Mục Thần Ký

Chương 457

Hùng Kỳ Nhi dùng hai cánh tay ôm lấy Thanh Long châu, hạt châu có kích cỡ rất lớn. Nó lớn như nắm tay người lớn, tuổi tác nàng quá nhỏ, ôm trong tay hơi phí sức.

Tần Mục nhìn thấy cử chỉ của Liễu Như Nhân, bỗng nhiên biết suy đoán của mình không sai, quả nhiên chỉ có tiểu nữ hài thuần khiết ngây thơ mới có thể phát huy tất cả uy năng của Thanh Long châu.

Khó trách Tây Thổ coi trọng tiểu công chúa như vậy.

Liễu Như Nhân dùng ống tay áo che mặt, lộ ra một con mắt. Con mắt trắng và có trong đen như hạt đậu nành, rất kỳ lạ.

- Tần giáo chủ không nên hiểu lầm.

Sau lưng Liễu Như Nhân, đột nhiên tiếng đùng đùng vang lên không dứt, từng người giống như “thi thể” đậy nấp quan tài lại.

Liễu Như Nhân cũng nhảy vào trong quan tài, nàng nằm xuống và cười nói:

- Chúng ta chỉ thử tiểu công chúa có đáng ngại hay không. Bây giờ nhìn thấy tiểu công chúa bình yên vô sự, Như Nhân cũng yên lòng. Cáo từ!

Những quan tài kia mọc ra hai chân và chạy lên sườn núi.

Tần Mục đột nhiên nói:

- Liễu đại đương gia chậm đã.

Liễu Như Nhân đang muốn khép lại vách quan tài, nghe vậy vội vàng dừng lại, cũng đứng lên. Ngoài cười nhưng trong không cười, nàng nói:

- Tần giáo chủ, cho con đường sống, đừng đuổi tận giết tuyệt.

Giọng nói của nàng mang theo rung động, hiển nhiên sợ hãi tới cực điểm.

Tần Mục buồn bực, không phải là Thanh Long châu sao?

Hùng Kỳ Nhi nắm chặt Thanh Long châu, cho dù có thể phát huy ra uy lực Thanh Long châu, nhưng có lẽ không đáng sợ. Vì sao đám người Liễu Như Nhân lại sợ hãi như thế?

- Liễu đại đương gia, lần này các ngươi tới đây là xuất phát từ gợi ý của Chân Thiên cung?

Tần Mục vẻ mặt ôn hoà, nói:

- Nếu là Chân Thiên cung gợi ý, như vậy cao thủ Chân Thiên cung nhất định còn ở trong tộc các ngươi đúng không? Ta muốn mở mang kiến thức cao thủ Chân Thiên cung một chút, không biết Liễu đại đương gia có thể giới thiệu cho ta hay không?

Liễu Như Nhân hơi ngẩn ra, vẻ mặt Tần Mục ấm áp như gió xuân, cười nói:

- Liễu đại đương gia có chỗ không biết, lần này ta đi vào Tây Thổ cũng không có ác ý. Ta chỉ muốn xem phong thổ Tây Thổ, còn mang theo tiểu công chúa đi tìm hiểu nhân sinh, tiểu công chúa cuối cùng vẫn là người Tây Thổ, biết rõ địa lý Tây Thổ.

- Biết rõ Tây Thổ địa lý?

Liễu Như Nhân nháy mắt mấy cái.

Hùng Kỳ Nhi mới năm sáu tuổi, từ nhỏ sinh hoạt bên trong Chân Thiên cung, chỉ sợ quen thuộc duy nhất là địa lý Chân Thiên cung. Có thể có ấn tượng gì với địa lý Tây Thổ, có Hùng Kỳ Nhi dẫn đường, không khác nào người mù sờ voi.

- Vị Tần giáo chủ tới từ Trung Thổ này nói dối thật có nghề.

Liễu Như Nhân cẩn thận nói:

- Tần giáo chủ, cường long không ép địa đầu xà. Mặc dù ngươi lai lịch cực lớn nhưng Liễu gia ta cũng không phải dễ trêu, cẩn thận cá chết lưới rách.

Tần Mục kinh ngạc nói:

- Liễu đại đương gia nói gì thế? Ta chỉ muốn gặp sư tỷ Chân Thiên cung một lần mà thôi, hóa giải hiểu lầm giữa ta và Chân Thiên cung, cũng không có ác ý. Nếu như ta thật có ác ý, đã sớm bảo tiểu công chúa thôi thúc Thanh Long châu, ngươi nghĩ đám các ngươi còn có thể chạy trốn?

Vẻ mặt Liễu Như Nhân biến ảo không ngừng. Tần Mục có kiên nhẫn rất tốt, từ đầu đến cuối hắn vẫn đứng đó, chờ trả lời thuyết phục của nàng.

Hắn không nói một lời, những kẻ nửa người nửa thi thể kia cũng không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, Liễu Như Nhân cười khanh khách nói:

- Tần giáo chủ lên tiếng, ta sao dám vi phạm. Mời giáo chủ vào trong quan tài của ta, ta dẫn ngươi đi Liễu gia gặp mấy vị sư tỷ Chân Thiên cung một lần. Không biết Tần giáo chủ có can đảm vào trong quan tài của ta hay không?

Tần Mục cười ha ha, nói:

- Có gì ngại chứ?

Dứt lời, hắn ôm Hùng Kỳ Nhi nhảy ra khỏi lưng Long Kỳ Lân, cũng đi tới trước quan tài Liễu Như Nhân.

Hắn nhìn sang quan tài gỗ, hắn giật mình. Hắn nhìn thấy quan tài gỗ không lớn nhưng không gian bên trong vô cùng kinh người, dài rộng đều hơn mười trượng. Bên trong cao năm sáu trượng, nhìn giống một tòa nhà lớn.

Hơn nữa bên trong có bàn ghế và giường ngọc, lại chia làm mấy gian phòng. Đồ ăn thức uống sinh hoạt thường ngày đều có, còn có chỗ ở của nô bộc, cũng không khác cung điện nhỏ là bao nhiêu.

Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Vừa rồi Liễu Như Nhân nhảy ra khỏi quan tài, hắn còn giật nảy mình. Hắn tưởng rằng một bộ cương thi thật nhảy ra khỏi quan tài, không nghĩ tới quan tài chỉ là chỗ ở của Liễu Như Nhân.

Hắn nhìn sang các hắc quan khác, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ những quan tài đều như thế, đều là chỗ ở của đệ tử Liễu gia? Nhưng hai chân của quan tài có thể đi lại, ngược lại cách làm khác với tòa thành có thể di chuyển của Y Y tỷ nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

- Long béo, ngươi cũng vào đi!

Tần Mục quay đầu cười nói.

Long Kỳ Lân do dự một lúc, lắc đầu nói:

- Giáo chủ, ta tương đối mê tín, sẽ không đi vào.

Tần Mục cười mắng một câu, mang theo Hùng Kỳ Nhi nhảy vào bên trong quan tài, lưu Long Kỳ Lân ở lại bên ngoài.

Liễu Như Nhân khép vách quan tài lại, chỉ thấy các quan tài lập tức bước đi như bay. Có quan tài còn nổi bồng bềnh giữa không trung, vây quanh quan tài của Liễu Như Yên, trèo đèo lội suối và bay qua các ngọn núi.

Long Kỳ Lân vội vàng đuổi theo, đợi qua mấy ngọn núi lại thấy một lăng mộ to lớn nằm giữa dãy núi. Rất nhiều hắc quan Liễu gia giống như con thuyền đen trôi lơ lửng giữa không trung, nối đuôi nhau mà vào, đi vào từ cửa hang lăng mộ.

Long Kỳ Lân rùng mình vài cái, trong lòng lén lút tự nhủ nhưng vẫn đi theo vào lăng mộ.

Bên trong quan tài, Tần Mục ngồi xuống, Hùng Kỳ Nhi bị hắn ôm vào trong ngực. Liễu Như Nhân an vị ở đối diện, hai người nhìn nhau, trầm mặc một lát, bầu không khí ngưng trọng.

Đột nhiên, Tần Mục cười nói:

- Liễu đại đương gia, tộc trưởng Liễu gia các ngươi là ai?

Đồng tử màu đen như hạt đậu nành của Liễu Như Nhân xoay tròn, khôi phục lại như người thường, cười nói:

- Dù sao Tần giáo chủ cũng là người bên ngoài, không biết chuyện Liễu gia ta. Tiểu nữ tử chính là gia chủ Liễu gia.

Tần Mục kinh ngạc không thôi, nghiêng người nói:

- Như vậy vừa rồi ta gọi ngươi là Liễu đại đương gia thật không có gọi sai. Như Nhân tỷ tỷ, Liễu gia các ngươi tu luyện công pháp vô cùng kỳ lạ, vừa rồi ta thấy các ngươi, còn nghĩ đám người các ngươi là thi thể. Không biết có thể nói một ít nguyên nhân hay không?

Liễu Như Nhân cảm thấy nội tâm ấm áp, rất vui vẻ nói với hắn:

- Ngươi miệng thật ngọt. Người ngoại tộc, nhất là nam nhân, làm gì có kẻ nào gặp ta còn miệng ngọt như thế? Không bị hù chết đã là may mắn! Những xú nam nhân kia có bị dọa tè ra quần, có bị dọa đến hồn phi phách tán, ngược lại Tần giáo chủ còn có thể chuyện trò vui vẻ, hơn nữa còn gọi người ta là tỷ tỷ.

Hùng Kỳ Nhi buồn bực, nói thầm:

- Đại ca ca gặp người nào là nữ tử đều sẽ gọi người ta là tỷ tỷ.

Thi khí trên người Liễu Như Nhân nhạt đi một chút, cười nói:

- Công pháp Liễu gia ta quả thực không giống bình thường. Liễu gia, thật ra khi còn sống không gọi là họ Liễu, sau khi chết mới có họ Liễu.

Tần Mục chấn động, thất thanh nói:

- Các ngươi đều là...

Liễu Như Nhân nói:

- Lai lịch Tây Thổ Liễu gia chúng ta cực kỳ cổ xưa, là dựng linh trong thi thể, có linh tính. Nghe nói sau khi tiên tổ Liễu gia chết đi được chôn dưới gốc liễu, dần dà trong thi thể ra đời linh tính, bởi vậy lấy họ Liễu. Bộ tộc chúng ta, bởi vì là thi thể sinh ra linh tính, thân thể là chết nên không thể sinh dục. Nhưng cũng có thọ nguyên, đại nạn của linh vừa tới cũng sẽ hồn phi phách tán. Thế nhân đều nói tính cách Liễu gia ta cổ quái, không qua lại với người ngoài, ngược lại là hiểu lầm chúng ta. Cũng không phải chúng ta không muốn lai vãng với người bên ngoài mà là chúng ta đều là thi thể thành linh, lo lắng bị người ta bắt đi luyện thành linh binh.

Tần Mục lạnh nhạt nói:

- Nhưng cao thủ Chân Thiên cung tới mời các ngươi đối phó ta, các ngươi liền đáp ứng. Chẳng lẽ Chân Thiên cung có bản lĩnh bắt Liễu gia các ngươi luyện thành linh binh, ta không thể sao?

Sắc mặt Liễu Như Nhân biến hóa.

Tần Mục cười ha ha, sắc mặt lại hiền lành, cười nói:

- Như Nhân tỷ tỷ, ngươi có thể trở thành tộc trưởng Liễu gia, thực lực tu vi vượt qua ta rất xa, còn có thể bị ta hù dọa? Tiểu đệ là cáo mượn oai hùm, chỉ biết hù dọa người, nhưng trong lòng không chắc đâu.

Liễu Như Nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Ngươi nha, làm cho tỷ tỷ giật mình. Tần giáo chủ có tu vi gì?

Tần Mục đàng hoàng nói:

- Ta mới tới Lục Hợp cảnh. Tỷ tỷ yên tâm chưa?

Liễu Như Nhân quả thực yên lòng, chỉ còn lo lắng Thanh Long châu trong tay Hùng Kỳ Nhi.

Thanh Long châu chính là khắc tinh lớn nhất của Liễu gia. Uy năng viên long châu kia bị thúc giục, cho dù tu vi cao thủ Liễu gia mạnh như thế nào cũng không thể ngăn cản.

Sở dĩ Liễu gia thần phục Chân Thiên cung, cũng là bị Thanh Long châu chấn nhiếp.

Tần Mục lại nói:

- Như Nhân tỷ tỷ, người Chân Thiên cung đến là ai? Tu vi gì?

- Người đến là trưởng lão Ngọc gia Chân Thiên cung, Ngọc Như Ý.

Liễu Như Nhân nói:

- Cao thủ Ngọc gia, tu vi cũng đạt tới Sinh Tử cảnh, không thể coi thường.

Tần Mục gật đầu, người Tây Thổ cũng không phải nhìn tu vi cảnh giới như thế nào. Vạn Thần Tự Nhiên công vốn không phải dựa vào tu vi thủ thắng, mà là dựa vào cảm ngộ tự nhiên, cảm ngộ thiên địa. Tâm tư càng thuần, sức cảm ứng càng mạnh, có thể câu thông thiên địa càng mạnh.

Đương nhiên, tu vi cao, thần thông Tạo Hóa mạnh, cũng liên quan tới thực lực mạnh yếu. Nhưng đối với người Tây Thổ mà nói, cảm ngộ với tự nhiên là trọng yếu nhất.

- Như Nhân tỷ tỷ yên tâm như thế?

Tần Mục cười nói:

- Ngọc Như Ý tỷ tỷ là Sinh Tử cảnh, ta mới là Lục Hợp cảnh giới. Như Nhân tỷ tỷ, nếu như Như Ý tỷ tỷ muốn giết ta, ngươi phải bảo vệ ta mới phải.

Liễu Như Nhân lộ ra vẻ làm khó, cố mà nói:

- Ta có mấy phần giao tình với Ngọc Như Ý, chỉ có thể bảo đảm không cho nàng động thủ trong Thần Táng cốc. Còn đến bên ngoài Thần Táng cốc, ta không thể bảo đảm an nguy của giáo chủ.

Tần Mục thở phào, nói cám ơn:

- Làm phiền tỷ tỷ. Thần Táng cốc là địa phương nào?

Liễu Như Nhân cười nói:

- Chúng ta đang ở bên trong Thần Táng cốc. Tần giáo chủ, mời ra khỏi quan tài!

Nắp quan tài mở ra, Liễu Như Nhân mang theo hắn ra khỏi quan tài, Tần Mục nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy nơi này là thế giới lòng đất. Bốn phương thông suốt, mái vòm lăng mộ có nhật nguyệt tinh thần, tinh đấu tinh tượng. Bốn phía còn có từng đầu thông đạo nối liền với các mộ thật lớn nhỏ, rất nhiều quan tài đang ra ra vào vào trong lăng mộ.

Một quan tài nhỏ lao tới, nắp quan tài mở ra. Một tiểu nữ hài nhảy ra khỏi quan tài, ngồi lên nắp quan tài, nói:

- Mẫu thân, đây là ai?

Tần Mục lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Liễu Như Nhân. Liễu Như Nhân u ám, thấp giọng nói:

- Đây là hài tử của ta, cùng chết với ta, hai mẫu tử chúng ta bị trưởng lão nơi này đánh thức, ngay sau đó liền ở lại đây... Không nói việc này. Ngươi không phải muốn gặp Ngọc Như Ý một lần sao? Ta đi gọi nàng đến, cũng giới thiệu với các ngươi một lần, nói không chừng có thể hóa giải hiểu lầm giữa các ngươi. Nữu, ngươi ở đây với đại ca ca.

Nữ tử gọi một tiếng thật ngọt ngào, tò mò quan sát Tần Mục.

Tần Mục cũng không dám khinh thường tiểu nữ hài này. Tuy nói tiểu nữ hài này có quan hệ mẫu tử với Liễu Như Nhân nhưng các nàng là cùng chết, bị đồng thời gọi linh tỉnh lại. Cho nên, tiểu nữ hài này hơn phân nửa có tu vi cảnh giới giống Liễu Như Nhân, đều là đại cao thủ Sinh Tử cảnh hoặc là Thần Kiều cảnh.

Hắn nhìn vào trung tâm Thần Táng cốc, nhìn thấy nơi đó có quan tài hoàng kim. Bốn phía quan tài bị xiềng xích thô to nặng nề khóa lại, còn dán đầy giấy vàng, trên giấy vàng viết đủ loại phù văn.

Tần Mục hiếu kỳ nói:

- Bên trong quan tài là ai? Tại sao bị khóa lại?

Cô bé kia nói:

- Mẫu thân ta kể, bên trong là một vị thần, Thần thi đã thành linh, nhưng e sợ hắn làm điều ác nên mới khóa hắn lại.

- Thì ra là thế.

Tần Mục cười nói:

- Nữu, Kỳ Nhi, ta với các ngươi biến ảo thuật.

Dứt lời, hắn lấy một ngọc nhãn cực lớn ra khỏi túi Thao Thiết, cười nói:

- Con mắt của ta biết phát sáng.

Bé hưng phấn nói:

- Phát sáng như thế nào?

Đúng vào lúc này, giọng nói của Liễu Như Nhân truyền đến, cười nói:

- Như Ý, vị này chính là Tần giáo chủ. Nếu các ngươi có hiểu lầm gì đó, không bằng ta làm hòa giải...

Giọng nói của nữ tử khác vang lên, cười khanh khách nói:

- Hóa giải ân oán? Cũng tốt, giao tiểu công chúa ra đây, như vậy có thể hóa giải.

Nhưng vào lúc này, một tia sáng cắt ngang u ám của Thần Táng cốc, cũng đảo qua nơi này.

Tần Mục cười nói:

- Thế nào, biết phát sáng đúng không?

Liễu Như Nhân ngẩn ngơ, sau đó nhìn thấy Ngọc Như Ý bên người nứt ra, bị cắt thành hai nửa.
Bình Luận (0)
Comment