Đã đo được trời cao và dày bao nhiêu, mặc dù đả kích đám người Tần Mục rất lớn nhưng đối với Lâm Hiên Đạo chủ lại là đả kích lớn nhất.
Giáo lí, công pháp và thần thông của Đạo môn đều lấy cơ sở trên đạo pháp tự nhiên, truy tìm bản chất vạn vật trong tự nhiên, làm cho công pháp, thần thông và tâm tính của mình gần với đạo tự nhiên.
Đột nhiên, hắn phát hiện tự nhiên là giả, khó trách tâm cảnh của hắn sụp đổ.
Lĩnh hội tự nhiên giả, có thể lĩnh ngộ ra đại đạo cái rắm.
Vào lúc đi về phía trước, đột nhiên hai chân Lâm Hiên Đạo chủ mềm nhũn. Hắn quỳ xuống đất, thần sắc thẫn thờ, hai mắt ngơ ngác. Mấy đạo sĩ vội vàng tiến lên nâng hắn, nhưng bọn họ nghe Đạo chủ lẩm bẩm:
- Đạo kiếm thiên thứ mười bốn chưa từng có người luyện thành. Sư tôn dùng cả đời lĩnh ngộ kiếm mười bốn, tài học của hắn tuyệt đối đủ rồi, nhưng vì sao vẫn luyện không thành? Thì ra không phải không luyện thành, căn nguyên nằm ở chỗ tự nhiên là giả, lĩnh hội tự nhiên giả, làm sao có thể luyện thành? Khụ khụ!
Hắn ho khan kịch liệt, khóe miệng có máu chảy ra, hắn đã mất hết can đảm. Đạo pháp tự nhiên, đây là giáo lí của Đạo môn, mà tự nhiên lại là giả, đả kích hắn thừa nhận lớn cỡ nào?
Tần Mục nhìn về phía Hư Sinh Hoa, nói:
- Bầu trời Thượng Thương các ngươi giống bầu trời nơi đây không?
Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ gật đầu.
Bầu trời giống nhau, ngôi sao giống nhau, Thượng Thương cũng không có ngoại lệ.
Tần Mục nói hắn là khí dân cũng không sai.
Bầu trời là lồng giam, bất kể Thượng Thương hay Đại Khư, bọn họ đều là chim lồng cá chậu, nhưng chim chóc lại không biết mình đang ở trong lồng giam.
Tần Mục ổn định tâm thần, hắn đi đến bên người Lâm Hiên Đạo chủ, dìu hắn đứng lên và nói:
- Chân tướng lạnh như băng, ngươi khó có thể thừa nhận, tốt nhất không nên công khai ra. Đạo chủ, ngươi nên đuổi theo mấy đạo sĩ bỏ chạy kia, bảo bọn họ không nên nói lung tung, tốt xấu gì cũng nên lưu lại chút hi vọng.
Lâm Hiên Đạo chủ nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt hắn đầy khó hiểu, giọng nói khàn khàn:
- Ngươi cảm giác bọn họ nói ra sẽ có người tin sao?
Tần Mục cười nói:
- Nhưng lời của ngươi sẽ có người tin.
- Ngươi bảo ta đừng nói ra?
Lâm Hiên Đạo chủ cười tự giễu, nói:
- Các đời Đạo chủ của Đạo môn chúng ta, đạo sĩ đếm không hết. Bọn họ muốn giải khai Đạo kiếm thiên mười bốn, bỏ ra vô số tâm tư lĩnh hội thiên địa tự nhiên, dường như Đạo kiếm thiên mười bốn là ngọn núi không thể leo lên, lại khó phỏng đoán. Nhưng kết quả lại là thiên tượng sai lầm. Hắc hắc, khốn kiếp, đúng là châm chọc!
Mặc dù hắn là Đạo chủ thánh địa Đạo môn, về bản chất hắn vẫn là thiếu niên, lúc này cũng phun ra vài câu thô tục.
Tần Mục ý vị thâm trường nói:
- Các Đạo chủ Đạo môn lúc trước không biết sai lầm ở nơi nào, cho nên không cách nào luyện thành kiếm mười bốn, nhưng ngươi lại biết. Nói không chừng Lâm đ*o chủ sẽ là người đầu tiên luyện thành kiếm mười bốn.
Nội tâm Lâm Hiên Đạo chủ chấn động, hắn nhìn Tần Mục.
- Nguy cơ, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại với nhau. Đã là nguy hiểm cũng là kỳ ngộ.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy nguy hiểm, nhưng trí giả lại có thể nhìn thấy kỳ ngộ trong nguy hiểm, mà người có bản lĩnh mới có thể nắm lấy kỳ ngộ! Đạo chủ là loại người nào?
Lâm Hiên Đạo chủ cảm thấy lồng ngực phập phồng.
Vừa rồi hắn cảm thấy trời xanh là giả, thiên tượng là giả. Thiên tượng giả khóa thần thông Đạo môn tiến bộ, làm cho tất cả mọi người không thể tìm hiểu ra ảo diệu chung cực của Đạo kiếm.
Nhưng Tần Mục nói làm hắn nhìn thấy kỳ ngộ. Biết là giả mới có thể nhìn thấy thứ thật, như vậy hắn có thể luyện thành Đạo kiếm thiên mười bốn!
- Ngươi làm Nhân Hoàng ta tâm phục khẩu phục.
Lâm Hiên Đạo chủ lấy lại bình tĩnh, nói:
- Ta cảm thấy, tranh chấp giáo lí giữa Đạo môn và Thiên Ma giáo cũng nên buông xuống.
Tần Mục gật đầu:
- Đang muốn buông một chút. Ta cảm thấy chúng ta có thể kết thành liên minh, tương lai thực lực đạt đến sẽ đâm thủng bầu trời này.
Vương Mộc Nhiên đi tới, xòe bàn tay ra, nói:
- Tiểu Ngọc Kinh Vương Mộc Nhiên nguyện ý kết minh với Nhân Hoàng, Đạo môn!
Tần Mục và Lâm Hiên Đạo chủ xòe tay ra, tay đặt trong tay. Tần Mục quay đầu nhìn về phía Hư Sinh Hoa, Hư Sinh Hoa đi tới, xòe bàn tay ra:
- Thượng Thương Hư Sinh Hoa nguyện ý kết minh với Nhân Hoàng, Đạo môn, Tiểu Ngọc Kinh. Liên minh của chúng ta cũng nên có cái tên nha.
Vương Mộc Nhiên cười nói:
- Không bằng gọi là Thiên Minh!
Ba người cùng nói:
- Tốt! Vậy gọi là Thiên Minh!
Bốn người từng người thu tay về, Lâm Hiên Đạo chủ chắp tay với mọi người, mang theo cao thủ Đạo môn rời đi.
- Tần đại nhân, có nên nói chuyện này cho hoàng đế biết không?
Hỏa Sơn Lệnh tiến lên, thấp giọng hỏi.
- Dĩ nhiên phải nói cho hoàng đế biết.
Tần Mục nói:
- Nhưng chỉ có thể nói với hoàng đế, những người khác không nên nói lung tung, coi chừng mất đầu.
Hỏa Sơn Lệnh liền vội vàng gật đầu, gọi các quan viên Giám Thiên tư khác tới và rời đi.
Vương Mộc Nhiên thở dài, nói:
- Nhân Hoàng thứ lỗi, chuyện này ta nhất định phải nói với Thanh U sư bá.
Tần Mục gật đầu, nói:
- Thanh U Tiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, ngươi cứ nói cho hắn biết.
Vương Mộc Nhiên nói với Mộ Thanh Đại:
- Sư tỷ tìm Long Du sư huynh trở về, ta đi gặp sư bá!
Hai người chia tay rời đi.
Hiện tại chỉ còn lại Tần Mục, Hư Sinh Hoa cùng Kinh Yến. Tần Mục nhìn sang Hư Sinh Hoa, nói:
- Dường như Hư huynh không khiếp sợ. Cho dù là Đạo chủ cũng khó tránh khỏi khiếp sợ biến sắc, tâm thần bất ổn, Hư huynh vẫn như cũ, ta thật bội phục. Ta vừa rồi cũng thất thố, xem ra tu vi tâm cảnh còn kém Hư huynh một chút.
Hư Sinh Hoa mặt không đổi sắc, nói:
- Ta khiếp sợ, bây giờ vẫn còn khiếp sợ. Ta vốn cho rằng Thượng Thương cao cao tại thượng, rời xa trần thế vẩn đục, không nghĩ tới cũng nằm trong lao tù. Ta rung động và đả kích tột đỉnh.
Tần Mục dò xét hắn, không nhìn ra hắn khiếp sợ, hồ nghi nói:
- Thật sao?
Kinh Yến thấp giọng nói:
- Tần giáo chủ, thời điểm công tử nhà ta khiếp sợ sẽ có dáng vẻ này, nhiều nhất cau mày một cái.
Tần Mục cau mày nói:
- Thời điểm hắn không khiếp sợ thì sao?
- Cũng là như thế.
Tần Mục ngạc nhiên, Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên nói:
- Tần huynh, ngươi nói thiên ngoại có cái gì?
- Không biết.
Tần Mục đi về phía kinh thành, nói:
- Chờ chúng ta có đủ thực lực lại đi xem.
Hư Sinh Hoa đuổi theo hắn, ba người tiến vào thành. Hư Sinh Hoa cùng Kinh Yến vẫn quay lại tiệm rèn, Tần Mục đi tới Thái Học viện. Tất cả cao thủ thuật số trong Thái Học viện đang xác lập mô hình không gian vào kim thư bảo quyển. Đạo môn sao chép một phần, hoàng cung cũng có một phần, Thanh U sơn nhân cũng sao chép một phần, Thái Học viện cũng lưu lại một phần. Đương nhiên, Thiên Ma giáo cũng có một phần.
Xác lập kim thư bảo quyển, như vậy có ý nghĩa cao thủ giáo chủ trong Thần Kiều cảnh có khả năng đột phá, chỉ sợ sẽ có một nhóm lớn Thần Nhân. Đương nhiên, cũng không phải mỗi người đều có thể luyện, muốn tu luyện công pháp trên kim thư bảo quyển cần trình độ thuật số rất cao.
Trình độ không cao, cho dù nhận được công pháp và mô hình không gian thuật số trong kim thư bảo quyển cũng không thể bù đắp Thần Kiều.
Tần Mục đi vào nơi ở, hắn nhìn thấy đám người Thanh U sơn nhân và thôn trưởng đang có mặt tại đây. Vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, Vương Mộc Nhiên cũng ở bên cạnh, hiển nhiên đã nói ra suy tính của đám người Tần Mục cho bọn họ nghe.
- Ta nhớ tới một người.
Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Có lẽ hắn biết một chút bí mật. Thanh U đạo hữu, ngươi biết ta nói chính là người nào không?
- Biết, người xuất đao lên trời.
Ánh mắt Thanh U sơn nhân lóe sáng, nói:
- Thiên Đao.
Tần Mục hơi ngẩn ra:
- Đồ gia gia?
- Nghe đồn Thiên Đao xuất đao lên trời, giết lên tới trời, rất nhiều người đều nhìn thấy tình cảnh đó. Đao của hắn cắt vỡ bầu trời, chúng Thần xuất hiện, hắn chém giết với Thần, kết quả thi thể rơi vào phàm trần. Hắn được gọi là người điên cuồng vì võ, nhưng nếu không có một trận chiến này, Thiên Đao sẽ không mai danh ẩn tích.
Thanh U sơn nhân nói:
- Năm đó Thiên Đao không rời đi, Duyên Khang quốc sư cũng không cách nào dùng kiếm pháp lưu phái vượt qua chiến kỹ lưu phái, Duyên Khang quốc sư cũng không được gọi là Kiếm Thần. Thiên Đao chém giết Thần cũng không phải tới từ Thượng Thương, mà là đến từ thiên ngoại. Lúc trước ta không nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, Thiên Đao tất nhiên biết rất nhiều chuyện. Đoạn thời gian trước, Thiên Đao và Thần Thương đến Tiểu Ngọc Kinh ta làm khách, cảm ứng được khí tức Thượng Thương Thần nên rời đi, đáng tiếc không biết hắn ở nơi nào.
Thôn trưởng nói:
- Tên điên này chắc chắn đi tìm mấy tên ngụy Thần trong Thượng Thương, sau khi hắn nối hông lại đều ở trong trạng thái nửa điên nửa tỉnh. Nếu không có người mù theo bên người, thật không biết hắn đã gây họa gì. Hắn biết rất nhiều bí mật, như vậy chúng ta đi tìm hắn. Mục nhi, chúng ta đi tìm đồ tể.
Tần Mục do dự, nói:
- Duyên Khang quốc sư còn nợ ta một trăm kiện bảo vật, hắn sắp hồi kinh.
Thôn trưởng lắc đầu nói:
- Bảo vật trong Lâu Lan Hoàng Kim cung cũng đáng đặt vào mắt sao? Đại Tôn của Hoàng Kim cung chỉ là kẻ nhặt ve chai, hắn thu thập bảo vật cả đời còn không lọt vào mắt người què.
Tần Mục do dự một lúc, vội vàng gọi Hồ Linh Nhi, phân phó một câu:
- Linh Nhi, Duyên Khang quốc sư còn nợ ta một trăm kiện bảo bối, sau khi hắn hồi kinh, ngươi thu giúp ta.
Đôi mắt Hồ Linh Nhi sáng như tuyết, cười nói:
- Công tử, là bảo bối gì?
Tần Mục nói:
- Hắn mang bảo vật trong Lâu Lan Hoàng Kim cung trở về, chúng ta có thể tùy tiện chọn một trăm kiện!
Hồ Linh Nhi vui mừng nhưng lại do dự nói:
- Công tử, nhãn lực của ta nhưng không cao bằng ngươi, chỉ sợ không tìm ra thứ tốt nhất.
- Ta truyền thụ Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp cho ngươi, ngươi mở mắt nhìn sẽ phát hiện thứ đáng giá.
...
Tần Mục truyền thụ Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp cho Hồ Linh Nhi, sau đó gọi Long Kỳ Lân tới, cũng đặt thôn trưởng lên lưng Long Kỳ Lân, nói:
- Thôn trưởng, làm sao tìm được Đồ gia gia?
Thôn trưởng lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần ta phóng xuất khí thế là có thể kinh động khách từ Thượng Thương tới, đồng thời cũng kinh động đồ tể và người mù. Cứ như vậy, bọn họ sẽ biết ta có việc. Khách từ Thượng Thương tới cũng phóng thích khí tức khiêu khích ta, sau đó chúng ta đi tới, lúc này sẽ gặp người mù và đồ tể.
Hắn nói khẽ:
- Khách từ Thượng Thương tới cũng nên giải quyết.
Hắn đang muốn bộc phát khí tức của mình, đột nhiên lại kinh sợ. Thanh U sơn nhân và mấy cường giả Tiểu Ngọc Kinh cũng khiếp sợ, từng người ngẩng đầu nhìn vào một hướng.
Tần Mục đang muốn hỏi, đột nhiên hắn cảm giác có rung động đáng sợ bộc phát.
Thôn trưởng lẩm bẩm nói:
- Là mấy tên tới từ Thượng Thương. Kỳ quái, ta còn chưa bộc phát khí tức, bọn họ lại bộc phát khí tức trước. Không đúng, là bọn họ đánh nhau.
Vẻ mặt bọn họ khiếp sợ, thất thanh nói:
- Thượng Thương tứ quân đang tự giết lẫn nhau! Xảy ra chuyện gì? Mục nhi, ta đi trước một bước.
Ầm ầm!
Trên xích đu sinh ra tiếng nổ lớn, thôn trưởng biến mất trên lưng Long Kỳ Lân. Ngay sau đó có mấy tiếng chấn động xuất hiện, Thanh U, U Hà, Du Vân cũng biến mất.
- Mộc Nhiên, Thanh Đại tìm Long Du về, các ngươi lại đi theo!
Thanh U sơn nhân truyền âm phân phó một câu.