Mục Thần Ký

Chương 406

Sắc mặt Lệ Thiên Hành biến hóa, Đại La Thiên Tinh Chưởng biến hóa, trình độ pháp thuật thần thông của nàng có thể nói là đệ nhất nhân đương đại. Đại La Thiên Tinh Chưởng chính là một đám tiết điểm của các ngôi sao, ngôi sao vận chuyển, thuộc tính chưởng lực cũng phát sinh biến hóa, uy lực cũng biến thành khác biệt.

Chưởng lực của nàng nhìn giống thần thông thân thể nhưng nguồn gốc lại là pháp thuật thần thông, bên trong ẩn chứa không gian, biến hóa nhiều gần như vô cùng. Trên thực tế sau khi tu thành Đại La Thiên Tinh Chưởng, Lệ Thiên Hành đã mất đi động lực tiến tới.

Bởi vì loại thần thông này quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến tình trạng sau khi nàng khai sáng thần thông cũng không còn cách nào vượt qua.

Đại Dục Thiên Ma kinh có công pháp đại thống nhất, nàng xưng Đại La Thiên Tinh Chưởng là thần thông đại thống nhất, có thể trù tính chung các loại thần thông của Đại Dục Thiên Ma kinh.

Nhưng chưởng lực của nàng biến hóa như thế nào, Tinh Ngạn cũng không quan tâm, không đi phỏng đoán chưởng lực biến hóa thần thông biến hóa. Thần thông của nàng đa dạng thế nào, Tinh Ngạn vẫn có thể trực tiếp dùng một quyền phá vỡ.

Quyền của thần, lực lượng của thần, pháp lực thần. Thần bỏ qua bất cứ biến hóa nào của nàng, trực tiếp nghiền ép như bẻ cành khô.

Khóe miệng Lệ Thiên Hành chảy máu, cảm nhận được uy năng đáng sợ trong chưởng lực Tinh Ngạn truyền vào, uy năng đang trùng kích nguyên thần, xung kích ma chủng.

Đám người trưởng thôn và người mù không thể làm gì được nàng, giải cứu Tư Ấu U. Lão Như Lai cũng không thể độ hóa nàng, nhưng Tinh Ngạn lại nhắm thẳng vào bản nguyên của nàng, muốn tiêu diệt nàng.

Duyên Phong Đế và người mù vây công, Vũ Chiếu Thanh cũng lao tới nhắm vào Tinh Ngạn. Tinh Ngạn dùng bốn tay đối phó công kích của Duyên Phong Đế và người mù, nguyên khí bốc hơi trên đỉnh đầu, hóa thành một đạo thần kiều. Nguyên thần của hắn đứng trên cầu chiến đấu với Vũ Chiếu Thanh, hắn có thể ngăn cản công kích của ba người và công và làm bọn họ bị thương.

Thật đáng sợ.

Hắn có ba đầu sáu tay, cho dù Duyên Phong Đế cũng không đánh vào nổi. Mặc dù người mù có năng lực đột phá phòng ngự của hắn, tấn công vào nhưng lực lượng của Tinh Ngạn quá mạnh. Pháp lực hùng hồn vượt xa người mù, công kích của người mù không thể gây sát thương.

Vũ Chiếu Thanh quyết đấu nguyên thần với Tinh Ngạn trên thần kiều cũng lâm vào thế nguy hiểm, nguyên thần Tinh Ngạn cực kỳ cổ quái lại đáng sợ, nguyên thần của hắn đang không ngừng biến hóa. Khi thì là Thanh Long thần linh, khi thì là Bạch Hổ thần linh, bỗng nhiên lại hóa thành Huyền Vũ, hóa thành Chu Tước.

Hắn không chỉ cướp đoạt nguyên thần của một cao thủ tu luyện nguyên thần đến Thần cảnh!

- Không có sơ hở, không có sơ hở.

Khóe miệng Lệ Thiên Hành không ngừng chảy máu, ma chủng dần dần dao động, nhưng trước khi ma chủng bị Tinh Ngạn tiêu diệt, bộ thân thể này sẽ không chịu nổi.

Bởi vì, đây là thân thể đệ tử Tư Ấu U của nàng, đạo tâm chủng ma. Nàng dùng nguyên thần của mình hóa thành tâm ma trồng vào cơ thể Tư Ấu U, mượn nhờ thân thể Tư Ấu U không ngừng tẩm bổ lớn mạnh. Gần đây bắt đầu dung hợp, tu hú chiếm tổ chim khách. Bởi vì tu vi thân thể Tư Ấu U tăng nhiều, một năm trước đã đột phá Sinh Tử, đoạn thời gian trước đột phá Thần Kiều.

Nhưng nguyên thần Tư Ấu U không chịu nổi công kích của Tinh Ngạn, trước khi ma chủng của Lệ Thiên Hành bị Tinh Ngạn đánh chết, Tư Ấu U sẽ chết trong tay Tinh Ngạn trước nàng.

- Ấu U chết rồi, cỗ thân thể này là sở hữu của ta. Ta có thể chạy trốn, Tinh Ngạn không lưu được ta.

Lệ Thiên Hành vui vẻ, những năm qua nàng tranh đoạt thân thể hoàn mỹ không tì vết của Tư Ấu U nhưng lúc trước vẫn làm loạn trước mặt đám người mù. Trưởng thôn, lại có lão Như Lai ý đồ tiêu diệt nàng, hiện tại nàng cũng đạt thành mơ ước.

Nàng yêu cũng không phải là Tư Ấu U, nàng yêu là thân thể này. Với tư cách nữ tử nắm giữ mỹ mạo ngay cả thần linh cũng ghen tỵ, hoàn mỹ đến mức không nên tồn tại trên thế gian này.

Nàng nắm giữ cỗ thân thể này, bất kể đi đến nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Vô số người còn ngã đổ vì nàng, cuồng nhiệt vì nàng, tất cả mọi người sẽ yêu nàng.

Nàng có thể nắm giữ tất cả.

Với tư cách Thiên Ma giáo chủ đời trước, bản lãnh của nàng cũng không phải chiến lực đơn thuần đơn giản như vậy. Nếu nàng muốn chạy trốn, trên đời này không ai có thể lưu được nàng.

Thiên Ma giáo tinh thông các độn pháp, nàng càng là đại tông sư ở phương diện này.

Hiện tại, chỉ cần chờ Tinh Ngạn tiêu diệt nguyên thần của Tư Ấu U, nàng liền có thể bỏ trốn, từ đây vượt qua sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn của bản thân.

Đột nhiên nội tâm Lệ Thiên Hành bối rối khó hiểu, nhớ tới buổi sáng một trăm năm trước, thiếu niên tổ sư mang theo một tiểu nha đầu Tư gia tìm tới bản thân.

- Tư Ấu U, Thiên Thánh Thánh nữ thế hệ này, ta không dạy được nàng. So sánh với ta, ngươi còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, có thể chơi đùa nổi.

Thiếu niên tổ sư ném tiểu nha đầu cho hắn sau đó xoay người rời đi, thiếu niên tổ sư trốn, dường như tiểu nha đầu là hồng hoang mãnh thú.

Lúc đó bản thân nhìn thấy khuôn mặt Tư Ấu U, khi đó hắn còn là nam nhân.

Lúc đó Tư Ấu U mới mười ba tuổi, hắn còn nhớ cảm giác bản thân nhìn thấy Tư Ấu U mười ba tuổi lần đầu tiên. Hắn phát hiện tâm linh bị xung kích, giống như bị hạnh phúc lớn lao đánh trúng, giống như nội tâm được bàn tay mềm mại vuốt ve, giống như toàn bộ thế giới này chỉ có thiếu nữ trước mặt.

Nhưng hắn biết mình là sư phụ, không thể động tà niệm với đệ tử của mình.

Cho tới nay, hắn đều tuần hoàn theo trách nhiệm sư phụ, tận tâm tận lực chỉ bảo Tư Ấu U, cũng truyền thụ sở học cả đời cho nàng. Nhưng tà niệm vẫn thỉnh thoảng bò ra quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, quấy nhiễu đạo tâm của hắn.

Tư Ấu U rất tinh nghịch, trên cơ bản người Thiên Thánh giáo đều bị nàng chơi đùa, xông ra không ít tai vạ. Lệ Thiên Hành khi đó bận rộn nhất chính là chùi đít cho đệ tử, dọn dẹp các cục diện rối rắm do Tư Ấu U chọc ra.

Nhưng đó cũng là thời điểm hắn vui sướng nhất, mặc dù thu dọn các loại cục diện rối rắm, nhưng trong lòng cũng sinh ra cảm giác nuông chiều.

Ở trước mặt mình, Tư Ấu U rất lanh lợi hiểu chuyện, tiến bộ cũng rất nhanh, rất được tâm ý hắn, Tư gia không có nữ nhân ngốc.

Khi đó sư đồ có tình cảm sư đồ rất sâu, bản thân cũng giấu tà niệm của mình.

Bắt đầu cải biến từ khi nào?

Tư Ấu U trưởng thành, khi còn bé tinh nghịch, ngây ngô non nớt, dần dần biến mất, thay vào đó là mị lực kinh người. Nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động đều có mị lực bắn ra bốn phía, trong mắt mình chỉ có nàng.

Khi đó hắn còn biết mình là sư phụ, không nên động tà niệm với đệ tử, nhưng hắn không nhịn được nữa.

Hắn nhìn trộm Tư Ấu U tắm rửa, thu thập quần áo nàng mặc qua, say đắm đến cực hạn.

Nhưng hắn bị Tư Ấu U phát hiện, ngay sau đó bắt đầu dần dần xa lánh hắn.

Có lẽ bắt đầu từ đó, loại yêu thương say đắm kia đã vặn vẹo, biến thành tham lam.

Càng không chiếm được hắn càng muốn lấy được, càng muốn lấy được tâm linh càng vặn vẹo. Hắn cảm thấy mình yêu cũng không phải là đồ đệ của mình, mà là thân thể xinh đẹp kia.

Hắn cảm giác tâm linh bản thân vặn vẹo, hắn sợ hãi.

Đạo tâm tan rã vặn vẹo biến hình, hắn sợ hãi, hắn vì cứu lại đạo tâm của mình, rốt cuộc nghĩ ra một đối sách.

Nếu sư đồ có quy củ, hạn chế hắn có tình cảm với đồ đệ của mình, như vậy hắn cướp Tư Ấu U, nắm giữ thân thể xinh đẹp này sống tiếp.

Hắn quyết định dùng quyền lực và uy vọng của mình đi làm một việc. Người trong giáo phản đối đều bị hắn đưa đi đày, hoặc là giết tù, rốt cuộc hắn đạt được ước muốn bỏ chính thê, cưới đồ đệ của mình.

Đêm hôm đó, Tư Ấu U giết hắn, nhưng việc này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn biến thành tâm ma tiềm phục trong đạo tâm của đệ tử, chờ đợi thời khắc hắn trở thành nữ tử.

Lệ Thiên Hành nhớ lại tất cả những việc này, hắn ngơ ngác.

- Ta đã thua, đạo tâm của ta vào buổi sáng đó, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thua rồi.

Lệ Thiên Hành trúng trọng kích của Tinh Ngạn, hắn không ngừng lui lại.

Buổi sáng hôm đó, thiếu niên tổ sư đưa Tư Ấu U tới, từ lần đầu gặp mặt, bản thân hắn thích đồ đệ của mình. Đạo tâm của hắn sụp đổ không phải vì Tư Ấu U, mà là bản thân.

Là đạo tâm của mình bởi vì yêu thương thân thể này và quy củ sư đồ đã phá hư tất cả, rốt cuộc biến thành cục diện hiện tại, biến thành trò cười trong mắt người khác.

Bản thân cũng không phải muốn lấy được cỗ thân thể này, bản thân từ đầu đến cuối đều yêu người này, cũng không phải thân thể của nàng, là đạo tâm vặn vẹo muốn biến mình thành Tư Ấu U.

- Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thua, tổ sư, ngươi hại ta.

Lệ Thiên Hành rung động, nhớ tới buổi sáng thiếu niên tổ sư dẫn Tư Ấu U đưa tới cho hắn, còn nói với hắn một câu:

- Đại Dục Thiên Ma kinh, trong đó hai chữ Đại Dục là dạy bảo, truyền thừa. Với tư cách Thánh giáo chủ, ngươi đừng phụ lòng hai chữ Đại Dục.

Khi đó trong mắt của hắn chỉ có nữ tử này, câu nói mông lung như gió thổi mây bay, hiện tại nó hiện ra rất rõ ràng.

- Hai chữ Đại Dục, ta chưa hề làm được!

Lệ Thiên Hành kêu to, đột nhiên trong thân thể Tư Ấu U bộc phát kinh khủng ma quang, bắn ra từ trái tim Tư Ấu U và đâm vào ngực Tinh Ngạn.

Đạo hắc quang hình câu chính là nguyên thần Lệ Thiên Hàn đạp vào Thần Kiều phóng về phía Tinh Ngạn.

- Đồ nhi ngoan, đi thôi.

Hắn chui vào bên trong đạo tâm của Tinh Ngạn, hiện tại, hắn cảm giác yên bình chưa từng có.

Tư bà bà tỉnh táo lại, nàng ngơ ngác, Vũ Chiếu Thanh đang chiến đấu trên không cũng đáp xuống. Long Thác Thần Thương của người mù vặn vẹo, cánh tay bẻ gãy. Duyên Phong Đế bị Tinh Ngạn giơ lên cao cao, đầu cắm vào mặt đất.

Đám người Thái hậu nương nương đang lung la lung lay đứng lên, người què trong điện chống hai tay bò dậy. Khóe miệng người điếc chảy máu, run rẩy nâng bút vẽ tranh nhưng không khống chế nổi bút mực.

Tần Mục đang điên cuồng luyện chế linh đan chữa thương cho đám Giao Long.

Tất cả mọi người đều thua, thua không còn manh giáp.

Bàn tay Tinh Ngạn đánh tới nàng, muốn tiêu diệt nguyên thần của nàng.

Đột nhiên, bàn tay dừng lại trước mặt nàng, bàn tay biến thành dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt thuận tóc mai trên mái tóc tán loạn của nàng.

Tinh Ngạn cúi đầu nhìn nàng, giống như trở lại buổi sáng một trăm năm trước, mang theo dịu dàng:

- Ấu U, làm nữ nhân xinh đẹp hạnh phúc sống tiếp, đi mau đi!

Trong đầu lâu của Tinh Ngạn truyền ra giọng nói của Lệ Thiên Hành, hắn nói to:

- Tinh Ngạn, theo ta lên đường! Thiên Ma Giải Thể!

- Lệ giáo chủ, ngươi quá làm càn! Chỉ là ma chủng, cũng muốn chiếm thân thể ta?

Hai cái đầu khác của Tinh Ngạn gào lên giận dữ, ầm ầm, trong cơ thể Tinh Ngạn sinh ra tiếng nổ rất mạnh. Thân thể hắn run rẩy, tay chân đại loạn.

Hai tay người què chống thân thể, hắn bay ra khỏi đại điện và đâm vào mắt Tinh Ngạn.

Vũ Chiếu Thanh bộc phát lực lượng cuối cùng, từng tia sáng đủ màu sắc đâm vào thân thể Tinh Ngạn. Một cánh tay người mù cầm thương, sử dụng tất cả lực lượng đâm vào trái tim Tinh Ngạn. Duyên Phong Đế gào thét, hắn lập tức phóng lên trời dẫn động từng đạo lôi đình thô to như rồng, điên cuồng bổ vào người Tinh Ngạn.

- Một đám rác rưởi!

Đột nhiên thân thể Tinh Ngạn phân giải. Trong rương có từng đầu, cánh tay, lồng ngực, trái tim, hai chân bay tới, đầu lâu kia nổi giận gầm lên.

- Đều là một đám phế vật, cho dù ngươi sử dụng Thiên Ma Giải Thể, ngươi có thể làm gì được ta?

Mọi người bay ngược khắp bốn phía, hộc máu không thôi.

Tần Mục lại bay tới, từng con Giao Long điên cuồng đuổi theo hắn, quấn quanh thân thể hắn. Khí tức của hắn tăng vọt, ngự kiếm đâm trong thân thể đang tổ hợp của Tinh Ngạn.

- Cút!

Từng cánh tay thoát ly thân thể Tinh Ngạn, trong nháy mắt hắn xuất ra mười đòn, cũng đánh mười mấy con Giao Long trọng thương lần thứ hai. Mười mấy con Giao Long ngã xuống đất không dậy nổi.

Tinh Ngạn thu cánh tay về, hắn vẫn tiếp lấy thân thể mình, trong nháy mắt đánh bay Tần Mục, hắn nói:

- Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, bằng bản lãnh của ngươi, một hơi cũng có thể thổi chết ngươi... Hả?

Cánh tay hắn vừa mới nối rớt ra, rơi xuống mặt đất.

Tinh Ngạn ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cánh tay rơi xuống, đột nhiên một con mắt của hắn rơi ra khỏi hốc mắt, lăn hai vòng dưới đất.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn giật mình, lại phát hiện có một lỗ tai rơi xuống. Hắn đang muốn giơ tay lên tiếp lấy lỗ tai, đột nhiên cánh tay này cũng rớt ra ngoài.

Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mục, đầu lại lăn đi, đầu nằm dưới đất lại nói to:

- Ngươi hạ độc ta?

Tần Mục bò dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, hung ác nói:

- Mới vừa luyện thuốc bổ, bổ cho ngươi một chút! Rất đúng bệnh!
Bình Luận (0)
Comment