Mục Thần Ký

Chương 359

Hư Sinh Hoa dần dần tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên giường bệnh, trên đầu đang đắp khăn lông ướt. Đầu hắn đau như muốn nứt ra, trong đầu như có hàng vạn âm thanh đang gào thét, bên tai còn có tiếng vo vo như muỗi bay.

Đầu hắn sắp nổ tung, đau đớn tê liệt làm hắn hận không thể chặt đầu xuống và đá bay xa, có thể đá bao xa liền đá bao xa!

Hắn rên rỉ một tiếng, giọng nói của Kinh Yến từ ngoài phòng vọng vào:

- Công tử đã tỉnh?

Kinh Yến vội vã chạy tới, trên người mang theo mùi thuốc, vừa mừng vừa sợ nhìn hắn.

- Ta thua.

Thần sắc Hư Sinh Hoa thẫn thờ.

Kinh Yến vội vàng nói:

- Công tử ngủ thời gian rất dài, thiếp thân sắc thuốc cho công tử...

- Ta ngủ bao lâu rồi? Đây là nơi nào?

Đầu óc Hư Sinh Hoa vẫn chưa thanh tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác nói.

- Chúng ta còn ở kinh thành, công tử đã ngủ hơn hai ngày.

Kinh Yến dìu hắn dậy, đỡ hắn nửa ngồi nửa nằm, nói:

- Ngọc Liễu tỷ tỷ nghe nói Duyên Khang kinh thành có một thần y, tài năng rất cao minh, bởi vậy vội vàng ra ngoài mời.

Hư Sinh Hoa muốn đưa tay, đột nhiên rên rỉ một tiếng, dường như đầu hắn bị người ta chém một đao.

- Công tử tốt nhất đừng cử động, cũng không nên suy nghĩ cái gì!

Kinh Yến vội vàng nói:

- Công tử bị họ Tần hỗn đản dẫn vào tiết tấu, không tự chủ đi theo hắn, hắn công ngươi thủ, ban đầu đã rơi vào thế yếu. Lại thêm công pháp của công tử, cần dùng thần thông không ngừng phá giải thế công của hắn, trí tuệ hao tổn quá lớn. Động một cái ý nghĩ cũng cần phải suy nghĩ, hiện tại công tử tổn thương đại não, tốt nhất nên nghỉ ngơi, yên lặng chờ thần y tới.

Hư Sinh Hoa nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, cũng không động đậy.

Hắn nhớ tình hình lúc đó, Tần Mục lúc ấy dùng Xạ Nhật Thần pháo hao tổn một phần trí tuệ của hắn. Sau đó bị hắn nhìn thấu, cũng tạo thành áp lực tâm lý lên hắn rồi dùng tiết tấu bản thân dẫn hắn đi.

Thời điểm hai người bước đi, kỳ thật đã bắt đầu đọ sức khí thế, Tần Mục chiếm cứ thế công. Sát khí của Tần Mục hơi động cũng có thể công kích hắn, bởi vậy phải biến hóa thân pháp, đồng thời cải biến nguyên khí di động làm thủ thế tương ứng.

Công pháp của hắn cực kỳ kỳ diệu, có thể căn cứ công kích của đối phương sáng tạo ra thần thông khắc chế, nhưng Tần Mục không có công kích, bởi vậy thần thông của Hư Sinh Hoa cũng vừa sáng tạo ra chứ không bộc phát.

Cứ như vậy, trên đường đi, khí thế của Tần Mục không ngừng công kích, Hư Sinh Hoa không ngừng phòng ngự. Hai trăm dặm ngắn ngủi nhưng hao hết trí tuệ của hắn, đại não chống đỡ không nổi, thân thể cũng chống đỡ không nổi nên liên tục hộc máu, ý thức sụp đổ và ngã xuống đất hôn mê.

Lúc đó Tần Mục ngừng bước, nếu như Tần Mục tiếp tục đi xa hơn, hắn cũng bị kéo đi theo. Thẳng tới khi phun hết máu tươi, thẳng đến khi trí tuệ của hắn khô cạn, đại não sụp đổ mà chết, biến thành một thi thể mới dừng lại.

Thất bại thảm hại.

Hư Sinh Hoa lần đầu tiên thảm bại như thế, trong lòng có phần chua xót. Lần đầu tiên hắn có cảm giác chua xót như vậy.

Ngoài phòng có tiếng nói của Ngọc Liễu vọng vào:

- Yến tử, đi ra ngoài một chút!

Kinh Yến vội vàng đi ra ngoài, nói:

- Công tử tỉnh rồi, nhưng vẫn không thể động đậy. Đã mời thần y chưa?

- Mời rồi, nhưng mà…

Kinh Yến đi ra ngoài và kinh hô thành tiếng, hoảng hốt nói:

- Tại sao lại là ngươi?

Ngọc Liễu cười khổ nói:

- Ta còn ngạc nhiên hơn ngươi, nhưng cũng khổ sở cầu khẩn một phen nhân gia mới chịu tới.

Hư Sinh Hoa mở to mắt, yếu ớt nói:

- Mời thần y đi vào.

Màn cửa xốc lên, Tần Mục đi vào, mỉm cười nói:

- Hư huynh.

Hư Sinh Hoa nhìn thấy hắn liền ngẩn ngơ, đầu đột nhiên đau đớn. Tần Mục tiến lên phía trước, lấy ra mấy hạt Linh Phật đan cho hắn uống vào, cười nói:

- Ngươi tốt nhất đừng sử dụng tâm thần quá nhiều. Ta đã gặp qua tình huống của ngươi, lúc ấy ta luyện một môn công pháp làm thân thể suy kiệt, suýt chút nữa chết đi. Ngươi tiêu hao tâm thần cùng trí tuệ quá độ, vượt qua phạm vi thân thể chịu đựng. Kỳ thật thương thế của ngươi cũng không nặng, chậm rãi điều dưỡng, qua một hai tháng là khỏi hẳn. Nhưng ta trị liệu giúp ngươi, chỉ cần nửa ngày là khỏi.

Hư Sinh Hoa uống Linh Phật đan vào, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù đầu vẫn đau nhưng không như lúc trước, đã có thể từ từ khống chế tay chân của mình, thân thể cũng khôi phục dần.

- Ngươi còn là thần y?

Giọng nói của hắn khàn khàn.

- Không tính là thần y, trình độ y đạo xếp thứ hai. Ngươi tìm kiếm trong Duyên Khang quốc cũng không tìm ra người có y thuật tốt hơn ta đâu.

Tần Mục chẩn bệnh cho hắn một lúc, viết ra một phương thuốc, lệnh Ngọc Liễu cầm đi lấy thuốc, cười nói:

- Có linh dược của ta điều dưỡng, thiếu hụt trên thân thể của ngươi sẽ khỏi trong hai ba ngày tiếp theo. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, cũng là chuyện bình thường của người tu luyện chúng ta, không cần đặt trong lòng.

Hư Sinh Hoa nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên thở dài:

- Có nhiều chỗ ta kém hơn ngươi. Ngươi dụng kế thắng ta nhưng ta không có chút oán hận nào với ngươi. Ta phụng sư mệnh hạ giới, đến đây giết ngươi. Ta chỉ muốn giết chết ngươi rồi sau đó quay về Thượng Thương, trong lòng ta chưa từng nghĩ sẽ xem ngươi là bằng hữu.

Tần Mục thở dài:

- Bá thể khó tìm nhưng ngươi và ta cuối cùng vẫn là kẻ địch, không thể trở thành bằng hữu.

Hai người im lặng.

Qua không lâu, Ngọc Liễu bốc thuốc trở về, Tần Mục trực tiếp luyện chế linh đan cho Hư Sinh Hoa uống vào.

Hư Sinh Hoa lảo đảo rời giường, thân thể vẫn còn run run, cau mày nói:

- Ta cảm giác tổn thương trong thân thể đang dần khôi phục, vì cái gì còn đứng không vững, tay vẫn còn run?

Tần Mục suy nghĩ một lúc, mắt hắn sáng lên, cười nói:

- Ta biết bệnh của ngươi là gì rồi. Ngươi đi theo ta.

Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Hư Sinh Hoa muốn đuổi theo hắn, thân thể lảo đảo, hai chân run tới run lui, Ngọc Liễu và Kinh Yến vội vàng đỡ hắn ra khỏi phòng.

Hư Sinh Hoa là đệ tử Thượng Thương, chỗ ở không thể quá kém, khách sạn quá ồn nên bọn họ đã mua một tiểu viện yên tĩnh.

Tần Mục dẫn hắn đi trên phố, hắn nhìn xung quanh và cười nói:

- Thuốc tốt chữa bệnh ở đây.

Hư Sinh Hoa giật mình, hai người nữ bên cạnh cũng giật mình, Tần Mục đi tới trước một quán mì nước và nói với chủ quán:

- Mười bát mì, bát nước lớn. Một bát không cay, không cần thêm dầu, thêm một chút muối là đủ. Đúng rồi, thời điểm vò mì thêm quả trứng. Ngớ ra làm cái gì? Ngồi xuống!

Ngọc Liễu cùng Kinh Yến cau mày, nhìn quán mì cũ nát bày ra bên đường, người đến người đi nên có không ít gió bụi. Người ngồi nơi đây ăn mì đều là hán tử thô kệch, vừa nhìn đã biết là nông dân lao động trong kinh thành.

Các nàng đã từng ăn ở quán mì như vậy bao giờ? Ngày bình thường cho dù nhìn thấy đã cảm giác dơ bẩn.

Phải biết, Thượng Thương cao cao tại thượng, là thánh địa của thần tiên, ăn uống đều là kỳ trân nhân gian khó gặp. Hơn nữa sạch sẽ và xinh đẹp khó có thể tưởng tượng, cũng không dính chút bụi bặm nào.

Ông chủ quán mì là người cao lớn thô kệch, hai tay kéo mì rồi đập mì vào thớt, hiển nhiên cũng không sạch sẽ.

Hư Sinh Hoa ngồi xuống, thở hồng hộc.

Ngọc Liễu và Kinh Yến cũng đành phải ngồi xuống, dùng khăn mặt lau vết dầu trên bàn, nhíu mày vì dầu mỡ không thể lau sạch. Các nàng đứng ngồi không yên, thậm chí cảm giác ghế dưới mông có bóng loáng của mỡ.

Hư Sinh Hoa lại thản nhiên, hắn ngồi đó chờ mì của mình.

Chén mì đầu tiên bưng lên, là nước dùng mì trứng. Bát nước lớn như chậu rửa mặt, mì kéo lớn nhỏ đều từng tơ ngọc trong nước súp, phía trên còn rắc chút hành thái.

Hư Sinh Hoa nhìn bát mì, không biết nên ăn như thế nào.

Tần Mục giao đũa cho hắn, Hư Sinh Hoa luống cuống chân tay, hắn cầm đũa đâm vào trong bát nhưng không thể vớt mì. Hắn ở trong Thượng Thương chưa từng dùng đũa, hắn chỉ ăn linh đan, không dính khói lửa trần gian.

Hư Sinh Hoa nhìn người ăn mì chung quanh, dần dần đã hiểu cách dùng đũa, cũng sử dụng.

- Ăn chậm một chút.

Tần Mục cười tủm tỉm nói:

- Ngươi đói bụng mấy ngày, ăn quá nhanh sẽ tổn thương dạ dày. Bệnh của ngươi là đói bụng, trí tuệ hao tổn quá độ, năng lượng trong người bị điều động chữa trị đại não. Thời điểm ngươi té xỉu là đói bụng tới cực hạn, lại đói bụng hai ngày, không đói bụng đến mức choáng váng hoa mắt tay chân không có lực mới là lạ. Đầu tiên uống chút nước mì, có thể trợ giúp tiêu hóa.

Hư Sinh Hoa húp nước mì sụp soạt, rất nghe lời.

Tần Mục, Ngọc Liễu cùng Kinh Yến cũng bưng mì lên, hai người còn rụt rè nhưng Tần Mục không quan tâm chuyện này. Hắn thêm chút dầu cay, ăn rất thoải mái.

Hư Sinh Hoa đã ăn xong một bát mì, trơ mắt nhìn bọn họ.

Tần Mục vội vàng nói:

- Đầu tiên phải tiêu hóa một chút, đợi lát nữa mới ăn bát thứ hai.

Hư Sinh Hoa ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, sau khi Tần Mục ăn xong, trên mặt đã bày ra ba bát mì. Tần Mục nhẹ gật đầu, cười nói:

- Hư huynh, có thể.

Hư Sinh Hoa bắt đầu ăn, cũng học Tần Mục cho thêm một ít dầu cay vào bát, hắn ăn tới mức đổ mồ hôi.

Chờ Ngọc Liễu và Kinh Yến ăn xong bát mì trước mặt, Hư Sinh Hoa đã ăn xong bảy bát mì. Hắn ngồi đó và cảm thấy sảng khoái.

Ngọc Liễu và Kinh Yến nhìn nhau, Hư công tử chưa hề thất lễ như thế.

- Nhân Hoàng đúng là ma tính, công tử lại tiếp xúc với hắn vài lần, chỉ sợ có thể dùng chân móc mũi.

Hai người liếc nhìn nhau, nội tâm cảm thấy bất an.

Tần Mục đứng dậy, hỏi:

- Hư huynh có đại phong tệ không?

Hư Sinh Hoa mờ mịt, lắc đầu nói:

- Trước kia đều là Ngọc Liễu trả tiền.

Ngọc Liễu lúng túng, nói nhỏ:

- Công tử, tiền của chúng ta vừa dùng mua thuốc hết rồi. Ta dùng cây trâm tới tiệm thuốc, lúc này mới cầm đủ thuốc...

Tần Mục lấy ra một đại phong tệ tiến lên trả tiền, lắc đầu nói:

- Thật không biết ba người các ngươi làm sao sống tới bây giờ? Bữa này ta mời ngươi. Hư huynh, đứng lên đi, vừa mới ăn nhiều như vậy, tốt nhất đi một chút.

Hư Sinh Hoa đứng dậy, Ngọc Liễu và Kinh Yến liền vội vàng tiến lên đỡ, Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:

- Không cần dìu ta. Ta thật sự là bệnh đói, hiện tại tốt rồi, có thể tự đi được.

Bốn người đi bộ nhàn nhã, bước đi không nhanh không chậm.

Ngọc Liễu lo lắng:

- Chẳng lẽ vị Nhân Hoàng này lại chuẩn bị dẫn công tử đi dạo tới chết?

Bọn họ đi tới bên ngoài kinh thành, Tần Mục lại dẫn hắn vào Đốc Tạo xưởng lần thứ hai. Ánh mắt Hư Sinh Hoa lóe sáng, nói:

- Vì sao Tần huynh dẫn ta tới nơi này lần nữa?

Tần Mục cười nói:

- Không nên hiểu lầm. Hai ngày ngươi hôn mê, bệ Xạ Nhật Thần pháo đã luyện xong, bắt đầu lắp ráp. Ta muốn lắp ráp dùng thử, tránh việc pháo đài xuất hiện sơ suất. Đúng rồi, tiền các ngươi mời ta xem bệnh, lúc nào trả ta? Ta tới nhà khám bệnh một lần rất đắt đấy.

Hư Sinh Hoa rên lên một tiếng:

- Không có tiền!

- Như vậy Hư huynh…

Ánh mắt Tần Mục sáng lên, tiến lên phía trước, thần thần bí bí nói:

- Ngươi nghe nói qua về Thiên Thánh giáo chưa?
Bình Luận (0)
Comment