kêu lên, phẩm chất của thanh gỗ này có thể sánh ngang với huyền thiết.

Hắn dùng Vô Ưu Kiếm để gọt, chả mấy chốc làm thành một bao kiếm bằng gỗ, cất Vô Ưu kiếm vào trong bao kiếm, Vô Ưu Kiếm vẫn đang rung nhẹ nhưng đã không quá thu hút sự chú ý của người khác.

“Xem ra mười sáu năm về trước không chỉ có kiếm gãy Vô Ưu Kiếm và thần kim rơi xuống mà còn có những thứ khác, thứ này sản sinh ra cộng hưởng với Vô Ưu Kiếm.”

Hắn nghĩ thầm trong bụng.

Người của Lâu Lan Hoàng Kim Cung đã vào trong Minh Cốc, bọn họ có tìm thấy thứ đó trước hắn hay không?

Cuối cùng hắn đi hết khe núi, phía trước trở lên rộng rãi thoáng đãng, Tần Mục không vội vàng đi vào trong sơn cốc, cảnh giác nhìn xung quanh. Ở cuối khe núi, hai bên có hai tượng đá khổng lồ điêu khắc men theo dãy núi, cao bằng núi.

Hai bức tượng thần sắc trang nghiêm, thần thánh, ánh mắt thâm trầm, chống kiếm đứng đó.

Tiếng nước chảy ào ào vọng tới, đó là thác nước chảy từ trên vai tượng xuống, thế nước của thác rất lớn, thác ngàn trượng đổ xuống giữa hai tay của tượng, chảy xuống theo kiếm, tập trung thành sông.

Hai dòng sông chảy đi dưới chân tượng, hình thành thế nhị long trong rừng, sau đó biến mất ở trung tâm sơn cốc.

Hai bức tượng này có đầu dơi mình người, chính là Dơi Thần.

“Hai Dơi Thần canh giữ Minh Cốc? Hai tượng Dơi Thần này có quan hệ gì với hai con dơi trắng ban nãy?”

Tần Mục lắc đầu nhìn qua, trong lòng sửng sốt:

“Hai dòng sông này lẽ nào chảy xuống lòng đất? Bích Tiêu Thiên Nhãn, mở!”

Trong đồng tử của hắn lập tức xuất hiện một tầng trời, Tần Mục nhìn về phía hai con sông biến mất, bất giác nhíu mày, tầm nhìn của hắn bị thứ gì đó che khuất, không thể nhìn rõ nơi đó.

“Đan Tiêu Thiên Nhãn, mở!”

Tần Mục phát động nguyên khí, trong hai mắt hình thành trận lạc Đan Tiêu Thiên Phù Văn, trong mắt xuất hiện một vòng hoa văn màu đỏ tươi, bên trong là một tầng Bích Tiêu Thiên Nhãn màu xanh ngọc, nhìn tiếp vào bên trong là một tầng Thanh Tiêu Thiên Nhãn màu xanh lam, tầng kế tiếp là Thần Tiêu Thiên Nhãn do bạch quang hình thành, trung tâm là đồng tử.

Cửu Trùng Thiên Khai Nhãn Pháp mà ông nội mù truyền thụ cho hắn, hắn đã học xong, tuy nhiên với tu vi hiện tại hắn chỉ có thể mở tới Đan Tiêu Thiên, hơn nữa tiêu hao rất lớn, bình thường không tùy tiện dùng.

Bình thường, Thanh Tiêu Thiên Nhãn đã đủ dùng rồi, không cần phải mở Bích Tiêu Thiên Nhãn và Đan Tiêu Thiên Nhãn. Tuy nhiên, cho dù Đan Tiêu Thiên Nhãn cũng không thể nhìn rõ nơi hai con sông biến mất có gì.

“Ý…”

Tần Mục kinh ngạc, trong khu rừng phía trước có mấy xác chết, đó là xác chết của đại vu Lâu Lan Hoàng Kim Cung, mấy xác chết này cách nhau không xa, điều kì lạ là có xác chết rất sinh động như vừa mới chết, có xác chết thì đã thối rữa chỉ còn lại xương, quần áo thì vẫn nguyên vẹn.

Ánh mắt hắn nhìn vào sâu trong rừng lại thấy mấy xác chết nữa, rõ ràng những người này sau khi vào rừng lập tức gặp bất hạnh, chết bất đắc kì tử.

Hắn dùng Đan Tiêu Thiên Nhãn để nhìn, đột nhiên thấy bên cạnh xác chết có cái gì đó đang di chuyển rất nhanh, rồi đột ngột biến mất, tiếp theo đó thiên nhãn của hắn dường như cảm nhận được chấn động kịch liệt, các tầng thiên nhãn nhanh chóng đóng lại.

Đầu Tần Mục cũng bị chấn động choáng váng, trong đầu dường như có vô số âm thanh đang gào thét thê thảm, suýt chút nữa xé tan hồn phách của hắn.

Cũng may hắn luyện được nguyên thần, chống cự lại được luồng tấn công này. Nhưng rốt cuộc là cái gì tấn công hắn, hắn không nhìn rõ.

“Vô lượng, vô lượng, ma kha vô lượng!”

Tiếng kêu thảm thiết trong đầu Tần Mục càng lúc càng rõ rệt, hắn dứt khoát phát động Như Lai Đại Thừa Kinh, quanh người phật quang phát sáng, sau gáy xuất hiện thần phật sáu tầng trời đồng thanh tụng niệm, phật âm văng vẳng, luyện hóa ngay những tiếng kêu gào quái dị tấn công hồn phách của hắn.

Bùn đất dưới chân hắn đột nhiên vang động rào rào, xuất hiện một luồng khói xanh, mùi hôi thối bốc lên từ trong đất. Hai tay Tần Mục đưa về phía trước ôm hờ một cái, “bùm” một tiếng nổ lớn, nguyên khí của hắn hóa thành một cây bồ đề từ trên trời hạ xuống, xanh tốt tràn đầy sức sống, quét lên mặt đất phía trước, hàng ngàn hàng vạn cành cây và thân cây đánh xuống đất, cành cây rễ cây bay lượn chui vào trong lòng đất.

Dưới lòng đất vọng lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo đó đất phía trước mặt Tần Mục tung lên, dường như có gì đó đang bỏ chạy trong đất. Khi đi qua chỗ cái cây, cây đại thụ cũng bị thứ dưới lòng đất chấn động phát ra âm thanh rào rào.

“Bồ Đề Bà Sa thần thông của ta cũng không thể đánh chết thứ đó sao?”

Tần Mục thét nhẹ một tiếng, đột nhiên toàn thân như ngọc, da trên người lấp lánh trong suốt giống như được làm bằng ngọc, sau lưng xuất hiện một cây bồ đề giống như phật đầu trâu ngộ đạo dưới cây.

Trong Đại Lôi Âm Tự, hắn chỉ nhận được pháp của Như Lai Đại Thừa Kinh, không nhận được thần thông nhưng có pháp hắn có thể tự mày mò ra thần thông.

Thần thông của Như Lai Đại Thừa Kinh thực ra bao gồm cả trong hai mươi tầng trời của Đại Thừa Kinh, Lôi Âm Bát Thức chính là một trong số đó, thuộc về thần thông của cấp bậc Đế Thích Thiên, đã là thần thông đỉnh cấp nhất, chỉ thua kém Đại Phạn Thiên thần thông.

Bồ Đề Bà Sa thần thông thuộc về Bồ Đề Thụ Thiên, là tầng trời thứ mười bốn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên thì thuộc về tầng trời thứ bảy.

Như Lai Đại Thừa Kinh tuy không phải công pháp chủ yếu Tần Mục tu luyện nhưng cũng là thần thông hắn được tiếp xúc, lĩnh ngộ của hắn về Như Lai Đại Thừa Kinh cũng không hề thua kém.

Bây giờ hắn thi triển Bồ Đề Ngọc Phật Chân Thân, dùng phật tính để áp chế thứ quái dị dưới lòng đất, tránh để nó lại gần người. Đồng thời cũng phát động Huỳnh Hoặc Hỏa Hầu Chân Công, vì thế hắn vẫn duy trì trạng thái thần hóa mình người đầu trâu, lửa quanh người cháy bùng bùng, những bông hoa lửa bay xung quanh trong có vẻ có quái dị.

Thứ kì quái trong lòng đất đi qua đi lại vô cùng nhanh nhẹn, kì lạ hơn là Tần Mục cảm thấy nó lúc phân tán lúc ngưng tụ, có lúc thậm chí chui vào trong cây, thậm chí chui vào trong các xác chết kia.

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng có hai luồng khí nhanh chóng tiếp cận, Vô Ưu Kiếm sau lưng Tần Mục bay ra khỏi bao, hóa thành Vân Kiếm Thức nhanh chóng xoay chuyển xung quanh bảo vệ cơ thể.

Hai luồng khí đi vòng qua hắn, bay qua từ hai bên, chính là hai con dơi trắng kia.

Hai con dơi trắng tách nhau ra, bay lên trên hai bức tượng khổng lồ ở hai bên khe núi, treo ngược người trong lỗ mũi của pho tượng thần, một con dơi trắng cười khanh khách nói:

“Con trâu ngu ngốc này không biết phía sau có một đội quân, mấy trăm cao thủ đang vào...”

“Im lặng!”

Trong lỗ mũi của một bức tượng, con dơi trắng còn lại trách cứ:

“Ngươi nhắc hắn làm gì?”

“Đội quân? Mấy trăm cao thủ?”

Tần Mục kinh ngạc, đội quân đó chắc chắn không phải quân đội của Duyên Khang quốc, binh lực của Khánh Môn Quan có thể phòng thủ, không thể điều động thêm quân đội đi vào Minh Cốc!

“Là quân đội của Man Địch quốc!”

Tần Mục không do dự thêm, lập tức đi vào trong rừng, tiến vào vùng trung tâm của Minh Cốc.

Xung đột với đại quân của Man Địch quốc thì tuyệt đối là tự tìm đường chết, tướng sĩ của Man Địch quốc ngông cuồng bá đạo, sự phối hợp trong quân đội vô cùng ăn ý, có quân trận hỗ trợ. Khi Tần Mục đi theo Bá Sơn tế tửu tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung từng gặp quân đội của thảo nguyên, thực lực rất mạnh, tám trăm ngươi có thể chống cự lại nhân vật cấp bá chủ như Bá Sơn.

Nghe hai con dơi trắng kia nói, có mấy trăm cao thủ Man Địch quốc vào đây, Tần Mục chỉ có thể tạm thời né tránh.

“Trâu ngốc sắp chết rồi!”

Hai con dơi trong tượng thần đồng thanh cười nói:

“Gục! Gục! Gục!”

Phật quang bao quanh Tần Mục, bảo vệ hắn và Long Kỳ Lân không bị ngã gục.

Hai con dơi trắng vô cùng kinh ngạc, đột nhiên một con bay từ trong lỗ mũi tượng thần ra, chân quắp một cành cây treo ngược người trước mặt Tần Mục, bực bội nói:

“Những thứ đó sao không tấn công ngươi?”

Tần Mục ngẩng đầu nói:

“Đạo hữu, những thứ dưới lòng đất là gì vậy?”

Con dơi trắng đang định trả lời thì đột nhiên lẳng lặng bay lên, bay về phía lỗ mũi tượng Dơi Thần, hàng trăm tướng sĩ Man Địch quốc và mấy chục đại vu, vu vương kim quang lấp lánh bước ra khỏi khe núi, tới cửa Minh Cốc, hàng ngũ rất chỉnh tề.

“Ban Công Thố vương tử, mời!”

Một vu vương cúi người, Ban Công Thố chậm rãi bước ra từ phía sau, ánh mắt sắc bén như sét nhìn về phía Minh Cốc, sau đó nhìn thấy Tần Mục trên lưng Long Kỳ Lân bất giác sững người lại, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tần giáo chủ, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Giọng nói có chút non trẻ của hắn vọng tới, âm thanh lại cực kì vang dội, thể hiện tu vi vô cùng hùng hậu.

Tần Mục nghe giọng nói này, trong lòng sửng sốt:

“Tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn ta! Khi giao đấu ở ngoài kinh thành ta và hắn mặc dù cùng tiến vào cảnh giới Lục Hợp nhưng khi đó tu vi của hắn không thâm hậu bằng ta, giờ đã đuổi kịp ta rồi!”

“Rất khỏe!”

Tần Mục cười ha ha nói:

“Rất khỏe! Tiểu vương tử nhìn cũng rất khỏe, ta còn lo mấy thanh đao của ta chém chết ngươi dưới lòng đất rồi, thấy ngươi vẫn còn sống ta cũng yên tâm!”

Ban Công Thố mỉm cười nói:

“Giáo chủ trước đây vẫn khỏe, giờ thì chưa chắc.”

“Vương tử, phía trên có hai con dơi kì quái.”

Một vu vương ngẩng đầu nhìn tượng Dơi Thần, nói.

Ban Công Thố thản nhiên nói:

“Giết!”

***

(*) Trong tiếng Hán, từ Dơi Thần (蝠神) đồng âm với Phúc Thần (福神)
Bình Luận (0)
Comment