Mục Thần Ký

Chương 354

- Mấy vị thần của Thượng Thương không che giấu khí tức, bọn họ đi về hướng Tư bà bà.

Đồ tể và người mù đang ở Thư châu cách đó ngàn dặm, người mù dường như thấy được mấy người kia, vẻ mặt cổ quái, nói:

- Hiện tại là ban đêm, Lệ lão ma đầu đi ra.

Đồ tể kinh ngạc nói:

- Lệ lão ma nhìn thấy dung mạo Tư bà bà, bọn họ sợ không chết hay sao?

Vẻ mặt người mù biến thành cổ quái, nói:

- Lệ lão ma đầu nói chuyện với bọn họ rất vui vẻ.

Đồ tể nói:

- Như vậy đúng là muốn chết rồi. Thời điểm Lệ lão ma đầu ở trong thôn, người nào không phải bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo? Ngay cả trưởng thôn cũng không dám nhìn hắn, cũng chỉ có ngươi mới bỏ qua mỹ mạo của bà bà. Ngươi cảm thấy bốn tên thần của Thượng Thương sẽ trở mặt thành thù mà giết lẫn nhau không?

Người mù lắc đầu nói:

- Dù sao bọn họ cũng là thần, làm sao có thể đánh nhau vì một nữ tử chứ? Ta cảm thấy... A, đánh nhau!

Người mù “nhìn” một lát, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chỉ đọ sức một tí mà thôi, nhưng tâm ganh đua cao thấp rất nặng, cách đánh nhau không xa. Tư bà bà, thật sự hại nước hại dân!

Đồ tể lắc đầu:

- Bà bà chưa từng hại nước hại dân, là Lệ giáo chủ hại nước hại dân. Bà bà rất hiền lành, xưa nay không gieo họa chúng ta, Lệ đại giáo chủ vừa hiện thân suýt nữa làm thôn tan rã. Đúng rồi, dọc theo đoạn đường này ngươi thấy người điếc, người câm không? Hai người bọn họ luôn luôn như hình với bóng.

- Chưa từng nhìn thấy bọn họ.

Người mù nói:

- Người câm đuổi theo một chiếc thuyền, người điếc đuổi theo hắn, hơn phân nửa là đuổi không kịp, tốc độ của người câm rất nhanh, chỉ sợ kém hơn người què một chút. Ngươi cảm thấy bốn tên thần này sẽ trở mặt thành thù với nhau trong bao lâu?

Đồ tể cười hắc hắc nói:

- Vậy phải xem Lệ đại giáo chủ muốn chơi bao lâu. Bốn tên thần của Thượng Thương đã không đáng để lo, chúng ta không nên tới gần, chờ Lệ giáo chủ chơi chán, khi đó chúng ta mới xem kết quả.

Trên lưng Long Kỳ Lân, đột nhiên Tần Mục nghĩ đến một chuyện, hắn hỏi Thanh U sơn nhân:

- Thanh U Tiên, Hư Sinh Hoa đi vào Tam Nguyên điện, lựa chọn đột phá cái gì?

Thanh U sơn nhân nói:

- Chính hắn không nói, nhưng Tam Nguyên lão nhân biết, cũng nói cho ta biết, là đột phá Thiên Nguyên. Lúc hắn đột phá rất nhẹ nhàng, tự nói hối hận không có lựa chọn đột phá Tam Nguyên.

- Như vậy trong Ngũ Khí điện, hắn đột phá cái gì?

Tần Mục lại nói.

- Ngũ Khí điện đột phá Thổ Diệu trong Ngũ Diệu, Thổ Diệu mạnh nhất.

Tần Mục nhẹ gật đầu, Hư Sinh Hoa quả thực rất mạnh, bản lĩnh lúc trước đã không kém hắn, mặc dù tu vi kém hơn hắn một tia nhưng thần thông lại tinh diệu hơn hắn.

Lần này Hư Sinh Hoa đột phá Tam Nguyên điện và Ngũ Khí điện, nhược điểm tu vi yếu đã được bù đắp. Tần Mục đột phá Tam Nguyên, bù lại cơ sở Linh Thai Thần tàng, mà hắn lại đột phá Thiên Nguyên và Thổ Diệu, trong đó Thổ Diệu thuộc về cơ sở của Ngũ Diệu Thần tàng.

Tu vi pháp lực của Tần Mục có thể vượt qua hắn một tia hay không còn khó nói.

- Ban đầu không biết hắn là đệ tử Thượng Thương, nhận một bữa trà của hắn, ta còn nợ hắn một bữa rượu.

Tần Mục suy nghĩ, Hư Sinh Hoa làm người không tệ, rất có khí độ, là đối thủ hiếm thấy, bản thân mình rất muốn gặp hắn lần thứ hai, nhưng cũng không muốn gặp hắn.

- Trưởng thôn, Thượng Thương là nơi nào?

- Thượng Thương, đó là nơi của chó săn, là nơi các Chân Thần nuôi chó.

Trưởng thôn nói:

- Nơi này ở Tây Thổ, cũng rất thần bí, chẳng qua ta chưa từng đi tới nơi đó, cụ thể ở nơi nào thì ta không biết. Chỉ biết có rất ít người có thể leo lên Tây Thổ Thần sơn, dâng hương nghe Thượng Thương. Nhưng ta không có loại hương này, hẳn là một loại hương đặc chế. Nếu ta có loại hương này, ta đã sớm giết tới Thượng Thương.

Tần Mục dở khóc dở cười, chỉ sợ trưởng thôn đấu với cường giả Thượng Thương cả đời, hắn không chào đón thánh địa này.

- Cung chủ có từng nghe nói qua Thượng Thương?

Tần Mục hỏi thăm Hùng Tích Vũ.

- Thượng Thương quả thật nằm ở Tây Thổ, Chân Thiên cung cũng từng gặp qua người Thượng Thương, chẳng qua thánh địa này rất thần bí, nó còn thần bí hơn cả Tiểu Ngọc Kinh một chút.

Ánh mắt Hùng Tích Vũ lóe sáng, nói khẽ:

- Vừa rồi trưởng thôn nói hương gọi là thần hương, Chân Thiên cung có ba nén. Nếu như Tần giáo chủ có thể giúp ta đoạt lại vị trí cung chủ, ta có thể tặng cho giáo chủ.

Tần Mục nháy mắt mấy cái, hắn không tiếp lời này, suy nghĩ và nói:

- Không biết Lâu Lan Hoàng Kim cung có thần hương này hay không. Tiểu tử Ban Công Thố sống nhiều đời như vậy, khẳng cất giữ định rất nhiều bảo bối, nói không chừng có loại bảo vật này. Quốc sư còn nợ ta một trăm kiện bảo bối... Lại nói, tại sao Què gia gia còn chưa xuất hiện? Có lẽ Tiểu Ngọc Kinh đã sớm bị trộm sạch.

Hùng Tích Vũ thở dài.

Đợi đi tới kinh thành, Tần Mục dẫn theo mọi người đi tới Thái Học viện, bên trong Thái Học viện không có bao nhiêu sĩ tử, rất nhiều sĩ tử Thái Học viện đã đi tiền tuyến, tiến lên chiến trường.

- Đây chính là thánh địa Thái Học viện của Duyên Khang quốc?

Mọi người hiếu kỳ dò xét bốn phía.

Loại trừ Tần Mục và Long Kỳ Lân, những người khác lần đầu tiên đi tới nơi này, so sánh với thánh địa khác, Thái Học viện còn rất trẻ, không nguy nga bằng Tu Di sơn của Đại Lôi Âm tự, không thanh tịnh và xinh đẹp bằng Côn Lôn Ngọc Hư sơn của Đạo môn, cũng không thần bí bằng Thánh Lâm sơn của Thiên Ma giáo. Đương nhiên, nội tình càng kém xa Tiểu Ngọc Kinh.

Nhìn từ bên ngoài, Thái Học viện cũng kém Tây Thổ Chân Thiên cung.

Nhưng ở chỗ này, có vô số danh tướng danh thần đi ra từ nơi này, cao thủ sinh ra từ nơi này nhiều vô số kể!

Mặc dù Thái Học viện còn non trẻ, nhưng nó đã lộ ra điểm bất phàm hơn xa so với những thánh địa khác!

Tần Mục đi tới Thần Thông cư, nhưng thấy nơi ở của mình được dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, nội tâm kinh ngạc:

- Chẳng lẽ Linh nhi đến Thái Học viện?

Đột nhiên, bên ngoài có giọng nói truyền tới:

- Chăn trâu, ngươi cam lòng trở về? Ngươi không biết, Bá Sơn tế tửu dẫn theo ta cùng Tư Thánh nữ, đi theo nhị ca ta bắc chinh đánh Lang Cư Tư quốc...

Tần Mục quay đầu, chỉ thấy Linh Dục Tú từ bên ngoài xông vào trong phòng, nhìn thấy nhiều người như vậy, Linh Dục Tú kinh hãi, không dám lớn tiếng ồn ào, vội vàng ngừng thở, ngay cả bước chân cũng rất nhỏ, nàng dùng dáng vẻ thục nữ đi tới, lại giống con chim non nép vào người Tần Mục, nói nhỏ:

- Chăn trâu, bọn họ là?

- Đây là trưởng thôn gia gia của ta.

Tần Mục nhảy từ lưng Long Kỳ Lân xuông, trưởng thôn ngồi trong xích đu không đứng dậy, hắn cười tủm tỉm dò xét Linh Dục Tú.

- Mấy vị này là lão tiên nhân trong Tiểu Ngọc Kinh, Thanh U Tiên, Du Vân Tiên, U Hà Tiên.

Tần Mục giới thiệu ba lão giả Tiểu Ngọc Kinh, nói:

- Ba vị này chính là sư huynh trong Tiểu Ngọc Kinh, Vương Mộc Nhiên, Long Du, Mộ Thanh Đại. Mẫu tử các nàng chính là nữ chủ nhân của Tây Thổ Chân Thiên cung, cung chủ Hùng Tích Vũ và tiểu công chúa Hùng Kỳ Nhi.

Linh Dục Tú làm lễ ra mắt từng người, mọi người cùng hoàn lễ.

Tần Mục nói:

- Chỗ của ta không đủ lớn, không thể chứa nhiều người như vậy, muội tử có dư thừa gian phòng nào không?

Linh Dục Tú cười nói:

- Nữ hài tử có thể ở lại chỗ của ta. Ta ở bên cạnh.

Tần Mục nói cám ơn:

- Muội tử, trong những ngày ta vắng nhà, đa tạ ngươi quản lý phòng ốc giúp ta.

Linh Dục Tú lắc đầu nói:

- Không phải ta, là tiểu hồ ly của ngươi làm.

- Linh nhi đã tới?

Tần Mục vừa mừng vừa sợ, hắn rất nhớ Hồ Linh Nhi.

- Nàng vừa ra ngoài nghe giảng bài, vẫn chưa hết giờ.

Linh Dục Tú cười nói rụt rè:

- Tiểu nha đầu này là người có thể dựa dẫm, thời điểm ngươi không có mặt, chính nàng hấp tấp chạy tới nghe giảng bài, Quốc Tử giám rất thích nàng.

Ở trước mặt trưởng thôn, nàng không dám cười nói suồng sã.

- Tiểu nha đầu?

Tần Mục giật mình, hắn không nghĩ nhiều, lúc này đi an bài nơi ở cho đám người Thanh U Tiên, tiểu viện của hắn không nhỏ, gian phòng cũng nhiều, mỗi người có thể ở một căn phòng riêng, mẫu tử Hùng Tích Vũ và Mộ Thanh Đại ở lại trong phòng Linh Dục Tú.

Tần Mục an bài ổn thoả, Linh Dục Tú nói nhỏ:

- Vài ngày trước, bên trong Thái Học viện có một đám đạo nhân tới, chỉ rõ tới tìm ngươi, do Cố Ly Noãn đại tế tửu chiêu đãi, mấy ngày nay hắn sợ hãi sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt không vui.

Tần Mục cười nói:

- Cao thủ thuật số của Đạo môn đã đến rồi.

- Phụ hoàng ta còn hạ chỉ, đề bạt ngươi đốc tạo thần binh, nói bảo ngươi chủ trì đúc tạo Thần pháo gì đó. Thánh chỉ bị tiểu hồ ly của ngươi thu rồi.

Linh Dục Tú tiếp tục nói:

- Phụ hoàng nói cao thủ thuật số của Thái Học viện và triều đình cùng năm đại đốc tạo xưởng chờ đợi ngươi điều khiển. Còn có Thánh giáo Ngọc Thiên Vương, Sư Thiên Vương của chúng ta, Minh cốc không tìm thấy ngươi nên tìm sắp điên rồi.

Tần Mục đau đầu, bản thân hắn trở lại kinh thành liền phải xử lý vô số công việc, hầu như không có thời điểm rãnh rỗi.

- Đúng rồi, còn có một người gọi là Hư Sinh Hoa, hai ngày trước mang theo hai nữ hài tới tìm ngươi, nói chờ ngươi mời hắn uống rượu.

Linh Dục Tú nghĩ nghĩ, lại nói:

- Phu nhân của quốc sư sinh rồi, phu nhân quốc sư đưa thiệp mời tới, nói muốn xin Tần đại giáo chủ làm dưỡng phụ(1).

Tần Mục kinh ngạc nói:

- Quốc sư có hài tử? Nam hài hay nữ hài?

- Là nam hài.

Tần Mục cười nói:

- Bảo ta làm dưỡng phụ? Phu nhân quốc sư cũng thật là, ta còn con nít, làm sao có thể làm dưỡng phụ chứ?

Trưởng thôn nhìn Linh Dục Tú, ho khan một tiếng, nói:

- Mục nhi, ngươi cũng không nhỏ, đã có thể sinh đứa nhỏ.

Gương mặt Tần Mục đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:

- Đột nhiên nói đến sinh đứa nhỏ, ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng... Trưởng thôn, ta năm nay mới mười lăm!

Linh Dục Tú cười hì hì nói:

- Mười lăm không nhỏ. Mẫu hậu ta và Thái hậu thường xuyên thúc giục ta tuyển phò mã. Hơn nữa phụ hoàng ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần có người nói với hắn một câu, hắn sẽ đáp ứng...

Nàng là người lớn mật, nháy mắt mấy nhìn Tần Mục, chờ mong Tần Mục đáp lại.

- Hoàng đế tùy tiện như vậy?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Bọn họ làm không đúng, hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa?

Linh Dục Tú nguýt hắn một cái, Tần Mục không hiểu, đứng dậy đi tới Thái Học điện, Cố Ly Noãn nhìn thấy hắn rời tới, lúc này mới như trút được gánh nặng:

- Giáo chủ mau dẫn đám mũi trâu trong nhà ta rời đi, ta vô cùng cảm kích!

Rất nhiều đạo sĩ của Đạo môn đều tới chỗ của hắn, hắn đứng ngồi không yên suốt mấy ngày qua.

Đạo môn là người cầm đầu chính đạo, hắn lại là đại tông sư ma đạo, hắn lo lắng đám lỗ mũi trâu này sẽ trừ ma vệ đạo.

Tần Mục không nóng lòng đi gặp cao thủ Đạo môn, hắn ngồi xuống, cười tủm tỉm nói:

- Trình độ thuật số của đại tế tửu thuật như thế nào?

Cố Ly Noãn cười nói:

- Dù sao ta cũng là cự phách ma đạo, trình độ thuật số có thể kém hay sao?

- Tốt! Có Cố đại nhân và cao thủ Đạo môn, ta có thể thư thả một chút.

Vẻ mặt Cố Ly Noãn xám ngoét:

- Còn muốn ở chung với đám người Đạo môn?

Tần Mục an ủi:

- Hoàng đế lệnh ta đốc tạo Xạ Nhật Thần pháo, là đại pháo nhắm vào thần linh, người trong Đạo môn cũng không phải không biết mức độ nặng nhẹ, sẽ không xuống tay với ngươi.

Cố Ly Noãn vẫn đứng ngồi không yên như cũ, luôn cảm thấy làm việc chung với đám lỗ mũi trâu không an toàn, dù sao thanh danh của hắn rất thối.

Tần Mục đi gặp Lâm Hiên Đạo chủ, hàn huyên một phen, nói:

- Chờ ta an bài ổn thỏa, khi đó phải làm phiền các vị, các vị chờ tin tức của ta.

- Không dám.

Tần Mục rời đi, đúng lúc gặp Trận Nguyên điện, đúng lúc Trận Nguyên điện hết giờ, mười sĩ tử bước ra khỏi Trận Nguyên điện, trong đó còn có một tiểu nha đầu bảy tám tuổi, thanh khiết đáng yêu, nhảy nhảy nhót nhót, yêu phong nâng quyển sách sau lưng, sửa sang thư tịch chỉnh chỉnh tề tề, không muốn chúng rối loạn.

Tiểu nha đầu kia kích cỡ thấp bé, sau lưng lại có ba cái đuôi trắng lông xù, cái đuôi run run khi nàng bước đi.

- Là Linh nhi? Nhưng Linh nhi không biết chữ...

Tần Mục dừng bước lại.

(1): cha nuôi
Bình Luận (0)
Comment