Mục Thần Ký

Chương 339

Nếu như quốc sư Duyên Khang biết được lai lịch của chín người già này sẽ biết tại sao Tần Mục có được tầm nhìn và tấm lòng mà người cùng trang lứa không có được.

Chín “người già” của thôn Tàn Lão đều là những người thân thiết nhất của Tần Mục, đồng thời cũng là thầy của hắn.

Trong số chín người này có Như Lai hiện nay, có Thần Thương trước đây, có ông nội câm thiên hạ đệ nhất luyện bảo nhưng đầy bụng ý đồ xấu xa, có Ngọc Diện Độc Vương dược sư trước kia vô cùng tuấn tú nhưng ác độc hung tàn, có thánh nữ hai mặt thần ma của Thiên Ma giáo xinh đẹp chấn động thiên hạ.

Còn có ông nội điếc mà quốc sư Duyên Khang tôn làm Họa Thánh, ông nội què trộm khắp thiên hạ chưa một lần thất bại cho dù bị chém đứt một chân vẫn có thể thoát khỏi tay quốc sư, có đồ tể được phong làm Thiên Đao dám giơ đao chiến đấu với chúng thần, còn có cả Nhân Hoàng huy hoàng một thời – Trưởng thôn.

Bọn họ có người tấm lòng bao la, có người đa tình đa cảm, có người từ bi, có người chín chắn, có người xảo quyệt, có người giỏi che giấu nội tâm, có người hừng hực nhiệt huyết, có người giỏi lập mưu tính kế, có người tàn độc, có người thì giữ được tấm lòng chân thành, trái tim nhiệt thành.

Chính thôn trang như vậy, những con người như vậy mới có thể bồi dưỡng ra được Tần Mục – nhân vật khiến vị thánh nhân năm trăm có một này phải khâm phục.

Bản thân Tần Mục thì không có cảm giác gì, sau khi ra khỏi thôn Tàn Lão hắn không hề cảm thấy mình rất lợi hại, dù sao hắn cũng là bá thể, có thành tựu gì cũng là điều đương nhiên, không có gì đáng kinh ngạc.

Nhưng trong mắt người khác hắn chính là một nhân vật yêu nghiệt, tuổi nhỏ nhưng bất luận là luyện độc hay luyện đan cứu người, hoặc rèn, trộm, thư họa đều là một trong những cao thủ lợi hại nhất trong thiên hạ.

Ngược lại, sức chiến đấu của Tần Mục lại không được người khác xem trọng, hắn nỗ lực tu luyện chính là vì muốn dốc sức tăng thực lực của mình, điều này ngược lại không quá nổi bật ở Duyên Khang với vô số người tài.

Và cho dù lực chiến đấu không mấy nổi bật thì hắn cũng càn quét những người cùng vai vế, cho dù là Ban Công Thố cũng nhiều lần thất bại dưới tay hắn.

Khi Tần Mục rời khỏi thôn Tàn Lão, trình độ thuật số không cao, nhưng sau khi rời khỏi Đại Khư, trình độ thuật số của hắn đã tiến bộ vượt bậc, cho dù là người trong Đạo môn cũng không mấy ai hiểu hết Thái Huyền Toán Kinh, Tần Mục không phải người trong Đạo môn nhưng đã hiểu rõ hết Thái Huyền Toán Kinh.

Hắn đi sau nhưng lại tới đích trước, trong thiên hạ số người có trình độ thuật số vượt qua hắn không nhiều.

Tiếp xúc với hắn càng nhiều càng cảm thấy thiếu niên ít tuổi này không hề tầm thường.

“Muốn nhanh chóng biến nội dung trên kim thư bảo quyển này thành mô hình thuật số thì phải có người tinh thông thuật số tới giúp đỡ.”

Tần Mục cất kim thư bảo quyển lại, nói:

“Loại công pháp đầu tiên là Thước Kiều Quyết, ta có thể dùng một tháng để đo đạc xong, xây dựng mô hình thuật số, nhưng loại công pháp thứ hai Huyền Dẫn Quyết và loại công pháp thứ ba Thần Độ Quyết thì có quá nhiều thứ cần tính, chỉ một mình ta thì cần mất hơn một năm, thời gian quá lâu!”

Quốc sư Duyên Khang, trưởng thôn và ông nội què đều tỏ vẻ lo lắng, xây dựng mô hình thuật số cần đo đạc các góc độ trong không gian của kim thư bảo quyển, dùng con số để xây dựng lại các điểm tọa độ trong không gian của ba loại công pháp. Điểm này vô cùng quan trọng!

Sau khi có mô hình thuật số sẽ dùng tỉ lệ của Thần Kiều trong kim thư bảo quyển và Thần Kiều của bản thân làm thước đo để quy đổi những tọa độ không gian này, xác định các điểm tọa độ vận hành công pháp trong thần tạng của mình.

Chỉ có như vậy mới có thể học được Thước Kiều Quyết, xây dựng Thước Kiều, dùng Thước Kiều sửa Thần Kiều, kéo dài Thần Kiều, sau đó mới có thể tu luyện tiếp Huyền Dẫn Quyết, luyện thêm một chiếc cầu Huyền Dẫn từ trong thiên đình đối diện.

Sau khi luyện xong Huyền Dẫn Quyết thì tiếp tục tu luyện Thần Độ Quyết.

Nếu như tính toán sai thì ba cây cầu Thước Kiều, Huyền Dẫn Kiều, Thần Độ Kiều sẽ không thể nối liền, mọi nỗ lực sẽ thành công cốc!

“Trong Đạo môn, người giỏi thuật số nhất là lão Đạo Chủ. Tuy nhiên lão Đạo Chủ đã ở ẩn, không biết đi đâu. Tiếp đó là đạo chủ hiện tại, Lâm Hiên Đạo Tử trước đây.”

Tần Mục tiếp tục đo đạc tính toán, nói:

“Trình độ thuật số của hắn cực cao, ta từng thấy hắn thi triển Đạo Kiếm, thuật số rất mạnh.”

Quốc sư Duyên Khang cảm thấy đau đầu nhức óc, chậm rãi nói:

“Quan hệ giữa Đạo môn và Duyên Khang quốc không tốt, tuy nhiên nhất định phải mời họ xuất sơn. Ngoài kim thư bảo quyển ra còn có Xạ Nhật Thần Pháo cần họ giúp! Xạ Nhật Thần Pháo rất quan trọng, nhất định phải luyện được. Chỉ dựa vào người của Đạo môn e rằng vẫn không đủ để hoàn thành hai việc này. Vì thế, vẫn phải tới Tiểu Ngọc Kinh một chuyến. Tuy nhiên…”

Ông nhìn về phía thảo nguyên, càng thấy đau đầu.

Bây giờ Man Địch quốc chiến bại, là thời cơ tốt nhất để thôn tính thảo nguyên, không thể bỏ lỡ cơ hội này!

Mời Đạo môn xuất sơn, tới Tiểu Ngọc Kinh, tấn công thảo nguyên, lật đổ Lâu Lan Hoàng Kim Cung, những việc này đều rất quan trọng nhưng ông lại không có thuật phân thân.

Ở phương bắc còn có Lang Cư Tư quốc tấn công Duyên Khang, rất nhiều việc khiến ông nghĩ tới thôi cũng muốn nổ đầu.

“Ta quen thân với Đạo Chủ, có thể tới Đạo môn xem thử, nói không chừng có thể thuyết phục được Lâm Hiên Đạo Chủ.”

Tần Mục cười nói:

“Tiểu Ngọc Kinh ta cũng có thể đi một chuyến, chúng ta từng gặp Vương Mộc Nhiên và sư phụ của hắn Chân tản nhân!”

“Ta đã giết Chân tản nhân.”

Quốc sư Duyên Khang nói:

“Ngươi là Thiên Ma giáo chủ, Tiểu Ngọc Kinh chưa chắc đã đối đãi tử tế với ngươi!”

Tần Mục nhìn trưởng thôn và ông nội què, trưởng thôn nói:

“Cũng đang rảnh rỗi, đi ra ngoài cũng được.”

Quốc sư Duyên Khang hiểu ý, nói:

“Được, mọi người tới Tiểu Ngọc Kinh, ta đi san bằng thảo nguyên, tiêu diệt Lâu Lan Hoàng Kim Cung!”

“Trong Lâu Lan Hoàng Kim Cung có một trăm món bảo vật của ta!”

Tần Mục vội vàng nói:

“Quốc sư hứa rồi, phải để ta chọn!”

Quốc sư Duyên Khang nghiêm túc nói:

“Ngươi yên tâm, ta nói lời sẽ giữ lời!”

Tần Mục yên tâm, cười nói:

“Trưởng thôn, ông nội què, chúng ta về Khánh Môn Quan thôi, dẫn theo mẹ con Hùng Tích Vũ và Long mập tới Đạo môn và Tiểu Ngọc Kinh một chuyến!”

Quốc sư Duyên Khang lập tức đứng dậy đi về phía Hạ Lan Quan. Tần Mục và mọi người thì về lại Khánh Môn Quan, đón hai mẹ con Hùng Tích Vũ, bế trưởng thôn đặt vào trong gùi thuốc.

Tần Mục chợt nhớ ra:

“Chết rồi, ta còn chưa tới Tiểu Ngọc Kinh bao giờ!”

Trưởng thôn nhẹ nhàng nói:

“Ta từng tới đó rồi. Nơi đó toàn mấy kẻ già nua, vừa khó tính vừa càn dở. Ngươi đi Tiểu Ngọc Kinh chưa chắc đã thuyết phục được bọn họ.”

Ông nội què hưng phấn xoa tay:

“Tiểu Ngọc Kinh, ta chưa đi bao giờ! Chưa đi trộm được của thánh địa này, đời này chưa viên mãn! Đáng tiếc lão Mã không ở đây…”

Hùng Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn ông nội què, nghiêm túc nói:

“Ông nội què, trộm đồ sẽ bị đánh chết đấy!”

Ông nội què rất cưng chiều tiểu nha đầu, xoa đầu cô bé, cười tít mắt nói:

“Kỳ Nhi có muốn làm thiên hạ đệ tam thánh thủ không?”

“Có!”

Tiểu nha đầu đáp giòn tan.

Trong Hạ Lan Quan, các quân chỉnh đốn quân bị, chủ tướng báo cáo tình hình tổn thất cho quốc sư Duyên Khang, lần này có tàu chiến mở đường, thương vong không quá nghiêm trọng, không bằng một chiến dịch quy mô nhỏ trước đây, các loại linh binh và lương thảo linh dược cần tiếp tế đều không nhiều.

Kiếm Đường đường chủ và Ngu Uyên Xuất Vân cũng tới báo cáo, nói:

“Khởi bẩm quốc sư, dược thạch hết rồi!”

Quốc sư Duyên Khang thất thanh nói:

“Sao cơ?”

Kiếm Đường đường chủ nói lại:

“Dược thạch của tân quân hết rồi!”

“Không thể nào!”

Quốc sư Duyên Khang đứng bật dậy:

“Dược thạch chuẩn bị cho tàu chiến lần này là lượng dùng trong ba tháng, sao trong một ngày đã hết rồi?”

Kiếm Đường không nói nhiều, nói:

“Bắn pháo hết rồi.”

Ngu Uyên Xuất Vân nói:

“Quốc sư, pháo sau khi Tần bác sĩ cải tiến tiêu hao rất nhiều năng lượng, đan lô sau cải tiến cũng cần nhiều dược thạch hơn. Chiến dịch vừa rồi, số lần bắn ra pháo quang của mỗi khẩu pháo gấp một trăm lần trước đây! Tiêu hao cũng gấp một trăm lần trước đây! Vì thế, dược thạch hết rồi.”

Quốc sư Duyên Khang định thần lại, nói:

“Vậy thì việc truy kích địch không giao cho tân quân nữa, hãy để kị binh và phi kị truy kích. Tân quân tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi sau khi dược thạch vận chuyển tới sẽ có nhiệm vụ khác giao cho các ngươi.”

Ngu Uyên Xuất Vân nói:

“Quốc sư, tân quân chưa có danh hiệu, mong quốc sư ban tên.”

“Ta ban tên sẽ không hợp quy tắc, phải mời hoàng đế ban tên.”

Quốc sư Duyên Khang xua tay cho họ lui xuống trước, nhủ thầm:

“Tại sao đã bắn hết cả rồi? Những đồ Tần giáo chủ cải tiến hình như không tính toán tiêu hao, ngốn năng lượng khủng khiếp, giống như sợ hỏa lực không đủ vậy…”

Đúng lúc này, đột nhiên phi kị tới báo, một con cửu đầu điểu hạ xuống đất, lăn một vòng hóa thành một thần thông, quỳ một gối kêu lên:

“Báo… Khởi bẩm quốc sư, Biên tướng quân mời Tần thần y lập tức tới tiền tuyến một chuyến!”

Quốc sư Duyên Khang giật mình, lần này các quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ duy nhân có Biên Chấn Vân dẫn theo đại quân Khánh Môn Quan đi sau truy sát quân địch, chuẩn bị đánh tới Hoàng Long Phủ kinh thành Man Địch quốc.

Biên Chấn Vân quanh năm trấn thủ Khánh Môn Quan, rất am hiểu về thảo nguyên, lần này dẫn quân tinh nhuệ tiến thẳng tới Hoàng Long Phủ, hành quân thần tốc, công hạ Hoàng Long Phủ cũng là việc nằm trong khả năng.

“Tần thần y đã tới Đạo môn rồi, không ở đây, xảy ra việc gì?”

“Vu độc!”

Thần thông đó vội kéo áo lên để lộ ngực, trên người ông ta xuất hiện bớt xác chết, thối rữa phạm vị rộng. Thần thông đó kêu lên:

“Đệ tử trong quân đều trúng vu độc, có không ít huynh đệ đã chết rồi! Quân y của Thái Học Viện nói là đại vu hạ độc trong nước!”

Quốc sư Duyên Khang vô cùng lo lắng, đứng bật dậy, trầm giọng nói:

“Dẫn ta đi!”

Thần thông đó tu luyện thần thông thân xác, đang định rùng mình hóa thành cửu đầu điểu để bay lên thì quốc sư Duyên Khang vận chuyển pháp lực giữ hắn lại, khiến hắn bay theo ông trong không trung:

“Ngươi không được dùng pháp lực nữa, nếu không vu độc sẽ phát tác nhanh hơn, ngươi chỉ phương hướng là được rồi.”

Tốc độ của quốc sư nhanh như chớp, không gian dưới chân ông dường như nhanh chóng rút ngắn lại, sau thời gian một nén nhang, quốc sư Duyên Khang đã đi xa ngàn dặm, đuổi kịp quân đội của Biên Chấn Vân.

Quốc sư Duyên Khang chưa hạ từ trên không xuống đã sững người.

Ông đưa mắt nhìn quanh, trên thảo nguyên toàn là thi thể, thi thể của người và súc vật, không chỉ có quân đội Duyên Khang do Biên Chấn Vân thống lĩnh mà đa phần là thi thể của mục dân thảo nguyên và súc vật của họ.

Tốc độ thối rữa của những thi thể này rất nhanh.

Rất nhiều ruồi nhặng đầu xanh bay khắp nơi, vây quanh các xác chết nhưng không đậu xuống. Ruồi nhặng đậu trên thi thể, ruồi nhặng cũng chết.

Khóe mắt quốc sư Duyên Khang co giật, đột nhiên thần thông bên cạnh kêu lên một tiếng, máu trong miệng và cả ruột trong bụng đều bị nôn ra ngoài, chết bất đắc kì tử, thi thể ngã xuống ở bên cạnh quốc sư.

Tâm trạng quốc sư Duyên Khang mỗi lúc một chùng xuống, bây giờ cho dù có thần y Tần Mục ở đây cũng không có tác dụng, Hoàng Kim Cung hạ độc ở cả thảo nguyên, Tần Mục không thể nào giải được hết vu độc ở mọi nơi!

Quốc sư Duyên Khang nắm chặt tay, bước trong núi xác biển xác, bên cạnh Biên Chấn Vân có nhiều tướng sĩ vẫn còn sống nhưng trên người đã nhanh chóng thối rữa.

Khóe mắt quốc sư Duyên Khang mấp máy, nhìn về phía Biên Chấn Vân, Biên Chấn Vân tu vi hùng hậu, vu độc không lại gần người, tuy nhiên thần sắc lão tướng quân đờ đẫn, thẫn thờ ngồi bên cạnh một tướng lĩnh trẻ tuổi, đó là con trai ông, đã phát độc tử vong.

“Biên tướng quân…”

Biên Chấn Vân đờ đẫn ngẩng đầu, ánh mắt thất thần. Quốc sư Duyên Khang quay người bước đi, trầm giọng nói:

“Các ngươi ở lại đây, đừng vào quan ải.”

Biên Chấn Vân nhìn theo bóng ông đi xa, đột nhiên nói lớn:

“Quốc sư, chỗ ta còn rất nhiều đệ tử Duyên Khang, không thể để họ đều chết hết ở đây…”

Người Quốc sư Duyên Khang run lên nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục bước về phía Hạ Lan Quan.

Trong quan ải, quốc sư Duyên Khang nhìn các thần thông vác theo các hồ lô màu xanh, không ai nói tiếng nào.

“Bắt đầu đi.”

Quốc sư Duyên Khang nhắm mắt, xua tay:

“Xả nước trên thảo nguyên, gột rửa vu độc!”

Miệng các hồ lô được mở ra, mây đen bay lên trời bao phủ khắp thảo nguyên, sấm chớp không ngừng đánh xuống, tiếp theo là mưa lớn.

Một trận mưa lớn đổ xuống, mưa không ngừng gột rửa, tới mười ngày sau mưa mới tạnh dần, thảo nguyên đã biến thành các vùng ngập lụt.

Quốc sư Duyên Khang lại bước vào thảo nguyên, vô số người và súc vật bị chết chìm trong nước, ông tìm tới Biên Chấn Vân, quân đội của Khánh Môn Quan chỉ còn lại một mình Biên Chấn Vân, những người khác đều đã chết.

“Biên tướng quân, về quan ải thôi.”

Quốc sư Duyên Khang nói khẽ.

Biên Chấn Vân đờ đẫn nhìn ông, giọng nói khàn đục:

“Ta dẫn họ đi, nhưng không thể dẫn họ về. Ta hổ thẹn với họ… Quốc sư, ngươi hãy mang thi thể của ta về nước… Ta hổ thẹn với mọi người!”

Quốc sư Duyên Khang há miệng, Biên Chấn Vân rút kiếm chém đầu mình xuống, hai tay bưng đầu đặt tới trước mặt ông.

Quốc sư Duyên Khang đưa hai tay đỡ lấy chiếc đầu tóc trắng như cước, thi thể của Biên Chấn Vân ngã xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment